← Ch.101 | Ch.103 → |
Ngay sau Giản Tinh, người phụ nữ thứ hai trong nhà họ Giản cũng mang thai. Vào thời điểm Giản Tình mang thai, Giản Chính Dương vô cùng xem thường dáng vẻ khẩn trương của Tần Ca, cho rằng ông ấy nghiêm trọng hoá vấn đề, không phải chỉ là mang thai thôi sao, nhìn Giản Tinh bây giờ đến một chút bụng bầu cũng không có lộ rõ. Anh không thể hiểu nổi sao ông ấy cần phải khẩn trương như vậy.
Về cơ bản, chỉ cần là những vấn đề không liên quan đến Bạch Tiểu Thố, Giản Chính Dương đều chậm chạp như vậy. Còn đối với Tiểu Thố mà nói, có một người đàn ông quan tâm mình như vậy thì đó là một điều hạnh phúc, nhưng đối với những người thân trong gia đình thì đó lại là một điều không công bằng.
Giản Tinh thầm đau lòng, con trai trọng sắc hơn cả người mẹ như bà như thế. Nhưng sau khi trải qua trận thai nghén, được hưởng sự chăm sóc cẩn thận cùa Bạch TIểu Thố đã khiến cho bà yêu thương cô như con gái ruột. Hơn nữa chính mình hiện tại cũng có được người đàn ông yêu thương nên hoàn toàn không cần phải ăn dấm chua của con trai nữa. Trong lòng bà thầm nghĩ, hy vọng rằng khi Tiểu Thố mang thai, anh cũng sẽ không kích động mà bình tĩnh được một chút.
Nhưng hiển nhiên, Giản CHính Dương cũng không chịu thua kém hơn. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Bạch Tiểu Thố hoàn toàn đã được bảo vệ như một quốc bảo.
<iframe></iframe>
Đầu tiên, trước mặt anh có một người, Giản Chính Dương lớn tiếng hô to:" Tránh ra, tránh ra, có người."
<iframe></iframe>
Anh rất sợ có người đi qua đụng phải Bạch TIểu Thố.
Khi gặp góc cua, anh nhất định phải để cho Bạch Tiểu Thố đứng vững trước, rồi chính mình tiến lên một bước, xem xét kĩ xung quanh xem có ai không hoặc nhắc nhở đối phương không được va vào cô. Sau khi xác định đảm bảo hoàn toàn an toàn, anh mới đưa Bạch Tiểu Thố đi qua.
Đang đi với tốc độ bình thường, cô bị Giản Chính Dương gọi lại rồi ôm lấy, một phần là để đề phòng cô không bị ngã và để cô không vì đi quá nhanh mà ảnh hưởng tới bụng bầu.
"Vợ à, chậm một chút, chúng ta không vội."
Từ phòng khám bệnh đến bãi đỗ xe, qua một hành lang ngắn của bệnh viện tốn nhiều nhất mất ba phút thì nay cũng phải đi mất ba mươi phút.
Mở cửa xe ra, "Vợ ơi, tới đây, ngồi đi, cẩn thận đụng vào đầu... Cẩn thận bụng."
...
Sau khi sắp xếp cho Bạch Tiểu Thố ngồi trong xe an toàn, anh cũng ngồi vào vị trí ghế lái rồi chợt nhớ ra, chỗ an toàn nhất là phía sau người lái xe. Anh liền tự mình chạy ra khỏi xe, dưới ánh mắt nghi ngờ của Bạch Tiểu Thố, mỉm cười:
" Vợ à, em đổi vị trí ngồi đi. Em ngồi sau lưng anh, đó mới là vị trí an toàn nhất."
"..."
" Vợ ơi, em thắt dây an toàn vào đi. Chút nữa chúng ta cần phải mua một cái gối. Như vậy dựa vào sẽ thoải mái hơn. Bây giờ thì em cố chịu đựng một chút, lát nữa anh sẽ đi mua."
Hắc tuyến trên trán của Bạch Tiểu Thố từ từ tăng lên.
<iframe></iframe>
Xe nổ máy, chạy với tốc độ chưa từng có trước đó, khi người qua đường thứ N đi vươt qua tốc độ của họ với đôi mắt lộ vẻ khó hiểu, Bạch Tiểu Thố thực sự không chịu được nữa.
"Giản Chính Dương, mau lái xe nhanh lên cho em, em đói bụng rồi."
Vừa nghe thấy Bạch Tiểu Thố kêu đói bụng, vậy chính là chuyện lớn rồi, Giản Chính Dương lập tức lái xe chạy với tốc độ bình thường lại: "Vợ à, em muốn ăn cái gì, anh lập tức gọi điện để người ta làm liền, chờ chúng ta về nhà là có thể ăn ngay."
"... Em muốn ăn cháo, em chỉ muốn ăn một bát cháo loãng thôi." Nghĩ tới món canh cá chua đáng ghét, Bạch Tiểu Thố chịu không nổi mà quyết định chỉ muốn uống cháo loãng, tương đối an toàn hơn.
"Được". Không nói tới lời thứ hai liền gọi điện thoại cho Giản Tinh báo tin vui, sau đó nói ra yêu cầu của Bạch Tiểu Thố."Vợ à, rất nhanh là có rồi, em có khó chịu chỗ nào không?"
Bạch Tiểu Thố rầu rĩ nói: "Ngồi trong xe lâu sẽ không thoải mái, anh nhanh lái về nhà đi, về nhà em phải nghỉ ngơi."
" Được rồi." Vốn muốn nói lái xe chậm một chút mới an toàn, nhưng mà nghe được Bạch Tiểu Thố nói không thoải mái, Giản Chính Dương lập tức tăng tốc, đương nhiên, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh, bây giờ vợ của anh không phải chỉ có một mình một người nữa, trong bụng của cô giờ đang có kết tinh của hai người, phải bảo vệ cô thật hoàn hảo, không được có chuyện gì xảy ra.
Vợ mình nôn nghén vừa kết thúc thì con dâu liền bắt đầu, về đến nhà, Bạch Tiểu Thố bị Tần Ca trêu chọc một chút, rồi gọi điện cho ông bà ngoại ở phương xa, lại bị bọn họ chọc ghẹo một trận nữa, Bạch Tiểu Thố mắc cỡ đỏ bừng cả mặt.
Uống một ngụm cháo, quả nhiên không có nôn ra, bởi vì có kinh nghiệm lúc trước của Giản Tinh, có chút no bụng lại không muốn nôn, tuyệt đối không muốn làm khó mình, có lúc ăn nhiều hơn một miếng liền sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhất định phải nôn mới có thể thoải mái, Bạch Tiểu Thố không mong muốn mình cũng gặp phải chuyện như vậy.
Nghe Tiểu Thố nói muốn nghỉ ngơi, Giản Chính Dương lập tức liền đỡ Bạch Tiểu Thố lên lầu như đỡ người già, Tần Ca ở phía sau nhìn xem, bĩu bĩu môi, " Trước đây không biết là ai nói tôi khẩn trương thái quá, bây giờ vợ mình mang thai, so ra còn khẩn trương hơn cả tôi nữa, thật không biết ai không giống đàn ông, hừ."
Giản Chính Dương không có trả lời lại sự khiêu khích của Tần Ca, bây giờ tất cả lực chú ý của anh đều đặt trên người Bạch Tiểu Thố, không có chút lực chú ý dư thừa nào cho Tần Ca.
Bị làm lơ, Tần Ca ai oán nhìn nhìn Giản Tinh, "Vợ à, tốt xấu gì con gái của tôi cũng gọi em một tiếng mẹ chồng, hơn nữa cũng rất tôn kính em, con của em đến bây giờ cũng không có gọi tôi một tiếng cha lần nào, còn thường xuyên làm tổn thương tôi, không công bằng."
Giản Tinh nhìn ông bằng một con mắt, "Không phải có Tiểu Thố rồi sao, anh còn có con rể mà tôn trọng tôi sao?"
" Con gái của tôi còn nhỏ." Mặt Tần Ca đầy hắc tuyến, con gái của ông còn vị thành niên, chưa trưởng thành có được không.
" Đó, không phải là có hai người gọi anh cha là được rồi, ai kêu cũng đều được." Giản Tinh cười, "Ngay cả tôi còn thường xuyên bị nó ngó lơ, nếu anh có thể được nó xem trọng, tôi sẽ trực tiếp giết anh."
Cái này chỉ đơn thuần là ghen ghét.
Tần Ca nhìn biểu tình hung ác của Giản Tinh, rất thức thời đổi giọng, "Em nói đúng, ngược lại bọn họ là vợ chồng, có một người gọi thì là đại diện cho suy nghĩ của hai người rồi, bọn họ đều đã tiếp nhận tôi, tôi một chút đều không ngại, em tuyệt đối không nên tức giận, ảnh hưởng dưỡng thai."
" Hừ." Giản Tinh hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại nghe âm nhạc.
Giản Chính Dương đưa Bạch Tiểu Thố trở về phòng, để cô nằm ở trên giường, tựa lưng vào gối đặt bên giường rồi đi tới đi lui, hắc tuyến trên trán Tiểu Thố càng lúc càng nhiều, thật sự là chịu không được.
"Giản Chính Dương, anh có thể đứng yên một chút được không?"
"Được." Giản Chính Dương đáp, động tác một chút cũng không chậm trễ.
Tiểu Thố: -. -
" Vợ à, chuyện em mang thai là có thật không?"
"Lúc khám thai không phải anh cũng ở đó sao? Anh không thấy à?"
"Anh có thấy, thế nhưng vẫn có cảm giác không thể tin được." Giản Chính Dương có chút suy nghĩ viển vông, " Như thế nào mà lại nói có là có nhỉ, bình thường mỗi ngày kiểm tra đều không có, làm sao đột nhiên liền có rồi?"
"Anh không vui sao?"
" Không phải, anh rất hạnh phúc, vợ à, em thực sự mang thai sao?"
Không muốn để ý đến dáng vẻ ngu ngốc này của anh, Bạch Tiểu Thố liền nhắm mắt lại.
Thấy cô không để ý tới mình, Giản Chính Dương lấy phiếu kiểm tra lần thứ nhất ra nhìn lại một lần nữa, cuối cùng xác định mình thật đã làm cha, thật sự có một đứa bé chảy cùng dòng máu với mình từ trong thân thể của Tiểu Thố được sinh ra, Giản Chính Dương kích động đến độ run tay không ngừng được.
"Vợ à, anh thực sự được làm bố rồi, anh thực sự được làm bố rồi."
Bạch Tiểu Thố bị anh ôm lấy hôn, khắpmặt dính nước bọt, hắc tuyến trên mặt càng nặng, llúc trước những cái cẩn thận từng li từng tí kia cũng chỉ là bản năng của anh tự động phản ứng, bây giờ mới là tâm tình vui sướng, cái này, năng lực tiếp nhận cũng quá chậm đấy.
So sánh với anh, cô cũng cảm thấy mình có phải quá lạnh nhạt hay không (Kỳ thực nội tâm của cô rất hạnh phúc, chỉ là không giống như Giản Chính Dương biểu hiện như một đứa trẻ như vậy).
m thanh của Giản Chính Dương ở dưới lầu Giản Tinh và Tần Ca đều nghe được, bởi vậy mới thấy được, tâm tình của anh phấn khởi đến mức nào.
Từ khi anh lên ba tuổi, Giản Tinh dường như chưa từng nghe qua Giản Chính Dương cất tiếng cười to như vậy, cơ bản cũng là tiếng hét to, bây giờ nghe tiếng anh cười đắc ý như vậy, khóe mắt không khỏi có chút ướt át, con của bà cuối cùng cũng đã trưởng thành, cũng có gia đình của mình, bây giờ cũng phải có đời sau của mình.
Lần đầu tiên, Giản Chính Dương muốn ngay lập tức chia sẻ niềm vui sướng với mình với người khác, thế nhưng anh không có bạn bè, thậm chí người quen cũng ít.
Lần đầu tiên, Giản Chính Dương cảm thấy vòng quan hệ của mình quá nhỏ.
Anh báo tin cho Lí Quả Từ đang ở nước Mỹ xa xôi, hai người cũng miễn cưỡng được coi là bạn bè, tự nhiên muốn cùng chia sẻ vui sướng của mình với họ.
Thế nhưng là chỉ báo với hai người tin vui vẫn còn chưa đủ, thế là, trong lúc vòng tới vòng lui, Giản Chính Dương cuối cùng quyết định, anh muốn báo cho toàn bộ người của toàn thế giới tin vui này.
Vì thế, vào lúc nửa đêm, vô số máy tính khắp nơi trên thế giới đều hứng chịu công kích, mà chuyện vô số người giật mình là, máy vi tính của bọn họ lúc bị hack chỉ là xuất hiện một hàng chữ: Hôm nay, tôi thật hạnh phúc, bởi vì, con của tôi đã xuất hiện trên đời này.
Hàng chữ này xuất hiện trên máy vi tính tầm một phút, sau đó tự động tiêu tan, máy tính chẳng có chuyện gì hết.
Vô số người đoán rằng, cao thủ máy tính khống chế máy vi tính của bọn họ chỉ là muốn để mọi người biết anh ta vui sướng như nào, mặc dù anh ta biểu đạt sự vui sướng bằng phương thức có chút kỳ quái, nhưng mà, vẫn có một phần nhỏ người rất hứng thú với người hack máy tính này, nhất là một vài thiếu nữ, họ suy nghĩ rằng nếu là có một ngày người đàn ông của mình cũng có thể tuyên cáo giống như vậy với toàn thế giới, thì thật là lãng mạn biết bao.
Thế là, các nơi trên thế giới nổi lên một trào lưu học máy tính nhỏ **, này chủ yếu là các chàng trai trẻ đang yêu đương, bởi vì bạn gái của họ yêu cầu họ thành các cao thủ máy vi tính, tiếp đó có chuyện hạnh phúc cũng có thể thông qua phương thức như vậy thông báo với toàn thế giới, truyền lại hạnh phúc của họ.
Và giới IT ngày trước không được quan tâm cũng trở nên nổi đình nổi đám một thời, người tình trong mộng của không biết bao nhiêu cô gái chính là các cao thủ IT.
Có người vui vẻ, có người lo lắng. Họ là cao thủ, là người có thiên phú về máy tính, đều tỏ ra cảm kích đối với thần bí Hacker, còn đối với những người không có tài về máy tính rất khó học nhưng vẫn phải học cho bạn gái của họ, liền có niềm oán niệm sâu đậm đối với Giản Chính Dương.
Mà một số hacker máy tính cũng khá ngạc nhiên khi phát hiện đây là kiệt tác của vị Hacker thần bí XX, xét về mặt nội dung thì tuổi của hacker cũng không lớn lắm.
Thiên tài máy tính trẻ tuổi, vô cùng hiếu kỳ, muốn tìm kiếm tài năng, muốn bắt người, đủ các loại các bài báo, bắt đầu điều tra trong phạm vi toàn thế giới hôm nay những ai làm cha, sau đó bắt đầu kiểm tra từng người một, đủ kiểu để tìm ra được chuyên gia máy tính này.
Ở đây thì không khỏi không nói một chút, Giản Chính Dương không nghĩ tới bản thân chỉ làm ra một chuyện đơn giản như vậy mà lại gây ồn ào như vậy trên thế giới. Anh đóng lại máy tính sau đó vẫn si ngốc nhìn chằm chằm vào bụng của Bạch TIểu Thố.
Trong lời thông báo của anh dành cho mọi người mang ý nghĩ rằng anh hôm nay làm ba, trên thực tế là anh sẽ được làm ba, nhưng rất nhiều người lại hiểu nhầm rằng con của anh hôm nay được sinh ra, mà không phải là vợ con của anh hôm nay kiểm tra ra mang thai, thế là, Giản Chính Dương trong lúc vô tình đã giúp chính bản thân mình tránh khỏi nguy cơ bị bại lộ thân phận.
Có rất nhiều người tự nhận là thiên tài về kỹ thuật máy tính, truy lùng ra ID của Giản Chính Dương, kết quả sau một trận giày vò lại thành chạy đến chỗ xó xỉnh nào đó của Châu Phi, lại phát hiện ra nơi đó là rừng rậm nguyên thủy...
Đương nhiên đó là chuyện của sau này.
Rạng sáng hôm sau Giản Chính Dương đã thức dậy, vì cái gì ư, đương nhiên là làm cho vợ yêu bảo bối của mình bữa ăn sáng tình yêu, mà hoàn toàn quên mất khi Tần Ca làm bữa sáng tình yêu cho vợ ông, anh đã nói ông là thê nô, bộ dáng bây giờ của anh muốn thê nô còn thê nô hơn.
"Thiếu gia, vẫn là để tôi làm đi ạ."
Trong nhà bếp, A Hoa rất phiền muộn, mỗi ngày Tần Ca đều muốn đích thân làm đồ ăn cho Giản Tinh ăn, bây giờ Tiểu Thố mang thai, Giản Chính Dương cũng muốn tự mình làm đồ ăn cho cô ăn, bốn người nhà họ Giản, hai cặp vợ chồng, hai người chồng đều làm đồ ăn cho vợ ăn, bà là nữ đầu bếp chính bây giờ lại trở thành trợ thủ, mỗi ngày chỉ là mua thức ăn rửa rau, đồ ăn cho bọn họ, cũng do chính họ làm khiến bà rất lo lắng, có khi nào mình sắp thất nghiệp không.
"Không cần." Giản Chính Dương không ngừng tay, đêm qua Bạch Tiểu Thố muốn ăn cháo, bây giờ cô có chút nôn nghén, cái gì cũng không muốn ăn, Giản Chính Dương phải dùng hết khả năng để nấu cháo trở thành mỹ vị.
Kỳ thực chỉ là cháo loãng, ngoại trừ nước cùng cháo thì cái gì cũng không có, có nấu cũng không nấu được nhiều mỹ vị.
Nhưng quan trọng nhất là thành ý, từ từ điều chỉnh nhiệt độ, mặc dù Bạch Tiểu Thố nói chỉ muốn uống cháo, nhưng mà mang thai sao có thể húp mỗi cháo được, anh muốn làm một ít gì có dinh dưỡng mà có thể khiến TIểu Thố yêu thích.
"Nếu không thì làm bánh rán đi, thiếu gia, phi hành thái, thêm chút dầu, phối hợp cháo loãng, hẳn là rất ngon." Vì Giản Chính Dương không biết làm cái gì, A Hoa lại mở miệng đề nghị.
"Bánh rán?" Giản Chính Dương sững sờ, lập tức hài lòng gật đầu, "Vậy làm cái món đó đi, cách làm thế nào?"
"Cậu không biết?" A Hoa biểu cảm rất bất ngờ, cuối cùng bà cũng có đất dụng võ sao, " Để tôi làm làm đi ạ, thiếu gia cậu ra ngoài chờ lấy là được rồi, món bánh rán này là sở trường của tôi...."
Còn không để bản thân tự đề cử xong, Giản Chính Dương liền mở miệng, "Bà dạy tôi, tôi muốn đích thân làm cho Tiểu Thố ăn."
Được chồng làm thì bữa sáng tình yêu mới là vị ngon nhất, từ giờ trở đi, mối ngày anh sẽ làm cho Tiểu Thố ăn cơm tình yêu do chính mình làm ra.
Thế là, A Hoa rưng rưng đem tuyệt chiêu của chính mình truyền lại cho Giản Chính Dương.
Vốn là muốn biểu hiện chính mình một chút, kết quả chẳng những mất đi cơ hội thể hiện, còn đem tuyệt chiêu truyền dạy lại cho cậu chủ, A Hoa cảm thấy mình là nữ đầu bếp bi kịch nhất trần đời.
Giản Chính Dương không có tâm tư đi quản tâm tình của A Hoa. Thực tế, bây giờ anh cũng không biết tên của A Hoa, mỗi lần nghe bà nói, quay đầu đi liền quên luôn, nếu như A Hoa biết Giản Chính Dương chưa bao giờ kêu tên của mình là bởi vì không nhớ rõ, không biết có phải sẽ muốn nhảy lầu hay không.
Bạch Tiểu Thố vừa tỉnh dậy, thấy bên cạnh không có ai, có chút không quen, cô đứng lên, trong phòng vệ sinh cũng không có ai, kỳ lạ, người đi đâu rồi?
Thay quần áo xong, Bạch Tiểu Thố xuống lầu, kết quả nhìn thấy Giản Chính Dương từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy cô, rất vui vẻ đi tới, "Vợ yêu, sớm vậy đã tỉnh rồi, không ngủ thêm một chút sao?"
"Không muốn."
"Có đói không, anh đang chuẩn bị bữa sáng."
"Được." Bạch Tiểu Thố gật đầu, nhìn phòng khách, "Ba mẹ đâu rồi?"
"Bọn họ sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi."
"À, vậy họ không dùng bữa sáng sao?"
"Không có."
"Họ đi ra ngoài làm gì vậy?"
"Không biết, anh không có hỏi."
Thực ra, Giản Tình hôm qua nôn nghén xong có cảm giác tốt lên, bà muốn đi bác sĩ kiểm tra một chút, lại không biết khi kiểm tra có cần phải để bụng rỗng hay không, cho nên dứt khoát sáng sớm liền rời giường đi bệnh viện.
Thời điểm hai người rời đi, Giản Chính Dương đang phòng bếp, thấy bọn họ muốn đi ra ngoài, cũng không hỏi một chút xem bọn họ đi đâu, đứa con trai này, đúng thật không xứng giá trị gì.
Còn Giản Tinh bây giờ có tình yêu nên cũng thoải mái, cũng không quá quan trọng, bằng không, sẽ lại ảnh hưởng tới không khí gia đình hài hòa.
Nghĩ rằng Giản Tinh đi cùng Tần Ca, Bạch Tiểu Thố không hỏi nhiều, quả nhiên như lời A Hoa nói, mặc dù Giản Chính Dương làm bánh rán lần thứ nhất trình độ có hạn, nhưng mà nhờ A Hoa giỏi giang chỉ đạo cùng vô tư truyền lại kinh nghiệm, vẫn tương đối thơm ngon. Cô ăn một bát cháo lại ăn một miếng bánh rán lớn, cảm giác trong bụng rất thoải mái.
Bạch Tiểu Thố vui vẻ, Giản Chính Dương liền vui vẻ, gửi tới A Hoa lời cảm ơn chân thành, khiến A Hoa có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, bất quá cô vẫn rất cẩn thận hỏi Giản Chính Dương,
"Thiếu gia, cậu sẽ không đuổi việc tôi phải không?"
Giản Chính Dương một đầu dấu hỏi, "Vì sao phải đuổi việc bà?"
A Hoa khóc, "Hiện tại các cậu đều tự mình nấu ăn, nữ đầu bếp như tôi đều trở thành thành tượng rồi."
"Bà không phải còn mua đồ ăn sao?" Giản Chính Dương nói, "Yên tâm đi, chỉ cần bà nguyện ý, có thể ở đây dưỡng lão."
"Thật sự, cám ơn thiếu gia." Có Giản Chính Dương hứa hẹn, A Hoa rất hào hứng, "Thiếu gia cậu yên tâm, tuy rằng cậu hiện tại không cho tôi nấu ăn, nhưng tôi sẽ luôn cố gắng chuyên nghiệp hơn, cam đoan rằng tôi sẽ biến hoá càng ngày càng tốt hơn, cậu khi nào muốn ăn chỉ cần nói một tiếng là được rồi."
"Được." Giản Chính Dương gật đầu, chỉ chỉ vào bát cơm, "Đem những thứ này rửa sạch đi."
"Vâng, thiếu gia." A Hoa cao hứng đi dọn dẹp bàn ăn.
Giản Chính Dương đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Thố, nhìn cô, "Vợ yêu, em có cảm giác thế nào?"
Anh muốn hỏi là nôn nghén ra sao, đêm qua cô nôn vậy làm anh rất lo lắng.
"Chỉ là khi đánh răng có nôn khan một lần." Bạch Tiểu Thố nói lại một lần nữa những phản ứng của mình, "Hiện tại bình thường, không có cảm giác gì đặc biệt."
"Vậy là tốt rồi." Giản Chính Dương kéo tay cô, " Muốn tản bộ hay là ngồi xuống nghỉ ngơi, anh đều làm cùng em."
"Anh không muốn làm việc gì sao?" Tiểu Thố biết Giản Chính Dương mỗi ngày đều liên lạc với vị ở nước Mỹ bên kia, hẳn là cũng có công việc của mình, cô không muốn Giản Chính Dương quá khổ cực.
Thế nhưng, đối với Giản Chính Dương mà nói, không có cái gì là so sánh được cô, " Anh không sao, sự việc bây giờ không quan trọng, không gì so được bằng ở bên cạnh em."
Bạch Tiểu Thố buồn cười nhìn Giản Chính Dương, " Cũng không biết ai là người chê cười bộ dáng khẩn trương của cha hồi trước, anh hiện tại cũng thật căng thẳng quá đi, em mới mang thai, không cần khẩn trương như vậy đâu."
" Đây là con của anh, sao có thể không khẩn trương." Giản Chính Dương lẩm bẩm, không muốn để cô một mình, nhất định muốn mỗi giây mỗi phút đều bên cạnh cô, so với Tần Ca có chỉ phần hơn mà thôi.
"Anh khẩn trương như vậy là vì con sao?" TIểu Thố cười mà như không cười.
"Còn có em nữa." Ý thức được cô đang uy hiếp, Giản Chính Dương lập tức sửa miệng.
"Hừ." Cô hừ lạnh một tiếng, nhưng không phải là thực sự tức giận.
Thời điểm hai người trong nhà nhàn nhã, lại không biết rằng khi từ bệnh viện đi ra ngoài thì Giản Tinh nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn, từ đây đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo sống của họ
Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, tựa hồ lập tức đưa bà trở về những năm tháng thiếu niên điên cuồng, làm cho Giản Tinh ngay lập tức không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.
"Vợ à, em sao vậy?"
Tần Ca thấy Giản Tình nhận một cuộc điện thoại liền thành bộ dạng này, không khỏi lo lắng lên tiếng.
Nghe được âm thanh của Tần ca, Giản Tình quay đầu lại, thấy dáng vẻ khẩn trương của chồng, trong lòng ấm áp, không thể phủ nhận, bà đối với Tần Ca là yêu, bằng không, bà tuyệt đối sẽ không bởi trước đây từng làm chuyện vợ chồng với ông mà thực sự gả cho ông, trước kia, cha đẻ của Giản Chính Dương, không phải cũng là cùng bà chưa lập gia đình mà đã có con sao, nếu như muốn nói như vậy, bà nên ở bên cạnh cha đẻ của Giản Chính Dương.
Ông ta tới thì thế nào chứ, nếu như không phải có Giản Chính Dương, bộ dáng của ông ta, tên của ông ta, có thể bà đã sớm quên, trước đó, bà từng vô cùng xoắn xuýt, thấy Giản Chính Dương có ngũ quan tương tự với ông ta, thường thường sẽ ngẩn ngơ ở trong lòng.
Nhưng, một lần nữa nghe được giọng nói của ông ta, lại thấy khuôn mặt của Tần Ca, Giản Tinh đột nhiên bừng tỉnh, cuối cùng thứ ông ta lưu cho bà chỉ là ký ức, là mối tình đầu tốt đẹp, mà ông ta sớm đã trở thành khách qua đường trong cuộc đời của bà, ngoại trừ hồi ức, ngoại trừ Giản Chính Dương, giữa bọn họ, thật sự là không còn quan hệ gì, ông ta chỉ là bạn trai cũ của mình, là cha đẻ của Giản Chính Dương, trừ cái đó ra, với bà, ông ta tựa hồ không có có bất kỳ quan hệ gì.
Mà bây giờ, bà là một người phụ nữ, là một người vợ, bà có yêu chồng của mình, bà muốn là bắt được hạnh phúc của mình, nếu như không phải người kia xuất hiện lần nữa, có thể bà không ý thức được địa vị của Tần ca trong lòng mình, thế nhưng là người kia xuất hiện, bà rõ ràng so sánh ra Tần ca trong lòng mình cùng người kia có sự khác biệt.
Có lẽ, người so sánh vào thời điểm đó mới có thể thực sự rõ ràng phát hiện ra được tâm ý của mình, mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng mà, bà chính là như vậy, trong nháy mắt, khúc mắc đeo bám hơn hai mươi năm của bà được hoá giải.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Tần ca, Giản Tinh mỉm cười, mặc dù mình so với Tần ca lớn hơn, mặc dù đã từng phải vật lộn với tuổi tác, nhưng mà, tại thời điểm hai người ở bên, vẫn luôn là Tần ca bao dung với bà, cho nên ở trước mặt của ông, bà có thể giống một thiếu nữ hưởng thụ tình yêu ngọt ngào, còn có thể đùa giỡn một chút tính tình trẻ con.
"Là cha ruột của TIểu Dương."
"Cha ruột?" Tần Ca nghe được Giản Tinh nói như vậy, bản thân có chút không vui, vừa nghĩ tới người đàn ông kia từng có được Giản Tình, cơn ghen ghét của ông liền bắt đầu bùng cháy, thiêu đốt, ông ta không những có được Giản Tinh, còn cùng bà có một đứa bé, thậm chí Giản Tinh vì ông ta, hai mươi mấy năm chưa gả, tự mình nuôi con từ bé tới lớn, tâm huyết bà bỏ ra không phải có thể so sánh với người bình thường.
Nhưng mà, chính mình cũng đã từng ly hôn, đã từng có những người phụ nữ khác, cũng có một đứa con, dường như không thể trách Giản Tinh, nếu không phải ông ta phụ tình, với điều kiện của Giản Tinh, tùy tiện thích người đàn ông nào, người đó cũng có thể cùng bà ấy trăm năm đến già, đến lúc đó, sẽ không có chuyện của mình.
Hơn nữa, Giản Tinh quang minh chính đại nói ra, không phải là một loại biểu hiện của tín nhiệm đối với chính mình sao?
Nghĩ thông suốt rồi, Tần Ca âm thầm thấy may mắn vì mình không thể hiện ra biểu hiện không vui, bằng không rất có thể làm ra chuyện mình hối hận.
"Ờ."
Đối với chuyện Tần Ca nói ra chữ 'Ờ' đơn giản như vậy, Giản Tinh hơi kinh ngạc, vào thời điểm nói hai chữ "Cha ruột", bà rõ ràng cảm thấy ông cứng người lại, thế nhưng thái độ lập tức chuyển biến lớn như vậy, bà có chút không hiểu.
Nhưng, ngữ khí tràn ngập ghen tuông của ông khi nói chuyện cùng bà, ngược lại khiến bà rất vui vẻ.
Cho nên nói, Tần Ca sẽ không biết, tại thời khắc mấu chốt ông đang thuyết phục chính mình, lại là chuyện đúng đắn đến mức nào.
Giữa vợ chồng thì nên tín nhiệm lẫn nhau, gặp phải chuyện gì, nên cùng nhau giải quyết, Tần Ca lấy hành động thực tế biểu thị chính mình là một người đàn ông biết quan tâm.
"Ông ta gọi điện thoại cho em có việc gì vậy?"
"Ừm." Giản TÌnh gật đầu, chân mày cau lại, "Ông ta biết đến sự tồn tại của Tiểu Dương."
"Trước đó ông ta không biết sao?" Tần Ca có chút kinh ngạc.
"Nếu như biết, ông ta làm sao có thể để cho tôi rời đi." Giản Tinh nhìn Tần Ca, trước kia kỳ thực bà đã từng rất mâu thuẫn, muốn dùng con cái để trói buộc ông ta, thế nhưng về sau phát hiện, có trói ông ta lại thì ông ta vẫn sẽ phong lưu, tính tình sẽ không thay đổi, lại sẽ vây chết hai người trong tường vây, không bằng bà tiêu sái rời đi, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là bà sợ ông ta không chấp nhận sự khống chế của mình, chỉ cần con cái mà không kết hôn cùng mình, nếu là như vậy, bà tình nguyện xoá bỏ đứa nhỏ.
"Ông ta là muốn nhận lại Tiểu Dương?" Tần Ca nhíu lông mày lại, vì lần liên lạc không vui này, nếu như ông ta tìm lại con trai, còn có cảm giác đối với Giản Tinh hay không?
"Còn có mục đích khác không?"
"Mục đích?"
" Em!" Mặc dù ghen có chút xấu hổ, nhưng suy nghĩ một chút, bây giờ bà là vợ của mình, hơn nữa trong bụng còn có con của chính mình, lập tức khí thế liền thu lại, mình mới là đương nhiệm, còn người tiền nhiệm đi xa chừng nào tốt chừng đó.
"Anh cho rằng tôi là nhân dân tệ à, ai cũng sẽ ưa thích?" Giản Tinh nhìn Tần Ca bằng một con mắt, "Tôi và anh đã trung niên rồi, sẽ còn có người cướp sao? Ông ta không biết phong lưu bao nhiêu, bây giờ đoán chừng cũng không thay đổi, ừm, ông ta rất thích các cô gái trẻ tuổi, anh yên tâm, không có ý đồ gì với tôi đâu."
Tần Ca không vui, "Em trong mắt tôi, còn có thể so sánh những tiểu cô nương có nhiều mị lực kia đó, sao lại tự nói mình như vậy, chẳng lẽ em muốn nói rằng ánh mắt của tôi chẳng ra sao cả sao?"
Giản Tinh: "..."
Thấy bộ dạng im lặng của bà, Tần Ca cười, "Được rồi vợ, đừng có cau mày, bác sĩ nói em phải gìn giữ tâm tình vui vẻ, cái khác tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ biết là em giờ là vợ của tôi, trong bụng có con của tôi, em cứ nhớ kỹ như thế là được rồi."
Giản Tinh sờ sờ bụng, liếc mắt với Tần Ca một cái, trong mắt cũng có ý cười, "Quên không được."
Nghe được lời cam cam cam đoan của Giản Tinh, Tần Ca nở nụ cười, quan tâm hỏi Giản Tinh, "Hiện tại chuẩn bị làm sao bây giờ?"
"Ông ta muốn đến đây, muốn tôi đi gặp ông ta." Nói tới đây, Giản Tinh liền nhíu mày lại.
"Vậy em có đi không?" Tần Ca hỏi.
"... Đi." Nghĩ nghĩ, Giản Tinh gật đầu, bà muốn xem ông là có dự định gì, nếu ông ta muốn tổn hại đứa nhỏ của mình, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý, nếu ông ta nghĩ muốn nhận lại, cũng có thể, nhưng bà tôn trọng ý kiến của Giản Chính Dương, dù sao đứa trẻ cũng đã lớn, bà không thể thay nó quyết định, nó có quyền được biết cha ruột của mình là ai.
"Tôi đi cùng em." Mày Tần Ca hơi hơi nhăn lại, không ngờ Giản Tinh lại nói như vậy.
"... Được." Nghĩ ngợi một chút, Giản Tinh gật đầu, bà cũng không muốn lại có dây dưa với ông ta, hiện tại bà đã tái hôn, có chồng đi cung cùng, cũng sẽ tốt hơn một chút.
Địa điểm Willy hẹn Giản Tinh là một khách sạn lớn, ngồi mười mấy tiếng máy bay, khó khăn tìm được một chỗ dừng chân, rồi tiếp đó tìm chỗ ở nghỉ ngơi một chút, không quen lắm với chỗ này, dứt khoát gọi điện thoại cho Giản Tinh.
Nói thực ra, nếu như không phải ông của mình cầm ảnh chụp cho mình nhìn, ông cũng không có ký ức gì đặc biệt đối với Giản Tinh, nhiều nhất chỉ là một người phụ nữ duy nhất chủ động rời khỏi mình, đã đi rôi, ông ta không muốn lại dây dưa nữa.
Thế nhưng phát hiện Giản Tinh sinh cho mình một đứa con giống như mình trên thế giới này, nội tâm Willy có một chút biến hóa nho nhỏ, trong tấm ảnh, Giản Tinh được bảo dưỡng kỹ càng, càng quan trọng chính là dấu vết năm tháng lưu lại khí chất ở trên người bà, không còn là một cô gái nhỏ tràn đầy sức sống, bây giờ lại say mê như rượu ngon, càng thêm mê người, tản ra hương thơm.
Người đó chỉ cho ông ảnh chụp của Giản Tinh cùng với tin tức cơ bản, không cho ông ta xem tờ giấy tái hôn kia, cho nên khi Willy nhìn thấy ảnh chụp Giản Tinh, không tự chủ nghĩ đến chuyện trước kia, thêm việc giờ là người đã trung niên, anh trai cùng chị gái đều có con của mình, duy chỉ có chính mình không có, lại thêm tong một gia tộc lớn, con cháu đời sau, cũng là nhân tố quyết định địa vị của mình, cho nên trong lòng kỳ thực cũng rất sốt ruột.
Giản Chính Dương xuất hiện, từ thời cơ mà nói, vô cùng phù hợp, cho nên ông ta ôm rất nhiều hy vọng đối với Giản Chính Dương, thậm chí đối với Giản Tình, cũng có cảm giác kỳ lạ.
Đây là mẹ của con mình, nếu là lúc còn trẻ, ông ta có thể cảm thấy không quan trọng, muốn sinh ra thì sinh, được thôi, cho họ một khoản tiền, về sau cũng không còn quan hệ, không sinh được, vậy là tốt nhất, không nên quấy rầy chính mình.
Thế nhưng, cho tới bây giờ, ông ta lại có một loại cảm giác kỳ lạ lẫn lộn, giống như người Trung Quốc nói, là cảm giác tương thân tương ái, mặc dù ông ta với Giản Tinh không phải vợ chồng, cũng không biết trong lòng Giản Tinh nghĩ gì, nhưng mà càng tới gần thành phố có Giản Tinh và Giản Chính Dương, cảm giác trong lòng của ông ta liền càng ngày càng mãnh liệt.
Mặc dù Willy rất phong lưu, nhưng cũng có cưới vợ, chỉ là ông ta không có cảm giác với vợ, thêm nữa nhiều năm qua không ở cùng một chỗ với vợ, trực tiếp coi vợ là không khí, bình thường ra ngoài phong lưu tuyệt không mang theo vợ, mà bà cũng là một tiểu thư của một gia tộc, đối với những người đàn ông này trong đại gia tộc sớm đã nhìn thấu, đối với Willy cũng không có cảm tình gì đặc biệt, hai người kết hợp chính là thông gia mà thôi, bình thường đều có cuộc sống riêng tư của mình, bởi vậy Willy đột nhiên tới Trung Quốc, bà mặc dù không biết vì cái gì, nhưng mơ hồ có một loại cảm giác xấu, Willy không biết, vào thời điểm ông ta rời đi, vợ của ông ta đã bắt đầu chú ý động tĩnh của chồng mình.
Tại trong khách sạn có một chút chênh lệch, chỉnh sửa cho mình ăn mặc đúng mực, Willy mới gọi điện thoại cho Giản Tinh, thậm chí còn không biết xuất phát từ tâm tính gì, còn để cho phục vụ bố trí phòng khách sạn một chút, rất có cảm giác hẹn gặp mặt tình nhân.
Thời khắc Giản Tinh cùng Tần Ca xuất hiện, Willy quả thực sửng sốt một chút, nhất là khi nghe được Giản Tinh giới thiệu đây là chồng của bà, một trận ghen tuông nồng đậm xông lên đầu.
"Giản, em như vậy mà lại có thể phản bội tôi?"
Câu nói mở miệng đầu tiên liền khiến Giản Tinh và Tần Ca thay đổi sắc mặt, Giản Tinh là cảm thấy lời này thật là tức cười, Tần Ca là cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích.
Giản Tinh liền phản ứng lại đầu tiên, nhìn trong phòng có chút ánh nến, âm thầm cười lạnh một tiếng, quả nhiên tính tình người này còn không có thay đổi, lúc còn trẻ cảm thấy tính cách này rất phong lưu, nhưng bây giờ, bà theo đuổi không phải hữu tình uống nước no bụng, điều bà muốn là yên ổn, là hạnh phúc, mà không phải là người đàn ông với cái miệng ăn nói khéo léo dỗ ngon dỗ ngọt.
" Willy, anh nói chuyện chú ý một chút, giữa chúng ta sớm đã kết thúc, tôi cùng chồng, là chứng nhận vợ chồng hợp pháp, tại sao lại là phản bội? Nếu như anh tới tìm tôi là vì nói cái này, như vậy rất xin lỗi, tôi không có thời gian để lãng phí cho anh."
" Xin lỗi, vừa rồi do tôi kích động." Thấy Giản Tinh xoay người muốn đi, Willy lập tức nói xin lỗi, làm một người lịch sự, xin lỗi người đẹp không liên quan gì tới mặt mũi cả.
Câu nói đầu tiên nói như vậy, ông đúng là xúc động rồi, Giản Tinh nghiêm túc biểu lộ cùng lời nói của bà, đều nhắc nhở lấy mình tự mình đa tình, mà lần này ông đến là vì Giản Chính Dương, Giản Tinh mặc dù từng coi ông chiếm giữ một vị trí quan trọng, như sinh mạng của bà, nhưng đó là đã từng, muốn ông vì một gốc cây từ bỏ toàn bộ rừng rậm, ông làm không được, cho nên, rất nhanh ông liền hiểu rõ mục đích của mình, thận trọng nói xin lỗi với Giản Tinh, thu hồi nét câu dẫn trên mặt, vẻ mặt đứng đắn.
"Mời ngồi."
Thái độ của Willy biến hóa khiến tâm trạng Giản Tinh dễ chịu hơn một chút, kéo Tần ca ngồi ở bên cạnh mình, "Có chuyện gì cứ nói."
Ánh mắt của Willy lóe lên, ngồi ở đối diện hai người, nói, "Nếu đã như thế, vậy tôi liền nói thẳng, Giản, tôi biết em đã sinh cho tôi một đứa bé, tên là Giản Chính Dương, năm nay 28, đúng không, tôi muốn nó."
Quả nhiên là vậy, trước khi tới Giản Tinh đã có chuẩn bị tâm lý, cho nên nghe được Willy nói như vậy, bà gật đầu, " Tiểu Dương đúng là con của anh, nó có quyền được biết cha đẻ là ai."
"Em đồng ý làm cho nó theo tôi đi sao?" Willy thật không ngờ Giản Tình lại sảng khoái như vậy, không khỏi bất ngờ.
"Không." Giản Tinh liếc mắt nhìn Willy một cái, "Nó là người trưởng thành, tôi chỉ là nói, nó có quyền lợi cảm kích, về phần có đi theo anh không, đó là quyền lợi khác của nó, tôi không có quyền ngăn cản, nó lựa chọn như thế nào, là chuyện của nó, tôi không quản, nhưng tôi có điều kiện, nếu nó không đồng ý, anh không thể tổn thương nó, nếu nó đồng ý, tôi cũng vĩnh viễn là mẹ ruột của nó, anh không thể chặt đứt mối liên hệ của tôi và nó được."
Nếu là người khác nói như vậy, Willy còn suy tính một chút đối phương có phải muốn lợi dụng con trai để leo lên gia tộc mình hay không, nhưng mà Giản Tinh, ông ta lại không nghĩ như thế, bởi vì trước kia Giản Tinh bởi vì không chịu nổi sự đào hoa của mình mà lựa chọn tự mình rời đi, hôm nay lại có chồng của mình, cho nên ông tin tưởng Giản Tinh không có ý tứ gì khác, nghĩ lại, cảm thấy bà nói không có gì không đúng, liền gật gật đầu.
"Được, tôi đồng ý."
Trong mắt của Willy, mình là cha đẻ của Giản Chính Dương, chỉ cần nói cho Giản Chính Dương biết gia tộc mình to lớn cỡ nào, nó nhất định sẽ ngoan ngoãn cùng mình rời đi, cho nên khi nghe Giản Tinh nói lựa chọn thế nào là chuyện của nó sau, Willy cảm thấy Giản Tinh tương đối khéo hiểu lòng người, trong lòng cũng có hảo cảm đối với bà.
"Hôm nay tới tìm em trước, cũng là bởi vì em là mẹ của nó, tôi cảm thấy hẳn là trước tiên nên nói với em một tiếng, sự thật chứng minh, Giản, em vẫn khéo hiểu lòng người như trước đó, khiến người khác ưa thích."
Khóe miệng Giản Tinh hơi nhếch lên, là như vậy sao?
Nếu như bà nói cho ông ta biết, bà có thể như vậy, là bởi vì bà căn bản không nói được Giản Chính Dương, không biết ông ta có còn nghĩ như vậy không?
"Hy vọng anh nói được thì làm được, những gì tôi vừa mới nói là ranh giới cuối cùng." Giản Tinh đứng lên, "Nếu đã như thế, hẳn là không còn chuyện gì nữa, tôi phải đi rồi."
"Sao thế, Giản, không cùng tôi uống một ly sao?" Willy cười cười, "Tốt xấu gì chúng ta cũng nhiều năm không gặp mặt rồi."
Giản Tinh cười cười, "Không được, tôi hiện tại đang mang thai, không thể uống rượu, hẹn gặp lại."
"Mang thai?" Willy nhìn xem bụng Giản Tinh, ánh mắt lóe lên, chỉ cảm thấy Giản Tinh trong mắt hạnh phúc đặc biệt chói mắt.
"Có cơ hội chúng ta còn có thể gặp lại, ông Willy." Tần Ca nhìn về phía Willy, trong mắt âm thầm hàm chứa đắc ý cùng khoe khoang thậm chí là cảnh cáo, đây là người phụ nữ của ông, không được giở trò linh tinh.
Willy cười cười nhìn xem Tần Ca, xem ra chồng mới của Giản không phải chỉ đơn giản như vậy, trong mắt kia âm u, ông ta từng nhìn thấy nó bên trong ánh mắt của một người khác, bọn hắn, hẳn là thuộc về cùng một loại người.
Đi ra khách sạn, Tần Ca nhìn Giản Tinh, "Sao em lại lập tức đồng ý?"
"Vì sao lại không đồng ý?"
"Em không sợ ông ta mang phiền toái đến cho em sao?
Giản Tinh cười cười, "Nếu Chính Dương không trưởng thành, tôi tuyệt đối sẽ không sảng khoái như vậy, nhưng Chính Dương hiện tại đã trưởng thành, thứ nhất, nó quả thật có quyền được biết rõ, thứ hai, anh cho rằng, Chính Dương sẽ cùng đi với ông ta sao?"
Giản Tinh hào phóng như vậy, chính là bởi vì bà khẳng định, Giản Chính Dương là sẽ không theo một người đàn ông không có tình cảm rời đi khỏi nơi này, cho dù là mang cho Tiểu Thố đi cùng đi chăng nữa, anh cũng sẽ không rời khỏi nơi này.
Không vì lý do gì cả, với trực giác của người mẹ, bà dám khẳng định như vậy.
Nghĩ đến lúc tới nhìn thấy căn phòng kia rõ ràng đã được bố trí, đáy mắt Tần Ca hiện lên một tia thâm trầm, thấy may mắn bản thân hôm nay theo sau, hừ, ông ta tốt nhất là không có ý đồ gì gì với vợ của mình, bằng không, ông sẽ làm ông ta đẹp mặt.
Lái xe về nhà, Giản Chính Dương đang tại tranh chấp với Bạch Tiểu Thố, chính xác mà nói, là Tiểu thố "khi dễ" Giản Chính Dương.
Chỉ thấy cô hai tay chống nạnh, bên cạnh không biết từ nơi nào tìm ra bàn vẽ, Giản Chính Dương một mặt bất đắc dĩ nửa tựa ở trên cửa sổ, đại khái là một tư thế được giữ lâu, cho nên có chút chết lặng, vừa nhúc nhích một chút liền bị TIểu Thố gào thét không cho nhúc nhích.
"Đang làm cái gì vậy?" Giản Tinh tò mò khi nhìn thấy hai người.
"Mẹ, hai người đã về rồi rồi ạ." Nhìn thấy hai người Giản Tinh, Bạch TIểu Thố nở nụ cười, quay lại thấy Giản Chính Dương đang làm rối tung dáng pose mà cô nghĩ ra, nhất thời bất mãn,
"Không được lộn xộn."
Bất đắc dĩ, Giản Chính Dương không thể làm gì khác hơn là treo một tấm lên cộng thêm khuôn mặt tuấn tú gây phẫn nộ bày ra một tư thế khá ngớ ngẩn để để cô vẽ tranh.
"Ồ, Tiểu Thố muốn vẽ à? Mẹ không biết con có tài năng hội hoạ đó." Giản Tinh kinh ngạc.
"Lúc nhỏ con có từng vẽ qua" Cô cười, " Con nghĩ cần bồi dưỡng cho cục cưng từ bé, cho nên hiện tại con đang dưỡng thai."
Giản Chính Dương: "..."
"Phải không, chủ ý này không tồi." Giản Tinh gật đầu đồng ý với ý tưởng của Tiểu Thố.
Tần Ca đứng ở phía sau nhất thời mồ hôi lạnh, Giản Tinh sẽ không muốn mình làm như tư thế này với bức tranh của mình đâu nhỉ.
"Mẹ cũng cảm thấy như vậy, hắc hắc, con biết ý nghĩ của con là không tồi mà." Nhận được sự đồng ý của Giản Tinh, Bạch Tiểu Thố lập tức hưng phấn, chỉ huy Giản Chính Dương chuân bị tư thế cho đàng hoàng.
Tần Ca nhìn một cái với ánh mắt đồng tình, rất thức thời đi lên đỡ vợ, "Em à, em có muốn nghỉ ngơi một chút không, chúng ta trở về phòng đi."
"Được." Giản Tinh gật gật đầu.
Giản Chính Dương nhìn Tần Ca, ánh mắt đầy khinh bỉ, tiếp tục chịu đựng sự mỏi nhừ từ cánh tay phải làm ra động tác "mê người" nhưng trong mắt anh là một tư thế ngớ ngẩn, tùy ý làm mẫu cho vợ mình vẽ tranh.
Một giờ sau, Bạch Tiểu Thố rốt cục cũng hoàn thành tuyệt tác của mình, "Tốt lắm."
Giản Chính Dương ngã sang một bên, dọa cho cô giật cả mình, bất đắc dĩ nói, " Vơ à, giúp anh một tay, người anh cứng ngắc rồi."
"Ồ." Cô khó khăn kéo anh lên.
Hoạt động cho thân thể ổn định lại, Giản Chính Dương có chút mong chờ nhìn Tiểu Thố, "Cho anh xem bức tranh như thế nào với?"
Ít nhất anh đã giữ nguyên động tác trong vài giờ đồng hồ đó.
Cô có chút do dự, "Thật sự muốn xem?"
"Đương nhiên."
"Kỳ thật em chỉ là thích vẽ tranh thôi, vẫn là không nên xem đi." Cô đột nhiên mất đi sự vui vẻ trước đó.
Giản Chính Dương nghi hoặc nhìn cô, lại càng thêm hy vọng, "Cho anh xem đi."
Nói xong, không đợi Bạch Tiểu Thố phản ứng, liền vọt tới giá vẽ, vừa thấy, quả thực là kinh động trời đất.
"Uh, ... nét vẽ không đẹp lắm." Tiểu Thố đỏ mặt.
Nhìn thấy bức tranh trên giá vẽ miễn cưỡng nhìn ra là một người, Giản Chính Dương khóe miệng run rẩy, "Đây là anh à?... Không có việc gì, khá giống mà... Chỉ cần là bức tranh em vẽ, anh đều thích."
Xấu hổ quá! Cô đỏ mặt, quyết định sau này không làm họa sĩ nữa, quá tổn thương rồi.
"Anh thực sự thích mà." Nhìn thấy Tiểu Thố ngượng ngùng, Giản Chính Dương cười thoải mái lấy giấy vẽ xuống, đây là lần đầu tiên Tiểu Thố vẽ cho mình, anh quyết định sẽ cất giữ kỹ.
Nhìn thấy Giản Chính Dương như vậy, Tiểu Thố mỉm cười, cuối cùng buông gánh nặng trong lòng xuống, "Xấu xí thì có chút xấu xí. Dù sao em cũng là nghiệp dư nên chỉ có thể thích thôi."
Giản Chính Dương mỉm cười nhìn cô, "Được."
"Hì hì..." Với sự đảm bảo của Giản Chính Dương, Tiểu Thố vui vẻ trở lại, "Vậy thì anh dọn dẹp cái này đi."
"Được." Nhìn thấy Tiểu Thố đi lên lầu, Giản Chính Dương cất bảng vẽ, định quay lại thì điện thoại trên bàn cà phê đột nhiên vang lên cùng với một dãy số xa lạ...
← Ch. 101 | Ch. 103 → |