← Ch.089 | Ch.091 → |
Trước tết ba ngày, Cừu Tần mang theo vợ cùng tới đây, nhà họ Giản đủ rộng, người già đều yêu thích náo nhiệt, vì thế ông ngoại Giản Chính Dương nhiệt tình mời vợ chồng Cừu Tần tới ở lại nhà họ Giản, trong khoảng thời gian ngắn, nhà họ Giản tương đối náo nhiệt.
Ngày 30 giao thừa, người nhà họ Giản và người nhà họ Cừu hòa thuận cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, cùng nhau xem Đêm hội mùa Xuân. Lúc 12 giờ đêm, Giản Chính Dương kéo Tiểu Thố lên tầng, mở điện thoại ra cùng với Tiểu Thố đếm ngược theo tivi thời gian sang năm mới, lúc đếm đến một, Tiểu Thố nghe thấy Giản Chính Dương kề sát tai mình nhẹ nhàng nói:
"Sau này, mỗi năm anh đều muốn cùng em đếm ngược thời gian đón năm mới."
Mấy chữ vô cùng bình thường, nhưng so với bất kì lời đường mật nào đều dễ chịu hơn rất nhiều. Tiểu Thố xúc động hôn lên đôi môi người yêu, Giản Chính Dương cũng hiếm khi không nôn nóng mà hôn môi với cô. Lúc hai người đang âu yếm, người dưới tầng chúc mừng năm mới lẫn nhau, biết hai người trẻ tuổi nhất định là đang bên nhau âu yếm rồi, cũng không đi lên làm phiền bọn họ nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Thố và Giản Chính Dương vẫn còn đang nằm trong ổ chăn, Giản Tình đã đi lên gõ cửa, bảo bọn họ xuống dưới ăn bánh trôi. Mùng một đầu năm ăn bánh trôi, ngụ ý sum họp đoàn viên.
Bình thường hai đứa ngủ dậy lúc nào mấy người Giản Tình cũng không quan tâm, nhưng hôm nay là mùng một đầu năm, phải cùng nhau ăn sáng. Bị mẹ chồng đánh thức, Tiểu Thố chợt nhận thấy gần đây có phải là mình có xu hướng càng ngày càng lười biếng hay không? Đáp án là chắc chắn rồi. Khuôn mặt nho nhỏ hồng lên một chút, có hơi xấu hổ, vội vàng đẩy đẩy Giản Chính Dương, muốn anh nhanh chóng thức dậy.
Trong phòng đang mở điều hòa, nhiệt độ phù hợp để cho Tiểu Thố mặc bộ đồ ngủ mùa hè cũng sẽ không cảm thấy lạnh, theo động tác của cô, lộ ra một mảng tuyết trắng, dấu vết trên đó thể hiện sự điên cuồng của hai người tối hôm qua. Thấy màu mắt của Giản Chính Dương tối lại, nhận thấy hô hấp của người bên cạnh càng ngày càng nặng nề, Tiểu Thố hờn dỗi liếc nhìn:
"Đồ háo sắc, không cho phép lại có chủ ý với em. Hôm nay là mùng một đầu năm, còn phải xuống dưới chúc tết người lớn trong nhà đó."
Hơn nữa mọi người đều đang đợi bọn họ xuống ăn cơm, nếu như cô lại cùng anh thân thiết lần nữa, sợ rằng phải chờ thẳng đến buổi trưa mất, thể diện này, cô không thể làm mất được, cầm quần áo đập anh:
"Nhanh dậy đi, không được ngủ nướng."
Giản Chính Dương ôm lấy chăn lăn một vòng, hít hà mùi hương của Tiểu Thố ở trong chăn, say mê hưởng thụ một chút, mới đứng dậy mặc quần áo.
Không lâu sau, hai người lôi kéo nhau đi xuống dưới tầng. Trước tiên Tiểu Thố và Giản Chính Dương (đương nhiên, phần lớn đều là Tiểu Thố nói, Giản Chính Dương cùng lắm ở bên cạnh gật gật đầu phụ họa) chúc tết mọi người. Ngoại trừ Ada nhỏ tuổi hơn mình, tất cả mọi người đều là người lớn trong nhà, vừa chúc vừa nhận lì xì, làm cho Tiểu Thố đã rất lâu rồi chưa được nhận tiền lì xì có hơi ngại ngùng. Phong tục địa phương vốn là sau khi trưởng thành sẽ không được cho lì xì nữa, điều kiện gia đình tốt một chút, đứa nhỏ được cưng chiều một chút, có thể sẽ luôn được tặng lì xì cho đến khi kết hôn. Bây giờ mình đã kết hôn rồi, theo lý thuyết thì không được nhận lì xì nữa, có điều, đây cũng là năm đầu tiên mình và Giản Chính Dương kết hôn, hẳn là cũng nên được nhận lì xì. Cho nên Tiểu Thố có hơi xấu hổ đồng thời dĩ nhiên cũng nhận lấy, đương nhiên còn có hơi tiếc nuối.
"Nếu như mình nhỏ hơn vài tuổi thì tốt rồi."
Đôi mắt thèm muốn nhìn bao lì xì, năm sau sẽ không được nữa rồi. Ôi, thật là tiếc nuối mà, lì xì nhiều như thế này, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng được nhận, không thể trách cô tham tiền được nha.
Năm đó ba mẹ Tiểu Thố vì kết hôn đều cắt đứt với quan hệ với người nhà. Tất cả nguồn kinh tế đều dựa vào nỗ lực của chính mình, cuộc sống trôi qua cũng không phải quá giàu có, có thể nói Tiểu Thố sinh ra trong bối cảnh giàu có, nhưng không có ba mẹ giàu có và cuộc sống sung túc. Ngày lễ ngày tết, trừ ba mẹ cho một chút tiền tượng trưng, cũng không có ai khác đến cho bao lì xì, ngay cả có thì cũng rất ít.
Về ba của Tiểu Thố, sau khi li hôn với mẹ Tiểu Thố, mặc dù cuộc sống rất tốt, nhưng quan hệ với mẹ con Tiểu Thố cũng không lạnh không nhạt. Trừ tiền chu cấp mỗi tháng, thì không cho Tiểu Thố khoản tiền nào khác.
Cho nên nói, cầm mấy bao lì xì to như vậy, Tiểu Thố mới có cảm xúc như thế.
Mặc dù không nói ra suy nghĩ của mình, nhưng mấy người lớn trong nhà đều đã trải qua sóng to gió lớn, làm sao lại không đoán ra được suy nghĩ của cô. Nhất là người nhà họ Cừu, đây là lần đầu tiên bọn họ đón năm mới cùng Tiểu Thố, thậm chí là lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của cô, đương nhiên trong lòng có sự áy náy, Nhiếp Tiểu Phương kéo tay Tiểu Thố, dịu dàng nói:
"Sau này năm nào bà ngoại cũng sẽ chuẩn bị cho Tiểu Thố một bao lì xì thật lớn, cho đến khi bà ngoại không thể nữa mới thôi, cho nên Tiểu Thố không cần lo lắng năm sau không còn lì xì nữa"
"Ấy, phủi phui... Mùng một đầu năm, bà ngoại không nên nói lời gì đó không may, cái gì gọi là không thể nữa, bà ngoại sẽ sống lâu trăm tuổi, cháu còn đang chờ mỗi dịp năm mới được nhận lì xì đó." Tiểu Thố nói liên tục.
"Haha..."
"Đúng vậy, yên tâm đi, đừng nói bây giờ, ngay cả sau này làm mẹ rồi, ba mươi bốn mươi hay năm mươi, chỉ cần chúng ta còn, lì xì cũng sẽ không chạy thoát được đâu." Cừu Tần cũng yêu thương nhìn Tiểu Thố.
"Nhà họ Giản chúng ta, cũng không theo phong tục gì, dù sao tới bây giờ mỗi năm mẹ vẫn còn được nhận bao lì xì đó." Giản Tình hiếm khi cười tinh nghịch nói.
Giản Chính Dương không nói gì, chỉ tùy ý đưa bao lì xì trên tay để vào trong tay Tiểu Thố, của anh chính là của cô.
Biết mọi người đang an ủi mình theo cách khác nhau, Tiểu Thố vui vẻ gật gật đầu: "Mặc dù năm mới có lì xì để nhận, nhưng cháu vẫn hi vọng thời gian trôi chậm lại một chút. Bởi vì mỗi một năm mới tới thì có nghĩa là một năm nữa phải kết thúc rồi, chúng ta lại trải qua một năm, lại lớn thêm một tuổi, cháu cũng không muốn già nhanh như vậy đâu."
"Ha ha, con nhóc này."
...
Trong phòng khách nói nói cười cười, tương đối vui vẻ, thấy trong mắt mọi người đều chỉ có Tiểu Thố, trong lòng Ada hơi khó chịu, nhưng không cẩn thận bắt gặp ánh mắt của Giản Chính Dương, sợ tới mức lập tức nuốt hết bất mãn trong lòng lại. Hôm nay là mùng một đầu năm, mặc dù từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, đối với cô ấy mà nói ngày quan trọng nhất trong năm là Giáng sinh, nhưng ngày quan trọng nhất trong năm của Trung Quốc lại là Tết Dương lịch, nếu như trong ngày đầu năm mới mình chạm đến chuyện không vui của mọi người, e là mỗi người ở đây đều sẽ chán ghét mình, ngay cả ba mẹ cũng vậy, cô mới không muốn trở thành đứa trẻ mà tất cả mọi người đều không yêu thương đâu.
Nói cười một hồi, A Hoa gọi mọi người ăn bữa sáng. Tất cả người trong nhà họ Giản đều nghỉ cả rồi, chỉ có A Hoa không có người thân nào ở lại đây, Giản Tình bảo A Hoa ngồi xuống cùng ăn, mùng một đầu năm, tràn đầy không khí năm mới, A Hoa từ chối vài lần, cùng ngồi xuống theo. Lúc ăn cơm nói nói cười cười vô cùng vui vẻ.
Bữa sáng là bánh trôi, ngụ ý là đoàn tụ sum vầy. Ngày hôm qua lúc mọi người gói bánh còn cố ý để vài đồng tiền xu vào trong bánh trôi, theo phong tục ở đây, người ăn được đồng xu, không những một năm bình yên mà còn sẽ phát tài.
Người đầu tiên ăn được là Tiểu Thố, làm cho cô phấn khích nhảy cẫng lên, mọi người đều nói năm nay cô sẽ gặp may mắn, bởi vì đều là người nhà mình, cho nên để vào vài đồng tiền xu, cuối cùng phát hiện có người không ăn được cái nào, có người ăn lại ăn được tận mấy cái, chính là Tiểu Thố, liên tiếp ăn ba cái liền, cười đến nỗi mặt mày đều cong lên. Giản Chính Dương và Giản Tình ăn được một cái, bà ngoại Giản Chính Dương ăn một cái, Đại Tây cũng ăn được một cái, cái cuối cũng được Ada ăn. Tuy cô không tin cái này, nhưng trò chơi này thật ra lại chơi rất vui, cho nên sau khi phát hiện mình ăn được đồng xu thì rất vui vẻ, chia sẻ niềm vui của mình với Đại Tây.
Mùng một năm mới mọi người đều được nghỉ, ra ngoài đi dạo cũng không có mấy người, cho nên cả nhà cũng không chuẩn bị ra ngoài chơi. Giản Tình không biết lấy ra từ đâu mấy bộ mạt chược, bài tú lơ khơ, vì thế cả nhà tụ hợp lại, Cừu Quốc Vinh chơi cờ tướng với ông ngoại Giản Chính Dương như cũ, Giản Tình, Nhiếp Tiểu Phương, bà ngoại Giản Chính Dương còn có Đại Tây cùng nhau chơi mạt chược, mà Tiểu Thố và Giản Chính Dương cùng Cừu Tần và Ada chơi bài tú lơ khơ.
Cừu Quốc Vinh và ông ngoại Giản Chính Dương chơi là vì yêu thích, một bàn bên Giản Tình chơi là vì tiền, thật sự là thắng thua tính tiền. Bên Tiểu Thố, trừ Cừu Tần là người trung niên, mọi người đều là người trẻ tuổi, đương nhiên phải chơi kích thích chút, thua là phải chịu trừng phạt. Suy xét đến quan hệ nam nữ và vai vế, mỗi người có thể lựa chọn hình phạt như nhau, thua thì dùng hình phạt mình lựa chọn phạt chính mình
Chơi bài tá lả rất đơn giản, Tiểu Thố lựa chọn thua sẽ bị dính giấy lên mặt, Giản Chính Dương chọn giống Tiểu Thố, Ada chọn thua thì sẽ phải ngồi xổm, Cừu Tần chọn thua thì sẽ uống một ly rượu trắng (Cừu Tần không giỏi uống rượu trắng). Mỗi người chiếm một vị trí, không làm phiền nhau, cho đến buổi trưa, lúc A Hoa lên tiếng gọi ăn cơm trưa, trên khuôn mặt Tiểu Thố đã không tìm thấy chỗ trống nào để dán giấy nữa, trên mặt Giản Chính Dương dán hai, ba tấm, Cừu Tần uống bảy, tám ly rượu, có hơi đỏ mặt, Ada vì ngồi xổm mà chân đã không có cảm giác gì. Tóm lại, người thua nhiều nhất là Tiểu Thố và Ada, người thắng nhiều nhất là Giản Chính Dương, Cừu Tần tạm thời đứng giữa.
Mà bàn Giản Tình, người thua nhiều nhất là bà, không có cách nào, làm chủ nhà, đương nhiên phải nhường một chút, người thắng nhiều nhất là Nhiếp Tiểu Phương và bà ngoại Giản Chính Dương. Hai người già đều rất vui vẻ, Đại Tây làm nền cũng thua một ván.
Lại nói Cừu Quốc Vinh và ông ngoại Giản Chính Dương, hai người không biết như thế nào lại đi đến ngõ cụt, đang ở đó vắt óc suy nghĩ xem bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Nghe thấy A Hoa gọi ăn cơm, bà ngoại Giản Chính Dương lên tiếng: "Được rồi được rồi, nếu muốn chơi thì buổi chiều tiếp tục, bây giờ đi ăn cơm trước đã."
Tiểu Thố tức giận gỡ giấy trên mặt xuống, gần như lên tiếng cùng lúc với Ada: "Buổi chiều không chơi nữa."
Hai người thua cuộc, lần đầu tiên ăn ý đến thế.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Cừu Quốc Vinh và ông ngoại Giản Chính Dương lại ngồi trước ván cờ một lần nữa, Nhiếp Tiểu Phương và bà ngoại Giản Chính Dương đều quyết định nghỉ ngơi một chút đã. Ada nhận được điện thoại của Tô Á thì đi ra ngoài, Giản Tình nhận điện thoại của Tần Ca cũng ra ngoài (Sự thật là bị Tần Ca đe dọa, nếu như bà không ra ngoài, ông bèn tới thăm hỏi, Giản Tình không muốn để ông tới, đành phải tự mình ra ngoài). Cừu Tần cũng muốn ra ngoài đi xung quanh cùng Đại Tây, Tiểu Thố vẫn luôn nhớ thương đến mấy bao lì xì đang để trong túi áo, vì thế lôi kéo Giản Chính Dương lên tầng, hưng phấn dạt dào mở từng cái từng cái lì xì ra. Giản Tình, ông bà ngoại Giản Chính Dương, ông bà ngoại của mình, còn có cậu mợ, bảy người, Tiểu Thố một mình nhận bảy bao lì xì, thêm của Giản Chính Dương nữa có tổng cộng mười bốn bao. Tiểu Thố đếm một lát, trong một bao lì xì tiền mặt nhỏ nhất là năm nghìn (theo cảm giác là Cừu Tần đưa), mấy bao lì xì khác đều là một vạn, hai bao lì xì dày nhất (theo trí nhớ của Tiểu Thố là Giản Tình đưa), bên trong có hai vạn tiền mặt, đoán chừng nếu không phải bao lì xì có hạn, có lẽ Giản Tình còn muốn để thêm một ít nữa. Nhưng không thể không nói bao lì xì của Cừu Tần là mỏng nhất (cũng chính là bao năm nghìn, người có tiền, biểu hiện Mộng Hề (tên tác giả) chỉ có thể ảo tưởng một chút) bên trong có một tờ chi phiếu một trăm vạn, dọa Tiểu Thố cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, lại gọi Giản Chính Dương nhìn lại một lần nữa, đếm mấy số không phía sau. Sau khi xác nhận nhiều lần mới biết thật sự là chi phiếu một trăm vạn.
Tiểu Thố có vài câu hỏi: thứ nhất chi phiếu này là thật sao? Thứ hai là tiền trong chi phiếu này rút như thế nào? Thứ ba là cậu mình vừa ra tay là một trăm vạn, ông ấy còn hứa hẹn với mình sau này năm nào cũng có, hơn nữa chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi, vậy ông ấy phải có bao nhiều tiền đây?
Chỉ là tiền mặt trong bao lì xì cũng đã mười lăm vạn năm, lớn đến thế này rồi còn chưa từng thấy nhiều tiền như thế. Thêm một tờ chi phiếu một trăm vạn, đột nhiên cô đã trở thành triệu phú rồi, cũng là một người có tiền, Tiểu Thố cảm thấy cuộc sống hạnh phúc tới cũng nhanh quá đi mất, có chút không tiếp thu nổi.
Có điều lại có hơi bất an, tiền mặt này cũng thôi đi, quan trọng là tờ chi phiếu một trăm vạn kia, một tờ giấy mỏng manh như vậy, so với tất cả tiền mặt lại càng giá trị hơn.
Tiểu Thố lo lắng Cừu Tần rốt cuộc có bao nhiêu tiền mới có thể ra tay hào phóng như vậy. Ông ấy ra tay hào phóng, mợ có biết không? Nếu như biết cậu tùy tiện liền lấy ra một trăm vạn (chuẩn bị nói là một trăm vạn lẻ năm ngàn) đưa cho cháu gái của mình, không biết có phải sẽ ghen tị hay không? Dù sao đây cũng là tài sản chung của hai người, nếu như bởi vì mình mà khiến cho cậu mợ nảy sinh mâu thuẫn, vậy thì không hay rồi.
Nhìn Tiểu Thố vì tờ chi phiếu một trăm vạn mà đứng ngồi không yên, Giản Chính Dương an ủi: "Về sau anh sẽ kiếm càng nhiều tiền cho em tiêu, chút tiền này không tính là gì, đừng để ý như vậy."
"Em tin anh." Tiểu Thố tin Giản Chính Dương vô điều kiện, mặc dù ở phương diện giao tiếp không ra làm sao, nhưng về mặt tài hoa, nhìn thái độ Lý Quả Tử Tiểu Thố đã cảm thấy người đàn ông của mình sẽ có tương lai tươi sáng.
"Nhưng đây không phải là số tiền nhỏ, lỡ như cậu mợ có mâu thuẫn thì không hay."
Trải qua khoảng thời gian chung sống, còn có Cừu Tần gần như mỗi ngày đều gọi điện thoại cho mình, Tiểu Thố có thể cảm thấy được người nhà họ Cừu thật lòng đối xử tốt với mình, cho nên trong tiềm thức đã xem bọn họ thành người một nhà, cũng bắt đầu chậm rãi đứng ở góc độ của người nhà họ Cừu mà suy xét vấn đề.
Cừu Tần và vợ ra ngoài đi dạo nửa ngày, trước bữa cơm tối mới quay về. Sau khi ăn xong cơm tối cuối cùng Tiểu Thố cũng tìm được cơ hội ở chung một mình với Cừu Tần "Cậu ơi."
Cừu Tầm buồn cười nhìn Tiểu Thố giống như đang làm kẻ trộm: "Sao vậy?"
"Lì xì buổi sáng, bên trong có một tờ chi phiếu..." Tiểu Thố hơi lúng túng "Là cậu..."
Nghe Tiểu Thố nhắc đến chi phiếu, Cừu Tần lập tức biết cô muốn nói cái gì rồi "Từ nhỏ đến lớn cậu cũng chưa từng cho cháu lì xì, lần này tương đương với hai mươi mấy năm đó cộng lại."
Cứ coi như Tiểu Thố đã chuẩn bị tinh thần còn bị dọa cho giật mình, cậu mình cũng là một người có tiền nha: "Nhưng cũng không cần nhiều như vậy đâu ạ."
Một đứa nhỏ trong gia đình bình thường, năm mới ba mẹ cho năm nghìn đã là quá nhiều rồi, cái này còn là mấy năm gần đây. Những năm trước đó không có đứa trẻ nào được nuông chiều như thế, tính toán hai mươi mấy năm cũng không cần nhiều như vậy.
"Cái này là cả nhà chúng ta cho." Cừu Tần cười cười: "Kèm thêm chị nữa, phần đó cũng đưa cho cháu. Tiểu Thố, đây là tấm lòng của cậu và mọi người, cháu đừng ghét bỏ. Mấy năm nay, chúng ta đều có lỗi với mẹ cháu và cháu, đặc biệt là cháu. Từ sau khi chị ấy qua đời, một mình cháu rất vất vả có phải không?"
"Cháu ạ? Haha, vẫn ổn ạ, thật sự cũng không có gì." Tiểu Thố cười gượng mấy tiếng "Số tiền trong tờ chi phiếu này, mợ có biết không ạ?"
"Bà ấy không biết."
"A, vậy..."
"Cho nên cháu phải giữ bí mật nhé." Cừu Tần cười cười "Mặc dù đã được ông bà ngoại cháu đồng ý, nhưng đây đều là tiền cậu tự mình kiếm đó, hơn nữa còn lấy ra từ trong quỹ đen của cậu, rất không dễ dàng. Tiểu Thố, sau này cháu phải thân thiết hơn với cậu mới được đó."
Tiểu Thố gượng cười, hơi cảm động gật đầu: "Vâng ạ, cậu à... thì ra cậu nhìn có vẻ thành thật như vậy, thế mà cũng có quỹ đen nha."
"Là đàn ông ai cũng có quỹ đen cả thôi." Cừu Tần cười cười.
"Vậy sau khi có quỹ đen, có phải sẽ làm chuyện xấu không ạ?"
Cừu Tần đen mặt: "Cậu của cháu chỉ muốn có chút tiền bên người, lúc cần dùng sẽ tiện hơn mà thôi, cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với mợ cháu, nhóc con này, nghĩ đi đâu thế hả?"
"Haha..." Tiểu Thố nghĩ đến Giản Chính Dương, dáng vẻ một trăm vạn cũng không phải là số tiền gì lớn, trong lòng thầm nghĩ mặc dù Giản Chính Dương đã đưa thẻ cho mình, nhưng, không biết anh có quỹ đen hay không?
Vì thế tối ngày hôm đó, Tiểu Thố liền mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ, đứng ở trên giường, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống Giản Chính Dương tra hỏi: "Giản Chính Dương, anh thành thật khai báo cho em, trừ thẻ anh đưa cho em ra, có còn quỹ đen của riêng mình hay không?"
"Quỹ đen?" Giản Chính Dương có chút nghi ngờ gãi gãi đầu mình.
"Chính là trên người có còn tiền hay không ấy?"
"Có chứ."
"Cái gì, anh thật sự có quỹ đen?" Thì ra đàn ông ai cũng có quỹ đen nha. Tiểu Thố không thể tin nổi nhìn Giản Chính Dương "Em còn cho rằng anh rất thành thật đấy. Trước đây anh không phải đã nói tất cả tài sản đều cho em quản lý hay sao? Vì sao bây giờ còn có tiền riêng hả?"
Giản Chính Dương có hơi oan ức nhìn Tiểu Thố: "Trước đây lúc anh đưa thẻ cho em, quả thật là đã đưa tất cả cho em rồi, còn tiền hiện tại, là sau này mới kiếm được."
"Hả?" Tiểu Thố có hơi nghi ngờ nhìn Giản Chính Dương, thấy anh không giống như giả bộ, nói: "Vậy hiện tại anh có bao nhiêu rồi?"
"Cái này, khó nói lắm."
"Hử?"
"Bởi vì nếu lấy tiền ra tính toán, còn phải chuyển đổi một chút."
"Có ý gì?"
"Anh mở một công ty nhỏ." Giản Chính Dương cũng không định giấu diếm Tiểu Thố cái gì "Hiện tại vừa mới bắt đầu, tiền không nhiều lắm, có điều tiềm lực rất lớn. Cho anh thời gian nửa năm, anh sẽ làm cho nó có chút danh tiếng. Lấy quy mô bây giờ mà nói, không mấy giá trị, nhưng nếu là nửa năm sau, chính là một khung cảnh khác hẳn, nếu như là một năm sau, vậy thì không cần nói nữa."
"Bắt đầu từ lúc nào?"
"Từ lần trước, lúc rời khỏi nơi này."
"Lần bà ngoại anh muốn chia rẽ chúng ta?"
"Ừ." Giản Chính Dương gật gật đầu. Lúc đó bị nhốt ở đây không thể nào gặp được Tiểu Thố, Giản Chính Dương hiểu rõ sâu sắc bản thân mình quá mềm yếu, không thể bảo vệ Tiểu Thố, cho nên sau khi quay về chăm sóc cơ thể thật tốt bèn bắt đầu lên kế hoạch thành lập một công ty. Anh cần phải có sự nghiệp của riêng mình, có quyền lực của riêng mình, sau đó để người khác không thể đụng đến người phụ nữ của mình. Bởi vì tất cả đang ở giai đoạn chuẩn bị, cho nên không nói cho Tiểu Thố biết, bây giờ công ty đã bắt đầu dần dần đi vào quỹ đạo, cho nên mới nói cho cô.
"Không đúng, lúc đó anh đã đưa thẻ cho em rồi, anh lấy tiền ở đâu ra?"
"Anh rút từ ngân hàng trực tuyến."
"Ngân hàng trực tuyến?... Giản Chính Dương, anh lại có thể không nói tiếng nào liền rút tiền từ ngân hàng trực tuyến. Vậy một ngày nào đó anh rút hết tiền trong thẻ đi rồi, em cầm một cái thẻ trống không còn có ý nghĩa gì?"
Giản Chính Dương rụt cổ lại: "Sẽ không đâu, anh chỉ lấy ra một phần nhỏ, bên trong vẫn còn mà. Hơn nữa tấm thẻ đó của mẹ anh, anh gần như không động đến. Lại nói, anh lấy ra một phần, ngày nào đó nhất định trả lại gấp đôi. Vợ à, anh bảo đảm với em, về sau anh đụng vào một phần tiền trong thẻ đều sẽ nói với em, em đừng lườm anh, đừng tức giận."
"Hừ, ai biết anh có còn thẻ ngân hàng nào khác hay không?"
"Không còn, anh chỉ có một tấm thẻ ngân hàng này, nếu em không yên tâm, anh đến ngân hàng đăng kí dịch vụ tin nhắn. Sau này số tiền trong thẻ có thay đổi như thế nào cũng có thể nhận được tin nhắn, em xem như vậy có được hay không?"
"Được." Tiểu Thố gật gật đầu. Người đàn ông này, không nói lời nào đã rút tiền đi mở công ty, nếu như thua lỗ thì phải làm sao? Quá đáng lắm rồi, vì cái nhà này, cô phải có tính toán lâu dài:
"Từ bây giờ trở đi, không được phép lừa gạt em nữa. Nếu như để em phát hiện được, em tuyệt đối sẽ không tha cho anh."
"Được được." Giản Chính Dương đáng thương, ở trước mặt Tiểu Thố không có một tí khí thế nào.
"Thật không ngờ anh ít khi ra ngoài lại còn hiểu rõ dịch vụ ngân hàng như vậy đấy."
"Anh nhìn thấy trên trang ngân hàng trực tuyến, phía trên có giới thiệu dịch vụ ngân hàng." Giản Chính Dương cẩn thận nói.
Thấy Giản Chính Dương nhận sai, thái độ cũng không tồi, Tiểu Thố quyết định rộng lượng mà tha thứ cho anh: "Nhớ kỹ, cho dù trước đây anh có mấy tấm thẻ, từ giờ trở đi, chỉ cho phép có một tấm thẻ, chính là tấm thẻ anh đưa cho em. Nếu như dám làm thẻ khác để lập quỹ đen, em không để yên cho anh đâu."
"Được, được."
"Nói về công ty anh mở một chút đi. Công ty ở đâu?" Thay đổi suy nghĩ, Tiểu Thố cảm thấy mình làm bà chủ công ty, có quyền được biết chuyện của công ty.
"Mỹ."
"Ở đâu?"
"Mỹ." Lặp lại một lần, sợ Tiểu Thố không hiểu bèn chủ động giải thích nghi hoặc: "Anh mở công ty IT, bình thường chỉ cần làm việc từ xa. Công ty làm việc bình thường, có người khác phụ trách, dưới tình huống bình thường anh chỉ phụ trách mặt kỹ thuật, có yêu cầu gì, đối phương sẽ gửi email cho anh."
"Công ty là một mình anh hay là chung vốn cùng với người khác?"
"Chung vốn, anh và cậu ấy, tổng cộng hai người. Bọn anh mỗi người chiếm 50% cổ phần công ty. Cậu ấy phụ trách hoạt động bình thường của công ty, anh chỉ phụ trách bộ phận kỹ thuật." Kỹ thuật mà Giản Chính Dương nói, là loại nhân viên kỹ thuật công ty đưa tới, vấn đề khó khăn không thể giải quyết là do anh tới tháo gỡ.
"Phía cộng tác là người ở đâu, có đáng tin không?"
"Có thể tín nhiệm, là người Mỹ, là anh quen biết trên mạng. Đã sớm điều tra bối cảnh rõ ràng rồi, không có vấn đề gì."
"Anh đã gặp anh ta chưa?" Tiểu Thố đối với người hợp tác của Giản Chính Dương, có chút không được tin tưởng lắm. Giản Chính Dương chưa từng ra nước ngoài, sao có thể cùng một người Mỹ hợp tác được? Hơn nữa luôn thấy trong tin tức nước Mỹ như thế nào, ra làm sao, thật sự là không được yên tâm cho lắm. Ngộ nhỡ tiền đầu tư vào như rổ tre đựng nước cũng bằng không thì phải làm như thế nào.
"Gặp qua video."
"Đối phương nhìn có vẻ như thế nào, hợp đồng hai người ký ra sao? Anh xác định anh ta sẽ thật lòng thật dạ hợp tác với anh chứ? Anh cứ ở trong nước như vậy không tới công ty cũng được à?"
Biết cô đang lo lắng cái gì, Giản Chính Dương mỉm cười ôm Tiểu Thố vào lòng: "Vợ à, em phải tin tưởng năng lực của chồng em."
Tiểu Thố không nói nữa, lẳng lặng nằm trong lòng Giản Chính Dương, nếu nói đến kỹ thuật của Giản Chính Dương, cô có thể từ miệng Lý Quả Tử tin tưởng anh thật sự rất lợi hại. Nhưng nếu như nói mắt nhìn người và xử lý mối quan hệ giữa người với người các loại, cô thật sự không yên tâm nổi.
Quét mắt đến mấy bao lì xì đang để trên tủ đầu giường, nghĩ mình hiện giờ cũng đã là người có tiền rồi, Tiểu Thố ngay lập tức thoải mái tinh thần: "Không sao, cứ coi như là một lần thử nghiệm đi, nếu thật sự bị người ta lừa, bây giờ em cũng đã là triệu phú rồi, chúng ta tiết kiệm một chút, sống cả đời cũng không có vấn đề gì."
Giản Chính Dương: "..."
Mặc dù làm một người đàn ông, hơn nữa còn là một người theo chủ nghĩa đàn ông điển hình (Chú ý: Chủ nghĩa đàn ông ở đây không phải là ý nghĩa chủ nghĩa đàn ông thường thấy, coi thường phụ nữ, mà là nói trong tiềm thức đặt người phụ nữ ở phía sau mình mà bảo vệ, là người đàn ông mà tất cả gió mưa đều tự mình gánh vác). Đối với lòng không tin tưởng của bà xã, nhất là nghe giọng điệu của Tiểu Thố, nếu như mình không thể tiếp tục nữa, còn có cô bảo vệ chăm sóc mình. Về cơ bản mà nói anh hẳn là sẽ không vui, nhưng đó là tâm ý của cô, lại không ai địch nổi. Cho nên mặc dù Giản Chính Dương không nói gì, trong lòng lại vô cùng cảm động, ôm lấy Tiểu Thố, không nhiều lời, chỉ thầm nói trong lòng, anh nhất định sẽ vì cô mà xây dựng sáng tạo nên một tòa thành mà không ai có thể xông vào uy hiếp an toàn của cô.
Mùng một đầu năm không có ai đến nhà chơi, Tiểu Thố vốn cho rằng người nhà họ Giản cũng không có thân thích gì nhiều, kết quả sáng sớm ngày mùng hai, thức dậy xuống tầng ăn bữa sáng bèn phát hiện trong phòng khách có khách tới chơi. Không chuẩn bị bị tâm lý, nhất thời ngây người ở đó không biết nên làm thế nào. Suy cho cùng, mặc dù mình và Giản Chính Dương đã lấy giấy kết hôn, nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, có thể nói trước mặt họ hàng nhà họ Giản, ai cũng không biết Bạch Tiểu Thố là người phương nào.
"Tiểu Dương, Tiểu Thố, dậy rồi hả? Đến đây, gặp ông Hà, đây là bạn bè nhiều năm của ông, đây là cháu trai của ông ấy, lớn hơn Tiểu Dương một chút, các cháu cứ gọi anh Hà là được rồi." Nhìn thấy hai người, ông ngoại Giản Chính Dương cười tủm tỉm nói chuyện với hai người.
"Lão Hà, Tiểu Hà, đây chính là cháu ngoại và cháu dâu của tôi."
Nghe thấy ông ngoại nói như vậy, Tiểu Thố vội vàng kéo tay Giản Chính Dương đi đến: "Ông Hà, chúc mừng năm mới, anh Hà chúc mừng năm mới. Cháu tên là Bạch Tiểu Thố."
Lúc nói chuyện lộ ra nụ cười tươi rói, vô cùng đáng yêu.
"Haha, Lão Giản, có phúc đó. Bạch Tiểu Thố, thật là một cái tên đáng yêu, cũng là một đứa nhỏ đáng yêu, đến đây, cháu gái, ông gọi cháu là Tiểu Thố được không? Lần này tới cũng không mang theo đồ gì, cho một bao lì xì nhé."
Thấy ông ngoại Giản Chính Dương gật đầu, Tiểu Thố mới cười tít mắt đưa tay ra: "Cảm ơn ông Hà ạ."
Ông Hà cười cười gật gật đầu, cháu trai Tiểu Hà ở bên cạnh đưa tay ra: "Chào Bạch tiểu thư, tôi tên là Hà Khôn."
"Xin chào anh Hà." Tiểu Thố đưa tay ra định bắt tay Hà Khôn, kết quả Giản Chính Dương không lên tiếng đi lên nắm lấy, khiến cho Hà Khôn nghi ngờ. Tiểu Thố đành phải thay đổi, cánh tay mình đang đưa ra chuyển hướng đặt lên cánh tay của Giản Chính Dương, dường như chưa từng có ý định bắt tay anh.
"Anh Hà không cần khách khí như vậy. Ông Hà và ông ngoại đã là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên anh cũng là bạn bè của em và Chính Dương, cứ gọi thẳng tên bọn em là được rồi."
"Haha, vậy anh sẽ không khách khí nữa. Chính Dương, Tiểu Thố." Lúc nói chuyện Hà Khôn buông tay Giản Chính Dương ra, rất hứng thú với cái tên Bạch Tiểu Thố, có điều càng làm anh hứng thú hơn là tính chiếm hữu của Giản Chính Dương, cái này cũng quá mạnh rồi đấy.
'Ừm."
Thấy cơ thịt trên cánh tay Giản Chính Dương có hơi căng cứng, Tiểu Thố biết đây là biểu hiện Giản Chính Dương không chào đón người nào đó, biết anh đang rối rắm cái gì, trừ thầm than người đàn ông này lòng dạ hẹp hòi, còn phải cẩn thận không thể để cho anh đắc tội với người khác. Đây còn là bạn tốt của ông ngoại, hơn nữa hôm nay là mùng hai đầu năm, không thể tổn thương thể diện lẫn nhau được. Người ta còn cho mình một bao lì xì đó, âm thầm nhéo Hạ Chính Dương hai cái:
"Chồng à, anh còn chưa chúc tết ông Hà và anh Hà đâu đó."
Vì Tiểu Thố âm thầm uy hiếp, Giản Chính Dương không tình nguyện lắm mở miệng: "Chúc mừng năm mới."
"Haha, chúc mừng năm mới. Mấy năm không gặp, Tiểu Dương lại càng anh tuấn. Lão Giản, thật đúng là có phúc đấy." Hiểu rõ ông bạn già, ông Hà đương nhiên biết bệnh của Giản Chính Dương, cũng không để ý thái độ của anh, nhưng thật ra lại có cảm giác được yêu thương mà giật mình, bởi vì trước đây trừ người nhà mình, Giản Chính Dương cho dù là ai cũng không để ý đến. Bây giờ còn có thể chúc tết mình, mặc dù thái độ còn cần phải cải thiện, nhưng đã rất tốt rồi.
"Ông cũng không có đặc biệt chuẩn bị, cho một bao lì xì."
"Cảm ơn." Giản Chính Dương đi đến nhận lấy, tiện tay đưa cho Tiểu Thố.
Ông ngoại Giản Chính Dương vui mừng nhìn Giản Chính Dương. Mặc dù đối với người bên cạnh mà nói thái độ của anh không tốt lắm, nhưng ông biết, cái này đối với Giản Chính Dương mà nói, đã là một đột phá rất lớn rồi.
Mà tất cả, đều là nhờ Tiểu Thố. Trải qua một khoảng thời gian sống chung, người nhà họ Giản đều có thể nhận thấy được sự thay đổi của Giản Chính Dương, mặc dù mấy sự thay đổi này phần lớn là đứng trước Tiểu Thố, nhưng tất cả đều làm cho bọn họ cảm thấy, Giản Chính Dương không hề giống trước đây tựa như con rối gỗ hình người, mà là một người đàn ông có biểu cảm phong phú. Ông tin, chỉ cần tiếp tục như vậy, cuối cùng cũng có một ngày, Giản Chính Dương sẽ được Tiểu Thố thay đổi thành một người đàn ông bình thường có máu thịt như bao người.
Mặc dù mọi người đều không nói gì, nhưng đối với Tiểu Thố, thái độ nhà họ Giản càng ngày càng tốt, đối với cô càng ngày càng vừa lòng.
"Chính Dương, nghe ông anh nói lúc nhỏ chúng ta còn từng đánh nhau đấy. Nhiều năm không gặp như vậy rồi, còn nhớ anh không?" Xuất phát từ lòng hiếu kỳ với cái tên Tiểu Thố và tính chiếm hữu của Giản Chính Dương, Hà Khôn hiếm thấy mà chủ động trò chuyện:
"Không nhớ rõ." Giản Chính Dương đơn giản mà lại trực tiếp từ chối.
Biểu tình trên khuôn mặt Hà Khôn ngừng lại một chút, lại cười cười: "Cũng phải, lúc đó chúng ta cũng còn nhỏ, không nhớ cũng rất bình thường."
"Ông ngoại, mọi người đâu rồi?" Tiểu Thố nhìn phòng khách, trừ ông ngoại Giản Chính Dương thì không thấy người nào khác.
"Bà ngoại cháu đến nhà người khác đi thăm hỏi rồi, mẹ cháu có hẹn với bạn, cả nhà ông ngoại cháu nói là muốn đi thắp hương cho mẹ cháu."
"Thế thì sao lại không gọi cháu chứ?" Nghe nói mọi người đi thắp hương cho mẹ, Tiểu Thố có hơi nghi ngờ hỏi.
"Hôm nay nhà chúng ta sẽ có vài người khách đến chơi, lần đầu tiên cháu lấy thân phận cháu dâu nhà họ Giản mừng năm mới, ý của ông bà ngoại cháu là để cháu ở nhà tiếp khách, tiện thể để mọi người đều nhận biết cháu. Trước khi các cháu tổ chức hôn lễ, ông và bà ngoại Chính Dương, còn có Giản Tình, cũng sẽ đi thắp hương cho mẹ cháu. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi sẽ tốt hơn." Ông ngoại Giản Chính Dương kiên nhẫn giải thích.
"A, không cần khách khí như vậy đâu ạ." Tiểu Thố vừa nghe liền có loại cảm giác bị tổn thọ: "Mẹ cháu là bậc con cháu, ông bà ngoại cháu là ba mẹ của mẹ đi đến nhìn bà thì không sao, ông và bà ngoại không cần đến đâu ạ, như thế sẽ không ổn lắm."
"Coi cháu nói kìa, người mất lớn nhất, có cái gì mà nên với không nên. Chuyện này qua vài ngày nữa lại nói tiếp, hai đứa vừa ngủ dậy, đi ăn sáng trước đi, sau khi ăn xong thì đến đây nói chuyện."
"A, vâng ạ."
Ông ngoại Giản Chính Dương đã ra lệnh, Tiểu Thố và Giản Chính Dương đến nhà ăn ăn cơm. Sau khi ăn xong ngồi xuống bên cạnh ông ngoại Giản Chính Dương, nghe ông ngoại Giản Chính Dương và ông Hà nói chuyện. Hà Khôn dường như rất có hứng thú với Giản Chính Dương, từ lúc hai người ngồi xuống, thì vẫn luôn nói chuyện với Giản Chính Dương, nếu như Giản Chính Dương không trả lời, Tiểu Thố sẽ thay anh đáp lại. Cứ như vậy, Giản Chính Dương lại không vui, nhưng có Tiểu Thố lôi kéo lại không thể nổi nóng, anh luôn cảm thấy vẻ mặt tên đàn ông đáng ghét này nhìn Tiểu Thố không đúng lắm. Trong mắt dường như mang theo đầy sự hứng thú. Thế là vì không để cho Tiểu Thố và anh ta có cơ hội nói chuyện, mặc kệ anh ta hỏi cái gì, anh đều tự mình trả lời, đương nhiên câu trả lời của anh rất ngắn gọn, hơn nữa có lúc hỏi một đằng trả lời một nẻo. Nhưng thấy anh nói nhiều như vậy, khiến cho ông ngoại Giản Chính Dương âm thầm kinh ngạc. Cháu ngoại mình từ lúc nào mà phối hợp với người ta như thế?
Mỗi lần Tiểu Thố muốn nói chuyện với Hà Khôn, Giản Chính Dương đều sẽ làm như không có chuyện gì đoạt lấy câu trả lời, khiến cho cô không có chỗ mà mở miệng. Sau vài lần Tiểu Thố dứt khoát làm người nghe, mà thế này càng làm cho ông ngoại Giản Chính Dương hiểu lầm. Vì thế lúc hai nhà nói lời tạm biệt, ông ngoại Giản Chính Dương cố ý lôi kéo tay của Hà Khôn:
"Tiểu Hà à, có thời gian đến đây ngồi chơi nhiều chút. Cháu xem Chính Dương nhà ông bình thường đều không để ý người khác, hôm nay lại có thể nói chuyện với cháu nhiều như vậy, xem ra nó với cháu rất hợp ý nhau, rảnh thì nhất định phải thường xuyên tới đây nhé."
Hà Khôn nhìn sự âm trầm trong mắt Giản Chính Dương, trong lòng cười thầm, thầm nghĩ, cậu ấy không phải hợp ý với mình, mà là không muốn mình và vợ cậu ấy ăn ý. Thật sự hiếm thấy nha. Tính chiếm hữu này, cũng đạt tới mức biến thái rồi đấy. Không biết vợ cậu ấy như thế nào chịu đựng được. Có điều nhìn thấy dáng vẻ căm phẫn mà lại không dám nói của cậu ấy, cảm thấy cũng không tồi nha. Ai bảo anh lại là một con người xấu xa, thích nhất là biến đau khổ của người khác thành niềm vui của mình chứ.
Cho nên lúc ánh mắt băng giá của Giản Chính Dương bắn tới, khuôn mặt Hà Khôn đầy sự chân thành nắm lại tay ông ngoại Giản Chính Dương: "Ông Giản, ông yên tâm đi. Chỉ dựa vào quan hệ giữa ông và ông nội cháu, sau này cháu và Chính Dương cũng sẽ trở thành anh em. Sau này có thời gian, cháu nhất định sẽ thường xuyên tới đây, đến lúc đó ông đừng chê cháu phiền đấy nhé."
"Haha, sao có thể, nhất định nhất định, nói lời giữ lời." Ông ngoại Giản Chính Dương vui mừng, kéo tay Hà Khôn muốn anh bảo đảm lần nữa.
"Nhất định nhất định."
Một già một trẻ bèn cứ như vậy mà quang minh chính đại lập nên tình hữu nghị "cách mạng", Giản Chính Dương giận tới nỗi suýt chút nữa lấy chổi đuổi người (cuối cùng Hà Khôn trong phút chốc tránh đi).
Tiễn ông cháu Hà Khôn đi rồi, Giản Chính Dương kéo Tiểu Thố quay về tầng ba, câu nói đầu tiên chính là: "Tên đàn ông đó không phải là người tốt, sau này tránh xa anh ta ra một chút."
Tiểu Thố có chút không hiểu rõ: "Em thấy không giống mà."
"Người xấu không phải nhìn ra điểm xấu mới là xấu." Giản Chính Dương liếc mắt nói, dừng lại một lát lại nghĩ đến mỗi ngày mình đều ở bên cạnh Tiểu Thố, chỉ cần bọn họ luôn không rời xa nhau, cũng không sợ tên đó có ý đồ với Tiểu Thố, anh sẽ không để cho anh ta có cơ hội.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |