Vay nóng Tima

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 060

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 060
Nếu đã kết hôn, sao còn không gọi mẹ
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Lazada


Editor: Chuông Gió

Đối với chuyện Giản Chính Dương bài xích người khác chạm vào đồ đạc của mình, Tiểu Thỏ chưa hề phát hiện, bởi vì bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, dường như đã không hề tồn tại vấn đề này, ngay cả chuyện Giản Chính Dương không thích tùy tiện tiếp xúc với người khác, khi cô ở đây cũng không có ý kiến gì, cô chỉ cảm thấy Giản Chính Dương thật sự mong muốn giờ phút nào cũng có thể ôm cô vào lòng, bình thường khi hai người ăn cơm, thỉnh thoảng khi cô gặm một cục xương còn chưa có ăn hết đã bị anh giành mất, cứ như thế đưa vào trong miệng tiếp tục ăn, chưa từng khiến cho Tiểu Thỏ cảm thấy anh có một chút vấn đề trọng yếu nào.

Tuy rằng đối với việc Giản Chính Dương đã từng ở trước mặt mẹ Giản trực tiếp lấy nước mì của mình để húp khiến cô có chút ngượng ngùng, chẳng qua Tiểu Thỏ cũng không có ngăn cản anh, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở.

"Uống không được thì đừng cố gắng uống, đừng có cậy mạnh."

"Ừ." Giản Chính Dương gật gật đầu, trong mắt không hề có một chút không tình nguyện, đây là do Tiểu Thỏ nấu, đừng nói chỉ là một chén nhỏ, cho dù tiếp tục uống một tô lớn anh cũng có thể uống sạch.

Tiểu Thỏ thật sự lo lắng anh phải tự mình chống đỡ, thấy anh uống nước nóng xong mặt vẫn không đổi sắc, lúc này mới rút đưa cho anh tờ giấy lau miệng, đúng lúc cô không thích ăn canh cho nên cũng không có uống bao nhiêu canh, nghĩ như vậy cũng buông đũa xuống nhìn mẹ Giản, liền hỏi lại.

"Dì ăn no rồi sao? Con nấu mì, không biết có hợp với khẩu vị của dì hay không."

"Không tệ." Mẹ Giản lấy khăn tay lau miệng, dùng khóe mắt liếc mắt nhìn con trai một cái, ánh mắt của con trai vẫn dính ở trên người của Tiểu Thỏ, ngay cả canh thừa trong chén cũng không nhìn đến bà, quả nhiên là đối đãi khác nhau mà, bà than thở một tiếng, nhìn chiếc nhẫn trên tay Tiểu Thỏ, thật ra thì con trai hành động rất nhanh chóng.

"Nếu đã đăng ký kết hôn rồi, sao còn không gọi mẹ đi."

Tiểu Thỏ sửng sốt, vậy là đã chấp nhận mình sao? Chăm chú nhìn mẹ Giản, vội vàng nhanh nhẹn kêu một tiếng: "Mẹ"

Không thèm nhìn đến con trai đang nhìn mình bằng đủ loại ánh mắt nghi hoặc, mẹ Giản nói: "Tuy rằng gọi mẹ một tiếng mẹ, chẳng qua là phí tổn thay đổi cách xưng hô này cùng với hôn lễ kia, vẫn còn phải chờ bà ngoại của Giản Chính Dương gật đầu đồng ý mới được, con không có ý kiến gì chứ?"

"Dạ không có." Tiểu Thỏ không chút do dự lắc đầu, đột nhiên cảm thấy mẹ Giản cũng không phải người xấu xa như thế, ban đầu cô đối với người nhà của Giản Chính Dương, xác định phải tận lực hết mình, cô sẽ cố gắng để cho bọn họ chịu chấp nhận cô, nhưng tuyệt đối không đại biểu cho việc cô phải yếu đuối mặc cho bọn họ ức hiếp, nếu thật sự không được chấp nhận, cô liền trực tiếp không chú ý đến bọn họ là được rồi, nhưng mà bởi vì thái độ của mẹ Giản, đột nhiên cô cảm thấy, có lẽ cô cần phải nghiêm túc cố gắng để cho bà ngoại Giản Chính Dương chịu chấp nhận cô mới được.

Suy cho cùng nếu như cô và Giản Chính Dương có thể sống cùng nhau cả đời, nếu như có thể được người nhà của anh quý mến, nếu như vậy thật tốt, tuy rằng hiện tại thái độ của Giản Chính Dương rất kiên quyết, nhưng ai biết một ngày nào đó anh đột nhiên cảm thấy người thân gia đình cũng rất quan trọng sau đó liền cảm thấy thật rối rắm, rốt cuộc cho dù cha mẹ có ở nơi nào, cô cũng hiểu sâu sắc sự chúc phúc của người thân trong gia đình quan trọng thế nào.

Nghĩ thông suốt việc này, Tiểu Thỏ lập tức bày tỏ tâm ý: "Mẹ, tối hôm nay đã trễ như vậy, không bằng mẹ ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi."

Giản Chính Dương vừa nghe, lập tức kéo Tiểu Thỏ, vẻ mặt tỏ ý không vui: "Bà xã, mẹ lái xe về nhà rất gần, hơn nữa, nhà chúng ta chỉ có một phòng."

Tiểu Thỏ nhìn Giản Chính Dương cười tủm tỉm, chỉ ra cơ hội tốt thế này tại sao có thể buông tha cho anh được: "Đã trễ thế này sao có thể để mẹ tiếp tục lái xe trở về, tối hôm nay anh ngủ tạm trên sô pha một chút, em và mẹ ngủ trong giường."

"Anh không cần." Giản Chính Dương vừa nghe, lập tức bác bỏ, vì sao anh phải ngủ sô pha, không có bà xã ôm vào trong ngực, anh sẽ không ngủ được, hơn nữa giường là của anh, anh không muốn cho người khác ngủ.

"Vậy em với mẹ cùng nhau ngủ sô pha, anh ngủ trên giường là được rồi."

"Không được." Lần này so với mới vừa rồi càng thêm lớn tiếng hơn, tại sao có thể để cho bảo bối của anh ngủ sô pha chứ, thấy vẻ mặt kiên định của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương nhìn sang mẹ Giản, có chút không tình nguyện nói:

"Thật sự muốn mẹ ở lại đây?"

"Ừm."

Rối rắm, vô cùng rối rắm, Giản Chính Dương định dùng ánh mắt thuyết phục Tiểu Thỏ, nhưng mà Tiểu Thỏ lại vô cùng kiên định nói cho anh biết, chuyện này không có lựa chọn khác, vì thế, đành phải bất đắc dĩ đầu hàng.

"Được rồi, chỉ lần này thôi."

Tiểu Thỏ vừa nghe, lập tức nở nụ cười, quay đầu nhìn mẹ Giản: "Mẹ, mẹ có muốn tắm rửa một chút hay không, con đi xả nước nóng cho mẹ."

"Chân của em đang rất bất tiện, để anh làm cho."

"Không cần, em đi được rồi, tay của anh đừng đụng vào nước, một chút cũng sẽ không tốt đâu." Tiểu Thỏ lôi kéo Giản Chính Dương không muốn cho anh đi.

"Mẹ tự làm được rồi, Tiểu Thỏ, con có nhiều đồ ngủ hay không cho mẹ một bộ khác để thay." Bà chưa từng ngủ lại ở chỗ này của con trai, hôm nay lại có thể khiến cho con trai đồng ý cho bà ngủ lại, còn để cho bà ngủ giường của mình, tuy rằng vẻ mặt có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý tiếp nhận, mà tất cả chuyện này, chính là công lao của Tiểu Thỏ.

Bở vì có Tiểu Thỏ thu xếp, mẹ Giản bất giác đã có hảo cảm với Tiểu Thỏ nhiều hơn một chút, nhiều năm này đều do bà cẩn thận từng li từng tí chăm sóc con trai, cho tới bây giờ bà luôn ở trước mặt con trai cam chịu nén nhịn, hiện tại thấy con trai ở trước mặt một người khác nhỏ nhẹ kìm nén, bà đột nhiên phát hiện, rất thích cảm giác này.

Tiểu Thỏ nhạy bén cảm giác được mẹ Giản đối với mình có chút thân thiết hơn, vì thế nụ cười trên mặt càng thêm vui vẻ: "Dạ có ạ, để con đi lấy cho mẹ."

Mẹ Giản nhận lấy đồ ngủ của Tiểu Thỏ mang theo dép tao nhã đi vào phòng vệ sinh, tâm tình của bà vào lúc này đặc biệt tốt, đặc biệt là ánh mắt ai oán kia của con trai liên tục nhìn theo bà, có lẽ đang hi vọng bà có thể chủ động nói muốn rời khỏi chỗ này, nhưng càng như vậy, bà càng muốn ở lại.

Trong phòng vệ sinh của con trai có thêm một ít đồ dùng của nữ giới, nhìn số đồ dùng này hẳn là vừa mới mua, mẹ Giản chọn đồ dùng, lúc tắm xong mặc đồ ngủ của Tiểu Thỏ đưa cho mình, xem có vẻ cũng mới vừa được mua, có điều bà cao hơn Tiểu Thỏ một chút, tuy rằng áo ngủ này ôm sát người bà hơn cả khi Tiểu Thỏ mặc nó, nhưng đối với bà mà nói vẫn có chút ngắn, bộ này được mua dựa theo dáng người thon dài của Tiểu Thỏ, cô đã từng mặc, mà khi mặc trên người của bà, cũng giống như áo ngủ trên người Tiểu Thỏ, vừa đủ che mông, không thể xoay người làm được việc khác, tắm rửa sạch sẽ xong liền đi thẳng vào phòng ngủ thì cùng không có việc gì.

Mẹ Giản ra tới cửa phòng vệ sinh, không phải nhìn đến ánh mắt ai oán của con trai, trái lại thấy Tiểu Thỏ đang thu xếp giường ngủ, thấy bà đi ra, quan tâm nói.

"Mẹ, tắm xong rồi sao, con đã chuẩn bị giường ngủ rồi, mẹ lại nghỉ đi."

"Ừ." Hơn nửa đêm còn chưa ngủ, vốn có việc lo lắng nên trong lòng rất khó chịu, hiện tại bà suy nghĩ thông suốt cũng không muốn làm khó Tiểu Thỏ, không muốn ở giữa làm nhân bánh bích quy, thật sự cảm thấy rất mệt nhọc, mẹ Giản không muốn nói thêm nữa, liền đi thẳng vào phòng ngủ.

"Làm sao mà Tiểu Dương cứ lấy ánh mắt ai oán trừng mẹ như vậy?"

"À, không có đâu mẹ, thật ra anh ấy cũng rất hoan nghênh mẹ ở lại đây, chỉ là trách con đã thay anh ấy làm chủ mọi việc mà thôi." Tiểu Thỏ chột dạ cúi đầu, thừa dịp mẹ Giản đi vào phòng vệ sinh, cô đương nhiên phải dỗ dành để anh thông suốt, hơn nữa còn đáp ứng một số hiệp ước bất bình đẳng mới khiến cho anh hài lòng.

Mẹ Giản nhìn bộ dáng mất tự nhiên của Tiểu Thỏ, quan sát một chút, đột nhiên chú ý đến môi cô đang sưng đỏ, lúc ngồi ăn mỳ, hình như môi cũng không có bị sưng thế này, vừa nghĩ như vậy, mẹ Giản lập tức đã biết Tiểu Thỏ làm thế nào để trấn an con trai của bà.

Không khỏi có chút xấu hổ, cũng có chút buồn cười: "Con cũng ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa đâu."

"Dạ, mẹ." Thấy mẹ Giản không có tiếp tục hỏi nữa, Tiểu Thỏ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng cô không biết là chuyện xấu của mình đã sớm bị mẹ Giản nhìn thấu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-170)