Vay nóng Tinvay

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 003

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 003
Bạch Tiểu Thỏ phát điên
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Lazada


Editor: Thiên Linh Hoa

Beta: Linh Ngọc

Bạch Tiểu Thỏ thật sự không biết nói gì, cùng Lạc Ca liếc nhau, xem như đã hiểu ý tứ của nhau, bọn họ gặp phải tên thần kinh a.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị người khác phái nào ôm như vậy, mặc dù người này trông rất soái, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đã bị kinh diễm một phen, nhưng đẹp trai mà lại mắc bệnh thần kinh thì cái gì mặt đỏ, cái gì tim đập lúc trước, tất cả đều là mây bay.

Hiện tại Bạch Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, thầm nghĩ làm sao nhanh một chút thoát khỏi vòng tay của anh ta. Mẹ nó ôm chặt như vậy, tính siết chết cô chắc.

Bạch Tiểu Thỏ hiền lành cũng muốn thô bạo nói: "Lạc Ca, anh đi trước sửa sang lại mấy gian phòng kia trước đi, em cùng anh ta nói chuyện một lát."

"Được." Lạc Ca gật gật đầu, cảnh giác nhìn Giản Chính Dương, chỉ cần hắn có một động tác lơ là liền lập tức xông lên cứu Tiểu Thỏ. Nhưng nếu không thành công thì đúng là nguy to.

Bạch Tiểu Thỏ hơi hơi di ra bên ngoài một chút thì ngay lập tức bị Giản Chính Dương ôm chặt lại, điều này ày làm cho cô xấu hổ một phen: "Aiii, cái kia, chúng ta có thể đến bên kia nghỉ một chút rồi từ từ nói chuyện không?"

Nhìn thân thủ của Giản Chính Dương, Bạch Tiểu Thỏ cảm thấy dùng võ không thể được, vậy nên chỉ có thể dùng văn. Hi vọng cùng anh ta trao đổi có thể khiến anh ta thông suốt mà chủ động buông cô ra.

Giản Chính Dương nhìn theo hướng Bạch Tiểu Thỏ chỉ thì thấy ở một góc sạch sẽ, sáng sủa có một cái bàn nhỏ dành cho những người mua mì ăn liền trong quán trong quán có thể dùng. Giản Chính Dương gật gật đầu ôm Bạch Tiểu Thỏ hướng tới cái bàn nhỏ ngồi xuống. Nhìn thấy bên cạnh cái bàn có hai cái ghế dựa, trong đầu Bạch Tểu Thỏ liền lóe ra một suy nghĩ cái ghế này chỉ có thể vừa vặn cho một người ngồi, vậy thì có thể thoát khỏi tay anh ta. Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe ra thì đã bị Giản Chính Dương hung hăng đá văng ra. Anh đi đến một cái ghế dựa ngồi vào đó rồi rất tự nhiên ôm Bạch Tiểu Thỏ ngồi ở trên đùi mình.

Aaaaa, khả năng nhẫn nhịn của con người cũng có cái giới hạn của nó, hiện tại Bạch Tiểu Thỏ thật sự không thể nhịn được nữa rồi, cô quay sang Giản Chính Dương rồi hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Anh bình thường gặp phụ nữ đều ôm một cái sao?"

Giản Chính Dương nhìn cô trả lời thành thật: "Trừ mẹ tôi ra, em là người phụ nữ đầu tiên tôi ôm."

Lúc nghe câu trả lời của anh bỗng tim cô đập lệch đi một nhịp, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Cảm giác đùi dưới mông cứng rắn ở dưới mông, cô thực sự rất bất an: "Cái kia, anh ôm tôi như vậy thật sự rất không thoải mái, không phải bên kia còn một cái ghế trống sao, tôi ngồi ở cái ghế kia được không...... Như vậy chúng ta nói chuyện cũng sẽ tiện hơn."

Bạch Tiểu Thỏ không ngừng ở trong đầu nhắc nhở chính mình phải dùng từ ngữ ôn nhu để giải quyết vấn đề, không nên sử dụng võ bởi Lạc Ca đánh không lại cho nên sử dụng vũ lực cũng vô dụng. Hơn nữa đây cũng là quán nhà người ta, cô không hi vọng ngày mai chủ quán gọi điện nói đem cô đến quán để xem xem cô xử lí thế nào a.

Giản Chính Dương do dự một chút, đáy mắt sắc bén xuất hiện một tia kì lạ: "Tôi ôm em, em thật sư không thoải mái sao?"

"Đúng vậy, anh ôm tôi rất chặt, cả thắt lưng của tôi đều bị anh làm đau."

Bạch Tiểu Thỏ vội vàng dùng nước mắt lưng tròng nhìn Giản Chính Dương.

Giản Chính Dương quả nhiên mắc mưu, vừa thấy bộ dáng như sắp khóc của cô vội vàng buông cô ra: "Tôi không có cố ý, em ngồi đi." Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy ghế dựa đáng yêu như vậy. Cô ngồi ở ghế gần Giản Chính Dương, liền vội vàng đem ghế dựa dời đi, Giản Chính Dương thấy thế không vui, hơi nhíu mày rồi trực tiếp di chuyển ghế bám sát theo Bạch Tiểu Thỏ.

Bạch Tiểu Thỏ mặc quần áo nhân viên, váy ngắn đến đầu gối, cũng không có mặc tất chân, lại còn cùng Giản Chính Dương gắt gao chuyển qua, chuyển lại thật sự rất bất tiện. Mà đối phương từ đầu đến cuối vẫn không có ý định nhượng bộ, khiến cho cô tức đến đỏ mặt: "Khụ, cái kia, chúng ta từ từ nói chuyện, anh không cần phải cách tôi gần như vậy đâu."

"Không cần." Giản Chính Dương dùng biểu tình hồn nhiên nói xong tiếp tục nói thêm một câu nữa khiến người ta phải đỏ mặt khi nghe:"Tôi thích em."

Được rồi, hiện tại trọng điểm không phải chuyện này, Bạch Tiểu Thỏ quyết định không để ý, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: "Cái kia, tôi còn chưa biết anh tên là gì."

Giản Chính Dương vừa nghe xong, hơi nhướng mày biểu đạt bản thân không hờn giận nói: "Tôi mới nói cho em mà, tôi tên Giản Chính Dương, 25 tuổi chưa kết hôn, ở tiểu khu đối diện."

"Nha, đúng đúng, tôi, tôi vừa nãy không chú ý nên không nghe." Bạch Tiểu Thỏ cười cười, cô làm sao nghe rõ được anh ta nói già, lúc đó cô chỉ hi vọng anh nhanh chóng buông chính mình ra thôi.

"Không sao, nhưng bất quá phải nhận trừng phạt."Giản Chính Dương thản nhiên nói.

"Cái gì trừng phạt?" Bạch Tiểu Thỏ nghi hoặc hỏi lại, vừa hỏi xong thì chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Giản Chính Dương hướng tới mình đến gần. Bàn tay to gắt gao cố định cổ của cô không cho cô động, nhiệt tình mà hôn xuống.

Bạch Tiểu Thỏ trừng lớn hai mắt thật sự không thể tin, anh ta hôn ngây ngô như vậy, chẳng lẽ còn là nụ hôn đầu tiên? Được rồi, thật sự chỉ là cô suy đoán, nghĩ đến đây là nụ hôn đầu tiên của anh ta, không hiểu sao lòng cô xuất hiện một tia thoả mãn. Tuy rằng anh ta bị bệnh thần kinh nhưng lại đẹp trai như vậy, nụ hôn đầu tiên lại dành cho chính mình, như vậy tính ra cô thật sự không thiệt nha.

Đồ trên tay Lạc Ca rớt khi nào anh cũng không biết, tối hôm nay quả thật xảy ra thật nhiều chuyện. Đầu tiên là một người đàn ông đẹp trai tiêu sái tiến vào, chiếm tiện nghi của Tiểu Thỏ, sau đó chỉnh mình, rồi lại chiếm tiện nghi của Tiểu Thỏ, bây giờ bọn họ lại có bộ dáng kích tình như vậy, anh có nên xông vào bảo vệ sự trong sạch của đồng nghiệp hay không? Nên hay là không nên? Thật rối rắm mà.

Giản Chính Dương hôn Bạch Tiểu Thỏchính là theo cảm xúc của chính mình, nghĩ hôn cô liền hôn cô. Thời điểm buông cô ra, lão nhị của anh thật là cứng rắn, chính là thật cứng rắn.

Hiện tại anh phải cố gắng nhịn xuống, bây giờ ở chỗ này không phải là nơi có thể làm. Nếu có thể, anh thật sự rất muốn lập tức lôi Bạch Tiểu Thỏ về nhà đem cô.... ân, cái kia lại cái kia, người trưởng thành đều biết.

Bạch Tiểu Thỏ hung hăng lau miệng, lau môi của mình, có chút tức giận trừng mắt nhìn Giản Chính Dương, mới vừa rồi chắc chắn anh ta đã cắn cô, hiện giờ miệng mới có chút vị tanh tanh của máu:

"Ai cho anh hôn tôi? Anh không biết ngoài người mình thích ra thì không được tùy tiện hôn môi sao?"

Giản Chính Dương híp mắt, không để ý tới hành động cô ở trước mặt anh lau miệng: "Vừa rồi tôi đã nói rồi, tôi thích em, tôi muốn em làm vợ của tôi."

Bạch Tiểu Thỏ trừng lớn mắt: "Nhưng tôi không có đồng ý, hành vi của anhlúc này có khác gì bắt buộc?"

Giản Chính Dương nghiêng đầu hỏi:"Vì sao em không thích tôi?"

"Vì sao tôi phải thích anh?"

"Vì sao em không thích tôi?"

"Vì sao tôi phải thích anh?"

......

Hai người tiến hành đối thoại nhàm chán, Lạc Ca đứng ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, quyết định đứng xem náo nhiệt. Vốn dĩ là người này vô lễ với người kia, nhưng xem bộ dáng hiện tại của hai người lại thành đôi tiểu tình nhân giận dỗi cãi nhau. Nhưng là hiện tại Tiểu Thỏ cũng không có bạn trai, mà anh ta không phải nói muốn cô làm vợ sao. Mặc dù người này có chút kì quái, nhưng theo bề ngoài mà nói thì vẫn nên để Tiểu Thỏ tự giải quyết đi.

Nhận ra chính mình cùng Giản Chính Dương tiến hành tranh chấp vô vị, Bạch Tiểu Thỏ dừng lại trước. Cô phát hiện ra mình đối với anh ta thực sự không có biện pháp.

"Thôi quên đi. Không phải anh đến mua kẹo sữa sao? Mua nhanh rồi đi nhanh đi."

Giản chính Dương dừng lại một chút, thật ra anh đến để mua kẹo sữa nhưng anh không có trực tiếp rời đi, mà là trực tiếp đến quầy thu ngân xé mở đóng gói, lấy ra một viên kẹo sữa đưa tới bên miệng Bạch Tiểu Thỏ. Để anh ta nhanh chóng rời đi, Bạch Tiểu Thỏ không chút do dự hé miệng nhận lấy.

Thấy cô không phản đối hành vi của mình, Giản Chính Dương thật sự rất vui vẻ, cũng lấy ra một viên kẹo bỏ vào miệng mình, thật dịu dàng nhìn cô.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-170)