Em thật tàn nhẫn
← Ch.512 | Ch.514 → |
Tôi cười khổ: "Nguyên Hạo, anh còn cách nào khác sao?"
"Không được! Anh tuyệt đối không cho phép!" Anh trừng mắt nhìn tôi một cách hung dữ, "Chúng ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng mới đến được với nhau, vậy mà em lại muốn rời xa anh, đi làm anh hùng của em! Lâm Lâm, sao em có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Nguyên Hạo, anh đừng như vậy." Tôi dang rộng vòng tay ôm lấy eo anh, "Nguyên Hạo, em sẽ không rời xa anh, đợi em dung hợp thần cách, em sẽ hoàn toàn hòa làm một với thế giới này, đến lúc đó, em là gió, là mây, là hoa, là cỏ, là tất cả mọi thứ trên thế gian này, chỉ cần anh đưa tay ra là có thể chạm vào em."
"Anh cần những thứ đó để làm gì!" Chu Nguyên Hạo tức giận nói, "Anh chỉ cần em, em của hiện tại. Lâm Lâm, đừng ép anh xóa đi ký ức của em."
Tôi khẽ thở dài, ngẩng đầu hôn lên môi anh, anh dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức đẩy tôi ra. Vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Em đã làm gì anh?"
"Chỉ là một loại thuốc khiến cơ thể anh tạm thời tê liệt." Tôi đỡ anh đang ngã xuống nằm xuống giường, sau đó lưu luyến nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, để lại một nụ hôn nhẹ trên trán anh.
"Nguyên Hạo, chỉ cần anh nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được em." Nói xong, tôi lùi lại một bước, quay người đi về phía Tiểu Hi.
"Không! Lâm Lâm, anh sẽ hận em! Anh sẽ mãi mãi hận em!" Chu Nguyên Hạo đau đớn hét lên, tôi không quay đầu lại nhìn anh nữa, nếu không tôi nhất định sẽ không nhẫn tâm.
"Mẹ?" Tiểu Hi mở mắt ra, ngái ngủ gọi.
"Tiểu Hi, ngủ thêm một lát nữa đi." Tôi khẽ nói, "Đợi con tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ kết thúc."
Tiểu Hi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tôi hít một hơi thật sâu, đưa hai tay vào ngực cô bé.
Ngay lúc đó, tôi thét lên một tiếng, cả người bay ngược ra sau đập mạnh vào bức tường.
"Tiểu Hi?" Tôi cố chịu đựng cơn đau dữ dội, nhìn Tiểu Hi từ từ bay lên khỏi giường, lơ lửng giữa không trung.
Cô bé mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu.
"Mẹ." Cô bé như biến thành một người khác, nhìn tôi chằm chằm: "Con sinh ra là để thay thế Thiên Đạo."
"Không, không đúng. Tiểu Hi, con là con gái của chúng ta." Tôi muốn tiến đến ôm cô bé, nhưng phát hiện mình không thể đến gần, "Con nên giống như những đứa trẻ khác, lớn lên vui vẻ dưới sự bảo vệ của cha mẹ. Chứ không phải làm cái gì mà Thiên Đạo, hòa làm một với thế giới này."
Tiểu Hi nhìn tôi nói: "Mẹ, sao mẹ biết con không muốn trở thành Thiên Đạo?"
Tôi sững sờ: "Con... con mới bốn tuổi."
"Không, từ khi con sinh ra đến nay, đã hai mươi bảy tuổi rồi." Tiểu Hi nói, "Tuy thân thể con không lớn lên, nhưng tâm trí đã trưởng thành. Còn Tiểu Hi ba tuổi kia, là Tiểu Hi mà hai người muốn, ngay từ đầu, cô bé đó đã không phải là thật."
"Không!" Tuy đã sớm nghi ngờ, nhưng từ miệng con bé nói ra, lại như dao cứa vào tim tôi.
"Mẹ." Tiểu Hi đột nhiên cúi người xuống, dang rộng vòng tay ôm lấy cổ tôi, nhẹ nhàng nói, "Mẹ, con sẽ trở lại."
Trước mắt chợt lóe lên, Tiểu Hi lại đến trước mặt Chu Nguyên Hạo, cúi đầu hôn nhẹ lên trán anh: "Cha, hãy cùng mẹ và em trai đợi Tiểu Hi trở về nhé."
Edit: FB Frenalis
Nói xong, cơ thể cô bé lại bay lên, một luồng sáng trắng ở ngực đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, cơ thể cô bé cũng dần dần vỡ vụn. Biến thành từng cánh hoa trắng bao bọc lấy luồng sáng đó.
"Tiểu Hi!" Mạc Phi Phàm phá cửa xông vào, hoảng sợ cùng đau đớn hét lên, "Tiểu Hi. Đừng đi!"
Khuôn mặt Tiểu Hi lộ ra một nụ cười, đôi môi khẽ động, nói không thành tiếng: "Cảm ơn chú, Phi Phàm."
Ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó cũng biến thành cánh hoa bay lên, hoá thành một luồng sáng xuyên qua mái nhà, bay thẳng lên trời, giữa không trung cao vời vợi đột nhiên nở ra muôn vàn ánh hào quang.
Tôi quỳ xuống đất bất lực, ôm đầu mình gào thét không thành tiếng, Tiểu Hi, Tiểu Hi của tôi, con gái đáng thương của tôi!
Chu Nguyên Hạo nằm trên giường, nhắm mắt đau đớn, xung quanh cơ thể tràn ngập hắc khí, phát ra một tiếng gầm giận dữ cùng bất lực.
Mạc Phi Phàm lại ngồi trên mặt đất khóc nức nở như một đứa trẻ.
Mà ở một nơi nào đó tại Hoa Hạ, Vân Kỳ đột nhiên cảm nhận được điều gì, đột ngột đứng bật dậy, kéo rèm cửa sổ, ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng còn sáng hơn mặt trời vạn lần.
Anh lặng im hồi lâu, sau đó sờ lên mặt mình, thứ gì đó ẩm ướt mát lạnh dính đầy má anh.
Anh... đang khóc sao?
Đã xảy ra chuyện gì? Như thể có một người quan trọng, đã biến mất...
Luồng sáng trắng đó như một bông pháo hoa rực rỡ. Sau khi tỏa ra muôn vàn ánh sáng liền tan biến giữa không trung, như hòa làm một với cả thế giới.
Chu Nguyên Hạo giải độc trong cơ thể, nhanh chóng đuổi theo, nhưng chỉ nhìn thấy một bầu trời trong xanh. Mặt trời rực rỡ, yên tĩnh và xinh đẹp.
"Tiểu Hi!" Anh hét lớn thảm thiết, định đuổi lên không trung, lại bị tôi ôm chặt lấy, khóc nức nở nói: "Nguyên Hạo, để con bé đi đi. Đây là cuộc sống của con bé, con bé đã đưa ra lựa chọn."
Chu Nguyên Hạo trong nháy mắt như bị người ta cướp đi toàn bộ sức lực, lặng lẽ đẩy tôi ra, thất thần bước vào nhà, bóng lưng cô độc và lạc lõng.
Lúc này anh, chỉ là một người cha mất con.
Trái tim tôi trống rỗng như mất đi linh hồn, chỉ còn lại một cái xác không hồn.
Trong tay bỗng có thứ gì đó cứng cứng, ấm ấm. Tôi mở lòng bàn tay ra, cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Nguyên Hạo!" Tôi kích động xông vào nhà, nắm lấy áo anh: "Anh xem, cái này."
Chu Nguyên Hạo cúi đầu nhìn xuống, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng.
"Đây là... hạt giống của cây Sinh Mệnh?"
Tôi gật đầu, nước mắt lưng tròng: "Đây là Tiểu Hi để lại, truyền thuyết nói, cây Sinh Mệnh có thể sinh ra sinh mệnh và linh hồn thật sự, chỉ cần trồng nó xuống, rồi sẽ có một ngày, Tiểu Hi sẽ trở lại."
Chu Nguyên Hạo sau khi vui mừng, lại nhíu mày: "Nhưng cây Sinh Mệnh phải ba ngàn năm mới thành cây, ba ngàn năm mới nở hoa, ba ngàn năm mới kết quả, chín ngàn năm... quá dài."
"Anh quên rồi, chúng ta có cái này!" Tôi lấy từ túi Càn Khôn ra chiếc đĩa bạch ngọc, nói: "Nó có thể tăng tốc độ sinh trưởng của thực vật. Chúng ta căn bản không cần đợi lâu như vậy!"
Chu Nguyên Hạo không nói gì nữa, anh kích động giật lấy chiếc đĩa ngọc, chạy vào bếp định lấy một chậu nước, lại chê nước máy không tốt. Mang chiếc đĩa ngọc ra ngoài một lúc, khi trở về, trong đĩa ngọc đã chứa đầy nước suối trong vắt.
"Đây là nước anh lấy từ suối thánh trên núi Côn Luân, chỉ có loại nước như vậy mới xứng đáng với con gái chúng ta." Anh nhận lấy hạt giống từ tay tôi, trịnh trọng đặt vào chiếc đĩa ngọc.
Hạt giống rơi vào nước, bắn lên một giọt nước nhỏ.
Nếu là hạt giống khác, vừa vào nước sẽ nảy mầm, còn hạt giống này lại không có bất kỳ thay đổi nào.
Ba ngàn năm mới trưởng thành. Dù có đĩa ngọc, cũng không biết khi nào mới nảy mầm.
Chu Nguyên Hạo ôm tôi vào lòng, tay hai chúng tôi nắm chặt lấy nhau, dù bao nhiêu năm, dù bao nhiêu tháng ngày, chúng tôi sẽ luôn đợi, luôn đợi.
Cho đến khoảnh khắc con bé trở về.
Đột nhiên, bên tai tôi vang lên một giọng nói trầm thấp: "Lâm, đến gặp ta lần cuối đi."
Tôi giật mình kinh hãi, lại là Thiên Đạo.
Ngọn lửa giận vừa mới tắt trong lòng tôi lại bùng lên, cùng Chu Nguyên Hạo trở về phủ tướng quân dưới Địa Ngục, hai chúng tôi đang định vào trong, Chu Nguyên Hạo lại đụng phải một bức tường vô hình, anh dùng mọi cách cũng không thể phá vỡ.
Tôi tức giận xông thẳng vào trong, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo trắng đứng trên bệ tròn tôi thường ngồi thiền, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trần nhà, như đang suy tư điều gì.
Tôi bỗng sững sờ, đây là lần đầu tiên Thiên Đạo xuất hiện trước mặt tôi dưới hình dạng con người.
Ngài cúi đầu nhìn tôi, khẽ mỉm cười: "Lâm, cuối cùng con cũng đến."
Tôi đầy căm phẫn, giận dữ nói: "Con gái con đã chết! Bây giờ ngài hài lòng chưa?"
"Tiểu Hi không chết, con bé hiện đang ở bên cạnh chúng ta." Thiên Đạo nói, "Hơn nữa, con bé không phải đã đưa cho hai người hạt giống của cây Sinh Mệnh sao? Đợi sau này cây Sinh Mệnh kết trái, sẽ có thể thai nghén sinh mệnh, con bé sẽ có thể trở về bên cạnh hai người dưới hình dạng phân thân."
Tôi tiếp tục tố cáo: "Ngài khiến mẹ con chúng con chia lìa âm dương, con mới tìm lại được con bé chưa được một năm, ngài lại tàn nhẫn như vậy! Thiên Đạo, ngài thật sự là vô tình sao?"
← Ch. 512 | Ch. 514 → |