Thay thế Tiểu Hi
← Ch.511 | Ch.513 → |
"Đông Phương, đừng lo lắng." Tôi vội vàng nói, "Tôi sẽ xử lý Nhiếp Thanh Quỷ đó ngay bây giờ, nhưng nhiều người ở đây bị thương nặng, anh nhanh chóng dẫn người tới sơ tán họ."
Đông Phương Lôi đã hết buồn ngủ, lập tức nói: "Được, tôi sẽ đến ngay."
Vừa cúp máy, tôi liền nghe thấy một tiếng ầm vang. Nóc thang máy bị hất tung, một gã đàn ông khổng lồ rơi xuống thang máy.
Gã này cao tới hơn hai mét, đầu trọc lóc, đôi mắt bị khâu lại, cơ bắp cuồn cuộn. Hắn mặc một bộ đồ bệnh nhân rách nát, miệng há to phát ra tiếng gầm rú chói tai về phía tôi.
Đây không phải Nhiếp Thanh Quỷ, mà là một Ác Quỷ. Ngoài Nhiếp Thanh Quỷ khủng khiếp, bệnh viện Nam Tây còn xuất hiện nhiều Ác Quỷ khác, đều bị Nhiếp Thanh Quỷ thu hút tới, tình nguyện trở thành tay sai của nó để gây rối loạn.
Thật là ngu ngốc.
Tôi lạnh lùng nhìn thoáng qua Ác Quỷ trước mặt, trên tay hắn cầm một chiếc cưa thép dùng trong phẫu thuật, kêu ù ù không ngừng.
Hắn hét lên một tiếng lao về phía tôi, vung tay chém xuống đầu tôi.
Tôi chỉ vung tay lên, Ác Quỷ không kịp né tránh, toàn thân bốc cháy, chỉ trong chốc lát đã bị thiêu thành tro bụi.
Tôi điều khiển thang máy lên tầng bảy, giao thuốc cho phòng phẫu thuật. Khi bác sĩ Đỗ và những người khác thấy tôi bình an quay lại, ai cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Trong phòng phẫu thuật còn nhiều người bị thương nặng, có người bụng bị xé toang, ruột lòi ra ngoài.
Tôi hơi nhíu mày nói: "Bác sĩ Đỗ, đây là thuốc, các anh mau phẫu thuật đi, yên tâm, sẽ không có quái vật nào xông vào đâu."
Tôi rời khỏi phòng phẫu thuật, đóng cửa lại, dán lên đó một lá bùa phòng ngự cao cấp. Ngay cả Nhiếp Thanh Quỷ cũng không thể phá được phòng tuyến này.
Tôi dùng tinh thần lực quét qua một lượt, phát hiện Nhiếp Thanh Quỷ đang ẩn náu ở tòa nhà điều trị thứ hai. Tôi vội vàng chạy tới, thấy nó đang dùng một cái xúc tu khổng lồ thò vào một căn phòng bệnh, quấn lấy hai bệnh nhân kéo ra ngoài.
Hai bệnh nhân đó gào thét giãy giụa, nhưng bị xúc tu của nó đâm xuyên qua cơ thể, treo lơ lửng giữa không trung. Họ chưa chết hẳn, vẫn co giật, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Nhiếp Thanh Quỷ này trông như một con cá ăn thịt khổng lồ, miệng đầy những chiếc răng nhọn hoắt. Nó không có đuôi cá, thay vào đó là những xúc tu giống như bạch tuộc.
Nó nhét hai bệnh nhân vào miệng, nhai hai cái rồi nuốt chửng, phun ra hai luồng máu từ mang cá.
Tầng này toàn là máu, còn có vài bệnh nhân chưa chết, họ trốn trong các phòng bệnh, không dám ra ngoài. Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít của họ.
Sắc mặt tôi khó coi, đứng ở cuối hành lang cơ thể bộc phát ra luồng khí thế mạnh mẽ. Con cá ăn thịt dường như cảm nhận được nguy hiểm, liền nhảy dựng lên lơ lửng giữa không trung, vây cá liên tục khua động.
Nó nhìn thấy tôi, nhưng bị khí thế của tôi dọa cho sợ hãi, vội vàng đâm sầm vào tường, định chạy trốn.
"Bây giờ mới muốn chạy, chẳng phải đã quá muộn sao?" Tôi quát lớn, giơ tay lên, dùng lực dẫn dắt kéo nó về phía mình.
Con cá ăn thịt giãy giụa điên cuồng, trên mặt hiện lên biểu cảm hoảng sợ đầy nhân tính, miệng phát ra tiếng khóc của phụ nữ, như thể nó mới là nạn nhân, còn tôi là kẻ xấu xa tột cùng.
Tôi lạnh mặt, nó đã có chút trí thông minh, biết được sợ hãi, vui buồn. Vì vậy, tôi cố tình làm chậm lại quá trình này, để nó cũng trải nghiệm nỗi sợ hãi trước khi chết.
Khi nó đến gần, tôi lấy cây búa ra đánh mạnh vào xúc tu của nó. Mỗi nhát búa đều khiến nó đau đớn đến cùng cực.
Đến khi toàn thân nó bị nghiền nát thành thịt vụn, tôi giáng một nhát búa cuối cùng vào đầu nó, chấm dứt sinh mạng tội ác của nó.
Những con quỷ khác bị nó thu hút tới đây đã chạy sạch khi thấy khí thế uy hiếp của tôi.
Tôi lớn tiếng nói: "Bệnh viện đã an toàn rồi, những ai không bị thương thì ra quảng trường trước cổng bệnh viện, cảnh sát sẽ đến ngay." Edit: Frenalis
Tôi quay người rời khỏi khu điều trị nội trú, tình cờ thấy một bác sĩ thò đầu ra khỏi văn phòng, nhìn xung quanh.
Tôi nhờ anh ta dẫn tôi đi tìm giám đốc bệnh viện, sau một hồi đi bộ, mới có người trong khu điều trị nội trú dám bước ra ngoài một cách run rẩy, nhìn xem con quái vật có thực sự đã bị giết hay không. Sau đó họ mới lần lượt bước ra, reo hò vui mừng như vừa thoát khỏi kiếp nạn.
"Người phụ nữ vừa rồi là ai?" Ai đó hỏi nhỏ.
"Có phải siêu nhân không? Con quái vật này đáng sợ như vậy mà cô ấy vẫn có thể giết chết."
"Tuyệt quá, chúng ta được cứu rồi."
"Hu hu hu. Giá mà nữ siêu nhân đó đến sớm hơn thì chồng tôi đã không chết."
Bên này ồn ào náo nhiệt, còn bên tòa nhà hành chính thì yên ắng, nhân viên hành chính đều trốn trong phòng họp trên tầng cao nhất, tôi tìm được giám đốc bệnh viện. Bảo ông ta nhanh chóng đi sơ tán quần chúng.
Lúc đầu ông ta không tin rằng con quái vật đã chết nên có chút miễn cưỡng, tôi nói với ông ta rằng đây là cơ hội tốt để ông ta lập công, nếu để cấp trên nhìn thấy công lao của ông ta, việc thăng tiến sẽ dễ dàng hơn.
Mắt ông ta sáng lên, lập tức trở nên chính trực, chỉ huy cấp dưới của mình bắt đầu sơ tán quần chúng, để mọi người tập trung tại quảng trường.
Tôi trở lại phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật của cô gái đã hoàn thành, tuy chân không giữ được nhưng ít nhất mạng sống đã được bảo toàn.
Bác sĩ Đỗ luôn miệng nói về phép màu, cô gái đó bị thương nặng như vậy, lại qua lâu mới được chữa trị, không những không bị nhiễm trùng mà vết thương còn tự lành lại, họ làm phẫu thuật cũng chỉ băng bó sơ qua, tiêm một chút kháng sinh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên rồi, tôi đã cho cô ấy uống một viên thuốc chữa thương, sợ cơ thể cô ấy không chịu nổi, tôi đã cho cô ấy uống loại thuốc có dược lực thấp nhất.
Đông Phương Lôi nhanh chóng dẫn quân đội và cảnh sát đến. Nhìn thấy số người chết và bị thương ở bệnh viện Nam Tây không nhiều, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không khỏi hỏi: "Gần đây tình hình như vậy có nhiều không?"
Đông Phương Lôi thở dài: "Tình trạng thương vong quy mô lớn như vậy rất hiếm, nhưng động thực vật biến dị ngày càng nhiều, số người bị tấn công và bị thương cũng ngày càng tăng. Cô Khương, tôi thực sự lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có nhiều quỷ vật cấp cao hơn xuất hiện."
Tôi im lặng, không nói gì.
Đông Phương Lôi lén nhìn tôi một cái, rồi hỏi: "Cô Khương, cô... có cách nào không?"
"Không có." Tôi hờ hững đáp một tiếng, quay người rời khỏi bệnh viện Nam Tây.
Đi trên con phố vắng tanh, lòng tôi càng thêm hoang mang và buồn bã.
Thiên Đạo sắp biến mất, nhân gian sẽ thành luyện ngục, tình huống như vậy sẽ chỉ ngày càng nhiều, đến cuối cùng, con người thậm chí sẽ chết dần chết mòn trong từng thành phố một.
Tôi nên làm gì đây?
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng đen đứng dưới ánh đèn bên đường, gió thổi bay chiếc áo choàng đen của anh phần phật.
Tôi im lặng nhìn anh thật lâu, thở dài không nói nên lời, anh bước tới, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: "Lâm Lâm, chúng ta đi thôi."
Tôi thấp giọng nói: "Nguyên Hạo, đây là nhà của em, em có thể đi đâu?"
Chu Nguyên Hạo cau mày: "Lâm Lâm!"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, khoé mắt đỏ hoe: "Nguyên Hạo, em đã từng bỏ rơi quê hương của mình một lần. Lần này em không muốn bỏ rơi nữa."
Trong mắt Chu Nguyên Hạo dâng lên lửa giận: "Chẳng lẽ em muốn hy sinh con gái của chúng ta?"
"Không." Tôi cắn răng nói, "Còn có cách khác." Tôi bước qua anh, nhanh chóng đi về hướng biệt thự.
Về đến nhà, tôi đến phòng của Tiểu Hi, con bé đang nằm trên giường ngủ rất say, tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má con bé, lòng đau xót, nước mắt lăn dài trên má tôi, rơi trên tấm ga trải giường màu hồng đáng yêu.
"Em rốt cuộc muốn làm gì?" Chu Nguyên Hạo sốt ruột hỏi.
Tôi lưu luyến hôn lên trán Tiểu Hi một cái, nói: "Thiên Đạo đã nói, Tiểu Hi là người phù hợp nhất với ngài ấy, nhưng những người không phù hợp khác cũng có thể dung hợp thần cách của ngài, chỉ là sẽ dẫn đến thay đổi quy tắc, thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn tạm thời, đợi hỗn loạn kết thúc, thế giới này sẽ lại đi vào quỹ đạo."
Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Hạo: "Nếu chúng ta đưa Tiểu Hi đi, thế giới này sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, nhưng chỉ cần để người khác dung hợp thần cách, Tiểu Hi sẽ không sao, thế giới này cũng có thể bảo toàn."
Chu Nguyên Hạo dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên nắm lấy tay tôi, ánh mắt trở nên đáng sợ: "Lâm Lâm, em muốn tự mình dung hợp thần cách sao?"
← Ch. 511 | Ch. 513 → |