Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 510

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 510
Nhân gian đại loạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Lazada


Thiên Đạo giáng xuống trận đại hồng thủy, nhấn chìm toàn bộ tầng mười tám của Địa Ngục.

Thiên Đạo vốn định giết chết Hồng Đế. Lúc đó, Thiên Đạo của thế giới này còn đang ở thời kỳ đỉnh cao, ngài có thể khiến một sinh mệnh biến mất ngay lập tức, không có cơ hội hồi sinh.

Cô quỳ trước đài Thần Sáng cầu xin tha mạng cho Hồng Đế, cô nguyện hy sinh thân mình để thay thế.

Thiên Đạo cuối cùng đã tha cho Hồng Đế, nhưng cô cả đời sẽ phải làm việc cho Thiên Đạo, ngài xóa sạch tất cả ký ức của cô, để lại cho cô kết tinh bản mệnh của Hồng Đế, để cô trở thành thống lĩnh Trấn Ngục Quân trấn giữ Địa Ngục.

Từ ngày đó trở đi, cô chỉ là Phi Viêm tướng quân, không còn nhớ gì về người đã từng sống nương tựa lẫn nhau.

Trong lần gặp đầu tiên, người đó đã nói cho cô biết tên thật của mình.

Trong tộc Quỷ Đỏ, trao đổi tên thật với nhau có nghĩa là gửi gắm cả đời.

Hắn tên là "Triệt", trong trẻo "triệt".

Tôi bò dậy từ mặt đất, nhìn về phía hai người đang đánh nhau kịch liệt ở đằng xa, nước mắt lăn dài trên mặt, Triệt, A Triệt!

Trước đây, tôi luôn gọi hắn như vậy, tôi cũng không rõ tôi đối với hắn là tình cảm gì, dường như tôi luôn coi hắn là sư phụ và anh trai, nhưng giữa chúng tôi dường như còn nhiều hơn thế nữa.

Trong mắt người khác, hắn là Hồng Đế giết chóc quả quyết, hung bạo tàn nhẫn, nhưng trong mắt tôi, hắn sẽ nấu canh cho tôi, sẽ luyện đan cho tôi, thậm chí sẽ vì tôi nhất thời hứng khởi mà đi chợ nhân gian mua một chiếc áo choàng của người phàm, rồi cùng tôi đi chơi khắp nơi.

Trước đây tôi luôn hy vọng có thể nhớ lại tên của Hồng Đế, nhưng khi tôi nhớ lại tất cả, tôi làm sao có thể ra tay được?

Thiên Đạo, tại sao ngài lại tàn nhẫn như vậy!

Bây giờ ngay cả tôi cũng không nhịn được muốn lôi ngài ra giết chết.

Tôi hít sâu một hơi, bò dậy từ trên mặt đất, con mắt trên trán đột nhiên mở ra, thân hình tôi bay lên lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống bọn họ từ trên cao.

"Dừng tay!" Tôi hét lớn một tiếng, toàn bộ tầng mười tám như rung chuyển, trên bờ biển dâng lên những con sóng đỏ khổng lồ, cao đến hàng trăm mét, không khác gì cơn sóng thần mạnh nhất ở nhân gian.

Những con sóng dữ dội ập về phía hai người, cả hai giật mình nhanh chóng tách ra, giơ vũ khí trước ngực chống đỡ luồng sức mạnh cuồn cuộn ập đến.

Tôi nhân cơ hội này lao đến bên cạnh Chu Nguyên Hạo, ôm chặt lấy anh, hét lớn: "Đừng đánh nữa, đi mau!"

Tôi đạp lên sóng biển lao nhanh về phía xa, tốc độ nhanh đến mức ngay cả bản thân tôi cũng khá ngạc nhiên.

Trước đó đã hấp thụ nhiều quỷ hồn như vậy, cấp bậc hiện tại của tôi hẳn là đã rất cao, chỉ là thân xác của tôi tạm thời còn chưa chịu nổi sức mạnh lớn như vậy, rất nhiều sức mạnh không thể sử dụng được.

Bay ra hàng triệu cây số, tôi và Chu Nguyên Hạo cùng nhau nhanh chóng vẽ một trận pháp, khi chúng tôi bước vào trận pháp, Hồng Đế đã đuổi tới.

"Lâm!" Hắn hét lớn.

Tim tôi đau nhói ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe. Hắn sững sờ một lúc, rồi cao giọng nói: "Ngươi đã nhớ lại tất cả rồi sao? Lâm, ngươi đã nhớ lại tất cả rồi!"

Tôi không dám nhìn hắn nữa, cúi đầu xuống siết chặt cánh tay Chu Nguyên Hạo, trận pháp dưới chân khởi động, hút chúng tôi vào trong đó.

Chúng tôi rời khỏi Địa Ngục, trở về nhân gian, nhưng lời nói cuối cùng của Hồng Đế vẫn vang vọng trong đầu tôi.

Chu Nguyên Hạo đột nhiên giữ tôi lại, cúi đầu hôn lên môi tôi. Nụ hôn này mang theo sự thô ráp của cát đá, hôn có chút mạnh bạo khiến tôi thở không ra hơi.

Kết thúc nụ hôn, anh ôm lấy đầu tôi: "Lâm Lâm, em đã hứa với anh sẽ không đi tìm hắn."

"Không phải em tìm hắn, mà là hắn tìm em." Tôi cười khổ nói.

Chu Nguyên Hạo rất không vui, giọng điệu có chút nguy hiểm: "Anh quả nhiên vẫn nên đi cùng em, người phụ nữ của anh quá tốt, luôn có rất nhiều người nhớ nhung." Edit: FB Frenalis

Cơ mặt tôi giật giật, nói: "Em không phải đã ra ngoài an toàn rồi sao?"

"Em thực sự đã ra ngoài "an toàn" sao?" Chu Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào mắt tôi: "Em đã nhớ ra tất cả, em đã nhớ ra tên thật của Hồng Đế, cũng đã nhớ ra những ngày tháng ở bên hắn. Vì vậy, em không thể ra tay được nữa, đúng không?"

Bị anh chọc trúng tâm sự, tôi rất khó chịu, xoa xoa thái dương nói: "Nguyên Hạo, em rất mệt, để em nghỉ ngơi một chút, được không?"

Chu Nguyên Hạo bế ngang tôi lên, nhìn sâu vào khuôn mặt tôi: "Lâm Lâm, anh không quan tâm em đã từng xảy ra chuyện gì với Hồng Đế. Bây giờ em đều thuộc về anh, nhớ kỹ, chỉ thuộc về anh. Bất cứ ai muốn cướp em đi, anh đều tuyệt đối không tha."

Tôi cười khổ một tiếng: "Nguyên Hạo. Anh yên tâm, em sẽ không rời xa anh."

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo cuối cùng cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.

Chúng tôi trở về nhà, Tiểu Hi nhảy nhót chạy ra, lao vào lòng tôi.

"Mẹ, mẹ đã đi mấy ngày rồi. Tiểu Hi rất nhớ mẹ." Tôi ôm chặt cô bé, trong lòng chua xót, nước mắt lưng tròng.

"Mẹ, con sợ mẹ không trở về." Tiểu Hi tủi thân nói, "Phi Phàm đã nói, đứa trẻ không có mẹ giống như cỏ dại."

"Đứa ngốc, mẹ sao có thể không trở về chứ." Tôi xoa đầu cô bé nói, "Mẹ thích Tiểu Hi nhất, tuyệt đối sẽ không bỏ con đâu."

"Mẹ, đau quá, mẹ ôm Tiểu Hi chặt quá."

Chu Nguyên Hạo dường như đã nhận ra điều gì đó, nói: "Mạc Phi Phàm, đưa Tiểu Hi về phòng ngủ đi, bây giờ trời đã tối, nên đi ngủ rồi."

Mạc Phi Phàm liếc nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối thôi mà.

Nhưng anh ta vẫn bế Tiểu Hi đi, Chu Nguyên Hạo trầm mặt hỏi: "Lâm Lâm, em có chuyện gì giấu anh sao?"

Trái tim tôi run lên, im lặng không nói, anh bước tới ấn vai tôi, nghiêm nghị hỏi: "Lâm Lâm, có tâm sự gì cứ nói ra đi, chúng ta là vợ chồng sắp cưới, sau này sẽ sống với nhau cả đời, có gì không thể nói?"

Tôi cắn răng, chuyện này sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nếu tôi giấu anh, sau này anh nhất định sẽ hận tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Nguyên Hạo, là về Tiểu Hi."

Chu Nguyên Hạo có một dự cảm không lành: "Tiểu Hi làm sao vậy?"

"Trong cơ thể Tiểu Hi..." Tôi dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Có thần cách của Thiên Đạo."

Chu Nguyên Hạo kinh ngạc đến mức không nói nên lời, hồi lâu sau mới ngồi xuống trước mặt tôi, sắc mặt ngưng trọng hỏi: "Thiên Đạo đã xảy ra chuyện gì?"

"Thiên Đạo sắp tan biến rồi." Ngón tay tôi lo lắng xoa mái tóc dài của mình, "Nguyên Hạo, Tiểu Hi chính là người thừa kế mà Thiên Đạo đã chọn."

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo lập tức thay đổi, đôi lông mày đẹp nhíu lại thành hình chữ "Xuyên" thật sâu.

Không khí nhất thời trở nên rất ngột ngạt, hồi lâu Chu Nguyên Hạo mới mở miệng: "Anh không đồng ý. Chuyện này không có bất kỳ chỗ nào để thương lượng, Tiểu Hi là con gái của anh, anh sẽ không vì thế giới này mà hy sinh con bé."

Tôi cảm thấy rất sốc.

Khi tôi biết chuyện này, tôi đã do dự và đấu tranh rất lâu, còn Chu Nguyên Hạo lại không hề do dự chút nào, trong lòng anh không có gì quan trọng hơn hai mẹ con chúng tôi.

Tôi rất cảm động, vô cùng cảm động.

"Nguyên Hạo!" Tôi chủ động lao vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, như sợ anh biến mất.

Chu Nguyên Hạo ôm lấy vai tôi, vuốt ve mái tóc tôi, cằm áp vào đỉnh đầu tôi, nói: "Chúng ta rời khỏi thế giới này, đến thế giới mà Chu Lộ đang ở, sống những ngày tháng bình dị."

Tôi trầm mặc không trả lời. Tôi thực sự có thể từ bỏ tất cả ở đây sao?

"Lâm Lâm?"

"Nguyên Hạo, em làm không được." Tôi thấp giọng nói, "Em làm không được từ bỏ thế giới này."

Chu Nguyên Hạo vội vàng nói: "Chẳng lẽ em lại bằng lòng từ bỏ con gái của chúng ta sao?"

Tôi ôm đầu mình, bực bội nói: "Em không biết, em, em. Nguyên Hạo, xin anh đừng ép em có được không?"

Chu Nguyên Hạo khẽ thở dài, đưa tay ôm tôi lần nữa: "Lâm Lâm, em yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con."

Tôi bất lực gật đầu, anh ôm tôi vào phòng ngủ, ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, ánh đèn đường chiếu vào sân, nhiều loài thực vật có hình dạng kỳ lạ mọc trên bãi cỏ, trong đó có những loài côn trùng bò qua bò lại với những chiếc răng sắc nhọn, trông rất đáng sợ.

Một đêm triền miên, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nghe thấy một tiếng động giòn tan vang lên, cửa sổ kính bị đập vỡ, một con bọ cánh cứng to bằng quả bóng rổ bay vào, đôi cánh trong suốt vỗ nhanh lao về phía tôi.

"Bốp." Con bọ cánh cứng kỳ lạ đó bị chém làm đôi từ giữa, Kim Giáp tướng quân xuất hiện trên bệ cửa sổ: "Chủ nhân, xin lỗi, tôi đến muộn."

Tôi cúi đầu nhìn xác con bọ, cái miệng sắc nhọn của nó có thể đâm xuyên qua hộp sọ của một người trong nháy mắt.

Tôi cau mày hỏi: "Những con quái vật như thế này có nhiều không?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-516)