Trấn Ngục Quân với Âm Binh
← Ch.479 | Ch.481 → |
Lúc tôi vẽ xong nét cuối cùng, một nhóm âm binh đã đánh đến trước mặt tôi.
Ánh mắt tôi lạnh đi, ném cây búa trong tay ra đánh tan mấy tên quỷ binh này thành bột mịn, sau đó niệm chú ngữ khởi động phù trận trên mặt đất.
Trung tâm phù trận xuất hiện một lỗ đen to bằng nắm đấm, tôi nhỏ giọng nói: "Các chiến sĩ của tôi, nghe thấy tiếng gọi của tôi, hãy giáng lâm nhân gian đi."
Một bóng đen nhảy lên từ lỗ đen, rơi xuống trước mặt tôi. Sau đó là người thứ hai, người thứ ba.... . Mặc áo giáp đen, tay cầm trường đao diệt quỷ oai phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng, những âm binh đó dường như cảm nhận được nguy hiểm, nhao nhao dừng bước, căng thẳng đối đầu với Trấn Ngục Quân.
Liễu tướng quân đang giao đấu với Chu Nguyên Hạo vô cùng kinh hãi, hai mắt trợn tròn, lại không tự chủ được lùi lại một bước: "Trấn Ngục Quân!"
Trấn Ngục Quân của Địa Ngục đã lâu không xuất hiện, quỷ vật hai giới nghe thấy đều sợ hãi. Liễu tướng quân vừa mới tỉnh lại, tự nhiên có chút sợ hãi Trấn Ngục Quân.
Một ngàn người Trấn Ngục Quân đồng loạt quỳ một gối xuống trước mặt tôi, áo giáp trên người phát ra tiếng kim loại ma sát.
"Tham kiến tướng quân!" Trấn Ngục Quân đồng thanh hô lớn, tiếng vang như sấm khiến nhiều âm binh sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Trán tôi sáng lên ánh sáng đỏ, Liệt Diễm Yển Nguyệt Đao xuất hiện trong tay, ánh sáng trên thân đao như ánh lửa đỏ rực, lay động lòng người.
Ánh mắt tôi sắc bén, nhìn hàng triệu âm binh xung quanh, lớn tiếng nói: "Những âm binh này làm hại nhân gian, tội đáng chết vạn lần, giết cho tôi! Không chừa một tên nào!"
"Rõ!" Quân lính Trấn Ngục đồng thanh hô lớn, sát khí tràn ngập, chỉ một chữ này thôi đã khiến không ít âm binh hoảng sợ, hóa thành khói xanh.
Các quân lính hét lớn xông lên, vung đại đao trong tay, nơi đi qua tất cả quỷ vật đều biến thành bột mịn.
"Phi, Phi Viêm tướng quân." Sắc mặt Liễu tướng quân đại biến, phân tâm một chút, Chu Nguyên Hạo một kích đâm tới, xuyên qua eo hắn.
"Đối thủ của ngươi là ta." Chu Nguyên Hạo quát lớn.
"Ta không biết ngươi là Quỷ Vương nơi nào, nhưng Phi Viêm sẽ không tha cho chúng ta, chi bằng chúng ta liên thủ đối phó Trấn Ngục Quân, miễn cho bị bắt xuống Địa Ngục chịu khổ hình." Liễu tướng quân cắn răng điều đình với Chu Nguyên Hạo.
Chu Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng: "Phi Viêm là người phụ nữ của ta, ngươi nói ta nên giúp ngươi, hay giúp cô ấy?"
"Cái gì?" Liễu tướng quân kinh ngạc đến mức không nói nên lời, khuôn mặt vốn còn anh khí có chút méo mó, "Không thể nào. Một là Trấn Ngục tướng quân, một là Quỷ Vương, không thể nào, tuyệt đối không thể nào."
Trong lúc nói chuyện, hàng triệu âm binh đã bị giết hơn phân nửa. Tôi bay lên, cầm Liệt Diễm Yển Nguyệt đao đến sau lưng hắn, cười lạnh: "Có gì không thể chứ, anh ấy là nam sủng của ta."
Sắc mặt Liễu tướng quân lập tức trở nên khó coi, hắn bay lên không trung, hai mắt trợn ngược, quát lớn: "Ta không quan tâm các ngươi là tướng quân Trấn Ngục, hay là Địa Ngục Quỷ Vương, hôm nay ta đều muốn các ngươi chết ở đây!"
Hai tay hắn vung lên kết thành một pháp ấn trước ngực, lập tức cát bay đá chạy, khí đen nổi lên, tôi khẽ nheo mắt căng thẳng chờ đối phó. Còn tưởng hắn sẽ có tuyệt chiêu gì, ai ngờ hắn lại thừa lúc chúng tôi bị khí đen che mắt, quay người bỏ chạy.
Hắn là chủ nhân của mộ huyệt, tự nhiên để lại cho mình đường lui, trên tường đột nhiên nứt ra, xuất hiện một trận pháp dịch chuyển, hắn nhào lên trận pháp, trận pháp sáng rực, hắn lập tức biến mất không còn dấu vết.
Chu Nguyên Hạo muốn đuổi theo, tôi hét lên: "Giặc cùng đường chớ đuổi."
Chu Nguyên Hạo hơi dừng bước, tôi bước tới ấn vai anh: "Thời gian của chúng ta có hạn, đuổi theo nữa sẽ không kịp, mau tiến hành nghi thức phục sinh đi."
Anh quay người lại, ôm eo tôi, kéo tôi đến trước mặt anh, mắt nheo lại đầy nguy hiểm: "Em nói anh là nam sủng của em! Hửm?"
Khóe miệng tôi giật giật: "Đây không phải là lừa gạt Liễu tướng quân đó sao, thế nào, anh còn không bằng lòng à? Anh có biết có bao nhiêu đàn ông tranh nhau muốn làm nam sủng của em không?" Edit: FB Frenalis
Trong mắt Chu Nguyên Hạo lóe lên một tia ghen tuông và sát ý, sau đó cúi đầu xuống, hôn lên môi tôi.
Khác với mọi lần, bình thường nụ hôn của anh là ôn nhu triền miên đầy tình ý, nhưng lúc này, nụ hôn của anh lại tràn đầy tính chiếm hữu, ẩn chứa sát ý, có chút thô ráp như cát đá.
Rất mạnh mẽ.
Nhưng, nụ hôn này lại mang đến cho tôi cảm giác kích thích hơn, khiến tôi toàn thân run rẩy, da nổi lên một lớp da gà dày đặc, không khỏi đắm chìm trong đó, say mê không thôi.
Một lúc lâu sau, anh mới buông tôi ra, tôi thở hổn hển. Anh áp sát, cắn mạnh vào vành tai tôi, tôi hít sâu một hơi: "Anh làm gì vậy?"
"Nhớ kỹ, em là phụ nữ của anh." Anh nhỏ giọng nói bên tai tôi, tràn đầy dục vọng chiếm hữu, "Là thú cưng của anh, nếu để anh phát hiện sau lưng anh ve vãn người khác, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho em như vậy nữa."
Tôi âm thầm nhíu mày, Chu Nguyên Hạo hôm nay thật sự có chút khác thường. Quá bá đạo, nhưng... tôi lại thích cái sự bá đạo chết tiệt này.
Chẳng lẽ trong xương cốt tôi là người thích ngược đãi?
"Nhớ chưa?" Tay anh nhẹ nhàng lướt qua eo tôi, sau đó nắm lấy cái mông đầy đặn của tôi, còn tiếp tục sờ xuống.
Tôi bắt lấy tay anh, cắt ngang: "Còn bốn tiếng nữa là trời sáng, nếu anh không đi thì sẽ không kịp đâu."
Chu Nguyên Hạo nhéo nhéo mặt tôi nói: "Đợi anh sống lại, sẽ "trừng phạt" em thật tốt."
Anh nhấn mạnh hai chữ "trừng phạt", khiến mặt tôi đỏ bừng lên. Không nhịn được dùng hai tay lạnh như băng vỗ vỗ lên má.
Có lầm không vậy, đều là vợ chồng già rồi, lại còn đỏ mặt.
Tôi quả nhiên là một tên thích bị ngược.
Trấn Ngục quân đã tàn sát toàn bộ hàng triệu âm binh, phó tướng dẫn đầu quân lính bước tới, chắp tay nói với tôi: "Tướng quân, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ giết sạch kẻ địch, xin hỏi còn gì phân phó?"
Tôi trầm ngâm một lát, nói: "Phong tỏa phòng mộ chính, bố trí Thiên Cương Địa Sát trận. Bất cứ ai cũng không được phép bước vào phòng mộ chính nửa bước, kẻ vi phạm trực tiếp tiêu diệt."
"Tuân lệnh!" Phó tướng lại chắp tay, quay người hét lớn: "Bố trận!"
Một ngàn Trấn Ngục quân nhanh chóng tản ra, mỗi người đứng ở một vị trí nhất định, tạo thành một pháp trận ngàn người - Thiên Cương Địa Sát trận.
Sức tấn công của trận pháp này rất mạnh, ngay cả Hồng Đế, trừ phi hắn đích thân đến đây, nếu không cũng sẽ bị chặn lại bên ngoài phòng mộ chính.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Chu Nguyên Hạo đi thẳng đến trước quan tài đá, ném một ngọn lửa Địa Ngục lên thi thể Liễu tướng quân đang nằm trong quan tài.
Kỳ lạ là, lửa Địa Ngục lại không thể đốt cháy thi thể hắn.
Tôi nhíu mày, lúc còn sống hắn là một thể tu, tức là người tu đạo chuyên rèn luyện thân thể, thân thể rất cường hãn.
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, giơ Hắc Long Phá Thiên kích lên, hung hăng đâm vào thi thể, hai mắt của hắc long trên trường kích bắn ra ánh sáng đỏ, sau đó hắc long hiện thân, phát ra một tiếng gầm rung trời lao về phía thi thể Liễu tướng quân.
Ầm!
Một tiếng sấm kinh thiên động địa, thân thể Liễu tướng quân bị lôi điện mạnh mẽ đánh thành một đống than.
Đùa à, Liễu tướng quân lúc còn sống tuy là tu sĩ bát phẩm, nhưng dù sao cũng chỉ là thân xác người phàm, trước mặt bản mệnh kết tinh của Quỷ Đế, vẫn không chịu nổi một kích. Nếu Liễu tướng quân dựa vào Thiên Cung Bắc Đẩu trận để sống lại, thực lực trực tiếp sánh ngang Quỷ Đế, ngược lại có khả năng đánh một trận.
Chỉ là, hắn đã bị tôi dọa cho chạy, ngay cả thân xác của mình cũng không cần.
Chu Nguyên Hạo trầm mặt xuống, nói nhỏ với tôi: "Đây không phải là thân thể thật của hắn."
Tôi giật mình: "Cái gì?"
"Liễu tướng quân này quỷ kế đa đoan, hắn nhất định đã giấu thân thể thật của mình ở nơi khác, thân thể ở đây chỉ là một thế thân mà thôi." Khóe mắt Chu Nguyên Hạo hiện lên vài phần giễu cợt.
"Quả nhiên tâm cơ thâm sâu." Tôi không phục nói, "Hóa ra đã sớm chuẩn bị, thật sự tâm cơ thâm sâu."
Chu Nguyên Hạo lại không hề lo lắng, chỉ khinh thường nói: "Tâm cơ sâu sắc đến đâu, cũng chỉ là sâu kiến mà thôi."
Nói xong, anh chống tay lên thành quan tài, nhảy vào bên trong, nắp quan tài từ từ đóng lại.
Từng đạo kim quang từ dưới quan tài đá chảy ra, sau đó lan ra bốn phương tám hướng, lan ra khỏi phòng mộ chính, thậm chí lan ra khỏi mộ huyệt, ra toàn bộ dãy núi.
Thiên Cung Bắc Đầu trận này là dựa vào núi sông mà xây dựng, toàn bộ dãy núi đều là một phần của trận pháp, nếu lúc này nhìn từ trên trời xuống, toàn bộ núi Địa Hổ đều sáng lên từng tầng ánh sáng màu vàng.
← Ch. 479 | Ch. 481 → |