Chị không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi
← Ch.439 | Ch.441 → |
Người đàn ông nghiến chặt răng.
Tôi cười: "Cậu thiếu niên này tôi sẽ mang về, nếu anh muốn cậu ấy bình an quay về bên cạnh mình thì ngoan ngoãn trả Dao Dao lại cho tôi, nếu không, tôi chỉ có thể cắt cậu ấy thành từng mảnh rồi gửi trả lại cho anh thôi."
Đây là những lời anh ta từng nói với tôi, bây giờ tôi trả lại y nguyên cho anh ta.
"Cô dám!" Người đàn ông giận dữ, nắm chặt nắm đấm.
Lúc này, những tên lính đánh thuê dưới quyền anh ta nghe thấy động tĩnh, liền đồng loạt lao vào. Người đàn ông giận dữ hét lên: "Tất cả ra ngoài, không được vào đây!"
Những tên lính đánh thuê dừng bước, tất cả đều đứng ngoài cửa, nhưng súng năng lượng trong tay họ đều nhắm thẳng vào tôi.
Thế nhưng, ngay lúc đó, một chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra. Tiểu Thành vốn đang hôn mê bỗng nhiên rên lên một tiếng, từ từ mở mắt.
Cậu ta trông rất mệt mỏi và mơ hồ, sau vài giây ánh mắt mới có thần thái: "Anh?"
"Tiểu Thành!" Người đàn ông tràn ngập vui mừng, "Em... em tỉnh rồi! Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
Cậu ấy vô thức tiến lại gần tôi hơn: "Anh, em thấy nóng lắm, nhưng người chị ấy rất mát, rất dễ chịu."
Mặt tôi lập tức tối sầm lại.
Người đàn ông vui mừng: "Có hiệu quả, thực sự có hiệu quả. Tiểu Thành, em được cứu rồi, cô Khương đây có thể cứu em."
Sắc mặt tôi trở nên rất khó coi, ban đầu tôi định mang Tiểu Thành đi để uy hiếp người đàn ông trả lại Dao Dao. Nhưng bây giờ Tiểu Thành chỉ cần ở gần tôi một chút đã có hiệu quả, anh ta chắc chắn sẽ không muốn trả Dao Dao lại, thậm chí có khi còn muốn cậu ấy ở lại bên tôi lâu hơn.
"Tôi đã thay đổi ý định rồi." Tôi nói, "Lập tức đưa Dao Dao đến đây, nếu không..."
Tôi siết chặt tay, Tiểu Thành kêu lên một tiếng đau đớn. Người đàn ông lập tức hoảng sợ: "Cô bình tĩnh chút đi, tôi... tôi sẽ bảo họ đưa người đến ngay."
"Rất tốt." Tôi giơ tay, giật sợi dây chuyền đeo trên ngực Tiểu Thành xuống: "Bây giờ, chỉ cần tôi đẩy em trai anh ra ngoài, cơ thể cậu ấy sẽ lập tức bốc cháy. Đừng giở trò, tôi không muốn tỏ ra như một kẻ khốn nạn."
Người đàn ông tức giận đến mức nghẹn lời nhưng không còn cách nào, chỉ có thể vừa trấn an tôi vừa sai người đi đón người.
Chẳng bao lâu sau, Chung Dao Dao đã được đưa đến. Cô ấy trông có vẻ ổn, không bị ngược đãi gì, nhưng rất hoảng sợ, vừa thấy tôi liền khóc: "Chị!"
Tôi thầm thở dài, thật là tội nghiệp cho cô ấy, chỉ vì là em gái tôi nên hết lần này đến lần khác gặp phải những chuyện như thế này.
"Đừng khóc, có chị ở đây." Tôi an ủi cô ấy, sau đó ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Các người bắt cóc em gái tôi, ép tôi phải nghe lời. Nếu tôi cứ thế bỏ đi mà không làm gì, người khác sẽ không nghĩ tôi là người tốt, mà chỉ nghĩ tôi dễ bắt nạt. Vì vậy...."
Tôi nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Các người sẽ phải trả giá cho những gì đã làm."
Tôi nghiêng đầu, nói với Chung Dao Dao: "Nhắm mắt lại, chỉ khi nào chị bảo em mở mắt thì em mới được mở."
Chung Dao Dao ngoan ngoãn bịt tai nhắm mắt lại, ngồi xổm xuống. Trong tay tôi xuất hiện một cây búa, trông nó rất bình thường không khác gì loại công nhân thường dùng, nhưng những người tu đạo ở đó lại lộ rõ vẻ sợ hãi tột cùng.
Ánh mắt tôi lạnh như băng. Tôi vung tay ném cây búa ra ngoài. Nó vạch lên một đường ánh sáng đen trong căn phòng mờ tối, rồi đập mạnh vào đầu một tu sĩ cấp bốn.
"Bụp."
Đầu hắn vỡ nát như quả dưa hấu, dù có đội mũ bảo hiểm với chức năng phòng thủ cũng không ăn thua.
Ngón tay tôi khẽ động, điều khiển cây búa đập mạnh vào đầu của một tên khác, lại thêm một cái đầu nổ tung.
Cây búa bay lượn giữa đám người, ánh sáng như tạo thành một đóa hoa đen kinh hoàng, tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngừng. Có kẻ bị dọa đến mức hồn xiêu phách lạc, vứt bỏ vũ khí mà chạy trốn, nhưng cây búa không chịu buông tha truy sát đến cùng, cho đến khi hạ gục tên cuối cùng.
Cây búa với tốc độ cực nhanh bay trở lại trong tay tôi. Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông đang hoàn toàn sững sờ và Tiểu Thành đang trợn tròn mắt vì kinh hãi, tôi nói: "Căn bệnh trên người cậu ấy vốn dĩ tôi có cách chữa trị. Nhưng tôi ghét những kẻ ở trên cao tùy tiện điều khiển số phận của người khác, tôi ghét sự tự mãn của các người, ghét cái cách các người coi mình là vô địch. Tôi muốn để cậu thiếu niên này chết, để anh biết rằng, trên đời này vẫn có những chuyện anh không thể làm được." (Chị nói hay quá đi)
Nói xong, tôi đẩy thiếu niên về phía người đàn ông.
"Không, Tiểu Thành!" Người đàn ông như phát điên lao tới, ôm chặt lấy em trai mình.
Tôi nhìn cảnh đó mà có chút bàng hoàng. Anh ta biết rõ rằng Tiểu Thành rời khỏi tôi sẽ bốc cháy, vậy mà không hề sợ hãi, vẫn ôm chặt cậu ấy không buông.
Tình cảm anh em này quả thực làm tôi cảm động.
Nhưng, không thể tha thứ.
"Anh, anh, mau tránh ra." Tiểu Thành cố gắng giãy dụa, "Em sẽ thiêu cháy anh mất."
"Anh không đi đâu, Tiểu Thành, nếu phải chết, chúng ta cùng chết." Người đàn ông ôm chặt cậu, khuôn mặt đầy đau khổ và quyết tuyệt.
Nhưng, ngọn lửa mà anh ta nghĩ tới không hề xuất hiện. Anh ta sờ soạng trên người Tiểu Thành và chạm được viên ngọc đó. Anh ta không thể tin nổi nhìn tôi, tôi lạnh nhạt liếc qua, đỡ Dao Dao dậy: "Chúng ta đi thôi."
Người đàn ông vẫn còn trong trạng thái sốc, không hề ngăn cản.
Tôi bước ra khỏi bãi đậu xe ngầm, bên ngoài là một nơi hẻo lánh ở Yên Giang. Thực ra trước đó tôi chưa hề ngất xỉu, chỉ giả vờ để đánh lạc hướng bọn chúng mà thôi.
"Chị." Chung Dao Dao vừa kính phục vừa có chút sợ hãi nhìn tôi, "Chị... chị giỏi quá."
Tôi mỉm cười với cô ấy: "Dao Dao, xin lỗi, lần này chị đã liên lụy đến em."
Chung Dao Dao lắc đầu: "Em nghe bọn chúng nói, nếu chị... nếu chị làm chuyện đó với cậu thiếu niên ấy... thì có thể... có thể... điều đó có thật không?"
"Đừng nghe bọn họ nói nhảm, làm gì có chuyện đó." Tôi nghiêm mặt.
Chung Dao Dao thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt quá, nếu không chị sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng những tin đồn này không thể không kiểm soát." Cô ấy bứt tóc lo lắng, "Phải làm sao đây?"
Tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, cô ấy thật sự lo lắng cho tôi.
"Đừng lo, cứ bình tĩnh đối phó." Tôi nói, "Vội vàng làm rõ, ngược lại khiến người ta cảm thấy chúng ta đang chột dạ."
Đang nói chuyện, có một chiếc Maserati đỏ dừng lại trước mặt chúng tôi, Chu Nguyên Hạo vội vàng xuống xe, nhìn thấy tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi: "Những người đó ở đâu, anh phải đi giết bọn họ."
Tôi nói: "Yên tâm đi, đã giải quyết rồi, chẳng lẽ anh định đi nhặt xác cho bọn họ sao?"
Chu Nguyên Hạo trầm mặt, kéo tôi vào lòng, ánh mắt toé lên sự nguy hiểm: "Sau này gặp chuyện như vậy, em không nói cho anh mà tự mình đi theo người khác, xem anh trừng phạt em thế nào."
Khóe miệng tôi giật giật: "Không phải anh nói sao, chúng ta mạnh như vậy, sợ gì? Càng sợ những người này càng làm càn, chi bằng giết gà dọa khỉ."
Chu Nguyên Hạo hơi híp mắt, có thể thấy anh đang rất tức giận, tôi cảm thấy nếu không có Dao Dao ở đây, anh có thể xử lý tôi ngay tại chỗ.
Anh ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Tối nay sẽ tính sổ với em." Nói xong, anh nhảy vào ghế lái: "Lên xe, về nhà."
Đây là lần đầu tiên Chung Dao Dao ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy, rất mới mẻ, nhìn trái nhìn phải, sờ soạng đủ chỗ. Rất phấn khích.
"Chị, đây là anh rể sao?" Chung Dao Dao nắm tay tôi hỏi, "Anh rể đẹp trai quá."
Tôi đắc ý hếch cằm: "Đương nhiên rồi, thẩm mỹ của chị gái em tuyệt đối không tệ."
Chung Dao Dao nửa đùa nửa thật: "Vậy anh rể có em trai không? Có thể giới thiệu cho em không?"
Cơ mặt tôi hơi giật giật: "Có thì có một người, nhưng là một tên biến thái."
Chung Dao Dao có vẻ hiểu mà không hiểu.
Ban đầu tôi định đưa Chung Dao Dao trở về Kim Lăng, nhưng nghĩ lại, hiện tại tôi đang ở trên đỉnh sóng gió, chỉ cần Chung Dao Dao vừa về thì sẽ nhanh chóng bị người khác bắt đi. Chi bằng tìm cách ở lại thủ đô, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
" Dao Dao, em năm 3 đại học rồi đúng không?" Tôi hỏi, "Có phải sắp thực tập rồi không?"
Chung Dao Dao gật đầu: "Đã liên hệ với một công ty ở Kim Lăng."
"Đừng đi, em cũng biết tình hình hiện tại của chị hơi đặc biệt, trước khi tin đồn dừng lại, em đều gặp nguy hiểm." Tôi nói.
Sắc mặt Chung Dao Dao tái nhợt: "Nhưng, nhưng mà, chị, công ty đó rất khó vào. Họ đã đồng ý với em, nếu thời gian thực tập xong mà họ hài lòng về em thì em có thể chuyển sang nhân viên chính thức."
Chu Nguyên Hạo hỏi: "Công ty nào?"
"Dược phẩm Giang Nam." Chung Dao Dao nói, "Em học công nghệ sinh học."
Chu Nguyên Hạo: "Vừa hay, dưới trướng anh cũng có một công ty dược phẩm, hai ngày nữa em đến đó báo cáo thực tập đi."
Chung Dao Dao hơi do dự: "Nhưng, nhưng mà... Dược phẩm Giang Nam là một công ty rất tốt, em khó khăn lắm mới vượt qua được vòng phỏng vấn..."
Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nói: "Công ty dược phẩm của anh tên là Lam Nguyệt."
Chung Dao Dao sững sờ một lúc, rồi kích động nói: "Chị, anh rể, không, anh là ông chủ của Lam Nguyệt sao?"
Tôi không hiểu hỏi: "Dược phẩm Lam Nguyệt, nghe quen tai quá."
Chung Dao Dao nắm chặt tay tôi: "Chị, Dược phẩm Lam Nguyệt là một trong những công ty dược phẩm lớn nhất, ngành công nghệ sinh học của trường em được xếp hạng hàng đầu cả nước, nhưng chỉ có những sinh viên giỏi nhất mới có thể vào công ty này."
Về các ngành nghề kinh doanh của Chu gia, tôi không biết nhiều, dù sao tôi cũng không nghĩ nó có liên quan gì đến mình.
"Trời ơi, em lại có cơ hội thực tập tại Lam Nguyệt, giống như một giấc mơ vậy." Chung Dao Dao hoàn toàn quên đi nỗi sợ hãi, kích động đến mức không nói rõ lời.
Trở về dinh thự Chu gia, lúc xuống xe, Chung Dao Dao lén lút kéo tay tôi hỏi: "Chị, chị định gả vào hào môn sao?"
Tôi nói: "Coi như vậy đi."
Chung Dao Dao lại lộ ra vẻ lo lắng: "Nhưng mà, với thân phận của nhà chúng ta, chị, chị gả vào đó có bị bắt nạt không?"
Tôi khẽ cười: "Em nghĩ chị gái em là người dễ bị bắt nạt sao?"
Cô ấy nhớ lại chiến công tôi một mình xông vào hang quỷ cứu cô ấy ra, còn có những hình ảnh đẫm máu nhìn thấy sau khi mở mắt, sống lưng lạnh toát, gật đầu nói: "Đúng vậy, chị không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi."
← Ch. 439 | Ch. 441 → |