Vay nóng Tima

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 423

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 423
Con muốn chú Vân
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Shopee


Cách một bước thôi, nhưng về sức mạnh thì khác biệt cả một trời một vực.

Ngô Hiểu Dục cười lạnh nói: "Không ngờ, người đàn ông của cô lại chẳng quan tâm đến cô chút nào."

Tôi nói: "Bởi vì anh ấy biết rằng, với thực lực của cô căn bản không thể làm tôi bị thương."

Ngô Hiểu Dục dường như nghe thấy câu chuyện hài hước nhất thế gian: "Cô chỉ là một tu sĩ ngũ phẩm nhỏ bé, còn tôi là lục phẩm, tôi không thể làm cô bị thương?"

Tôi bất ngờ nắm lấy cổ tay cô ta: "Cô quá kiêu ngạo rồi. Cô nên đi hỏi xem đã có bao nhiêu tên quỷ vượt cấp bị tôi giết chết."

Tôi thi triển Hấp Tinh Đại Pháp. Ngô Hiểu Dục đột nhiên cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đang liên tục mất đi, rồi theo cánh tay tôi mà chảy vào đan điền của tôi.

"Cô... cô làm sao có thể..." Ngô Hiểu Dục nhìn tôi như nhìn một con quái vật, tôi nhếch miệng nói: "Đã đọc tiểu thuyết của Kim Dung chưa? Đây là Hấp Tinh Đại Pháp, cô dám bắt tôi, sức mạnh trong cơ thể cô, tôi không khách sáo mà nhận lấy."

"Không, không!" Ngô Hiểu Dục phát hiện mình hoàn toàn không thể cử động được, bàn tay tôi giống như một cái giác hút lớn, cô ta hoàn toàn không thể kiểm soát nổi sức mạnh trong cơ thể mình. Dần dần, cô ta cảm nhận được đan điền của mình đang từ từ cạn kiệt.

Một khi đan điền bị tôi hút cạn hết sức mạnh, đan điền sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, tu vi sẽ giảm sút, và sau này sẽ không bao giờ có thể tiến thêm được nữa.

"Sư phụ, sư phụ cứu con!" Ngô Hiểu Dục hoảng loạn kêu lên.

Nhưng lúc này, Vô Danh đang bị tấn công dữ dội bởi Chu Nguyên Hạo, lo thân mình còn không xong, lấy đâu ra thời gian để cứu cô ta.

Tôi cười: "Xem ra sư phụ của cô cũng không quá coi trọng cô đâu. Tôi muốn biết, vị sư phụ biến thái đó có từng làm gì cô chưa..."

Ngô Hiểu Dục vừa xấu hổ vừa tức giận mắng: "Câm miệng, câm miệng!"

"Có vẻ như tôi đã đoán đúng." Tôi nhàn nhạt nói, "Thật đáng thương, cô bao nhiêu tuổi thì trở thành đệ tử của hắn? Năm tuổi? Hay là sáu tuổi? Lúc đó hắn đã ra tay với cô rồi? Đúng là đồ cầm thú."

Sắc mặt Ngô Hiểu Dục đỏ bừng, lớn tiếng hét lên: "Không có, không có! Cô vu oan!"

Trong mắt tôi cũng hiện lên sự phẫn nộ: "Cô cũng biết đó là điều nhục nhã sao? Vậy tại sao cô còn giúp hắn làm điều ác bắt con gái của tôi? Người như cô thật sự không thể tha thứ."

Tôi tăng tốc độ hút lên, linh lực trong đan điền của cô ta bị tôi hút hết sạch. Cô ta run rẩy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, một ngụm máu tươi phun lên mặt đất.

Tôi buông tay, cô ta lập tức mềm nhũn ngã xuống đất, sức mạnh nhanh chóng giảm sút, từ lục phẩm rớt xuống ngũ phẩm, rồi lại xuống tứ phẩm, cuối cùng dừng lại ở tứ phẩm sơ cấp và ngất lịm đi.

"A!" Tôi nghe thấy một tiếng thét đau đớn, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Vô Danh cũng đã ngã xuống đất, mũi kích Hắc Long Phá Thiên của Chu Nguyên Hạo đang chỉ thẳng vào cổ họng của hắn. Vô Danh lớn tiếng nói: "Ngươi không thể giết ta."

"Ồ?" Chu Nguyên Hạo cười khinh bỉ, "Tại sao tôi không thể giết ông?"

"Ta là tu sĩ thất phẩm duy nhất của Hoa Hạ, sắp đột phá lên bát phẩm. Hiện nay, Hoa Hạ đang trong thời điểm sinh tử tồn vong, ta còn có ích lớn cho Hoa Hạ. Nếu ngươi giết ta, không sợ khiến các bậc trên cao nổi giận sao?"

Chu Nguyên Hạo gật đầu: "Nói cũng có lý."

Vô Danh dường như thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lóe lên một tia thâm độc. Nhưng ngay sau đó, Chu Nguyên Hạo lại giáng xuống một đòn hiểm: "Tuy nhiên, người mà tôi giết không phải là tu sĩ tận tâm vì Hoa Hạ, mà là thành viên của liên minh Địa Ngục."

Vô Danh kinh hãi: "Không thể nào, ai cũng biết Vô Danh ta đàng hoàng, sao có thể là người của liên minh Địa Ngục được."

Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Ai cũng biết, ông đã bị kẹt ở thất phẩm đỉnh phong nhiều năm, nhìn thấy tuổi thọ sắp hết nên phát cuồng muốn thăng cấp. Việc ông gia nhập liên minh Địa Ngục cũng không có gì là lạ."

Vô Danh dường như muốn nói gì đó, nhưng Chu Nguyên Hạo lập tức ra tay, một kích đâm thẳng vào tim hắn. Vô Danh không dám tin cúi đầu nhìn ngực mình.

Chu Nguyên Hạo tiếp tục nói: "Tôi biết, ông có một con bài bí mật để bảo vệ mạng sống. Trong đan điền của ông đã ngưng tụ thành một viên Kim Đan, chỉ cần viên Kim Đan này không bị phá hủy, dù ông có bị thương nặng đến đâu cũng có thể hồi sinh."

Vô Danh kinh hãi không nói nên lời, một lúc lâu sau mới thốt ra: "Ngươi... ngươi làm sao biết được..."

"Đương nhiên là tôi biết." Chu Nguyên Hạo cúi đầu, thấp giọng nói: "Hai trăm năm trước ông đã giết một người phụ nữ. Người phụ nữ đó là vợ ông, bà ấy đã cùng ông chia sẻ ngọt bùi cay đắng suốt bao năm, thậm chí còn từng hy sinh một cánh tay để cứu ông. Nhưng ông lại giết bà ấy, chỉ vì bà ấy biết được bí mật này. Đối với ông, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật."

Chu Nguyên Hạo khẽ thở dài một tiếng, ra vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc, người chết cũng không thể giữ bí mật. Bà ấy bị đày xuống Địa Ngục, và chính miệng bà ấy đã nói cho tôi biết con bài tẩy cuối cùng của ông."

Dứt lời, Chu Nguyên Hạo đưa tay chọc vào đan điền của hắn, mạnh mẽ moi ra viên Kim Đan.

Viên Kim Đan lớn cỡ ngón tay cái, phát ra ánh sáng vàng lấp lánh rực rỡ.

"Không!" Vô Danh không để ý đến cây kích dài đâm vào người, lao đến muốn giành lại Kim Đan, không ngờ Chu Nguyên Hạo lại mở miệng nuốt luôn viên Kim Đan vào bụng.

"Kim Đan của ta!" Vô Danh tuyệt vọng gào thét: "Chu Nguyên Hạo, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!"

Chu Nguyên Hạo giơ cao Hắc Long Phá Thiên Kích trong tay, hấc Vô Danh lên không trung, rồi dùng sức lắc mạnh. Một luồng sức mạnh to lớn phát ra khiến thi thể của Vô Danh tan thành mây khói.

Tu sĩ thất phẩm đỉnh phong, cứ thế mà bị giết chết.

Chu Nguyên Hạo quay lại đứng trước mặt tôi, tôi hỏi: "Người phụ nữ này xử lý thế nào? Có cần diệt khẩu không?"

Chu Nguyên Hạo: "Không cần thiết. Để cô ta lại càng tốt hơn. Cô ta thà chết cũng không chịu thừa nhận sư phụ mình là kẻ biến thái muốn ra tay với bé gái ba tuổi."

Tôi gật đầu, nghĩ cũng đúng. Nếu cô ta thừa nhận, người khác sẽ nhìn cô ta như thế nào? Cô ta có được thành tựu như hôm nay, chẳng lẽ là nhờ ngủ với sư phụ? Dù không phải vì ngủ mà có, nhưng có một sư phụ biến thái như vậy, cô ta có thể là người tốt sao?

Đến lúc đó, dù không chết, cô ta cũng sẽ bị người ta chỉ trích sau lưng.

Thà rằng thừa nhận Vô Danh là người của liên minh Địa Ngục, rồi kiên quyết nói rằng cô ta bị sư phụ ép buộc mới phải giúp kẻ ác làm điều xấu. Với những chiến công lẫy lừng trong quá khứ, cô ta sẽ không bị kết án tử hình, giữ được cả mạng sống lẫn danh tiếng.

Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì, giật mình nói: "Lý Như Quân đâu rồi?"

"Yên tâm, hắn không thoát được đâu." Chu Nguyên Hạo nhặt một hòn đá to bằng nắm tay từ dưới đất lên, niệm một câu chú ngữ rồi ném mạnh hòn đá đi.

Hòn đá bay xuyên qua toàn bộ doanh trại, lao ra ngoài.

Lúc này, Lý Như Quân đã lái một chiếc Jeep quân sự thoát khỏi doanh trại, và đang phóng nhanh trên cánh đồng hoang mạc. Đột nhiên có một hòn đá đập vỡ kính sau xe, đâm thẳng vào đầu hắn. Chiếc Jeep quân sự chệch hướng va vào tảng đá bên cạnh, bốc lên một làn khói trắng.

Lý Như Quân tất nhiên là đã chết, chết không thể chết hơn.

Sau chuyện này, cấp trên nhanh chóng cử một tổ chuyên án xuống. Tôi không can thiệp, mọi việc đều do Chu Nguyên Hạo xử lý.

Quả nhiên, tại tòa án quân sự, Ngô Hiểu Dục thừa nhận rằng sư phụ cô ta là người của liên minh Địa Ngục, hơn nữa còn là nhân vật cấp cao trong tổ chức. Còn cô ta bị sư phụ uy hiếp, nếu không giúp hắn thì cả gia đình sẽ bị giết.

Cô ta đã bịa ra một câu chuyện rất hoàn hảo, không thể tìm ra sơ hở nào, đến mức tôi cũng bắt đầu nghi ngờ liệu Vô Danh có thực sự gia nhập liên minh Địa Ngục hay không.

Cuối cùng, Ngô Hiểu Dục bị kết án tù chung thân, bị giam giữ tại tổng bộ Ban Điều Tra. Còn Lý Như Quân, biết rõ Vô Danh là người của liên minh Địa Ngục mà vẫn điều động quân đội để giúp hắn làm điều ác, tội đáng chết, việc Chu Nguyên Hạo giết Lý Như Quân là lập công lớn, sau này còn được khen thưởng.

Chuyện này nhanh chóng kết thúc. Tôi gọi vào số điện thoại cá nhân của Vân Kỳ, tối hôm đó, anh cùng Mạc Phi Phàm đã đưa Tiểu Hi về.

Chúng tôi đứng trước cửa khách sạn, nhìn chiếc xe hơi màu đen dừng lại, Vân Kỳ bế Tiểu Hi mũm mĩm từ trên xe bước xuống.

"Cha, mẹ!" Tiểu Hi nhìn thấy hai người chúng tôi, vui mừng nhảy khỏi vòng tay của Vân Kỳ, tung tăng chạy tới.

Chu Nguyên Hạo ôm chầm lấy Tiểu Hi, yêu chiều nói: "Con gái yêu, cha suýt nữa nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại con nữa."

Tiểu Hi ôm cổ anh, làm nũng nói: "Tiểu Hi muốn mãi mãi ở bên cha và mẹ, được không ạ?"

"Được, được." Chu Nguyên Hạo ôm cô bé chặt hơn, "Cha sẽ không bao giờ rời xa con và mẹ nữa. Đi nào, cha đưa con về nhà."

Tiểu Hi đột nhiên chỉ về phía Vân Kỳ: "Cha, để chú Vân ở cùng chúng ta có được không?"

Chu Nguyên Hạo nhìn về phía Vân Kỳ đang đứng đối diện, sắc mặt có chút khó chịu. Tiểu Hi tiếp tục nói: "Cha, Tiểu Hi thích chú Vân. Chú Vân đối xử với Tiểu Hi rất tốt, đồ ăn chú Vân nấu là ngon nhất. Chú còn đưa con đi rất nhiều nơi đẹp, Tiểu Hi muốn mãi mãi ở bên chú Vân."

Tôi ôm trán, xong rồi, lần này thảm rồi.

"Tiểu Hi, chú Vân không thể sống cùng với con." Vân Kỳ bước tới, ôn nhu nói.

Tiểu Hi ngơ ngác mở to mắt: "Tại sao ạ?"

"Bởi vì chú Vân còn có rất nhiều việc phải làm." Chu Nguyên Hạo lên tiếng, lời còn chưa dứt đã nghe Vân Kỳ tiếp tục nói: "Tiểu Hi, dù chú không thể sống cùng con, nhưng chúng ta vẫn có thể thường xuyên ra ngoài chơi mà."

Chu Nguyên Hạo thấy con gái bảo bối lại thân thiết với Vân Kỳ như vậy, tức đến mức mắt cũng xanh lên, ôm Tiểu Hi lùi lại một bước, chuyển chủ đề: "Chuyện sau này, sau này hãy nói. Tiểu Hi, nhìn xem cha chuẩn bị cho con thứ gì tốt này."

Anh nháy mắt với tôi. Tôi lấy từ trong túi Càn Khôn ra một khối ngọc chứa đầy linh khí nồng đậm đưa cho Tiểu Hi.

Mắt Tiểu Hi sáng lên, nhận lấy khối ngọc liền bắt đầu hấp thu linh khí, sau khi hấp thu đủ, cô bé vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình: "Cha ơi, ngon quá, cảm ơn cha."

Nói xong liền hôn lên mặt anh một cái, Chu Nguyên Hạo nhất thời ngẩn ra, sờ sờ chỗ bị con gái hôn, trên mặt hiện lên một tia hạnh phúc.

Sau khi thân mật với con gái một lúc, anh đưa con gái cho tôi bế, rồi nói với Vân Kỳ: "Nể mặt anh đã bảo vệ con gái tôi, chuyện trước kia tôi sẽ không so đo với anh nữa. Anh cũng thấy rồi đó, gia đình chúng tôi rất hạnh phúc, anh cũng không muốn Tiểu Hi phải chịu cảnh cha mẹ ly tán đúng không."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-516)