Vay nóng Tima

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 417

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 417
Tìm thấy Chu Nguyên Hạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Shopee


Trong lòng tôi kinh hãi, một trăm ba mươi triệu? Đôi bông tai này tôi chỉ mua hơn năm nghìn thôi.

Nhưng trên mặt tôi vẫn không biểu lộ gì, im lặng uống trà. Lôi Phi thấy tôi không lên tiếng, liền hỏi: "Cô Khương thấy sao?"

Tôi đặt tách trà xuống, nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy, có lẽ tôi nên so sánh giá hoặc mang đi đấu giá thì tốt hơn."

Lôi Phi cười: "Cô Khương, tôi đã đưa ra giá rất hợp lý rồi, những tiệm trang sức khác chưa chắc đã trả giá cao như vậy. Còn về việc đấu giá, nếu không có quan hệ, rất khó vào được."

Tôi nhìn anh ta không chút biểu cảm, khóe miệng nở một nụ cười nhạt. Lôi Phi nhướng mày, đưa tay nắm lấy tay tôi: "Tuy nhiên, vì cô Khương, tôi có thể thêm hai mươi triệu nữa, một trăm năm mươi triệu, đây là giới hạn của tôi rồi."

Tôi rút tay ra, thở dài nói: "Vậy thì cứ như vậy đi."

Lôi Phi lập tức bảo quản lý Trương đi chuyển tiền, tôi không có thẻ ngân hàng, còn làm cho tôi một cái. Chưa đầy nửa tiếng, mọi việc đã xong.

Hiệu suất cao như vậy, chắc lần này tôi đã chịu thiệt lớn rồi.

Nhưng một đôi bông tai chỉ có giá năm nghìn, vậy mà có thể bán được giá cao như vậy, nếu tôi có thể tự do đi lại giữa hai vũ trụ song song, chắc không mấy năm nữa sẽ trở thành người giàu nhất thế giới.

Tiếc là, du hành thời gian cực kỳ nguy hiểm, tôi vẫn không nên mơ mộng hão huyền.

"Cô Khương, không biết tôi có vinh hạnh mời cô dùng bữa tối không?" Lôi Phi mỉm cười lịch sự hỏi.

"Xin lỗi, tôi còn có việc gấp." Tôi gật đầu lịch sự với anh ta, đi thẳng ra khỏi tiệm trang sức. Lôi Phi nhìn bóng lưng tôi, hơi nheo mắt lại.

Tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút không tốt, liền lặng lẽ quay lại, nấp ngoài cửa sổ tầng hai của tiệm trang sức, nghe thấy Lôi Phi đang gọi điện thoại.

"Anh Hổ, là em, có một con mồi béo, anh có hứng thú không?"

Đáy mắt tôi lóe lên một tia giận dữ, nghe anh ta tiếp tục nói: "Có một người phụ nữ, em đã điều tra rồi, đến từ một nơi nhỏ không quyền không thế, không có bối cảnh gì, vừa rồi bán một đôi bông tai kim cương ở chỗ chúng em. Anh không nghe nhầm đâu, chính là kim cương, hơn nữa còn là PT950, bán được một trăm năm mươi triệu. Haha, không sai. Lần này em kiếm được rất nhiều. Anh em có lợi tự nhiên không thể quên anh Hổ rồi, những số tiền đó đều ở trên người cô ta. Tiền đều thuộc về anh, chỉ cần giữ lại người phụ nữ đó để em hưởng thụ trước là được rồi."

Sắc mặt tôi hoàn toàn sa sầm.

Nếu là ở thế giới của tôi, tôi còn có hứng thú chơi đùa với bọn họ, nhưng bây giờ tôi đang vội, nên không có thời gian, chỉ có thể dùng bạo lực giải quyết.

Tôi rút ra một lá bùa mê hồn, bùa hại người tôi vẽ tương đối ít, nhưng trên người vẫn có vài lá để phòng thân.

Tôi ném lá bùa mê hồn ra ngoài, lặng lẽ dán vào lưng Lôi Phi, cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, buông điện thoại xuống, vẻ mặt không biểu cảm đi ra ngoài.

Khóe miệng tôi lộ ta một nụ cười lạnh, lặng lẽ rời đi, còn Lôi Phi lại đi thẳng đến sảnh lớn của tiệm trang sức, lấy từ trong tủ kính ra một bộ dao nĩa bằng vàng.

Cửa hàng trưởng tò mò hỏi: "Giám đốc, anh đây là..."

Lôi Phi nhìn cô ta một cái, giơ con dao bằng vàng đâm vào cổ họng mình, máu phun ra ngay lập tức.

Bên trong tiệm trang sức truyền đến tiếng la hét chói tai của phụ nữ, tôi lẳng lặng rời khỏi, thầm nghĩ tên Hổ kia tốt nhất đừng đến gây phiền phức cho tôi. Nếu hắn dám đến, sẽ còn thảm hơn Lôi Phi.

Tôi tìm một khách sạn có môi trường yên tĩnh để ở, sau đó vẽ một lá bùa Ngũ Đinh tìm người, tôi niệm chú rồi vung tay lên, lá bùa liền bốc cháy, tôi ném tro tàn vào chậu nước, tro nhanh chóng tan ra, trên mặt nước hiện ra một bóng người.

Khuôn mặt của Chu Nguyên Hạo xuất hiện trong nước. Anh mặc bộ vest màu xám, vẫn phong độ ngời ngời, khí chất hơn người.

Tôi vui mừng trong lòng, nhưng đột nhiên nhìn thấy một cô gái tóc vàng nóng bỏng, ăn mặc hở hang đi tới, cổ áo của chiếc váy đặc biệt thấp, có thể nhìn thấy hơn nửa quả cầu.

Cô gái tóc vàng cứ thế dán vào người Chu Nguyên Hạo, cọ xát bộ ngực vào anh, Chu Nguyên Hạo lại không hề từ chối.

Tôi tức giận, mới mấy ngày thôi mà đã dám trêu hoa ghẹo nguyệt rồi!

Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Tôi quan sát xung quanh, lại phát hiện đây là một sòng bạc, hơn nữa còn là một sòng bạc lớn sang trọng, còn Chu Nguyên Hạo có vẻ như là chủ nhân của sòng bạc này.

Lúc này, tro trên mặt nước đã tan hết, hình ảnh cũng nhanh chóng biến mất. Vào giây phút cuối cùng tôi nhìn thấy tên của sòng bạc: Thiên Vận Giải Trí Trường.

Một cái tên thật là oai phong lẫm liệt.

Tôi không vui, rất không vui, cực kỳ không vui!

Tôi gọi điện cho khách sạn, bảo họ tìm cho tôi cửa hàng may đo cao cấp nổi tiếng nhất. Không lâu sau, một đội ngũ chuyên nghiệp đã đến, trang điểm và đo kích thước để may quần áo cho tôi.

Sự thật chứng minh, không có gì là tiền không làm được, nếu có, vậy thì dùng nhiều tiền hơn thôi.

Khi màn đêm buông xuống, quần áo đã xong, chiếc váy màu đỏ rượu tôn lên vóc dáng của tôi một cách hoàn hảo.

Kiểu dáng của chiếc váy này giống hệt chiếc váy đầu tiên Chu Nguyên Hạo tặng tôi.

Tôi nhìn người phụ nữ trong gương: trang điểm đậm nhưng không hề lòe loẹt, ngược lại có một loại khí phách của nữ vương.

Có lẽ là vì tôi nhớ lại kiếp trước, trên người tự nhiên có khí phách vương giả của Phi Viêm tướng quân.

Tôi gọi một chiếc taxi sang trọng, đến Thiên Vận Giải Trí Trường.

Khác với thế giới của tôi, sòng bạc ở đây là hợp pháp, nhưng thường bị thế lực ngầm thao túng.

Tôi tìm kiếm thông tin về Chu Nguyên Hạo trên mạng, phát hiện có rất nhiều người đang bàn tán về anh. Thậm chí còn có một nhóm fan nữ cuồng nhiệt lập trang web cho anh.

Trên mạng nói, anh đột nhiên xuất hiện từ ba năm trước, không ai biết anh đến từ đâu, nhưng ngay khi xuất hiện, anh đã nổi lên trong thế giới ngầm của thành phố Hoàng Lan. Với tốc độ như gió cuốn tàn lá, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã thống nhất các thế lực ngầm của thành phố, trở thành ông vua ngầm thực sự.

Ở bên chúng tôi, anh chỉ biến mất vài ngày, ở đây vậy mà đã ba năm rồi.

Trên mạng còn có tin đồn, nói anh hẳn là một dị năng giả, hơn nữa còn là dị năng giả có thực lực mạnh mẽ, nhưng những người đã từng thấy anh sử dụng dị năng đều đã chết.

Tôi có chút bất mãn trong lòng, anh không gấp gáp nghĩ cách trở về, ngược lại còn xưng vương xưng bá ở đây, còn trái ôm phải ấp, thật coi tôi là người chết sao.

Rắc một tiếng, chiếc điện thoại dùng để tra mạng bị tôi bóp nát vụn.

Tài xế lái xe nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi, cẩn thận nói: "Cô... là dị năng giả sao?"

Thế giới này dường như không có người tu đạo, nhưng lại có rất nhiều dị năng giả.

Tôi lạnh lùng nói: "Lái xe của anh đi."

"Vâng, vâng." Tài xế vội vàng gật đầu.

Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa Thiên Vận Giải Trí Trường, tôi đẩy cửa xuống xe, bước nhanh vào trong.

Trước đây tôi cũng từng vào sòng bạc một lần, nhưng chưa thực sự đánh bạc, lần này có thể chơi thỏa thích rồi.

Tôi đổi một đống lớn phỉnh, lặng lẽ dán một lá bùa mê hồn vào lưng người chia bài, sau đó ngồi vào bàn chơi bài xì dách, một người đàn ông bên cạnh có vẻ ngoài ăn chơi trác táng huýt sáo với tôi, tôi liếc nhìn hắn một cái.

Người chia bài bắt đầu chia bài, tôi đưa tinh thần lực ra ngoài quấy nhiễu tâm trí cô ta, khi cô ta xào bài chia bài, sẽ vô thức chia những lá bài tốt cho tôi.

Không có gì ngạc nhiên, tôi liên tiếp thắng sáu ván, trước mặt chất đống một đống lớn phỉnh, mấy người chơi xung quanh lại thua đỏ mắt.

Người đàn ông có vẻ ngoài ăn chơi trác táng kia tiến lại gần, cười nói: "Người đẹp, hôm nay vận may không tệ nha."

Tôi thản nhiên nói: "Thua nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng phải thắng một chút chứ."

Tay chơi kia càng ngày càng đến gần, cười với tôi: "Vậy tôi phải đến gần để dính chút hỉ khí mới được, lát nữa sẽ không thua thảm như vậy."

Tôi lạnh nhạt đè vai hắn: "Đừng đến gần quá, nếu không sẽ truyền hết vận xui trên người anh cho tôi, anh không đền nổi đâu."

Tay chơi kia tự cho rằng mình có thể tán tỉnh được mọi lứa tuổi, không ngờ lại bị tôi làm cho bẽ mặt.

Hắn sa sầm mặt mũi lui ra, tôi lại thắng thêm bốn ván. Sau khi thắng đủ mười ván, liền cầm phỉnh rời đi, còn không quên ném mấy đồng phỉnh thưởng cho người chia bài, không có cô ta, tôi không thể thắng nhiều như vậy.

Tôi lại đến bàn roulette đặt cược, sau khi quả bóng rơi xuống, liền dùng lực kéo để quả bóng rơi vào con số tôi đã đặt cược.

Vì trước đó tôi đã có thành tích xuất sắc, không ít người đi theo đặt cược giống tôi.

Kết quả là tôi lại thắng liên tiếp mười ván, mặt người chia bài đều tái mét, lần này thì nhân viên an ninh của sòng bạc đều chú ý đến tôi, nhưng lại không tìm ra sơ hở gian lận, chỉ có thể luôn theo dõi tôi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-516)