Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 377

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 377
Chu Nguyên Hạo chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Lazada


Thực ra, từ khi Chu Nguyên Hạo vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất, tôi đã luôn đi theo anh, nhìn thấy khoảnh khắc anh lấy lại Hắc Long Phá Thiên Kích, trước mắt tôi hiện lên toàn bộ những hình ảnh kiếp trước, anh trên chiến trường, tay cầm trường kích tả xung hữu đột.

Mặc dù ký ức của tôi chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng tôi đột nhiên hiểu ra, tại sao kiếp trước tôi lại hãm hại anh, giam cầm anh trong hồ dung nham.

Hồ dung nham nằm ngay phía sau động phủ của tôi, mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy anh.

Khóe miệng tôi nhếch lên, hóa ra kiếp trước tôi cũng phúc hắc như vậy. Khẩu vị cũng nặng như vậy, nói gì đến sa vào quỷ đạo, có lẽ bây giờ mới là con người thật của tôi.

Trận chiến giữa Chu Nguyên Hạo và Vân Kỳ có thể khiến núi sông biến sắc, rừng rậm bị thiêu rụi từng mảng lớn, trong ngọn lửa ngút trời, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người đen trắng.

Tôi không khỏi nhíu mày, Chu Nguyên Hạo vậy mà lại rơi vào thế hạ phong.

Thực lực của Vân Kỳ rất mạnh, cũng là thực lực Quỷ Vương trung cấp, hai người ngang tài ngang sức, nhưng thực lực của Chu Nguyên Hạo vừa mới khôi phục không lâu, tu vi còn chưa ổn định, thời gian lâu dài liền lộ ra vẻ suy yếu.

Thanh kiếm màu máu của Vân Kỳ chém đứt một cánh tay của anh, tim tôi đột nhiên thắt lại, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Dần dần, vết thương trên người Chu Nguyên Hạo ngày càng nhiều, động tác cũng ngày càng chậm chạp, nhìn anh đầy máu, tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, trong lòng buồn bực không nói nên lời.

Lại một kiếm chém qua, lần này đứt lìa là chân phải của Chu Nguyên Hạo, Vân Kỳ lập tức tiến lên đánh mạnh một chưởng vào ngực anh, cơ thể anh bay ngược ra ngoài, rơi vào trong ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.

Kiếm của Vân Kỳ lập tức đâm tới, đâm chính xác vào tim anh, một kiếm này xuống đủ để khiến anh hồn phi phách tán.

"Dừng tay!" Tôi hét lớn, khi hoàn hồn lại thì đã đứng trước mặt Chu Nguyên Hạo, nắm lấy thanh kiếm màu máu đâm tới của Vân Kỳ, lưỡi kiếm cắt qua ngón tay tôi, đầu kiếm đâm vào vai tôi. Những giọt máu đỏ tươi lập tức tuôn ra chảy dọc theo ngực tôi, lướt qua làn da trắng như tuyết, mang một vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Vân Kỳ kinh ngạc, lập tức thu kiếm lại: "Tiểu Lâm, tại sao? Anh ta là tâm ma của em, nếu không giết anh ta..."

Tôi ngắt lời Vân Kỳ: "Anh ấy là của tôi, tôi không thể để người khác làm anh ấy bị thương."

Sắc mặt Vân Kỳ trầm xuống, vẻ mặt tôi không cảm xúc: "Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nếu tôi muốn anh ấy, chỉ cần cướp anh ấy về là được, có phải là tâm ma hay không thì có quan hệ gì?"

Sắc mặt Vân Kỳ đột nhiên trở nên trắng bệch.

Anh ấy tức giận nói: "Tiểu Lâm, đây là khổ nhục kế của anh ta, với thực lực của anh ta căn bản không đến nỗi thua thảm hại như vậy, anh ta biết em đang quan sát nên cố tình dụ em ra."

Tôi thản nhiên nói: "Tôi biết. Vậy thì sao? Tôi muốn làm theo trái tim mình, tôi chính là muốn anh ấy."

Tôi lùi lại một bước, nắm lấy vai Chu Nguyên Hạo, ôm anh vào lòng, Vân Kỳ vội vàng nói: "Tiểu Lâm, ở bên anh ta, em chỉ có đau khổ."

Tôi hơi ngẩng cằm lên: "Không ở bên anh ấy, tôi mới đau khổ."

Vân Kỳ như bị rút hết sức lực, đau khổ lùi lại một bước, ngọn lửa bập bùng che khuất thân hình anh ấy. Đáng lẽ tôi nên đau lòng, nhưng trong lòng lại không có cảm giác gì.

(Vân Kỳ cũng tội nghiệp lắm mọi người, đừng anti anh ấy nhé, cô độc si tình suốt ngàn năm mà cuối cùng ko có được người mình yêu. Tính ra anh ấy yêu Tiểu Lâm trước cả anh Hạo luôn á)

Cánh tay và chân của Chu Nguyên Hạo đang nhanh chóng hồi phục, trên mặt anh có chút đắc ý, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má tôi: "Lâm Lâm, cuối cùng anh cũng giành lại được em."

Tôi cúi đầu, nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Anh sai rồi, là tôi cướp anh về."

Chu Nguyên Hạo cười lớn: "Đúng vậy. Là em cướp anh về."

*****

Tôi đưa Chu Nguyên Hạo trở về Sơn Thành, trở về căn nhà nhỏ của chúng tôi, cánh tay và chân của anh cũng đã hoàn toàn mọc lại, tôi ném anh lên giường, lập tức ngồi lên.

Tôi thô bạo xé quần áo của anh ra, trên mặt mang theo tia cười lạnh, bóp lấy cổ anh: "Roi Hắc Long Quang đâu?"

Chu Nguyên Hạo đưa roi cho tôi, tôi cầm lấy, dùng sức kéo một cái, sau đó dùng roi nhẹ nhàng vỗ vào mặt anh: "Lần trước anh đánh tôi, hình như rất vui vẻ?"

Chu Nguyên Hạo cười khổ: "Mặc dù lúc đó anh bị thao túng, nhưng đánh vào người em, lòng còn đau hơn em."

"Thật sao? Tôi không tin chút nào, phải làm sao đây?" Tôi cúi người xuống, đưa lưỡi liếm nhẹ bên má anh, cơ thể anh lập tức cứng đờ, thở hổn hển: "Tùy em xử trí."

Tôi cười: "Thật ngoan ngoãn, tôi thích."

Nói xong, tôi đứng dậy, giẫm lên ngực anh, quất một roi xuống.

Âm thanh thanh thúy vang lên, roi quất vào ngực anh khiến da thịt nứt toác, nhưng vết thương lại nhanh chóng lành lại, anh khẽ run rẩy vì đau đớn, nhưng biểu cảm trên mặt lại có chút si mê, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.

Đàn ông, quả nhiên đều là đồ hèn hạ!

Tôi quất từng roi từng roi một, đánh đến mức ngực anh máu thịt be bét, sau đó lại nhanh chóng hồi phục, còn chưa lành lại đã thêm vết thương mới, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Đánh đến sau đó, anh đột nhiên hét lên một tiếng, ôm chặt lấy eo tôi, đè xuống giường.

Lần này rất mãnh liệt, giống như hai con thú hoang đang cắn xé nhau, không biết qua bao lâu, chúng tôi đều kiệt sức, tôi nằm trong chăn mơ màng sắp ngủ.

"Lâm Lâm?" Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: "Thật hy vọng những ngày như thế này có thể kéo dài mãi."

Tôi không chút lưu tình mà nói: "Anh có phải đầu óc có vấn đề không? Muốn bị đánh mỗi ngày à?"

Anh chỉ biết cười trừ: "Bọn họ trăm phương ngàn kế muốn em nhập ma, nào ngờ em tuy thay đổi tính cách, lại vô tình giúp chúng ta toại nguyện."

Tôi mở to mắt, nâng mặt anh lên, cười nham hiểm: "Anh tốt nhất nghĩ cách làm tôi vui đi, nếu không, ngày mai tôi sẽ chán anh và đi tìm thú cưng mới đấy."

Anh sa sầm mặt, nắm lấy hai tay tôi đặt lên đỉnh đầu, cúi xuống hôn lên môi tôi. Nụ hôn này của anh rất mạnh mẽ, tôi đáp trả còn mãnh liệt hơn, biến nụ hôn thành một cuộc chiến giành giật, như một trận chém giết dữ dội.

Cuối cùng, tôi lại là người thua cuộc. Không cam lòng, tôi cắn mạnh lên môi anh. Anh nhíu mày vì đau nhưng càng hôn sâu hơn, như muốn chiếm đoạt tất cả.

Sau khi nụ hôn dài kết thúc, anh nghiêm túc nhìn tôi nói: "Anh đã nói rồi, em không được phép nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh, nếu không anh không biết mình sẽ làm gì."

Sắc mặt tôi tối sầm, xoay người ngồi lên eo anh, tóm lấy cổ anh: "Anh nghe cho rõ đây, tôi mới là chủ nhân, còn anh chỉ là chiến lợi phẩm của tôi."

Lời còn chưa dứt, trong mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ rực, tôi cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Vẻ mặt của Chu Nguyên Hạo thay đổi đáng kể, anh nhanh chóng ôm tôi dậy, trong mắt tôi tràn ngập tia sáng dao động dữ dội, đột nhiên tôi tóm lấy cổ anh, nâng anh lên, dùng bàn tay còn lại đâm vào ngực anh. Anh hoàn toàn không chuẩn bị gì nên không thể né tránh, tay tôi đâm xuyên qua trái tim anh, vươn ra ngoài lồng ngực anh từ sau lưng.

Anh lập tức nắm lấy cổ tay tôi, hai mắt mở lớn khó tin nhìn tôi: "Lâm Lâm?"

Một nụ cười nham hiểm và kỳ quái xuất hiện trên khuôn mặt tôi.

Vẻ mặt anh đầy đau đớn, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào má tôi: "Lâm Lâm, tỉnh lại đi."

Tôi thét lên một tiếng, ném anh xuống, đầu đau như muốn nứt ra, tôi hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ ôm đầu lăn lộn kêu gào không ngừng.

"Lâm Lâm, Lâm Lâm." Anh gọi tên tôi, ngực trái là một lỗ thủng máu thịt be bét, anh khó khăn bò về phía tôi. Cố gắng đưa tay về phía tôi nhưng không thể chạm tới, bất lực buông thõng xuống.

Không biết đau đầu bao lâu, tôi từ từ đứng lên, ánh mắt trống rỗng, trong mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ, khóe miệng nở nụ cười quỷ quyệt tựa như con quỷ dữ bò ra từ Địa Ngục.

Tôi mặc quần áo, quay người đi ra khỏi cửa.

Tôi chạy như bay trong thành phố về đêm, ý thức của tôi bị một luồng khí màu đỏ như máu đè nén sâu trong cơ thể.

Trước đó, Dĩnh Sơ đã giấu một luồng huyết khí trong cơ thể của Khê Lê Quỷ Vương, sắp đặt để Thiên Nhãn của tôi nuốt chửng Khê Lê, luồng khí đó cũng tiến vào cơ thể tôi, chính là nó khiến tôi tẩu hỏa nhập ma.

Ban đầu tôi nghĩ rằng, tẩu hỏa nhập ma chỉ đơn giản là khiến tính tình của tôi thay đổi rất nhiều, không ngờ rằng, nó lại có thể điều khiển cơ thể tôi.

Tôi có thể cảm nhận được mọi thứ, nhưng lại không thể khống chế được cơ thể mình, cảm giác này thật đáng sợ, khiến tôi lạnh buốt toàn thân.

Khi tôi trơ mắt nhìn mình giết chết Chu Nguyên Hạo. Trơ mắt nhìn hồn thể của anh từng chút một trở nên trong suốt rồi biến mất không dấu vết, trái tim tôi như bị lăng trì.

"Nguyên Hạo! Nguyên Hạo!" Tôi hét lên khản cổ, nhưng không thể thoát ra, tôi chưa bao giờ sợ hãi như vậy, nước mắt làm ướt má tôi, tôi không thể tưởng tượng được nếu anh ấy biến mất, tương lai tôi sẽ phải ra sao.

Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn có một sự thôi thúc, một sự thôi thúc muốn đi theo anh, anh đã chết, tôi cũng không muốn sống nữa.

"Nguyên Hạo." Tôi ngã quỵ trong sâu thẳm ý thức, nơi đây là bóng tối vô tận. Tôi nằm sấp trên mặt đất gọi tên anh, chỉ cần anh có thể sống sót, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

*****

Cơ thể tôi xuyên qua nửa thành phố đến trung tâm thương mại bị phong tỏa, dưới tòa nhà là cột trụ không gian được Tư Đồ Lăng và những người khác bảo vệ.

Bên ngoài tòa nhà có quân đội canh gác nghiêm ngặt, người lính trên vọng gác lập tức chĩa súng vào tôi, hét lớn: "Đứng lại, ai đó?"

Tôi ngẩng đầu lên, hô lớn: "Gọi đội trưởng của các anh ra gặp tôi."

Rất nhanh, một sĩ quan mặc quân phục chạy ra, anh ta dường như nhận ra tôi, giơ tay chào: "Cô Khương. Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì vậy?"

Tôi nói: "Tôi cảm thấy cột trụ không gian có vấn đề, để tôi xuống kiểm tra một chút."

"Vâng." Vị sĩ quan đó lại chào tôi lần nữa, sau sự kiện lần trước, Cao tướng quân đã cho tôi quyền hạn được ra vào lòng đất, tôi có thể đến kiểm tra tình hình cột trụ không gian bất cứ lúc nào, để tránh xảy ra biến cố.

Sĩ quan dẫn tôi vào tòa nhà, bên trong đã hoàn toàn thay đổi, trông giống như một căn cứ quân sự, khắp nơi đều có binh lính, trên các bức tường xung quanh còn ẩn giấu rất nhiều vũ khí.

Còn cái hố sâu trước đó cũng đã biến thành một thang máy, tôi đến trước cửa thang máy, đưa mặt vào máy quét bên cạnh cửa, máy quét qua mống mắt của tôi, cửa thang máy lập tức mở ra, sĩ quan đứng ở cửa nói: "Cô Khương, tôi không có quyền hạn vào lòng đất."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-516)