Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 353

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 353
Chợ Quỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Shopee


Mặc dù đối phương chỉ là một cái bóng, Khương Kha vẫn cảm nhận được áp lực mạnh mẽ chưa từng có, khiến hắn sởn gai ốc, sống lưng lạnh toát, thậm chí không dám nhìn thẳng vào đối phương.

"Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, thật đáng thương, giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, một mình trốn đi liếm láp vết thương." Người đàn ông tóc đỏ chế nhạo.

Ánh mắt Khương Kha lộ ra tia tức giận, cười lạnh một tiếng: "Ta đã báo thù rồi, bọn họ lợi dụng ta, đùa giỡn ta, còn muốn đá ta đi như rác rưởi để sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau, nằm mơ đi! Ta muốn bọn họ thù hận lẫn nhau, để bọn họ đau khổ, để bọn họ vĩnh viễn không thể ở bên nhau!"

"Như vậy đã đủ chưa?" Người đàn ông tóc đỏ từ từ cúi xuống, nâng cằm hắn lên, "Ngươi khó khăn lắm mới trở thành Quỷ Đế, lẽ ra ngươi nên thống trị toàn bộ Địa Ngục. Bây giờ lại thành ra nông nỗi này, chẳng lẽ ngươi cam tâm sao?"

Khương Kha nghiến răng nói: "Ta đương nhiên không cam tâm!"

"Không cam tâm thì tốt, ta chỉ sợ ngươi không có ý chí chiến đấu." Người đàn ông tóc đỏ cười nói, "Địa Ngục và nhân gian, hai giới sắp chồng lên nhau, nhưng từ thời cổ đại Thiên Đạo vì để ngăn chặn không gian biến đổi, đã để lại bốn cây cột không gian ở nhân gian, có bốn cây cột không gian này, hai giới chồng lên nhau ít nhất cũng phải mất vài thập kỷ, nhưng ta không thể đợi lâu hơn nữa."

Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng đỏ: "Ta muốn ngươi đi giúp ta phá hủy bốn cây cột đó, sau khi thành công, ngươi sẽ trở thành kẻ thống trị mạnh nhất nhân gian."

Khương Kha trầm mặc một lúc, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Người đàn ông tóc đỏ nở một nụ cười yêu dị: "Bản thể của ta, nằm dưới biển máu ở tầng Địa Ngực thứ mười tám, đã ngủ say hàng triệu năm rồi."

Đồng tử Khương Kha co lại, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là.... ?"

Mái tóc dài như ngọn lửa của người đàn ông bay phấp phới trong không trung, nụ cười trong mắt càng thêm thâm sâu và quỷ quyệt.

*****

Tây Xuyên nhiều núi, đường núi hiểm trở, từ xưa đã có câu nói: "Đường lên trời còn dễ hơn đường đến Tây Xuyên".

Nơi tổ chức chợ quỷ lần này, nằm trên một ngọn núi cao. Đường núi rất khó đi, ngọn núi này chưa được khai phá, vì vậy không có đường cao tốc, thậm chí không có cả đường mòn, người bình thường căn bản không thể lên được.

Tôi và Cao Vân Tuyền đã gặp không ít người trên đường, tất cả mọi người đều có vẻ mặt cảnh giác, trước khi vào chợ quỷ, rất có thể sẽ bị người ta giết người cướp của, còn sau khi vào chợ quỷ, bên trong chợ quỷ cấm đánh nhau, một khi bị phát hiện hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Do đó, con đường lên núi là nguy hiểm nhất, chỉ cần một chút bất cẩn, sẽ mất mạng.

Tôi và Cao Vân Tuyền lên núi từ sườn phía Bắc, bên này ít người hơn, cứ tưởng sẽ suôn sẻ cả đoạn đường, ai ngờ vừa bước vào một khu rừng rậm đã gặp rắc rối.

Hai chúng tôi đồng loạt dừng bước, nhìn nhau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

Tôi cúi người xuống, nhặt một viên đá ném về phía trước, mặt đất xì một tiếng phun ra một làn khói đen, hai chúng tôi lập tức nín thở.

Đây là khí độc, một khi hít phải, ngay lập tức sẽ thất khiếu chảy máu mà chết, những người này thật độc ác.

Tôi bước tới, cất cao giọng nói: "Tất cả lăn ra đây cho tôi."

Vài bóng người từ trên không giáng xuống, không nói nhảm một lời trực tiếp cầm vũ khí lao tới muốn giết tôi, tôi nói với Cao Vân Tuyền: "Anh đừng ra tay, để tôi giải quyết."

Tôi lạnh lùng nhìn đám người này, coi như các người không may, mấy ngày nay tâm trạng tôi rất tệ. Một bụng tức giận, vừa đúng không có chỗ để xả.

Tôi giơ cánh tay lên về phía người đi đầu, người đó lập tức dừng lại giữa không trung, tôi lại hất sang một bên, người đó nặng nề đập vào một cái cây lớn ba người ôm mới xuể, gãy mất đoạn xương sống, chết ngay.

Những người khác đều biến sắc, không ngờ tôi lại tàn nhẫn như vậy, thực lực cũng thâm sâu khó lường.

Những người này cũng có mắt nhìn, vừa thấy gặp phải đối thủ khó chơi, liền hô lớn: "Mục tiêu khó nhằn. Rút lui!"

Nói xong, bọn chúng lấy tốc độ cực nhanh tản ra, chạy trốn về các hướng khác nhau.

Muốn chạy trốn? Không dễ như vậy đâu.

Tôi dang rộng hai tay, kể từ khi thăng cấp, kỹ năng lực kéo cũng được nâng cấp, tôi phóng linh khí ra ngoài. Sau đó dùng sức kéo một cái, những người đó đều bị tôi kéo trở lại, ngã xuống trước mặt tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ: "Các người đã giết bao nhiêu người?"

Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, bịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng, chúng tôi trước đây chưa từng giết người, nhất thời ma xui quỷ khiến mới chặn đường cướp bóc ở đây. Xin cô xem chúng tôi là lần đầu phạm tội, tha cho chúng tôi lần này."

"Chưa từng giết người?" Tôi nhìn họ từ trên xuống dưới, "Nếu vậy, máu trên quần anh chẳng lẽ là máu thỏ sao?"

Tên cầm đầu biến sắc, cúi đầu nhìn xuống, trên ống quần jean của hắn quả nhiên có vài giọt máu bắn tung tóe.

"Đây, đây là máu của chính tôi, lúc lên núi tôi bị ngã." Hắn chối cãi.

Tôi trầm ngâm nói: "Thì ra là vậy, đã là lần đầu phạm tội, vậy tôi sẽ tha cho các anh."

Mọi người mừng rỡ, vội vàng dập đầu: "Đa tạ nữ hiệp, đa tạ nữ hiệp." Nói xong liền chạy ngược trở lại, ánh mắt tôi lạnh lại, nhặt mấy viên đá dưới đất vung mạnh ra ngoài, một viên đá một người bắn vào đầu bọn họ, tiễn tất cả về Tây Thiên.

"Vậy mà lại dùng lời nói vụng về như vậy để lừa tôi." Tôi cười lạnh, "Coi tôi là trẻ con ba tuổi sao?"

Cao Vân Tuyền bước tới, lục soát trên người bọn chúng, tìm ra được mấy bình đan dược và một số phù chú, xem ra hẳn là lấy được từ động phủ của Hiên Huyền Quỷ Vương.

Anh ấy lấy ra một chiếc huy hiệu bằng kim loại, trên đó có đúc một chữ "Trịnh".

Anh ấy kiểm tra kỹ chiếc huy hiệu, nói: "Thứ này có chức năng định vị GPS và chức năng quay video, may mà chỉ là quay video, không truyền trực tiếp về. Thân phận của mấy người này không đơn giản, hẳn là con cháu của gia tộc lớn."

Đầu tôi đầy hắc tuyến, tu sĩ bây giờ đều là sự kết hợp giữa khoa học và mê tín, khiến người ta không thể nào đề phòng nổi.

Cao Vân Tuyền lấy từ trong ba lô leo núi ra một bình sứ bằng ngọc, đổ bột bên trong lên vết thương của mấy người này. Cơ thể của bọn chúng lập tức bắt đầu tan rã, không mất mấy phút đã biến thành một đống mủ.

Tôi kinh ngạc: "Đây là thứ gì vậy?"

"Đây là thứ tôi học được từ truyền thừa của tộc Hiên Viên, tên rất khó đọc, tôi đặt cho nó một cái tên là hóa thi thủy." Cao Vân Tuyền cười nói, "Đây chính là lợi khí cần thiết để giết người cướp của, cô cũng nên chuẩn bị một ít."

Tôi cạn lời, Cao Vân Tuyền, anh cũng học hư rồi anh có biết không?

Tiếp theo đó, trên đường chúng tôi gặp phải vài vụ chặn đường cướp bóc, cuối cùng kẻ cướp lại bị chúng tôi cướp, tôi một đường giết tới, sắp đến đỉnh núi thì ba lô đã đầy ắp, thu hoạch khá lớn.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, thảo nào nhiều người thích chặn đường cướp bóc như vậy, quả thực là việc buôn bán này quá có lời.

Đỉnh núi bị bao phủ bởi một lớp sương mù, chúng tôi bước vào, sương mù lập tức tan biến, hiện ra một con đường, đi qua con đường này trước mắt chúng tôi sáng lên, một khu chợ xuất hiện.

Nơi đây khắp nơi đều bày sạp, rất nhiều người tu đạo trực tiếp trải một tấm vải trên mặt đất, liền bắt đầu bán hàng.

Những thứ này không nhất định đều đến từ động phủ của Hiên Huyền Quỷ Vương, còn có những thứ lấy được từ những nơi khác, tôi một đường đi qua, không thấy thứ gì tốt, dù sao những người bày sạp ở bên ngoài đều là những tu sĩ có thực lực thấp kém.

Ở cuối chợ, có một tòa nhà vừa mới được xây dựng, tối nay sẽ có một buổi đấu giá. Chắc hẳn nơi đó chính là hội trường.

Tôi bước nhanh tới, thấy người canh gác trước tòa nhà là một gương mặt quen thuộc, chắc hẳn trước đây đã từng gặp, chỉ là không nhớ ra tên.

"Cô Khương?" Người đó bước tới, "Không ngờ cô cũng đến."

Tôi vẫn không nhớ ra anh ta là ai, gật đầu chào lại: "Vương cục trưởng có ở trong đó không?"

Người đó gật đầu: "Có, cô Khương, mời đi theo tôi."

Anh ta dẫn tôi đến phòng bên ở sân sau, gõ cửa bước vào, Vương cục trưởng đang ngồi quỳ trong phòng pha trà. Tôi nhìn bộ ấm trà đó, nhớ đến tách trà điểm tâm mà Chu Nguyên Hạo pha cho tôi không lâu trước đó. Tim lại nhói lên một trận.

Tôi đè nén nỗi đau buồn trong lòng, gượng cười: "Vương cục trưởng, đã lâu không gặp."

Vương cục trưởng cười nói: "Cô Khương, mời ngồi, trong động phủ của Hiên Huyền Quỷ Vương, nếu không có cô, tất cả chúng tôi đều sẽ hy sinh dưới lòng đất, cô là công thần của toàn bộ giới tu đạo Hoa Hạ chúng tôi."

Nói xong, ông ta đưa tách trà cho chúng tôi, hai chúng tôi uống một ngụm: "Vương cục trưởng, chuyện quá khứ không đáng nhắc đến. Lần này Hoa Hạ sắp có chuyện lớn rồi."

Vương cục trưởng giật mình: "Chuyện lớn gì?"

Tôi nghiêm mặt nói: "Mấy năm nay, thông đạo Địa Ngục xuất hiện thường xuyên, ngày càng nhiều quỷ vật Địa Ngục trốn đến nhân gian, đây là điềm báo trước sự mất cân bằng không gian, Địa Ngục và nhân gian sắp chồng lên nhau, nhân gian sẽ bị Địa Ngục xâm chiếm, đến lúc đó, chính là ngày tận thế."

Tay Vương cục trưởng run lên, nước trà trong cốc bắn ra tung tóe, ông ta kinh ngạc hỏi: "Lời này là thật sao?"

"Hoàn toàn là sự thật!"

Ông ta trầm giọng nói: "Cô có bằng chứng gì?"

Tôi trầm mặc một lúc, rồi lấy ra một sợi dây leo đen: "Vương cục trưởng, ông hẳn là có thể nhận ra đây là gì chứ?"

Vương cục trưởng muốn cầm lấy sợi dây leo đó, nhưng tay đưa ra đến một nửa thì dừng lại: "Tầng thứ năm của Địa Ngục, dây leo đen."

"Bây giờ ông tin chưa, Vương cục trưởng?" Tôi hỏi.

Ông ta im lặng, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên nhìn chúng tôi: "Chuyện này hai người còn nói với ai khác không?"

"Ông là người đầu tiên."

Vương cục trưởng ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Được, sau khi buổi đấu giá tối nay kết thúc, tôi sẽ triệu tập một cuộc họp, mời các gia tộc lớn và chưởng môn của các môn phái lớn đến để thảo luận đối sách. Trước đó, xin hai người giữ bí mật, để tránh gây ra sự hoảng loạn."

"Điều này chúng tôi tự nhiên biết." Tôi đứng dậy, "Không làm phiền Vương cục trưởng nữa, cáo từ."

Vừa đi được hai bước, tôi đột nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, đầu óc một trận choáng váng, suýt chút nữa không đứng vững, Cao Vân Tuyền định bước đến đỡ tôi, tôi nhìn thấy trong lỗ mũi anh ấy chảy ra máu đen.

Tôi kinh hãi, chỉ vào Vương cục trưởng tức giận nói: "Ông, ông hạ độc chúng tôi?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-516)