Vay nóng Tima

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 250

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 250
Chu Nguyên Hạo thiên tài
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Lazada


Edit: Frenalis

"Đúng rồi." Anh còn nói thêm, "Gọi báo cho Tư Đồ Lăng, nếu cảnh sát đã vào cuộc, chúng ta tự ý hành động sẽ chỉ làm hỏng việc."

Tôi chợt hiểu ra, vội gọi cho Tư Đồ Lăng. Anh ấy có vẻ lo lắng nói: "Theo tin tình báo, 3 giờ sáng hôm nay chúng sẽ giao dịch ở bến tàu. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng." Anh ấy ngừng lại một chút rồi nói, "Tiểu Lâm, bây giờ không phải lúc manh động."

Tôi cau mày: "Bạn tôi đang ở trong tay chúng, hai cô gái trẻ. Nếu không cứu, họ sẽ gặp nguy hiểm."

Chắc chắn với những cô gái trẻ, hậu quả sẽ không chỉ đơn giản là bị giết.

Bích Quân gặp nguy hiểm đã nghĩ đến cầu cứu tôi vì tin tưởng tôi. Nếu tôi không cứu cô ấy, để cô ấy bị bọn khốn nạn đó làm hại, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Nhưng Tư Đồ Lăng nói đúng, nếu hành động bây giờ, chắc chắn sẽ đánh động Mã tiên sinh, mọi nỗ lực trước đó sẽ đổ sông đổ bể, thậm chí có thể gây hại cho nhiều người.

Chu Nguyên Hạo đặt tay lên vai tôi: "Không sao, chúng ta âm thầm theo dõi, bảo vệ bạn em."

Tôi cúp máy, gật đầu: "Chỉ còn cách đó."

Chu Nguyên Hạo lấy laptop ra, bắt đầu thao tác. Mười ngón tay thon dài của anh lướt nhanh trên bàn phím, vô số dòng code hiện lên màn hình, tôi há hốc mồm kinh ngạc.

"Anh... còn là hacker sao?" Tôi không nhịn được hỏi.

Chu Nguyên Hạo liếc nhìn tôi: "Máy tính khó lắm sao? Anh 12 tuổi đã hack vào hệ thống của Cục An Ninh Quốc Gia Mỹ rồi."

Tôi lại im lặng, giơ ngón cái với anh. Màn khoe khoang này, tôi cho 100 điểm, không sợ anh kiêu.

Anh đột nhiên gõ Enter, nói: "Xong rồi."

Tôi đến gần màn hình, thấy bản đồ thành phố với một chấm đỏ đang di chuyển về phía bến tàu đêm.

"Anh hack vào vệ tinh, định vị dựa trên số điện thoại của bạn em." Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi trầm mặc một lát rồi nói: "Điện thoại iPhone thường cũng làm được mà."

Chu Nguyên Hạo cười, gõ thêm vài dòng code. Hình ảnh chuyển thành cảnh bên trong thùng xe, rất tối nhưng vẫn thấy được hai bóng người.

"Đây là?" Tôi kinh ngạc.

"Anh kết nối với camera điện thoại." Chu Nguyên Hạo trả lời, "Chúng ta có thể theo dõi trực tiếp."

Trên màn hình, hai cô gái đã tìm cách đẩy khăn bịt miệng ra, có thể nói chuyện được.

Quách Na hình như phát hiện ra điều gì, nói với Lâm Bích Quân: "Bích Quân, sao camera điện thoại cậu sáng lên vậy?"

Lâm Bích Quân khó khăn quay đầu nhìn về phía camera. Tôi hạ giọng nói vào micro: "Bích Quân, là tôi, cô đeo tai nghe Bluetooth vào nhanh lên."

"Tiểu Lâm." Lâm Bích Quân mừng rỡ. Quách Na lại gần, dùng tay bị trói lấy tai nghe Bluetooth trong túi quần Bích Quân rồi đeo cho cô ấy.

"Bích Quân, nghe này, hai cô nhất định phải giữ điện thoại cẩn thận." Tôi nói, "Yên tâm, chúng tôi sẽ đến cứu các cô."

Lâm Bích Quân gật đầu, hạ giọng nói: "Tiểu Lâm, cô cũng phải cẩn thận."

Tiếp đó, Chu Nguyên Hạo gõ thêm vài lệnh. Màn hình chia thành chín khung hình: "Đây là camera ven đường và ở bến tàu. Nhìn, họ đang trên chiếc xe tải nhỏ này, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát."

Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Thế còn gì là anh không làm được nữa?"

"Sinh con thì anh không làm được." Chu Nguyên Hạo nói, "Còn lại thì chỉ là vấn đề có tinh thông hay không thôi."

Tôi hít một hơi thật sâu, đúng là một thanh niên kiêu ngạo mà, nhưng có vốn liếng để kiêu ngạo. Nghĩ lại thì cũng đúng, mạnh như vậy, tinh thông đủ thứ kỹ năng, mà không kiêu ngạo thì khác gì cá ướp muối?

Chu Nguyên Hạo đưa tay cắm ngón tay vào cổng USB, một luồng điện quang chạy từ đó vào người anh.

Tôi kinh ngạc: "Cái gì vậy?"

"Anh là linh thể, nói theo khoa học thì cũng là một dạng sóng điện, nên sau khi liên kết với máy tính, anh có thể truyền hình ảnh trực tiếp vào não." Chu Nguyên Hạo giải thích, "Những hồn ma giết người qua máy tính, TV cũng theo nguyên lý này, ví dụ như Sadako của Nhật."

Tôi há hốc mồm kinh ngạc.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi." Chu Nguyên Hạo khoác áo lên người tôi, chúng tôi lên chiếc xe van mới, đi theo chiếc xe tải kia về phía bến tàu đêm.

******

Đêm đã khuya, trời nhiều mây mù mịt, không trăng sao, Chu Nguyên Hạo lái xe, đưa tôi một cái máy tính bảng, anh chỉ tay lên đó, hình ảnh camera hiện lên trên màn hình.

Thật tiện lợi, với kỹ năng này, chẳng phải muốn theo dõi ai thì theo dõi?

Quá đã!

Đường phố chỉ có ánh đèn mờ ảo, camera pixel thấp, chúng tôi bám theo đến bến tàu đêm, một trong ba bến tàu lớn của Sơn Thành, toàn là những container khổng lồ, rất dễ ẩn nấp.

Chu Nguyên Hạo đỗ xe sau một container, nơi cực kỳ kín đáo, chiếc xe tải kia cũng chạy vào bến tàu, biến mất khỏi tầm giám sát.

Bọn chúng chọn bến tàu này giao dịch, một phần vì camera an ninh ở đây rất ít, chỉ cần cẩn thận là khó bị phát hiện.

"Tiểu Lâm, chúng dừng lại rồi." Giọng Lâm Bích Quân vang lên từ máy tính bảng, "Tôi nghe thấy một giọng nói rất quen, tôi, tôi cảm thấy là..."

"Tôi biết, là Đồng hiệu trưởng."

Lâm Bích Quân hít một hơi lạnh, tức giận nói: "Không ngờ thầy Đồng cũng tham gia buôn lậu ma túy, thầy ấy là nhà giáo mấy chục năm rồi."

Tôi cười lạnh: "Giáo viên già làm chuyện đồi bại còn thiếu sao? Bích Quân, cô đừng nói nữa, yên tâm, tôi sẽ không để cô gặp chuyện đâu."

Tôi và Chu Nguyên Hạo xuống xe, đi theo định vị trên màn hình, lặng lẽ tiếp cận, rồi leo lên một container, quan sát từ trên cao. Chu Nguyên Hạo nói nhỏ: "Có tay bắn tỉa."

Tôi nhìn quanh, thấy trên vài container có vài tay bắn tỉa mai phục, có vẻ là cảnh sát ngầm. Bến tàu đã giăng thiên la địa võng, chỉ chờ Mã tiên sinh xuất hiện.

Lúc này, chiếc thùng gỗ chứa Lâm Bích Quân và Quách Na cũng được chuyển xuống, đưa đến trước mặt thầy Đồng, thấp giọng nói: "Hai con nhỏ này xử lý thế nào?"

Thầy Đồng liếc nhìn thùng gỗ: "Đưa cho Mã tiên sinh, ông ta thích nhất loại nữ sinh non trẻ này."

Lâm Bích Quân và Quách Na sợ hãi ôm chặt nhau run rẩy.

Tôi an ủi họ vài câu, nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều. Chẳng mấy chốc, một chiếc Porsche xuất hiện trên đường cao tốc, lao nhanh về phía bến tàu.

Chiếc xe dừng lại bên bến, thầy Đồng lập tức dẫn người ra đón, vài người đàn ông vạm vỡ mặc áo đen nhảy xuống, đứng thành hai hàng, sau đó một người đàn ông mặc áo khoác đen bước xuống.

"Mã tiên sinh." Đồng hiệu trưởng niềm nở đón tiếp, người đàn ông mặc áo khoác đen cao gầy, hơn bốn mươi tuổi, trên mặt luôn mang nụ cười nửa miệng: "Thầy Đồng, lần này giao hàng, thầy đích thân đến, tôi thật sự thụ sủng nhược kinh."

Thầy Đồng xua tay: "Lần trước bên tôi có chút trục trặc, tôi phải thể hiện chút thành ý chứ." Nói rồi, ánh mắt ông ta dừng lại phía sau Mã tiên sinh, "Vị này là?"

Theo sau Mã tiên sinh là một người đàn ông gầy hơn, mặc áo khoác lông đen, đội mũ che gần kín mặt.

"Đây là trợ thủ mới của tôi." Mã tiên sinh cười nói.

Thầy Đồng cau mày: "Mã tiên sinh, theo quy tắc, muốn dẫn người mới đến, phải thông báo trước với tôi. Anh làm vậy không đúng quy củ."

Chu Nguyên Hạo thì thầm bên tai tôi: "Người đội mũ kia là một hàng đầu sư."

Tôi nhíu mày, hắn mang theo hàng đầu sư đến giao dịch, là có ý gì?

Tôi lập tức lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tư Đồ Lăng, bảo anh ấy cẩn thận.

Mã tiên sinh cười nói: "Thầy Đồng, dù sao bên thầy cũng đã xảy ra vấn đề, tôi phải có chút bảo hiểm chứ?"

Nói rồi, hắn chỉ vào một chiếc rương đối diện: "Bên trong đó là ai?"

Thầy Đồng hơi bất ngờ, Mã tiên sinh làm sao biết trong rương có người?

Ông ta cười cười, bảo tên Phát mở rương ra, để lộ hai nữ sinh bên trong: "Đây là quà tôi tặng Mã tiên sinh, không biết Mã tiên sinh có thích không?"

Mã tiên sinh liếc nhìn, hai nữ sinh sợ hãi nép vào nhau, hoảng hốt nhìn hắn, ánh mắt như những chú thỏ con đang sợ hãi, khiến hắn thấy ngứa ngáy trong lòng."Thầy Đồng có lòng." Mã tiên sinh cười nói, "Da thịt mềm mại thế này, tôi rất thích."

Thầy Đồng hơi nheo mắt: "Thích là tốt rồi, xem hàng trước đã."

Ông ta dẫn Mã tiên sinh đến trước một chiếc rương, mở ra, bên trong là những bức tượng thạch cao, Mã tiên sinh gật đầu với thuộc hạ, thuộc hạ dắt một con chó đến: "Đây là chó nghiệp vụ đánh hơi ma túy đã giải nghệ của Mỹ, nếu nó không ngửi thấy gì, lô hàng này coi như đạt."

Thầy Đồng cười nói: "Tôi đã thêm thứ mới vào lô thạch cao này, đảm bảo nó không ngửi ra mùi vị gì đâu."

Con chó nghiệp vụ được dẫn đến trước chiếc rương, ngửi hồi lâu, quả nhiên không ngửi thấy gì, Mã tiên sinh lộ ra nụ cười hài lòng, cầm một bức tượng thạch cao, đập vỡ ra, bên trong là một túi lớn bột trắng.

Hắn vê một ít, bỏ vào miệng nếm thử, gật đầu: "Rất tốt, thầy Đồng, lô hàng này tôi rất hài lòng."

Hắn nghiêng đầu, gật nhẹ với tên hàng đầu sư cao gầy, hàng đầu sư xách một chiếc rương kim loại tiến đến.

Thầy Đồng rất cảnh giác, ra hiệu cho tên Phát, tên Phát tiến lên nhận chiếc rương.

Tôi bỗng cảm thấy một tia nguy hiểm, sau đó hàng đầu sư mở rương ra, không ngờ bên trong không phải tiền, mà chỉ có một con rắn độc to bằng ngón tay. Con rắn độc bất ngờ lao lên cắn vào cổ tên Phát, làm hắn hét thảm một tiếng, ngã ngửa ra sau.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-516)