Anh động đến người phụ nữ của tôi
← Ch.149 | Ch.151 → |
Edit: Frenalis
Chỉ có điều, những quỷ thuộc đẳng cấp cao như thế này, không thể suy luận bằng logic con người. Đã không thể lý giải, thì đừng nên nghĩ đến nữa.
Tôi liếc nhìn Nhiễm Thấm Tuyết sau lưng. Cô ta hoàn toàn hoảng sợ, ngơ ngác như tượng gỗ. Tôi thở dài, đưa cô ta đến đồn cảnh sát gần đây. Cảnh sát sẽ đưa cô ta về nhà, coi như tôi không phụ lời uỷ thác của cha cô ta.
Trời đã sáng rõ. Tôi đi lấy xe van đậu ở cuối con đường này, rồi lái về nhà, điện thoại tôi rung lên, cúi đầu kiểm tra thì thấy có một tin nhắn thông báo tài khoản ngân hàng của tôi đã nhận được một trăm vạn tệ, tôi không khỏi bất ngờ.
Đây quả là niềm vui ngoài ý muốn. Tôi chỉ cần mười vạn trước đó không phải minh tệ là được. Không ngờ ông lão kia dù đã chết nhưng vẫn thực hiện lời hứa của mình.
Tôi nảy sinh lòng tôn kính đối với ông ấy, nhưng cũng vô cùng tiếc hận, hy vọng Nhiễm Thấm Tuyết có thể tỉnh lại.
Về đến nhà, tôi cảm thấy thấp thỏm, như thể mình đã làm chuyện gì đó vượt quá giới hạn. Mặc dù là bị huyễn ảo mê hoặc, nhưng tôi đã thoát ra được, dù cho Võng Lượng kia có hấp dẫn đến đâu, tôi cũng không hề có ý nghĩ gì khác.
Chu Nguyên Hạo bất thình lình xuất hiện trước mặt, khiến tôi giật mình.
Anh đi đến, ngửi ngửi người tôi rồi nói: "Trên người em có mùi của người đàn ông khác."
Tôi cảm thấy xấu hổ như bị bắt gian tại trận, nuốt nước miếng một cái, cắn răng kể lại mọi chuyện. Sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, và tôi cũng càng ngày càng thấp thỏm.
Đột nhiên anh vươn tay túm lấy cổ áo tôi, giật mạnh ra, khiến những nút áo văng tung tóe, lộ ra hình xăm ngôi sao sáu cánh màu đỏ tươi trên ngực.
Nhìn vào ấn ký, nét nhục nhã hiện rõ trên khuôn mặt anh. Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, nói: "Cái này, có thể bỏ đi không?"
"Không thể bỏ." Anh đáp, "Anh chưa có khả năng đó. Anh ta nói không sai, có ấn ký này, ngay cả Nhiếp Thanh Quỷ cũng không thể nhìn thấu thân phận của em."
Tôi không thể phản bác. Đột nhiên anh đẩy tôi ngã xuống sofa, rồi hôn môi tôi.
Nụ hôn này rất sâu, rất rất sâu, môi lưỡi quyện vào nhau, quấn quýt giao triền, anh ôm chặt tôi vào lòng, tôi cứ nghĩ anh sẽ muốn làm một lần, nhưng sau khi nụ hôn kết thúc, anh chỉ vẫn ôm tôi, giọng trầm thấp nói: "Lâm Lâm, anh xin lỗi, thực lực của anh không đủ, khiến cho em phải chịu khuất nhục như vậy."
Lòng tôi ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh: "Đừng nói vậy, anh mới bao nhiêu tuổi? Võng Lượng kia đã là lão quỷ mấy trăm năm rồi."
"Đó chỉ là lời nguỵ biện." Anh nắm chặt vai tôi, nghiêm túc nói, "Anh sẽ không vì sự bất lực của mình mà kiếm cớ."
Tôi bất đắc dĩ thở dài, bất ngờ đẩy ngã anh trên sofa, lộ ra nụ cười xấu xa: "Đã như vậy, chúng ta hãy cùng nhau mạnh lên đi."
Cảm xúc từ lần bị Võng Lượng mê hoặc vẫn còn sót lại trong cơ thể tôi, khi chạm vào Chu Nguyên Hạo, dục vọng lại trỗi dậy, khiến tôi bứt rứt khó chịu. Thế là, tôi đè anh xuống và ăn sạch. Tôi hiện tại càng ngày càng giống nữ lưu manh.
*********
Ngày thứ hai sau khi tan học, Chu Nguyên Hạo lại lái chiếc Maserati phong cách của mình đến đón tôi. Anh bí mật nói muốn dẫn tôi đến một nơi.
Chiếc xe tiến vào một nhà hàng. Không gian nơi đây không tệ, nhưng hương vị chỉ ở mức trung bình. Tuy nhiên, bầu không khí trong nhà hàng lại có chút kỳ quái. Các nhân viên bảo vệ đều là người luyện võ, thực lực không hề thấp, ai nấy đều sở hữu cơ bắp cuồn cuộn.
Chu Nguyên Hạo thản nhiên ăn bữa cơm. Khi thanh toán, quản lí nhà hàng đi đến, cúi đầu cung kính nói: "Vị tiên sinh này, ông chủ của chúng tôi nói bữa cơm này do ông ấy mời."
Tôi tò mò hỏi: "Anh biết ông chủ của nơi này?"
Anh mỉm cười, nói: "Ông chủ của các người không thể kiên nhẫn chờ được sao?"
Sắc mặt quản lí nhà hàng khẽ biến, cố nén giận nói: "Tiên sinh nói đùa, mời."
Anh đứng dậy, để tôi khoác tay, đi theo quản lí nhà hàng tiến vào một căn phòng xa hoa. Trong phòng có một chiếc bàn tròn bằng gỗ lim. Quản lí ấn nút ở giữa cái bàn, mặt bàn bỗng tách ra, lộ ra một con đường hầm dẫn xuống lòng đất.
Trong lòng tôi nghi hoặc, đi theo ông ta xuống dưới, nghe được từng tiếng hò reo và tiếng la hét. Phía dưới là một võ đài quyền anh ngầm, thì đấu chính là quyền anh đen là loại quyền anh sinh tử. Khi chúng tôi đi xuống, một võ sĩ nước ngoài đang đem đối thủ đánh xuống đất, sau đó cưỡi lên người, tay đeo găng hung hăng đấm mạnh vào đầu đối thủ, đem đối thủ đành cho hoàn toàn gục ngã.
Xung quanh đầy rẫy khán giả, họ đứng ở rìa võ đài, trên tay cầm vé đấm bốc, cổ vũ cuồng nhiệt cho những võ sĩ mình mua như thể được truyền máu.
Cảnh tượng này thật điên rồ, giống như đang xem một bộ phim truyền hình, tôi thầm nghĩ trong đầu rằng tốt nhất nên báo cáo với Tư Đồ Lăng.
Trận đấu trên sân đã được định đoạt, võ sĩ cao to nước ngoài đã thắng, đối thủ bị đánh nát đầu, không còn mạng sống, bị lôi ra ngoài như chó chết.
Võ sĩ nước ngoài thắng trận được trọng tài tóm cổ tay giơ lên cao, xung quanh vang lên tiếng hò reo chói tai, xen lẫn lời chửi bới của những người thua cuộc.
Tôi thấp giọng hỏi Chu Nguyên Hạo: "Sao anh lại đưa em đến đây? Anh đến cá cược quyền anh à? Em không có hứng thú với cái này."
Anh cười thần bí, vỗ nhẹ vào tay tôi: "Em sẽ sớm biết tại sao thôi."
Bước lên cầu thang gỗ, chúng tôi tiến vào căn phòng trên lầu hai. Mở cửa bước vào, ngay giữa phòng, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế da sau cái bàn làm việc. Hắn mặc chiếc áo khoác cũ kỹ, đầu cắt ngắn, trông khá quen thuộc.
Đằng sau hắn có một người đang đứng. Là Hạ Thanh Tây!
Như vậy, người đàn ông trong chiếc áo khoác cũ kia chính là Hạ Thanh Đông?
Ngoài ra, trong phòng còn có vài tên tay sai, đồng phục đen tuyền từ áo sơ mi đến quần thể thao, nhìn qua đều là những người biết võ.
Hạ Thanh Đông ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Nguyên Hạo: "Chu tiên sinh, tại hạ chờ đã lâu."
Căn phòng không có sofa, chỉ bày vài chiếc ghế mây. Chu Nguyên Hạo dẫn tôi đến ngồi, đối diện với Hạ Thanh Đông, anh cười nói: "Món ăn ở nhà hàng các người chẳng ra sao cả, trách không được khách không nhiều.
Hạ Thanh Tây là người trẻ tuổi, không kiềm chế được, lộ ra vẻ tức giận, định lên tiếng thì bị Hạ Thanh Đông ra hiệu ngăn lại.
Tôi quan sát kỹ Hạ Thanh Đông. Khác với em trai, hắn toát lên một cỗ sát khí nồng nặc. Người này chắc chắn trên tay dính không ít máu, không giống như người đánh quyền anh, có thể xuất thân từ trên chiến trường.
Hạ Thanh Đông hơi nghiêng người về phía trước, cất tiếng: "Tôi có đắc tội gì với Chu tiên sinh chăng?"
"Tất nhiên là không." Chu Nguyên Hạo đáp lời.
"Vậy thì tại sao Chu tiên sinh muốn đối đầu với tôi?" Hạ Thanh Đông trầm giọng nói, "Mấy ngày nay, anh liên tục chặn đánh cổ phiếu của bất động sản Thanh Vân trên thị trường chứng khoán, mà tôi lại là cổ đông lớn nhất của công ty. Hành động của anh khiến tôi tổn thất không nhỏ."
Chu Nguyên Hạo ung dung mỉm cười, khí định thần nhàn nói: "Hạ lão đại, chúng ta đều là người thông minh, vậy nên hãy nói chuyện thẳng thắn. Anh tuy không đắc tội tôi, nhưng đã đắc tội người phụ nữ của tôi."
Tôi hoang mang, hai anh em họ Hạ chẳng làm gì tôi cả, tuy có chút phách lối, nhưng không thể xem là đắc tội được.
Hạ Thanh Tây rốt cục không nhịn được lên tiếng: "Họ Chu kia, đừng quá đáng! Tuy trước đó tôi có chút mâu thuẫn nhỏ với Khương Lâm, nhưng chỉ là chuyện giữa bạn học với nhau, anh không cần phải hung ác như vậy chứ."
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Ai cũng biết Hạ lão đại tuy tuổi không cao nhưng là bậc trượng phu dám làm dám chịu. Hay là lần này anh không dám nhận?"
Hạ Thanh Đông hơi nhếch cằm, híp mắt nhìn Chu Nguyên Hạo hồi lâu rồi nói: "Đúng vậy, tôi đích thực đã phái người đi điều tra thân thế Khương Lâm, và thậm chí còn đến Nam Kinh để gặp gỡ em họ của cô ấy."
Tôi kinh hãi, hắn lại dám động đến Dao Dao của tôi!
Sau những gì dì dượng Hai đã làm khiến tôi hoàn toàn thất vọng, em họ Dao Dao chính là người thân duy nhất của tôi. Ai có thể ra tay với tôi, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm hại Dao Dao.
Chu Nguyên Hạo như cảm nhận được cơn giận của tôi, siết chặt lấy eo tôi, ra hiệu tôi không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Hạ Thanh Đông đảo mắt nhìn chúng tôi: "Hai vị đã đến đây, vậy chuyện này còn có thể thương lượng được không?"
Chu Nguyên Hạo nhìn hắn đầy ẩn ý: "Với tình trạng cơ thể của Hạ lão đại, e rằng không sống quá tháng này?"
Sắc mặt Hạ Thanh Đông đột biến, đứng lên, nắm đấm bất ngờ vung về phía chúng tôi.
Tốc độ của hắn nhanh đến kinh ngạc, tôi khó có thể tưởng tượng một người bình thường lại có thể nhanh đến vậy, quỷ khí nồng nặc ập đến.
Chu Nguyên Hạo kéo tôi ra sau lưng, nghênh đón đòn tấn công ấy, không ngờ kỹ năng đánh đấm của anh cũng lợi hại như vậy, hai người giao đấu ngang tài ngang sức.
--------------------o-------------------
← Ch. 149 | Ch. 151 → |