Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 143

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 143
Cô là người của Lý gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Shopee


Edit: Frenalis

  Hắn đã sớm nhòm ngó mảnh đất của phần mộ tổ tiên nhà tôi. Mảnh đất đó là một trong số ít những địa điểm phong thủy tốt của Thanh Long thôn, nghe nói có thể giúp con cháu giàu sang phú quý.
  Nhưng mảnh đất đó đã được bà nội tôi chọn từ hơn bốn mươi năm trước. Khi ấy việc chọn đất được thực hiện bởi Lý lão thái gia, người có uy tín cao trong thôn,   khi Lý lão thái gia còn khỏe mạnh, Lý Toàn Thắng không dám làm càn.
  Hai năm trước, Lý lão thái gia hơn trăm tuổi qua đời, Lý Toàn Thắng lại bắt đầu nhòm ngó mộ tổ tiên nhà tôi, luôn tìm cách muốn chiếm đoạt.
  Đương nhiên hắn không dám công khai đào mộ tổ tiên tôi, chỉ có thể nghĩ ra cách bỉ ổi, phá hoại mộ tổ tiên để buộc chúng tôi di dời.
  Thím ba đang nói tới đây thì một thanh niên đầu hươu mắt chuột đột nhiên chạy tới, vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt tà ác quét qua tôi, hắn nở nụ cười dâm đãng nói: " Tiểu Lâm về rồi à? Em gái Tiểu Lâm, còn nhớ anh không? anh Chí Toàn đây."

Nghe đến đây tôi nổi cả da gà, Lý Chí Toàn này từ nhỏ đã là một tên lưu manh, chẳng làm gì tốt đẹp. Khi tôi còn bé, mỗi lần về quê thắp hương cho ông bà, hắn thường xuyên bắt nạt, cướp bánh kẹo của tôi. Nhìn thấy hắn, tôi chỉ muốn tránh xa.

  Thấy tôi không phản ứng, hắn có chút ngượng ngùng: "em gái Tiểu Lâm giờ kiếm được nhiều tiền ở thành phố, chẳng lẽ không nhớ gì đến những người bạn thời thơ ấu như bọn anh sao?"

  Tôi cười lạnh trong lòng, ai là bạn với hắn?

Hắn tiếp tục: "Em về đúng lúc lắm. Thôn trưởng bảo anh đến nói với em rằng có chuyện quan trọng muốn bàn bạc. Ông ấy đang đợi em ở từ đường, bảo em nhanh qua đó."

  Thím ba nháy mắt ra hiệu cho tôi không nên đi. Nhưng có Chu Nguyên Hạo bên cạnh, tôi có gì phải sợ? Tôi đi theo hắn vào từ đường.
   Từ đường nhà họ Lý là một kiến trúc cổ kính, có niên đại hơn hai trăm năm. Bên trong thờ cúng tất cả các vị tổ tiên họ Lý, bài vị được sắp xếp chỉnh tề. Trên tường còn treo bức chân dung của một số tổ tiên có cống hiến đặc biệt.

Cả nhà Lý Toàn Thắng đều ở đó. Hắn ngồi trên một chiếc ghế bành cũ kỹ, tay cầm tẩu thuốc, thỉnh thoảng rít một hơi. Trong phòng còn có vài người già trong họ Lý, tạo nên bầu không khí uy nghiêm như hội đồng xét xử.

  Đây là muốn ra oai phủ đầu với tôi.
  Tôi ung dung bước vào, hếch cằm lên, nhìn quanh bốn phía, mặt lạnh tanh không nói lời nào. Lý Toàn Thắng trừng mắt: "Thấy trưởng bối mà không chào hỏi? Cha mẹ dạy dỗ cô như thế à?"
  Tôi cười lạnh: "Tôi họ Khương, các ông họ Lý, ở đây ai là trưởng bối của tôi?"

"Cô!" Lý Toàn Thắng tức giận dùng cán tẩu thuốc chỉ vào tôi. Một lão già tuổi tác cao bên cạnh ho khan hai tiếng, lên tiếng: "Thất Nương đến Thanh Long thôn chúng ta nhiều năm như vậy, mọi người đều xem bà như người một nhà. Cô cũng gọi chúng tôi là chú thím, ông bà nhiều năm, chẳng lẽ chúng tôi không phải là trưởng bối của cô? Chẳng lẽ làm người thành phố mấy năm khiến cô coi thường chúng tôi sao?"

  Nghe vậy, tôi càng thêm tức giận, cười khẩy nói: "Ông Lộ, tôi gọi một tiếng ông là để tôn kính tuổi tác của ông. Ông cũng nói, bà nội tôi đến Thanh Long thôn nhiều năm như vậy, cống hiến cho thôn không thể nói là nhỏ. Trong số những người dân bốn năm chục tuổi được bà nội tôi cứu sống, không có 50 thì cũng phải 30 người. Vậy mà các người đối xử với bà tôi như thế nào? Đều nói người chết là hết, mồ yên mả đẹp, các người thế mà tưới dầu trẩu lên mộ phần của bà tôi! Tôi cũng phải hỏi một câu, cha mẹ của các người dạy dỗ các người thế nào?"

  Lý Đức Đường kinh ngạc: "Cái gì? Ai tưới dầu trẩu lên mộ phần Thất Nương?"

Tôi nhìn Lý Toàn Thắng: "Ai tưới, hắn tự biết trong lòng."

  Bà thím béo mập bên cạnh Lý Toàn Thắng chỉ vào tôi mắng: "Cô đừng ở đây ngậm máu phun người! Ai tưới dầu trẩu lên mộ phần bà cô? Mộ phần bà cô vẫn tốt đẹp đây này."
  Tôi nhìn bà ta, nói: "Thím Toàn Thắng, tôi đâu có nói là bà, bà vội vàng phản ứng làm gì? Tôi có ngậm máu phun người hay không, xem ảnh chụp là biết, tôi có lưu lại chứng cứ."
  Nói rồi, tôi giơ điện thoại lên, nói với những lão già kia: "Mấy vị, tưới dầu trẩu lên mộ phần người khác là thiếu tám đời đức, sẽ phải gặp sét đánh. Các vị nói xem, loại người này có nên đoạn tử tuyệt tôn không?"

Lý Đức Đường và những người khác nhìn Lý Toàn Thắng. Lý Toàn Thắng nháy mắt ra hiệu cho bọn họ, bọn họ nghĩ nghĩ rồi nói: "Khương Lâm, chuyện tưới dầu trẩu này chắc chắn không phải do người trong thôn làm. Chúng tôi gọi cô đến đây là vì có chuyện quan trọng muốn bàn bạc. Bà nội và cha mẹ cô chôn cất ở thôn chúng tôi nhưng nhà họ Khương không có ai ở đây, bình thường cũng không ai trông nom, nên bị những kẻ thất đức bên ngoài tưới dầu trẩu. Chuyện này coi như nhẹ, nếu một ngày nào đó bị đào mộ thì sẽ rất tệ. Cho nên, chúng tôi dự định để cô dời mộ phần của Khương gia đến nghĩa trang công cộng trong thành phố, như vậy cô cũng tiện tảo mộ và có người chăm sóc. Cô thấy thế nào?"

  Tôi liếc nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: "Ông Lộ, năm đó bà nội tôi giúp cả thôn vượt qua đại kiếp nạn, thôn dân vì muốn đáp tạ nên đã tặng mảnh đất đó cho Khương gia làm mộ tổ. Lão thái gia khi còn sống cũng đã định đoạt như vậy, trước khi qua đời còn dặn dò không được phép di dời mộ phần trên mảnh đất đó. Chẳng lẽ lão thái gia mới đi được vài năm mà mọi người đã quên lời dặn dò của ông ấy rồi sao?"
  Một lão già khác lên tiếng: "Khương Lâm, cô đừng nói chuyện hung hăng như vậy. Cô là người học thức, phải biết điều lý. Chúng tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cô, đừng có như "chó cắn Lữ Động Tân", không biết điều."

  Tôi cười cười, nói: "Ai tốt, ai xấu, tuy tôi còn trẻ nhưng cũng nhìn rõ ràng."

Lý Toàn Thắng thấy tôi khó chơi, lại nháy mắt ra hiệu với bà thím bên cạnh. Thím Toàn Thắng bỗng nhiên cười khanh khách, tiến đến lôi kéo tay tôi, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới, nói: "Khương Lâm, cô đã trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp rồi. Gái mười tám biến đổi lớn, càng ngày càng đẹp. Chờ cô về làm dâu nhà họ Lý, nhà chúng ta sẽ có phúc."

  Tôi như sét đánh ngang tai. Cái gì? Về làm dâu nhà họ Lý? Ý gì đây?
  "A." Tôi chưa kịp phản ứng, thím Toàn Thắng đã thét lên lui lại một bước, nhìn tay mình vừa sợ vừa giận nói: "Cô, cô làm thế nào khiến tay tôi bị bỏng thế?"     Trên tay bà ta xuất hiện một vết bỏng rộp. Tôi biết, chắc chắn là Chu Nguyên Hạo ra tay.    Tôi lạnh mặt hỏi: "Thím Toàn Thắng, bà nói gì vậy? Tại sao tôi phải về làm dâu nhà họ Lý?"

  Thím Toàn Thắng túm lấy cái tay đưa lên miệng thổi phù phù vết bỏng rộp, nói: "Chắc cô không nhớ rồi, năm cô mười bốn tuổi, từng mắc một trận bệnh nặng, tưởng chừng không qua khỏi. Tôi lại nghĩ đến, con trai đầu lòng của tôi cũng qua đời năm mười bốn tuổi. Liền nghĩ, nếu cô cũng đi, vừa vặn có người bầu bạn với nó. Tôi đến nhà nói chuyện với cha cô về việc kết âm hôn sau khi chết. Lúc đầu cha cô không đồng ý, nhưng sau khi nhận sính lễ của nhà tôi thì đã đồng ý. Sau đó thì sao, cô không chết, nên chuyện cưới xin không xảy ra."

Nói đến đây, bà ta nhìn tôi đắc ý nói: "Mặc dù việc âm hôn không thành, nhưng cô dù sao cũng nhận sính lễ của nhà tôi rồi, cũng coi như là nửa người nhà họ Lý. Vừa vặn, tôi còn có đứa con trai thứ hai, chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, có thể kết hôn với cô."

  Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng.

  Tôi còn chưa chết mà năm đó bà ta dám đến hỏi chuyện kết âm thân? Đây là muốn hại chết tôi! Cha tôi năm đó không đánh đuổi bà ta đi đã là nể mặt lắm rồi, vậy mà bà ta còn có mặt mũi gả con trai thứ hai cho tôi? Ai mà không biết con trai thứ hai của bà ta là kẻ ngốc? Tôi giận quá hóa cười: "Thím Toàn Thắng, ngược lại tôi muốn hỏi, năm đó cha tôi nhận sính lễ gì của bà?"

  Thím Toàn Thắng có chút lúng túng, cười nói: "Đương nhiên là đồ tốt."
  "Vật gì tốt? Đời tôi chưa từng thấy qua đồ tốt. Nói ra để tôi về tìm xem, nếu tìm được cũng cho tôi được mở rộng tầm mắt."
  Thím Toàn Thắng ấp úng một hồi lâu, mới nói: "Cha cô nhận của tôi một rổ trái cây thượng hạng. Năm đó tôi cũng bỏ ra không ít tiền."

"Ha ha ha ha ha." Tôi nhịn không được cười lớn lên, "Một rổ hoa quả? Thím Toàn thắng, uổng cho bà cũng dám nói ra được, con gái nhà nào mà có thể chấp nhận một rổ hoa quả làm sính lễ, đồ tốt như vậy, nếu không bà cũng giới thiệu người đó với tôi đi?" Truyện được dịch tại wattpad/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

--------------------o-------------------


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-516)