Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 125

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 125
Tôi không phải vô danh tiểu tốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Lazada


Edit: Frenalis

   Hắn hét lên sợ hãi, quay người bỏ chạy, nhưng thây ma nữ đã tóm lấy đầu hắn, vặn mạnh một cái đứt lìa.

"A!" Nam nữ trong bể bơi sợ hãi chạy ra ngoài, loạn thành một bầy.

Lúc này trong phòng thuyền trưởng, thuyền phó vội vàng bước vào, vẻ mặt kinh hãi nói: "Thuyền trưởng, không tốt rồi, quỷ nhiều như vậy, cả thuyền đều hỗn loạn!"

Tiêu Thu Lâm sắc mặt tái nhợt, vô lực tê liệt ngã xuống ghế ngồi, lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi, xong rồi."

Thuyền phó vội vàng nói: "Thuyền trưởng, chúng ta nhanh chóng rời đi, nếu không chúng ta cũng sẽ bị quỷ giết chết."

Bấy giờ thuyền trưởng mới tỉnh táo lại: "Đúng vậy, nhanh chóng chuẩn bị thuyền cứu sinh. Chúng ta nhanh chóng rời đi."

Rất nhanh thuyền phó đã chuẩn bị một chiếc thuyền cứu sinh, thuyền trưởng vội vã chạy tới, mang theo một số thuyền viên quan trọng, cả đoàn người chuẩn bị xuống thuyền đào thoát. Bất thình lình có một bàn tay vươn ra tóm lấy cổ áo thuyền trưởng, đấm thẳng vào mặt ông ta khiến máu me đầy mặt, ông ta ôm mặt hét lên: "Mũi tôi, mũi tôi gãy rồi, tên khốn nào dám đánh tôi!"

Chu Nguyên Hạo xốc hắn lên  trước mặt, nghiêm nghị nói: "Là thuyền trưởng, ông nên sống chết với con tàu của mình, nhưng ông lại bỏ lại tất cả hành khách của mình mà chạy trốn!"

"Đều là tại cậu! Căn bản mỗi lần chúng tôi chỉ cần hiến tế mấy người cho con tàu này, mọi việc đều sẽ ổn, nhưng cậu đã thả toàn bộ ma quỷ ra. Chính cậu đã hại những hành khách này." Tiêu Thu Lâm hét lên.

Chu Nguyên Hạo lại đấm vào mặt ông ta: "Vì tiền mà các người cúng tế mạng người cho ma quỷ, quả thực tội ác chồng chất."

Nói xong, anh nhấc người Tiêu Thu Lâm ném xuống biển.

Thuyền phó và những người khác hoảng sợ rút súng ra và bắn dữ dội vào người anh, đạn xuyên qua thân thể, không có bất kỳ tổn hại gì, anh nhanh chân đi đến trước mặt thuyền phó, bóp lấy cổ của hắn, nhấc lên.

Thuyền phó hét lên: "đừng giết tôi, tôi bị Tiêu Thu Lâm bức bách!"

"Tôi cho anh một cơ hội." Chu Nguyên Hạo sắc mặt lạnh lùng nói: "Lập tức đem người của anh sơ tán hành khách. Nếu tôi thấy anh đi sớm hơn bất cứ hành khách nào một bước, bất kể anh ở đâu, tôi cũng sẽ tìm ra rồi xé anh thành từng mảnh."

Nói xong, sắc mặt Chu Nguyên Hạo biến đổi, biến thành một khuôn mặt quỷ đáng sợ, tên thuyền phó sợ đến mức muốn tè ra quần: "Quỷ, cậu là quỷ!"

Chu Nguyên Hạo ném hắn xuống đất, nghiêm giọng quát: "Ra khỏi đây!"

"Vâng, vâng, tôi đi ngay, đi ngay." Thuyền phó vội vàng điều động nhân viên sơ tán hành khách.

Xử lý xong những người này, tôi đi theo Chu Nguyên Hạo đi thang máy lên tầng chín, trong thang máy còn xử lý một con quỷ thuyền viên.

Chúng tôi lại quay trở lại cây phong trong trung tâm công viên, nơi chàng trai ngoại quốc vẫn đang ngước nhìn bầu trời.

Chu Nguyên Hạo trong mắt đầy phẫn nộ, sải bước tới, tóm lấy cổ hắn ta, ép vào thân cây.

"Đồ khốn kiếp!" Chu Nguyên Hạo nghiêm mặt nói: "Anh mới là kẻ chủ mưu thực sự trong chuyện này!"

Tôi ngây ngốc một chút: "Nguyên Hạo, đến cùng là chuyện gì xảy ra!"

Chu Nguyên Hạo nói: "Những tài liệu đó đều là do cha hắn làm giả! Hắn mới là kẻ chủ mưu của loạt tội ác trên con tàu The Will này. Bí mật của hắn đã bị cha hắn biết, hai cha con cãi nhau ầm ĩ một trận, hắn ta bỏ trốn lên tàu và chuẩn bị trốn sang Ấn Độ. Vì danh dự của gia tộc, cha hắn ta đã phái sát thủ đến giết chết hắn ta trên con tàu The Will."

Tên ngoại quốc cười to: "Tôi tưởng cậu là người thông minh, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Bây giờ cậu đã biết thân phận của tôi, còn không nhanh chạy trốn mà lại đến gây phiền phức cho tôi, thực sự là tìm chết".

Nói xong hắn đột nhiên ra tay đâm xuyên vào lồng ngực Chu Nguyên Hạo, sắc mặt Chu Nguyên Hạo đại biến, bị đẩy lùi về phía sau hai bước, thân thể trở nên trong suốt.

Tôi thở hổn hển lao về phía trước, may mà giờ Tý còn chưa trôi qua, tôi cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lên người Chu Nguyên Hạo, toàn thân Chu Nguyên Hạo tỏa ra ánh sáng vàng nhạt rồi khôi phục nguyên trạng.

Anh đem tôi bảo hộ ở sau lưng, sắc mặt rất khó coi: "Hắn là Nhiếp Thanh Quỷ!"

Nhiếp Thanh Quỷ!

Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải Nhiếp Thanh Quỷ thực sự, thực lực của bọn họ không thể so sánh với Lệ Quỷ, một trăm Lệ Quỷ có lẽ cũng không bằng một Nhiếp Thanh Quỷ.

Chu Nguyên Hạo nói: "Anh giữ chân hắn, em nhanh chóng rời đi."

Tôi quýnh lên: "Em sẽ không  bỏ anh một mình mà chạy trốn".

"Thật sự rất cảm động." Tên ngoại quốc chậm rãi đi đến trước mặt tôi, làm một kiểu chào thân sĩ quý tộc: "Xin chào, tôi là Andre, thưa cô, rất hân hạnh được gặp cô. Có thể cho tôi biết quý danh của cô được không?"

"Không thể." Tôi nói thẳng.

Andre cười lớn: "Thú vị, tôi ở đây nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ thú vị như vậy. Máu của cô lại có thể giúp sức mạnh của tôi tăng lên. Chẳng lẽ cô là lễ vật mà ngài Satan vĩ đại ban tặng cho tôi sao?"

Tôi khinh bỉ trong lòng, ngay cả Satan cũng đem ra nói, có phải một lát còn có Thiên Sứ và Thượng Đế xuất hiện nữa không?

Tôi nghiêm giọng nói: "Thật có lỗi, chúng ta tín ngưỡng khác biệt, không có tiếng nói chung, anh vẫn là dẹp ý niệm này đi."

Andre vẫn mang theo nụ cười của một quý ông, ôn tồn nói: "Vậy tôi sẽ giết người đàn ông của cô."

Chưa kịp nói xong thì Chu Nguyên Hạo đã ra tay, hắc tiên bay ra đánh trúng Andre, hắn giơ tay đỡ lấy roi, cười chế nhạo: "Trò mèo."

Sau đó hắn quấn tay quanh roi hai lần rồi kéo mạnh, Chu Nguyên Hạo bị lực kéo bay tới rồi ngã xuống dưới chân hắn, hắn giẫm lên lưng anh, cười nhìn tôi: "Đây là cơ hội duy nhất của cô. Ở lại với tôi, tôi sẽ để cậu ấy đi, đồng thời tôi cũng sẽ để mọi người trên con tàu này sống sót, thế nào?"

Không hiểu sao lúc này tôi lại bình tĩnh đến lạ, nói: "Anh cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng rồi?"

Andre ngồi xuống trên ghế dài, nói: "Có bản lĩnh gì thì cứ dùng ra hết đi".

Tôi nhìn thoáng qua Chu Nguyên Hạo trên mặt đất, trong mắt anh hiện lên vẻ nhục nhã chưa từng có.

Lòng tôi rất đau, còn đau hơn so với anh bị giẫm lên người.

Tôi rút ra một tấm phù chú, là "Thỉnh Thần phù", lần này tôi dùng để mời thần Chung Quỳ. Chung Quỳ cai quản ma quỷ dưới Địa Ngục, khi Chung Quỳ đến thì các loại ma quỷ đều sợ hãi tránh xa.

Tôi niệm Thổ Địa Chú cùng Thỉnh Thần Chú ba lần, có một vệt ánh sáng rót vào trong cơ thể tôi, sức mạnh bắt đầu tăng lên nhanh, trực tiếp đột phá tam phẩm, còn đang không ngừng tăng vọt, cùng lúc đó, cặp mắt của tôi cũng trở nên đỏ như máu.

Dùng thỉnh thần phù sẽ tiêu hao rất nhiều linh khí, sau khi sử dụng một lần, ít nhất phải mất nửa tháng mới có thể hồi phục như cũ.

Ánh mắt Andre tối sầm lại, tôi cầm thanh gỗ đào, thân kiếm đỏ rực, tôi nhón mũi chân nhảy lên đâm kiếm về phía hắn. Tôi không biết nhiều về kiếm thuật, nhưng lúc này lại tựa như một cao thủ tuyệt đỉnh, mỗi một chiêu thức đều như nước chảy mây trôi, để lại những vệt sáng đỏ ở bất cứ nơi nào thanh kiếm đi qua.

Andre sắc mặt đại biến, hắn không ngờ rằng tôi lại có thể đánh ngang sức với bắn, nhưng thời gian thỉnh thần chỉ có nửa phút, tôi dần dần không chống đỡ nổi, sức lực cũng yếu ớt, bị hắn một chưởng đánh vào ngực, một ngụm máu tươi dâng trào lên cổ họng, tôi liều mạng nuốt xuống.

Tuyệt đối không thể để cho hắn lại dính máu của tôi, trở nên càng mạnh hơn.

Thời gian trôi qua, thân thể tôi mềm nhũn, ngã trên mặt đất, hắn sờ vào cánh tay phải bị kiếm của tôi đâm bị thương, chậm rãi đi tới, từ trên cao nhìn tôi: "Quả thực có một ít bản lĩnh, tôi ở đây hơn mười năm, đã từng có rất nhiều người muốn giết tôi, trong đó có Mục Sư ở Châu Âu, Đạo Sĩ ở Hoa Hạ, nhưng không ai có thể so sánh được với cô. Tôi càng ngày càng có hứng thú đối với cô."

Tôi không khỏi bật cười: "Đáng tiếc anh không có cơ hội."

Hắn sắc mặt cứng lại, cúi đầu nhìn về phía lồng ngực của mình, trên ngực đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn, xung quanh có ngọn lửa đen bao trùm, bị lửa đen đốt cháy, linh hồn của hắn bắt đầu hóa thành tro bụi.

Andre quay đầu lại, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo đang cầm một thanh kiếm Kim Tiền đâm vào gốc cây phong, ngẩng đầu căm hận nhìn anh chằm chằm.

"Ngươi làm sao biết được...." Linh hồn của Andre đang tan rã từng chút, tro bụi màu đen từ trong thân thể hắn bay ra, bay lên không trung.

Tôi vội vàng thả Kim Giáp tướng quân ra, bổ nhào vào đầu hắn, hấp thu lấy chút oán khí cuối cùng.

Dù chỉ còn lại một chút, nhưng oán khí của Nhiếp Thanh Quỷ vô cùng cường đại, sau khi Kim Giáp tướng quân hấp thu xong, thân hình của nó lại lớn hơn một vòng.

"Thật không ngờ." Andre chỉ còn lại một cái đầu lơ lửng trên không, lộ ra nụ cười tự giễu, "Mục Sư của Vatican không giết được tôi, lại chết trong tay hai kẻ vô danh."

Chu Nguyên Hạo rút kiếm Kim Tiền ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn: "Tôi không phải vô danh tiểu tốt."

Cái đầu đó cuối cùng cũng biến thành tro bụi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-516)