Vay nóng Tima

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 083

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 083
C83: Sòng bạc ngầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Shopee


Về phần ba người dùng để làm nơi cấy trùng. Lý hiệu trưởng là người chọn nữ sinh lớp 11/4 vì trước đây ông ta muốn làm chuyện đó với cô ấy nhưng nữ sinh đó không đồng ý và còn muốn báo cáo ông ta nên ông ta đã ra tay. Tô Phàn thì chọn nam sinh trên sân thượng vì cậu ta là người bắt nạt hắn nhiều nhất. Còn tôi, chọn nam sinh trong phòng tiện ích thể thao là vì tôi bị hắn cố ý đánh gãy tay trên sân thể dục.

Về phần thầy Lang, đó là ngoài ý muốn. Ai bảo thầy ấy phát hiện ra cuốn bài tập của Tô Phàn? Giết thầy là do Tô Phàn chủ mưu. 

Giả Lộ nói một hơi như vậy, dường như trút bỏ hết hận thù và đau thương bấy lâu nay, rồi mỉm cười với tôi: Đã quá muộn rồi, lũ trùng ăn não đó đã được thả ra hết rồi .

Lúc này ở ngoài cổng trung tâm thương mại có người hét lên: Có sâu bọ! Một lượng lớn bọ đen đột nhiên từ cống thoát nước tràn ra, như một cơn thuỷ triều cuồn cuộn hướng về phía đám người bò tới.

Tiếng thét chói tai vang lên, mọi người chạy trốn bốn phía, tình cảnh loạn thành một bầy.

Tại sao có nhiều con bọ như vậy? 
Con bọ bò vào bên trong lỗ tai của tôi rồi. 
A, cứu mạng! 

Đông Phương Lôi kinh hãi, một chân giẫm nát một con trùng ăn não, muốn đứng lên nhưng lại bị choáng váng ngã ngồi trở về. Anh ta bị trọng thương, lại sử dụng tuyệt kỹ bí mật thả ra hỏa long, lúc này căn bản là không có cách nào làm được gì.

Thế là xong, vụ này anh ta đã thất bại rồi.

Tôi căm hận nhìn Giả Lộ, hắn nói: Con trùng mẹ đó đã xâm nhập vào cơ thể tôi, muốn cứu những người ở bên ngoài thì chỉ còn cách giết tôi.

Tay tôi run lên, tuy tôi đã từng thao túng ma quỷ giết người để trả thù nhưng loại tự tay giết người như thế này, tôi chưa từng làm qua bao giờ.

Muốn tôi gi ết chết một người sống sờ sờ, còn là trẻ vị thành niên, tôi không xuống tay được.

Giả Lộ nhìn tôi một hồi, nói: Nếu chị không giết tôi, vậy tôi sẽ đi.

Hắn lên xe, chậm rãi lái xe ra tới, tôi cắn răng nhắm mắt lại. Ở thời điểm cùng chiếc xe gặp nhau, tôi thả Kim Giáp tướng quân ra, Kim Giáp tướng quân bay lên, bay vào xe của Giả Lộ, cắn vào sau gáy của hắn.

Giả Lộ biến sắc, kêu thảm lên một tiếng, chiếc xe bị trượt sang trái đâm thẳng vào vách tường.

Tôi đến gần cửa kính chiếc xe, Giả Lộ ngồi trên ghế lái, toàn thân đầy máu ngước mắt nhìn tôi: Nếu như tôi không có làm những chuyện này, mười năm sau, tôi sẽ có cơ hội chứ?

Tôi sững sốt một chút, rồi nhớ ra lúc hắn trêu tôi, tôi đã bảo hắn mười năm sau hãy quay lại. Tôi có chút chua xót, nói: Còn tùy vào lúc đó cậu có đẹp trai hay không. Nói không chừng lúc đó cậu đã tàn tạ rồi.

Hắn cười, ho ra máu: Tôi đẹp trai như vậy, sao tôi có thể... . Những lời còn lại còn chưa kịp nói ra, nhưng cũng không nói được nữa, ngực hắn bị thanh thép gãy đâm sâu vào nên khó có thể sống sót, hắn nghiêng đầu, trút hơi thở cuối cùng.

Lúc này con trùng mẹ từ trong cơ thể hắn bò ra, liền bị Kim Giáp tướng quân ăn sạch sẽ hoàn toàn. Cùng lúc đó, đám quỷ trùng ăn não đang tấn công con người bên ngoài cũng biến thành một làn khói đen tiêu tan trong không trung. Mà những người đang chạy trốn mặt mũi tràn đầy kinh sợ, chẳng lẽ mới vừa rồi là toàn bộ bọn họ nảy sinh ra ảo giác sao?

Đông Phương Lôi vốn là đang cố gắng chuẩn bị chiến đấu, bây giờ rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi im lặng nhìn Giả Lộ, giơ tay giúp hắn nhắm mắt lại rồi quay người rời đi.

Hết thảy đều kết thúc rồi!

Cùng ngày, truyền thông thành phố Xuân Sơn liền đưa tin nói rằng vòm bơm hơi ở lối cổng vào của trung tâm thương mại Xuân Sơn đã sử dụng khí hóa học bị rò rỉ, khiến hàng nghìn khách hàng có mặt tại đó sinh ra ảo giác.

Lấy cớ này mặc kệ bạn tin hay không, dù sao thì tôi vẫn tin.

Khi Đông Phương Lôi cùng cảnh sát ập tới bãi đậu xe ngầm, xe của Giả Lộ đã phát nổ và bốc cháy, sau khi dập tắt lửa, ba thi thể được đưa ra khỏi xe là Giả Lộ, mẹ ruột và cha dượng của hắn.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Đông Phương Lôi nguyên khí bị tổn thương nên phải về tĩnh dưỡng, trước khi đi anh ta có để lại số điện thoại cá nhân, để tôi có việc gì cần thì liên lạc với anh ta. Tôi nghĩ thầm anh không tìm đến tôi gây phiền phức thì tôi đã vui lắm rồi.

Tôi vừa tận hưởng cuộc sống yên ổn có hai ngày thì phiền phức lại tìm tới cửa.

Sáng nay vừa ngủ dậy đã nhận được điện thoại của thầy giáo Bành Nam, giọng điệu có chút lo lắng nói: Khương Lâm, tôi nhận được tin Vương Tư Vũ muốn đối phó với em.

Tôi biết Vương Tư Vũ sẽ không chịu bỏ cuộc, sớm muộn gì cũng sẽ đến gây rắc rối cho tôi.

Thầy Bành, thầy có biết cô ta định làm gì em không? tôi hỏi.

Bành Nam nói: Nghe nói Vương Tư Vũ có bạn trai điều hành một sòng bạc ngầm. Chắc chắn cô ấy đã nhờ bạn trai ra tay .

Sòng bạc ngầm?

Cái này tôi có nghe nói qua, nhưng chưa từng đến đó.

Tóm lại, dạo này em phải cẩn thận.  Bành Nam nói: Bạn trai của Vương Tư Vũ ở hắc đạo rất có thế lực, nếu rơi vào trong tay hắn thì sẽ không có kết cục tốt. Nếu như thuận tiện, em vẫn nên ra ngoài trốn một thời gian đi. 

Trốn? Tôi cười khổ, trốn ở đâu được? Huống chi trốn được một lúc, có thể trốn được cả đời?

Tôi cảm ơn Bành Nam và tiếp tục cuộc sống như thường, không ngờ lại nhận được một cuộc gọi khác từ dì Hai. Cuộc gọi vừa được kết nối, dì Hai đã òa khóc: Khương Lâm, trước đây dì sai rồi, cháu hãy tha thứ cho dì đi, nếu không dì Hai chết cũng sẽ không nhắm mắt . Tôi mất kiên nhẫn nói: Nếu bà gọi điện thoại chỉ để nói với tôi mấy lời này thì tôi cúp máy đây.

Đừng cúp, đừng cúp.  Dì Hai hét lên: Khương Lâm, lần này cháu nhất định phải cứu chúng ta, chúng ta bị buộc rơi vào đường cùng rồi. Nếu cháu không cứu chúng ta, chúng ta sẽ đốt than tự sát mất. 

Tôi lạnh lùng nói: Tùy bà, không liên quan gì đến tôi.

Khương Lâm, cháu thật sự tuyệt tình như vậy sao? Dì Hai lại hét lên, làm màng nhĩ của tôi có chút đau.
Là các người bất nghĩa trước, trách không được tôi.  Tôi cúp điện thoại, cài chế độ không làm phiền, tiếp tục công việc cuộn người giấy của mình.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Không ngờ hai tiếng sau, dì Hai đích thân đến đây, vừa nhìn thấy tôi đã quỳ xuống, hai tay dâng thứ gì đó, khóc ròng kêu lên: Khương Lâm, xin cháu cứu dượng Hai của cháu đi. Nếu cháu không cứu ông ấy, lần này ông ấy thực sự sẽ chết mất.

Tôi nhìn lại, thứ bà ta đang cầm là một tấm nhựa có ngón trỏ vừa mới bị cắt nằm trong đó. Tôi cau mày hỏi: Có chuyện gì?

Đây là ngón tay của dượng cháu, gần đây không biết ông ấy bị làm sao. Học đòi giống tên nhóc Hùng Duệ đam mê cờ bạc, tiêu hết số tiền tiết kiệm cuối cùng của chúng ta vào cờ bạc, mà còn đi vay bọn nặng lãi, bây giờ đã bị sòng bạc ngầm bắt đi rồi, muốn dì lấy tiền đi chuộc, nếu không bọn chúng sẽ chặt ông ấy thành từng mảnh. 

Dì Hai khóc đến khàn cả giọng, nằm rạp trên mặt đất càng không ngừng kêu r3n, tôi nhìn bà ta thế này thì lại có chút mềm lòng: Bà đứng dậy trước đi, có chuyện gì thì từ từ nói.

Tôi đi đến đỡ bà ta, nói cái gì bà ta cũng không chịu đứng lên, tôi tức giận nên im lặng một hồi, nói: Bắt dượng là sòng bạc ngầm nào?

Hình như gọi là Câu lạc bộ giải trí Sao Kim.  Dì Hai lau vội nước mắt nói.

Tôi ngưng trọng một lúc, câu lạc bộ giải trí Sao kim? Tôi nhớ Bành Nam kể với tôi rằng câu lạc bộ giải trí này là do bạn trai Vương Tư Vũ mở.

Tôi cười khẩy nghĩ: dượng tôi bị bắt bởi sòng bạc ngầm này, thật là trùng hợp ngẫu nhiên. Vương Tư Vũ nhất định là đang giăng bẫy đợi tôi nhảy vào, lợi dụng người thân ép buộc tôi? Cô ta ngu ngốc sao? Cô ta không biết tôi và gia đình dì Hai đã bất hòa từ lâu rồi sao?

Có điều, chuyện này tôi thực sự phải ra tay, nếu bỏ mặc thì không biết sau này Vương Tư Vũ sẽ còn những thủ đoạn gì, không bằng doạ cho bọn chúng sợ, sau này không dám ra tay với tôi nữa.

Tôi cầm ngón tay bị đứt rời lên nói: Tôi biết rồi, dì Hai về trước đi. Tối nay tôi sẽ đến câu lạc bộ giải trí Sao Kim xem sao.

Dì Hai nhìn tôi với đôi mắt sưng húp như hạt đào nói: Cám ơn cháu tiểu Lâm, dì biết cháu là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, cháu sẽ không nỡ nhìn chúng ta chết đâu.

Tôi lười nói chuyện với bà ta, bà ta biết tôi ghét bà ta nên cũng không ở lại lâu, cảm ơn rồi vội vàng rời đi.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Nếu lại là trước kia thì những nơi như sòng bạc ngầm tôi không bao giờ dám đến, nhưng bây giờ tôi có Kim Giáp tướng quân giúp đỡ, thì mọi chuyện đã khác xưa.

Tôi cũng rất muốn đi gặp bạn trai của Vương Tư Vũ.

Lúc trước khi Lâm Huyền còn sống, hắn là lão đại của thế giới ngầm Sơn Thành không thể tranh cãi, nhưng sau khi Lâm Huyền chết, Sơn Thành xuất hiện nhiều lão đại, từng người chiếm núi làm vua, thật sự là hỗn loạn vô cùng.

Bạn trai của Vương Tư Vũ gọi là Diệp ca, chính là lão đại mới ở vùng này, hang ổ của hắn là câu lạc bộ giải trí Sao Kim.

Câu lạc bộ giải trí Sao Kim bề ngoài là một câu lạc bộ giải trí bình thường, thực chất là một sòng bạc lớn dưới lòng đất, làm ăn rất phát đạt, không biết ở đây đã có bao nhiêu người thua bạc khiến cho cửa nát nhà tan.

Tôi mặc cái váy màu đỏ tía gợi cảm mà Chu Nguyên Hạo đã tặng trước đó, trang điểm đậm, rồi đến câu lạc bộ giải trí Sao Kim và đưa thiệp mời cho người gác cửa.

Người gác cửa nhìn một cái, mỉm cười nói: Mời đi lối này.

Hiện tại giới hắc đạo quản lí rất nghiêm, cho nên muốn đi vào sòng bạc ngầm, nhất định phải có loại thiệp mời này mới được. Nghe nói loại thiệp mời này là dành cho khách quen, tôi đã phải bỏ ra năm vạn tệ mới mua được từ tay một tên cờ bạc lão làng.

Người gác cửa đưa tôi đi qua một hành lang dài, mở thang máy ở cuối hành lang và nói với tôi: Tầng ngầm thứ tư là khu vực chung. Thiệp mời này của cô chỉ có thể sử dụng ở khu vực đó.

Tôi gật đầu bước vào thang máy, trong thang máy còn có một người đàn ông trung niên, dáng dấp hèn mọn, tay xách một cái túi xách, tôi nhìn xem có vẻ nặng, giống như bên trong có rất nhiều tiền mặt.

Cửa thang máy từ từ mở ra, tôi bước vào sảnh chung của khu đánh bạc. Khung cảnh bên trong giống như sòng bạc Macao tôi xem trên TV, có đủ loại trò chơi đánh bạc, người chia bài mặc đồng phục rất chuyên nghiệp. Tuy tay nghề không thần kỳ như trên TV nhưng cũng không khác biệt nhiều.

Tôi lướt nhìn thoáng qua các trò đánh bạc ấy nhưng không hiểu lắm. Có một trò chơi có cái bàn quay, nhìn có vẻ đơn giản, tôi liền lấy hai trăm tệ đặt vào ô số 15 phía trên, rất nhiều người đang tập trung vào mấy dãy số, tôi dù sao đến đây cũng là giả bộ, nên chơi không nghiêm túc lắm.

Người chia bài đặt một quả bóng ngà lên bề mặt hơi lồi của bàn quay, sau đó bàn quay xoay theo chiều kim đồng hồ, trong lúc đó những người khác vẫn còn đang tiếp tục đặt cược, chẳng bao lâu quả bóng ngà quay ngày càng chậm hơn, và cuối cùng dừng ở ô số 15.

Xung quanh vang lên những tiếng tiếc nuối, người chia bài xinh đẹp đẩy tất cả tiền cược và tiền thắng đến trước mặt tôi, tôi có chút ngây ngốc, mình thắng rồi à? Vậy tôi đã thắng được gần một nghìn tệ?

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi cất tiền, đứng dậy lại đi loanh quanh, ngẩng đầu nhìn camera trên trần nhà, khóe miệng mỉm cười. Không lâu sau, một người phục vụ mặc tây trang đi tới, nói: Thưa cô, ông chủ của chúng tôi cho mời cô.

Tôi cười cười, lúc tôi vừa bước vào sòng bạc, chắc chắn tên Diệp ca này đã để ý đến tôi, tôi còn đang đoán xem hắn sẽ ở đây quan sát tôi bao lâu, nhưng không nghĩ tới hắn lại không giữ được bình tĩnh như vậy.

Tôi theo người phục vụ đi xuống cầu thang trải thảm đỏ và đến tầng ngầm thứ 5, tất cả đều là phòng VIP đóng kín cửa, thính giác của tôi tương đối tốt nên có thể mơ hồ nghe thấy tiếng chơi mạt chược bên trong.

Ở thành phố Sơn Thành chúng tôi, sòng bạc có phát triển đến đâu cũng không thể thiếu trò mạt chược.

Tôi đi đến phòng riêng phía trong cùng, trước cửa có hai nhân viên bảo vệ cao lớn cường tráng đứng nhìn tôi rồi mở cửa.

Vừa bước vào trong tôi liền sửng sốt. Bên phòng có năm người đang ngồi chung quanh một cái bàn tròn lớn, cùng nhau chơi đánh bài, có một người đẹp nóng bỏng đang đứng chia bài. Ngồi ở vị trí chủ vị là một người đàn ông mặc bộ vest Amani, rất cao và vạm vỡ, giống như ngôi sao thể hình Âu Mỹ, đầu cạo trọc, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng dày như ngón tay út, nhìn qua là biết không phải người tử tế.

Vương Tư Vũ đang ngồi bên cạnh, người đàn ông đầu trọc ôm eo cô ta, cô ta ngoan ngoãn dựa vào vai hắn, trang điểm tinh xảo, một mặt vũ mị.

Vừa nhìn thấy tôi, trong mắt liền lộ ra mấy phần địch ý cùng oán độc.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-516)