Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 075

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 075
C75: Giáo huấn lưu manh 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Shopee


"Con khốn, cút ra đây." Mao ca dùng thanh thép đập vào ghế rồi hét lên.

Trong xe không có chuyển động nào.

"Ồ, mày có thể trốn ở trong đó cả đời sao? Ngoan ngoãn bò ra ngoài để anh em vui vẻ. Tụi tao sẽ tha mạng cho mày, chỉ rạch mặt mày thôi, tụi tao cũng sẽ không để mày mất tay mất chân đâu." Tên Mao ca hèn hạ cười nói, những tên khác cũng cười theo.

Vẫn không có chuyển động.

Mao ca cười lạnh hai tiếng: "Không chịu ra ngoài? Vậy để Mao ca đích thân ra tay kéo mày ra ngoài."

Hắn đưa tay nắm lấy một chân, dùng sức kéo ra ngoài một phát, khi nhìn thấy vòng eo thon gọn và làn da trắng như ngọc, bộ phận nào đó bỗng trở nên cứng rắn, hắn nghĩ đến chờ một lát nhất định phải hưởng thụ thật tốt một chút, xe van này không phải là nơi tốt để làm chuyện đó sao?

Sau đó hắn nhìn thấy đầu của cô gái. Chỉ có nửa cái đầu!

"A!" Một người đàn ông cao khoảng 1, 8m thế mà sợ hãi ngồi phịch xuống đất, tè ra quần ngay tại chỗ.

Cô gái cử động, đứng dậy khỏi mặt đất, vặn vẹo tay chân thành hình thù đáng sợ, nhanh chóng trèo ra khỏi xe, nhảy lên người một tên côn đồ, đối mặt với hắn. Tên côn đồ sợ hãi đến mức ngất đi. Một số tên côn đồ khác cũng bị doạ đến mức sắc mặt tái nhợt, tè ra quần chạy tán loạn khắp nơi, thậm chí có kẻ còn run chân không chạy nổi, phải bò đi.

Tôi ở trên tầng lầu của toà nhà cách đó không xa nhìn xuống, nhóm côn đồ này cũng nhát quá đi, vậy mà cũng ra ngoài học làm xã hội đen sao? Những tên này mặc dù là lưu manh, nhưng dù sao cũng không làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, tôi không thể để nữ quỷ giết bọn hắn.

Mao ca hoảng sợ chạy vào một con hẻm, vừa chạy vừa chợt nhìn thấy tôi đang đứng trước mặt.

"Mao ca, anh không phải kêu gào dạy tôi một bài học sao?" Tôi cười nói: "Sao vậy, anh nhìn thấy em họ tôi, sợ đến mức muốn ngất đi sao?"

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Mao ca khẩn trương nhìn lại, thấy nữ quỷ giống như thạch sùng ở trên vách tường bò nhanh tới, mắt thấy sắp đuổi kịp đến đây. Hắn sợ đến mức mở miệng quay người lao tới trước mặt tôi: "Khương tiểu thư, không, không, Khương nữ sĩ, là chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, cầm tiền tới tìm cô gây phiền phức, đều là do Hướng Hà sai chúng tôi làm, chúng tôi chẳng qua là lấy tiền làm việc thôi, xin cô tha cho chúng tôi một mạng đi, tôi trên có già dưới có trẻ, nếu tôi chết rồi, vợ tôi trẻ tuổi xinh đẹp chắc chắn sẽ tái giá, con trai tôi phải gọi người khác là cha rồi."

Tôi đen mặt lại, tình huống này mà hắn vẫn còn nói giỡn được.

"Để anh đi cũng không khó", Tôi khoanh tay hai tay lại, nói: "Tôi muốn anh gây rắc rối cho Hướng Hà. Đương nhiên tôi không kêu anh đối xử với cô ta tương tự như đối với tôi. Tôi chỉ muốn anh tìm cách khiến cô ta ngột ngạt, chẳng hạn như phá khoá xâm nhập nhà cô ta, quăng rác trước cửa nhà.... , có làm được hay không?"

"Được, được, việc này tôi giỏi nhất đó." Mao ca vội vàng nói: "Khương nữ sĩ, việc này giao cho tôi, tôi hứa sẽ xử lý đàng hoàng, không để cho cô ta có cuộc sống tốt đẹp."

Tôi cười: "Thức thời, rất thông minh, đi đi. Nếu anh không thực hiện được yêu cầu của tôi, em họ tôi sẽ đến tìm anh bất cứ lúc nào."

Lúc này, nữ quỷ đã trèo tới bức tường phía sau hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cũng không dám nhìn lên, liên tục nói: "Được, được, vậy tôi đi đây."

Nói xong, hắn quay người bỏ chạy.

"Đứng lại." Tôi hét lên.

Hắn dừng lại hỏi: "Khương nữ sĩ, cô, cô còn gì phân phó?"

Tôi cười khẩy: "Hôm nay anh có nhìn thấy cái gì không?"

Mao ca lập tức hiểu ra: "Chắc chắn là tối qua tôi đã uống quá nhiều rượu, nên đã bị ảo giác rồi. Kỳ thực tôi không thấy cái gì cả."

Tôi cong môi nói: "Tốt lắm, người của các anh..."

"Là lỗi của tôi, tiếng gào thét quá lớn làm bọn chúng sợ hãi rồi." Mao ca nói thêm: "Sau này tôi nhất định sẽ quản lí tốt đám khốn nạn đó."

Tôi hài lòng gật gật đầu: "Đi đi."

Mao ca dùng hết sức lực bú sữa mẹ mà bỏ chạy không thấy bóng dáng trong vài giây.

Nữ quỷ từ trên tường đi xuống, đứng ở bên cạnh, thẳng tắp nhìn tôi, tôi nói: "Yên tâm, chị sẽ giúp em tìm được người đã đụng chết em. Em có manh mối gì không? Lúc đó có nhìn thấy dáng vẻ của người kia không?"

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Nữ quỷ nói: "Em nhớ biển số xe của hắn, nhưng trước đây em không có cách nào rời khỏi ngã tư đó".

Tôi thở dài, Có nhiều cô hồn dã quỷ không thể rời khỏi nơi mình đã chết, họ bị trói buộc linh hồn tại nơi đó vĩnh viễn, lang thang vô vọng đến một ngày nào đó thì sẽ hồn phi phách tán.

Tôi nhìn đồng hồ, thuật nuôi quỷ giúp tăng cao năng lực của cô bé, để cô bé biến thành ác quỷ, nhưng thời gian có hạn chế, ba ngày sau sẽ bị đánh về nguyên hình.

Trước lúc đó tôi cần phải tìm ra kẻ đã giết chết cô bé.

Tôi gọi cho Tư Đồ Lăng, cung cấp cho anh ấy biển số xe mà nữ quỷ đưa cho tôi, nhờ anh ấy kiểm tra giúp tôi. Chẳng bao lâu sau, Tư Đồ Lăng tra được, tôi nhìn thấy liền phát hiện người này có lai lịch không nhỏ.

Hắn tên Hầu Vũ, cha hắn là cổ đông lớn của tập đoàn hàng đầu Húc Dương, gia đình có tiền tiêu không hết, thay phụ nữ như thay áo, sinh hoạt xa hoa dâm đãng, là một thiếu gia ăn chơi chính hiệu, tiêu chuẩn của thế hệ phú tam đại.

Tôi tìm được địa chỉ của Hầu Vũ, đưa cho nữ quỷ, để cô bé tự mình giải quyết, cô bé đi không bao lâu thì quay lại, tôi kỳ quái hỏi: "Đã giải quyết được chưa?"

"Trên người hắn có một vật, em không thể tiếp cận hắn được."

Tôi cau mày, chuyện này có chút rắc rối rồi.

Tôi tìm thông tin Hầu Vũ trên mạng thì thấy hắn có rất nhiều scandal và lời đàm tiếu, một tờ báo đưa tin hắn thích đến hộp đêm nhất, thường xuyên tụ tập một nhóm bạn xấu để ăn chơi sa đoạ ở câu lạc bộ giải trí Long Đằng.

Khi màn đêm buông xuống, cả thành phố được bao phủ bởi tầng lớp ánh đèn hào nhoáng, khiến cho lòng người càng thêm say mê và mơ hồ.

Tôi mặc một cái váy cao cổ màu đen, trang điểm đơn giản đến câu lạc bộ giải trí Long Đằng, mang theo một tượng người giấy nhỏ cỡ lòng bàn tay để trong túi xách, nữ quỷ đang ẩn thân bên trong người giấy này.

Trong đại sảnh náo động khắp nơi, loại nhạc heavy metal đinh tai nhức óc, vô số trai thanh gái lịch đang điên cuồng nhảy múa trên sàn nhày, không khí tràn ngập mùi hormone con người.

Tôi tìm một quầy ngồi xuống, gọi một ly cocktail, vừa uống rượu vừa nhìn xung quanh, đột nhiên, một người phục vụ mặc đồng phục đi tới và đặt một ly cocktail trước mặt tôi: "Thưa cô, đây là của vị tiên sinh kia mời cô."

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy đối diện có một người đàn ông hướng tôi nâng ly rượu lên, tôi cười cười, không ngờ tới tôi cũng có lúc được người ta bắt chuyện lấy lòng.

Tôi ngồi đây nửa tiếng, uống tổng cộng sáu ly cocktail và từ chối ba người đàn ông đến trò chuyện với mình.

Tôi chờ đợi tới lúc sắp không còn kiên nhẫn nữa thì bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, được vây quanh bởi nhiều người. Người đàn ông đó có chiều cao trung bình, ngoại hình trung bình, nhưng mặc quần áo hàng hiệu, khuôn mặt hơi xanh, dưới mắt có quầng thâm dày đặc, trông như thể tinh khí bị tiêu hao quá độ, thân thể bị đào rỗng tuếch.

Tôi nhìn ảnh lưu trong điện thoại thì đó đúng là Hầu Vũ.

Hắn bước vào phòng riêng cùng với đám người vây quanh, tôi đem rượu trong ly uống cạn, rồi đứng dậy đi theo.

Vừa lúc đó tôi nhìn thấy một nhóm công chúa ăn mặc hở hang vui vẻ bước vào phòng riêng, tôi yêu cầu ma nữ đi vào đó gắn camera giám sát, còn tôi thì ở ngoài hành lang nhìn camera để biết tình hình trong phòng.

Hầu Vũ mỗi tay ôm một công chúa, những người khác cũng mỗi người ôm một cô, bắt đầu chơi xúc xắc. Đây là một trong những trò chơi phổ biến nhất trong các hộp đêm, ném xúc xắc, nếu khách thắng, các công chúa sẽ cởi một thứ trên người, nếu công chúa thắng, khách sẽ uống rượu. Còn có hai công chúa xinh đẹp, bộ ngực gợi cảm, dáng người bốc lửa, đang đứng trên sàn nhảy trong phòng riêng và bắt đầu khiêu vũ.

Điệu nhảy rất diễm lệ và quyến rũ, họ một bên lắc lư vòng eo một bên cởi quần áo trên người, cuối cùng chỉ còn lại quần áo lót che đi những bộ phận quan trọng của mình. Tôi có chút mặt đỏ tim run, sau đó lấy lại bình tĩnh cẩn thận quan sát Hầu Vũ, phát hiện trên cổ hắn có một luồng khí vàng bao bọc, chắc chắn hắn đang đeo bùa hộ mệnh.

Tôi đang lo lắng không biết làm cách nào để tháo lá bùa ra thì đột nhiên nhìn thấy một cô hầu bàn bưng vài chai rượu đi tới. Tôi nhìn quanh để chắc chắn không có ai rồi giả vờ thờ ơ đi về phía cô hầu bàn, khi đi ngang qua, tôi bất ngờ đánh vào gáy cô ấy khiến cô ấy bất tỉnh, sau đó kéo cô ấy vào nhà vệ sinh gần đó. Sau khi đổi quần áo, bưng rượu, rồi mở cửa phòng riêng của Hầu Vũ.

Lúc này, hai cô gái khiêu vũ đã cởi trần trụi, trong khi những người chơi xúc xắc hoặc là say khướt, hoặc là cởi đồ hoàn toàn khiến khung cảnh ngày càng nóng bỏng.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

- ---------------------o-------------------

Edit: Frenalis

🍁Chương 76: Uống say🍁

Hầu Vũ đang vui đùa với hai cô công chúa trong tay, tôi bình tĩnh đặt rượu lên bàn, rồi buông tay vấp phải chai, rượu đỏ bỗng nhiên bị đổ, tràn ra khắp người hắn. Hầu Vũ lập tức đứng dậy, tôi vội lấy khăn ra, lo lắng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, để tôi lau cho anh."

Hầu Vũ đang định mắng thì chợt nhìn thấy mặt tôi, cơn tức giận biến mất, nắm lấy tay tôi nói: "Vị công chúa này nhìn thật lạ mắt?."

Tôi gượng cười, cố rút tay về nhưng lại bị hắn gắt gao nắm chặt

"Tôi là người mới ở đây."

Hầu Vũ nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt của hắn khiến tôi rất khó chịu: "Mới đến à? Chỉ là bồi bàn giao đồ uống thôi à? Lãng phí tiền bạc quá. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn với bộ ngực này, vòng eo này, đôi chân này, cả phòng không có ai có thể sánh bằng. Cô tên gì?". Thử thách tì𝓶 t𝐫a𝑛g gốc, géc gô ~ T𝐫ù𝓶T𝐫u𝘺ệ𝑛. v𝑛 ~

"Tiểu... Tiểu Mỹ." Tôi tùy tiện nói một cái tên.

"Tiểu Mỹ? Tên này không hợp với cô, phải gọi cô là Đại Mỹ mới đúng. Người cũng như tên, quả thật là mỹ nhân mà." Hầu Vũ cười nói.

Tôi xụ mặt đổi chủ đề: "Tiên sinh, quần áo của anh ướt rồi, hay là anh cởi ra để tôi ủi khô cho anh?"

Hầu Vũ cười hàm hồ nói: "Sao hả? Muốn thấy tôi thoát y à? Được, có thể, nhưng cô cũng phải cởi một kiện quần áo."

Tôi rất tự nhiên cởi áo khoác ra, dù sao bên trong vẫn còn áo sơ mi.

"Nhìn như vậy có vẻ dáng người rất tốt." Hắn thưởng thức nói: "tôi cũng cho cô xem dáng người của tôi."

Nói xong, hắn đem cái áo sơ mi ngắn tay Armani cởi ra, nhìn thoáng qua thì thấy trong túi áo có ánh sáng vàng nhạt, vậy là lá bùa hộ mệnh ở trong đó.

Tôi nhặt cái áo lên nói: "Anh đợi một chút, tôi sẽ ủi quần áo cho anh ngay." Nói xong, tôi bước ra ngoài thì bị Hầu Vũ kéo lại: "Đừng vội đi, mau đến đây, ở lại uống hai ly với tôi."

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Hắn rót một ly rượu vang đỏ rồi ép tôi uống, có vẻ hắn sẽ không để cho tôi đi nếu tôi không chịu uống hết. Tôi cắn răng, chỉ có thể nhận lấy, kiên trì một hơi nuốt xuống.

Hầu Vũ cười sảng khoái, vỗ tay nói: "Quả là nữ trung hào kiệt, đi thôi, nhanh đi ủi áo cho tôi đi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người nói với nữ quỷ: "Được rồi, đến lượt cô ra tay."

Nữ quỷ gật đầu rồi bay vào phòng riêng.

Mấy người đang chơi xúc xắc làm ầm ĩ lên, một tên đàn ông say rượu nhìn thấy một người cô gái từ bên ngoài đi vào, mỉm cười bước tới nói: "Em gái, đến đây uống rượu với chúng tôi nào."

Nữ quỷ quay đầu liếc nhìn hắn, lộ ra nửa đầu đã bị dập nát, tên đó sửng sốt một giây, sau đó hét lên sợ hãi.

Hầu Vũ đang sờ loạn trên thân thể một vũ công, khi nghe thấy tiếng hét của tên kia, hắn ta bất mãn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đột nhiên mắt hắn lóe lên, thấy một cô gái nãy giờ vẫn đứng ở cửa lập tức tiến tới chỗ hắn, dùng con mắt duy nhất còn lại nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn sững sờ hai giây rồi cũng hét toáng lên, thế nhưng cảnh sắc trước mắt lại đột nhiên biến mất, hắn phát hiện mình đang ngồi trên chiếc Lamborghini màu đỏ.

Hắn kinh hãi nhìn xung quanh, chiếc xe này rõ ràng vẫn được giữ trong gara ngầm nhà hắn, hắn vốn rất thích nó, nhưng kể từ lần trước đụng phải người chết, hắn không bao giờ lái nó nữa. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khung cảnh này rất quen thuộc. Đây không phải là con đường nơi hắn gây tai nạn sao?

Hắn không chạm vào xe, nhưng xe đang tự chuyển động, hắn bất ngờ nhìn thấy một nữ sinh trên vỉa hè phía trước, nữ sinh đó như đang suy nghĩ điều gì nên vừa bước đi vừa cúi đầu, xe của hắn bất ngờ tông vào nữ sinh đó.

Sau khi đụng người, hắn hoảng sợ, vốn định đạp phanh nhưng không ngờ lại dẫm lên chân ga, chiếc xe lao qua đầu cô gái và phát ra một tiếng động lớn. Thế nhưng mà, cô gái lảo đảo đứng dậy, chậm rãi quay đầu lại, lộ ra bộ óc đối mặt với hắn: "Là anh đã hại chết tôi!"

Hầu Vũ hoảng sợ ôm đầu mình, không dám nhìn cô ấy: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên uống rượu còn lái xe, lại càng không nên lúc đang lái xe còn để phụ nữ dùng miệng làm.... Đều là lỗi của tôi, xin cô, xin cô tha cho tôi đi".

"Anh giết tôi, nhất định phải trả giá." Nữ quỷ từ trên cao nhìn hắn chằm chằm, nói: "Hoặc là, anh bây giờ lập tức gọi điện thoại cho cảnh sat đầu thú, hoặc là, tôi trực tiếp tiễn anh về Tây thiên."

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

"Đừng giết tôi, đừng giết tôi." Hầu Vũ vội vàng khoát tay, "Thả tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát ngay."

Nữ quỷ lạnh lùng nói: "Điện thoại ở ngay bên cạnh anh."

Hầu Vũ nhìn xem, trên ghế lái quả thực có một chiếc điện thoại di động, là loại cổ điển, nhưng tín hiệu vẫn đầy.

Nữ quỷ bóp cổ hắn nói: "Mau báo cảnh sát."

Hầu Vũ liên tục gật đầu, sau đó nhấc điện thoại bấm số: "Đồng chí cảnh sát, tôi nhận tội. Tôi là người đã giết chết nữ sinh tên Ngải Thanh Thanh. Xin hãy đến bắt tôi. Tôi có chứng cứ, chứng cứ là chiếc xe đang ở trong gara tầng ngầm nhà tôi."

Hắn nói địa chỉ cho cảnh sát, sau đó cúp điện thoại, quỳ xuống đất nói với nữ quỷ: "Tôi đã gọi cảnh sát rồi, xin cô, đừng giết tôi, làm ơn..."

Nữ quỷ không nói gì, cứ lạnh lùng nhìn hắn, cho đến nửa tiếng sau cảnh sát tới, bóng dáng nữ quỷ đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, hắn cảm thấy hoa mắt, thì thấy bản thân đã quay trở lại phòng riêng ở hộp đêm, đám bạn bè cùng các công chúa đã biến mất từ lâu không dấu vết.

Lúc cảnh sát tới hỏi xảy ra chuyện gì, Hầu Vũ nói năng có chút lộn xộn, thật vất vả mới đem sự việc nói rõ ràng, cảnh sát sắc mặt có chút không đúng, những người này không phải ở đây hút ma tuý chứ? Tụ tập rồi cùng nhau hút ma tuý đã phổ biến trong giới phú nhị đại phú tam đại, loại này nếu hút quá nhiều sẽ gây ra áo giác.

"Tóm lại, đi cùng tôi đến đồn cảnh sát làm kiểm tra đi." Một nữ cảnh sát đem hai tay Hầu Vũ còng lại, mang về đồn cảnh sát.

Mà tôi, ngay khi vừa rời khỏi phòng riêng thì đã nhận ra có điều gì đó không đúng.

Nồng độ rượu trong ly cocktail đỏ không cao lắm, tôi chỉ uống một ly, lẽ ra không nên say, thế nhưng đầu óc tôi hiện tại mê man, cơ thể mềm nhũn, trên người một nơi nào đó cũng có chút ướt át. Tôi đột nhiên nhớ tới, ly rượu đỏ bên trong phòng riêng không phải đã hạ chất kích thích rồi chứ?

Tôi từng nghe người ta nói nhiều người trong hộp đêm bỏ thuốc vào đồ uống của các cô gái để dụ dỗ rồi mang họ đi chà đạp.

Có phải tôi cũng đang bị hạ thuốc không?

Chân tôi yếu ớt, bám vào tường loạng choạng đi vài bước, cảm thấy người nóng nực vô cùng, nhịn không được nên cởi áo khoác ra, chỉ để lại chiếc thắt lưng màu đen và áo crop top đen bó sát cùng với quần dài.

Không biết bản thân đã đi bao xa hay đi đến đâu, nhưng cảm giác chung quanh trang hoàng càng thêm xa hoa. Tôi mơ mơ màng màng giống như đụng vào người nào, người kia đem tôi đỡ lấy, giống như đang hỏi tôi cái gì, lỗ tai tôi bên trong vang lên ong ong, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã oặt tại trên người đó, hôn mê bất tỉnh.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Tôi không biết mình đã ngất đi bao lâu, nhưng khi tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trên một cái giường lớn mềm mại, đầu đau đến mức sắp nổ tung. Xoa xoa huyệt thái dương, tôi chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, sắc mặt chợt sợ hãi, cúi xuống kiểm tra quần áo thì thấy vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu cởi ra, cũng không có cảm giác kỳ lạ trên người, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Yên tâm, tôi không có hứng thú với phụ nữ bị hạ thuốc." Một giọng nam vang lên.

Tôi giật mình, khi ngẩng đầu lên thì thấy trên ghế sofa đối diện có một người đàn ông rất đẹp trai, dáng người cũng không tệ, mặc một bộ vest thường ngày màu đỏ nhạt. Rất ít đàn ông mặc đồ đỏ đẹp, thứ nhất phải đẹp trai, thứ hai phải có dáng người chuẩn, thứ ba là khí chất tốt, nếu không thì trông sẽ thô tục và quái dị, nhưng người đàn ông này mặc lên khiến người ta có cảm giác dễ chịu.

"Anh là ai?" Tôi khẩn trương nhìn anh ta, "Đây là nơi nào?"

"Đây là khách sạn." Người đàn ông hơi nghiêng người về phía trước, nói: "Tối qua ở câu lạc bộ giải trí đã xảy ra chuyện kỳ lạ, cô không muốn giải thích sao?"

Khóe miệng tôi co giật một chút: "Chuyện gì?"

Người đàn ông cười đầy ẩn ý: "Đầu tiên, một người phục vụ bị đánh bất tỉnh và quần áo của cô ta bị lấy đi; thứ hai, một vị khách nhìn thấy ma trong phòng riêng, sợ đến mức tè ra quần và gọi cảnh sát."

Tôi khoa trương hỏi: "Có chuyện như vậy sao? Không phải hắn ta sử dụng thuốc quá liều nên mới bị ảo giác sao?"

Anh ta cười nói: "Nói như vậy, cô không biết nữ quỷ đó à?" Vừa nói, anh ta vừa lấy từ trong người ra một tờ giấy Nguyên bảo.

Giấy Nguyên bảo được làm bằng giấy bùa màu vàng, bên trong có phong ấn quỷ khí.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

- ---------------------o-------------------

Edit: Frenalis

🍁Chương 77: Siêu độ nữ quỷ🍁

"Tôi đã thu nữ quỷ vào trong tờ giấy Nguyên bảo này." Người đàn ông vuốt vuốt tờ giấy nói: "Loại ác quỷ hại người này không thể lưu lại, tôi sẽ đem nó đánh cho hồn phi phách tán."

Vừa nói, tay anh ta kết thành pháp quyết, miệng lầm bẩm chú ngữ. Tôi cảm thấy kinh hãi, người đàn ông này vậy mà cũng là người trong giới đạo thuật!

Mắt vừa thấy ngón trỏ anh ta định chỉ lên tờ giấy, một khi giấy Nguyên bảo bốc cháy, nữ quỷ bị nhốt ở bên trong liền sẽ hồn phi phách tán. Mà tôi cũng sẽ phải chịu phản phệ.

"Đợi đã!" Tôi gọi anh ta, "Dừng lại!"

Động tác của anh ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt có mấy phần đắc ý, chất vấn nói: "Cô nuôi quỷ dọa người, không sợ gặp báo ứng sao?"

Tôi cười nhạo một tiếng: "Quả báo? Nếu có báo ứng, Hầu Vũ giết người sao lại không bị báo ứng? Anh là ai? Đạo sĩ được Hầu gia thuê ư? Muốn báo thù thì tới chỗ tôi này."

Người đàn ông khinh thường nói: "Hầu gia? Chỉ bằng bọn Hầu gia, cũng mời được tôi?"

Tôi cười khẩy chế giễu nói: "Vậy anh có lai lịch gì? Đừng nói cho tôi biết anh là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ nha."

Anh ta đặt tờ giấy Nguyên bảo sang một bên, khoanh tay trước ngực: "Tôi tên Đông Phương Lôi, thuộc tổ thứ tư của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X."

Trong lòng tôi giật mình, hóa ra anh ta cũng là người của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X.

Đông Phương Lôi nói: "Cô nếu cũng là người trong giới đạo, hẳn là đã từng nghe nói bộ phận của chúng tôi. Nếu cô thao túng ma quỷ hại người, tôi có quyền bắt cô."

Tôi tức giận nói: "Tôi đã hại ai, đã đả thương ai? Hầu Vũ có bị thương không? Tôi nói cho các người biết, những người như Hầu Vũ cần phải bị trừng trị thích đáng. Tôi xử hắn là để trừ hại cho dân và thay trời hành đạo, không lấy đi mạng của hắn, tức là trừ ác chưa hết! Nếu lần này hắn còn có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, tôi còn muốn diệt trừ tận gốc."

Đông Phương Lôi đột nhiên cười lớn, vỗ tay nói: "Được, được, nói rất hay, có cá tính, tôi thích."

Tôi xuống giường, nhìn anh ta, nói: "Anh không bắt tôi à? Sao anh không đưa tôi về nhà thay vì đưa tôi đến khách sạn?"

Đông Phương Lôi ném tờ giấy Nguyên bảo cho tôi: "Tối qua tôi chỉ đến câu lạc bộ giải trí vui chơi thôi, còn những chuyện khác thì tôi không biết gì cả".

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Tôi nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều."

"Đừng cảm ơn." Anh nói: "Gia đình Hậu Vũ có rất nhiều mối quan hệ, sự việc tai nạn này nhiều nhất chỉ là bồi thường tiền là xong việc. Về sau nếu hắn xảy ra chuyện gì, bị tôi điều tra ra là cô làm, cũng đừng trách tôi không khách khí."

Tôi lờ mờ suy đoán: Phải chăng anh ta đang khuyên tôi nên làm sạch sẽ hơn?

Nghĩ kỹ, trước đây quả thật tôi quá bất cẩn, cho dù người trong tổ 4 không đến gây phiền phức cho tôi thì Hầu gia giàu có quyền thế như vậy, nếu trả giá cao để mời một đạo sĩ cường hãn đến đối phó tôi, thì tôi gặp rắc rối to rồi. Xem ra, cần phải nhanh chóng nâng cao thực lực của mình mới là việc cấp bách.

Tôi gật đầu với anh ta, cảm ơn rồi rời đi, tôi không hề biết sau khi tôi đi, Đông Phương Lôi đã lấy ra một cái điện thoại di động, hình dáng cái điện thoại đó khác với những cái bán ngoài chợ, đó là loại chỉ được dùng cho việc liên lạc bí mật.

"Anh Sâm, tôi đã nhìn thấy cô ấy." Đông Phương Lôi đứng trước cửa sổ sát đất nhìn thành phố bên ngoài nói: "Người phụ nữ này rất thú vị, tôi sẽ trông chừng cô ấy. Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy, được, nể mặt anh Sâm, nếu có thể giúp tôi sẽ giúp. Tôi vừa nhận được tin tức có một vụ án lớn ở đây, nên không nói chuyện với anh nữa, xong việc tôi mời anh đi uống rượu".

Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được tin từ Tư Đồ Lăng, cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe gây tai nạn ở trong gara của nhà Hầu Vũ, nhưng người nhà Hầu Vũ đã tìm được gia đình của nữ quỷ và bồi thường cho họ một số tiền lớn, người nhà của cô ấy quyết định không truy cứu thêm nữa.

Hầu Vũ vốn đã có thế lực rất lớn ở nơi này, nên phán quyết cuối cùng là hắn chỉ bị giam giữ vài ngày, nhưng người nhà hắn lại mời chuyên gia y khoa đến khám, nói Hầu Vũ bị bệnh nặng nên ngay cả giam giữ mấy ngày hắn cũng không cần thực hiện, chỉ ở lại vài ngày trong bệnh viện là xong chuyện.

Trong lòng tôi tức giận, gia đình cô bé vì tham số tiền lớn như vậy nên con gái mình chết cũng không chịu báo thù.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Tôi nói với nữ quỷ: "Em còn muốn trả thù không? Nếu muốn thì chúng ta sẽ tìm cách."

Nữ quỷ trầm mặc một hồi mới nói: "Quên đi, dù sao bố mẹ em cũng đã nhận tiền của hắn rồi."

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Em không tức giận à?"

Nữ quỷ cười khổ: "Nhà em rất nghèo, mẹ bệnh tật liên miên, em trai thì còn nhỏ, gia đình em chỉ dựa vào bố em để kiếm tiền. Lúc em còn sống, mười ngày nửa tháng chỉ được ăn thịt có một lần. Em chết rồi, nhưng người còn sống nhất định phải sống thật tốt. Với mấy triệu tệ này, gia đình em có thể sống thoải mái cả đời."

Tôi không phản bác được, có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho gia đình cô bé. Thế nhưng mà, tôi cảm thấy khó chịu vì vài triệu tệ đã có thể mua được một mạng sống. Thế giới là như vậy, chúng ta, những người nghèo không có quyền lực, cuối cùng chỉ có thể khuất phục trước tiền bạc.

Tôi thở dài và nói với cô bé: "Vậy ngày mai chị sẽ đưa em đến chùa, tìm sư thầy siêu độ cho em".

"Em không muốn rời đi." Nữ quỷ đột nhiên nói: "Em muốn ở bên cạnh chị."

Tôi lập tức từ chối: "chị thực sự không phải là người nuôi quỷ, sao có thể để em theo được?"

Nữ quỷ ngồi quỳ phịch xuống: "Chị ơi, em không muốn rời đi. Dù sao chúng ta cũng có khế ước, chị là người độc thân, phụ nữ độc thân trên thế giới này rất nguy hiểm, nếu em ở lại, em có thể bảo vệ chị."

Tôi xua tay kiên quyết nói: "Không, chị sẽ tự bảo vệ mình, việc này em không cần lo. Ngày mai chị sẽ đưa em đến Hoành Hoa Tự."

Nói đùa, tôi đã bị một tên nam quỷ Chu Nguyên Hạo ám rồi, thêm một nữ quỷ nữa thì làm sao tôi sống nổi?

Nữ quỷ quỳ trong phòng khách cả đêm nhưng tôi vẫn không đồng ý, sáng sớm hôm sau tôi bước ra với tượng người giấy có viết ngày giờ sinh của cô ấy.

Bước vào Hoành Hoa Tự, tôi lại nhìn thấy Đức Tín sư phụ, ông ấy vẫn đang quét sân bên ngoài Đại Hùng bảo điện hết sức chăm chú, bỗng nhiên nhìn thấy dưới đất có một con nhện, lập tức dừng lại động tác trong tay, đem con nhện kia cẩn thận nâng lên, đặt nó ở một bên trên nhánh cây, rồi mới tiếp tục quét rác.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Tôi bước nhanh tới, chắp tay trước ngực chào ông ấy: "xin chào sư phụ."

Đức Tín ngẩng đầu cười nói: "Hóa ra là nữ thí chủ, tôi đã đợi cô lâu rồi".

Tôi ngạc nhiên: "Sư phụ biết con sẽ tới à?"

"Nữ thí chủ gần đây sẽ có một trận kiếp nạn, nếu như cô không đến, tôi sẽ phải đi tìm cô." Đức Tín mỉm cười nói.

Tôi sửng sốt: "Con sẽ gặp rắc rối sao? Đức Tín sư phụ, người có thể nói rõ ràng cho con biết được không? Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Nữ thí chủ không cần kinh hoảng, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi." Đức Tín Sư Phụ bình thản nói, "Tôi có thứ này muốn đưa cho cô, cô nên giữ gìn cẩn thận, nó sẽ có ích cho cô sau này rất nhiều."

Nói xong, ông ấy đưa một hòn đá cho tôi.

Chính xác là một hòn đá, nhìn bề ngoài thì không khác gì những viên sỏi bình thường, tôi nhìn rất lâu cũng không nhìn ra được huyền cơ gì bên trong.

Đức Tín Sư Phụ niệm câu phật hiệu, nói: "Nữ thí chủ, đem nữ quỷ kia cho tôi đi."

Tôi thầm ngạc nhiên, Đức Tín Sư Phụ này thực sự lợi hại.

Tôi lấy người giấy ra, cung kính đưa cho ông ấy: "Sư phụ, đây là một cô bé đáng thương, nếu có thể, xin người hãy siêu độ cô ấy để kiếp sau cô ấy có thể đầu thai vào một gia đình tốt."

Đức Tín nói: "Ai cũng có số phận của mình. Nếu là người tốt thì tự nhiên sẽ tái sinh vào thiện thai. Nếu làm nhiều việc ác thì tự nhiên sẽ đi đến nơi cần đến. Nữ thí chủ không cần phải lo lắng quá nhiều."

Tôi nhẹ gật đầu: "Sư phụ, làm phiền người, người xem, con quyên một vạn tệ tiền nhang đèn có thích hợp hay không ạ?"

Đức Tín lắc đầu: "Bần tăng là người tu hành, không cầm tiền tài. Nếu muốn cảm ơn tôi, thí chủ hãy làm nhiều việc thiện hơn nữa".

Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, đây là một cao tăng đắc đạo, mà tôi muốn đưa tiền cho ông ấy, ngược lại có chút dung tục.

Đột nhiên, nữ quỷ từ trong người giấy chui ra, không có hiện thân nhưng tôi và Đức Tín Sư Phụ đều có thể nhìn thấy.

"Chị Khương, chị còn chưa nói cho em biết tên." Cô bé nhìn tôi nói.

Lúc đó tôi mới nhớ ra là chúng tôi không hề trao đổi tên, trên tờ giấy chỉ viết ngày giờ sinh và tử vi của cô ấy chứ không có tên.

"Chị tên Khương Lâm." Tôi nói.

Cô ấy mỉm cười với tôi, tuy khuôn mặt trông đáng sợ, nhưng tôi lại thấy nụ cười này rất đẹp: "Em tên là Ngải Thanh Thanh, chị Khương, em sẽ nhất định nhớ kỹ tên chị, cho dù kiếp sau em có đầu thai ở đâu đi nữa thì cũng sẽ luôn nhớ kỹ ân tình của chị."

Nói xong cô ấy cúi đầu thật sâu, khiến mũi tôi hơi nhức, sau khi rời chùa tôi đã quyên góp năm vạn tệ vào quỹ công ích của chùa, cũng vì tôi và Ngải Thanh Thanh tích chút công đức.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

- ---------------------o---------------------

Edit: Frenalis

🍁Chương 78: Chuyện lạ ở trường🍁

Ngày thứ hai, tôi ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, mở tủ lạnh ra nhìn xem, đồ ăn bên trong đã sớm ăn sạch, tôi liền đến khu chợ lân cận mua một vài món đồ.

Tôi xách theo một đống túi lớn túi nhỏ từ trong chợ đi ra, vừa hay nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc sáng màu.

Thầy Lang?

Người đàn ông này là giáo viên dạy ngữ văn cấp 3 của tôi, họ Lang. Lúc tôi mới học tiểu học thì ông ấy đã bắt đầu dạy học rồi, ông ấy đối với chúng tôi rất tốt, dạy học sinh cũng rất kiên nhẫn, lớp chúng tôi không ai không thích ông ấy cả.

Tôi định bước lên chào hỏi lại phát hiện cả người ông ấy đều ngơ ngơ ngác ngác, khi ông ấy đi đến đường lớn bên cạnh, vừa vặn có chiếc xe tải lớn chạy qua, ông ấy bất ngờ nhảy ra ngoài đường.

Tôi hoảng hồn, nhanh chân nhào tới nắm lấy áo của ông ấy kéo lại. Ông ấy ngã xuống đất, chiếc xe tải lớn lao vút qua, tôi lo lắng hỏi: "thầy Lang, thầy không sao chứ?"

Thầy Lang ngẩng đầu lên, chợt tôi nhìn thấy một con côn trùng bay ra khỏi cổ áo sau của ông ấy, con côn trùng này chỉ to bằng móng tay và nhanh chóng biến mất trong không trung. Đôi mắt thầy Lang vốn đang trống rỗng bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn tôi nói: "Cô... Khương Lâm?"

Tôi gật đầu: "thầy Lang, tinh thần của thầy có chút không ổn, gặp phải chuyện gì khó khăn sao?"

Lúc này thầy Lang mới nhớ tới chuyện vừa rồi, sắc mặt trở nên khó coi. Tôi thấy ông ấy có chút thất thần, lại hỏi: "thầy Lang?"

Thầy Lang lắc đầu: "Không sao đâu, có lẽ gần đây thầy gặp áp lực rất lớn, lại không được nghỉ ngơi tốt, thầy còn có việc khác phải làm, không cùng em nói chuyện nữa."

Ông ấy vội vã rời đi, tôi nhanh chóng ngăn lại, cho ông ấy số điện thoại di động của tôi, nói nếu như ông ấy có chuyện gì khó khắn, thì gọi điện thoại cho tôi.

Nhìn bóng lưng ông ấy, tôi cau mày lại, trên người thầy Lang có âm khí, nhưng âm khí này rất nhẹ, nếu giác quan thứ sáu của tôi không tăng lên nhiều, có lẽ tôi đã không nhận ra.

Nó có liên quan đến con côn trùng vừa rồi sao?

Về đến nhà, tôi ăn xong một bữa trưa đơn giản và đang chuẩn bị đánh một giấc thật ngon thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Quấy rối giấc ngủ của người ta giống như giết cha mẹ người ta vậy! Tôi không vui đi ra mở cửa, ngoài cửa là thầy Lang.

Ngực tôi lạnh buốt. Lúc này, thầy Lang đã chết rồi.

Ông ấy đứng trước mặt tôi, toàn thân trên dưới đều là máu, lồng ngực thì xẹp lép, có nghĩa là xương ngực tất cả đều bị vỡ vụn, có thể thấy được ông ấy chết thảm thế nào.

Ông ấy chỉ là một sợi tàn hồn, hai mắt nhìn thẳng vào tôi, cầm trong tay một tờ giấy đưa cho tôi. Tàn hồn là không có ý thức, chỉ là một sự chấp niệm cuối cùng trước khi chết, tôi tiếp nhận tờ giấy kia, ông ấy liền hóa thành một làn khói xanh tan vào hư không.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Tôi cảm thấy có chút khó chịu và áy náy, nếu vừa rồi tôi cảnh báo ông ấy một chút, thì có lẽ ông ấy đã không chết rồi. Nhưng mà, trên đời không có thuốc hối hận.

Tôi đóng cửa lại, nhìn kỹ tờ giấy trong tay, hình như được xé ra từ vở bài tập của học sinh, trên đó có đề toán, lật lại thì thấy mặt sau có viết chữ Phòng thể thao tiện ích, phòng học lớp 11/4, tầng thượng của tòa nhà giảng dạy

Chữ viết trông như được viết bởi một học sinh tiểu học, xiêu xiêu vẹo vẹo, phía dưới còn vẽ hình một con bọ.

Đây là ý gì? Tôi như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Đột nhiên điện thoại tôi reo lên, là cảnh sát gọi tới, nói rằng thầy Lang ngã vào công trường có máy đóng cọc đang làm việc phía dưới, bị máy đóng cọc ủi cho chết, trên người ông ấy không có thứ gì, ngoài tờ giấy có số điện thoại di động của tôi.

Tôi chạy vội đến công trường, cảnh sát đã lập hàng rào, bên ngoài đang tụ tập người dân, nhìn vào bên trong thì thấy thi thể của thầy Lang vẫn nằm dưới máy đóng cọc, không còn hình người nữa.

Cảnh sát gọi tôi đến ghi chép, hỏi tôi thầy Lang có vấn đề về tâm thần hay dùng ma túy không? Tôi nói với anh ta rằng chúng tôi đã không gặp nhau trong nhiều năm, nên tôi không biết nhiều về hoàn cảnh của ông ấy.

"Này, các anh cảnh sát, các anh phải giải quyết thay tôi, việc này không liên quan đến tôi, tôi đang làm việc bình thường thì anh ta bất ngờ chạy tới và nhảy xuống hố, tốc độ nhanh quá tôi không kịp phản ứng". Bên kia có người đàn ông trung niên đang lớn tiếng ồn ào, đoán chừng là người lái xe đóng cọc.

Cảnh sát cũng không để ý nhiều, dù sao cũng có rất nhiều công nhân nhìn thấy, chắc chắn là tự sát.

Tôi bước ra khỏi công trường, nhìn thấy một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi đang đeo cặp đi học nhìn vào trong. Trên người cậu ta, tôi cảm nhận được âm khí nhàn nhạt giống như trên người thầy Lang.

Tôi tiến lên vỗ vai cậu ta: "Em trai, em là học trò của thầy Lang à?"

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt: "Người chết bên trong thật sự là thầy Lang?"

Tôi gật đầu: "Không biết tại sao thầy Lang lại không nghĩ thông như vậy."

"Không phải!" Thiếu niên nói: "thầy Lang không có tự sát! Nhất định là bị quỷ giết!"

Tôi vội bịt miệng cậu ta lại: "Đừng nói nhảm, trên đời này không có ma."

"Tôi không có nói bậy, tôi chính mắt nhìn thấy." Thiếu niên vội vàng phản bác.

Tôi nhìn quanh rồi nói: "Chúng ta tới chỗ khác nói chuyện nhé."

Tôi dẫn cậu ta đi, tìm một quán nước giải khát, gọi cho cậu ta một ly kem, nói với cậu ta là tôi cũng là học trò của thầy Lang. Cậu ta dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, không có nhiều tâm cơ nên một năm một mười đem mọi chuyện kể hết cho tôi nghe.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Trường trung học cơ sở Xuân Sơn, cũng chính là trường cấp ba của tôi, gần đây xuất hiện rất nhiều việc lạ. Trường học nào cũng có một số tin đồn đáng sợ, và trường Xuân Sơn cũng không ngoại lệ. Tin đồn nói trường Xuân Sơn có 3 địa điểm ma ám là: phòng tiện ích thể thao, phòng học lớp 11/4 và tầng thượng của khu dạy học. Khi đi tới ba nơi này, bạn không được đi một mình, nếu không sẽ gặp phải điều khủng khiếp. Thời gian gần đây có ba học sinh của trường trung học Xuân Sơn đã biến mất một cách bí ẩn.

Có một học sinh cá biệt của lớp năng khiếu thể dục bị giáo viên thể dục phạt bắt chạy trên sân, chạy xong thì trời đã tối, cậu ta mới nhớ ra đồng hồ điện tử của mình vẫn đang ở trong phòng tiện ích của phòng thể dục, nên cậu ta bảo các bạn cùng lớp là phải trở về lấy, các bạn cùng lớp muốn đi cùng cậu ta nhưng bị cậu ta từ chối. Bạn cùng lớp tận mắt nhìn cậu ta đi vào phòng tiện ích, nhưng lại không có đi ra, bạn cùng lớp sợ xảy ra chuyện gì đó nên đã gọi điện thoại cho cậu ta, nhưng không có ai trả lời, người bạn đó nhìn vào phòng tiện ích qua cửa sổ cũng không thấy có ai ở trong đó. Phòng tiện ích chỉ có một cánh cửa duy nhất, người bạn đó căn bản không nhìn thấy cậu ta đi ra, vậy cậu ta đã đi đâu?

Người thứ hai biến mất là một nữ sinh lớp 11/4, thành tích giỏi, lại rất chăm chỉ, ngày nào cũng là người cuối cùng ra về trong tiết tự học buổi tối. Hôm đó cô ấy có một bài toán chưa giải được, người bạn học hay học cùng cô ấy nói trong nhà có chuyện nên về trước, để cô ấy ở lại một mình trong lớp. Ngày hôm sau, gia đình này nữ sinh này đến trường, nói là con gái họ suốt đêm qua không về nhà. Trong hành lang có gắn camera, nhà trường kiểm tra camera giám sát thì phát hiện nữ sinh này chưa bao giờ ra khỏi lớp tự học. Cô ấy cũng biến mất một cách bí ẩn như vậy.

Người thứ ba là một nam sinh ban luyện thi đại học, đã thi đại học hai năm nhưng không đậu, áp lực rất lớn, cuối cùng cậu ta không thể chịu đựng được nữa, đã leo lên sân thượng tự sát. Lúc đó cậu ta đang đứng ở mép sân thượng, hình như thoáng nghe thấy có người gọi mình, cậu ta quay lại nhìn thì có người nắm lấy tay cậu ta kéo vào. Lúc đó mọi người đều tưởng cậu ta đã được ai đó cứu nhưng khi giáo viên và cảnh sát xông lên sân thượng thì không thấy ai cả. Nam sinh này cũng biến mất một cách bí ẩn.

Ba vụ mất tích này vô cùng kỳ lạ nên đã gây hoảng loạn lòng người, nhiều học sinh không chịu đến trường nữa.

Còn thầy Lang là giáo viên chủ nhiệm lớp 11/4, mà kể từ sau khi nữ sinh lớp ông ấy mất tích, ông ấy vẫn đang một mục điều tra việc này.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Cậu thiếu niên kể chuyện cho tôi nghe tên là Tô Phàn, cũng là học sinh lớp 11/4, là một học sinh giỏi và có quan hệ tốt với thầy Lang. Hai ngày trước, cậu ta nghe thầy Lang nói ông ấy đã có một ít manh mối về những vụ mất tích bí ẩn đó, nhưng không có nói tỉ mỉ, làm sao mà biết được vậy mà chỉ trong thời gian ngắn lại xảy ra chuyện như vậy.

Tôi an ủi cậu ta vài lời rồi đưa cậu ta về trường, buổi tối cậu ta còn có lớp tự học.

Khi đi qua một con hẻm, một vài thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi bất ngờ lao tới, chặn đường chúng tôi, nhìn chằm chằm vào Tô Phàn nói: "Haha, Tô Phàn, cậu cũng có bản lĩnh tán gái đẹp đó, rất tiếc là già quá đi."

Tô Phàn tính cách có chút nhu nhược, cúi đầu nói: "Chị ấy, chị ấy không phải bạn gái của tôi, các cậu hiểu lầm rồi."

"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, trước kia cậu mượn tôi năm mươi tệ còn chưa trả lại cho tôi, nhanh mau trả đi." Thiếu niên cầm đầu đưa tay ra nói.

Tô Phàn nói: "Giả Lộ, tuần trước tôi mới đưa cậu năm mươi tệ mà."

"Tuần trước là tuần trước, hôm nay là hôm nay, cậu có đưa hay không?" Giả Lộ gầm lên, giơ nắm đấm dọa đánh hắn, Tô Phàn lập tức liền sợ, lấy ra năm mươi tệ đưa cho hắn, hắn hài lòng gật gật đầu, lại nhìn tôi một chút: "Tô Phàn, cậu nói xem, chúng ta có phải là anh em hay không?"

Tô Phàn đương nhiên không dám nói không, chỉ có thể gật đầu.

"Được rồi, phụ nữ như quần áo, anh em như tay chân. Chúng ta là anh em nên phụ nữ phải chia sẻ. Cô gái này, cho anh em mượn chơi đùa một chút." Giả Lộ cười tà nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-516)