Vay nóng Tima

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 069

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 069
C69: Lệ quỷ trăm năm
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Lazada


Chẳng lẽ căn nhà chung cư này được xây trên nền của ngôi nhà Dân Quốc ngày xưa? Vừa vặn vào ở cũng là một nhà ba người?

Cát Cát lặp lại bi kịch năm đó, nó muốn nhân cơ hội này trở thành Nhiếp Thanh Quỷ sao?

Đột nhiên cái ót tôi tê rần, ngã nhào xuống đất, Trần Uyển Thanh trong tay cầm cái ghế, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn tôi.

"Ở một phương diện nào đó cô rất thông minh, nhưng cũng rất ngu xuẩn ở một khía cạnh nào đó." Trần Uyển Thanh lấy từ trong túi nhỏ của tôi ra ba món đồ, "Mã Trung Thế tên ngốc đó lại rơi vào tay cô, thật là làm mất mặt Ẩn Sát của chúng tôi.

Trong lòng tôi run lên một cái, Trần Uyển Thanh là thành viên của Ẩn Sát ư?

"Sao hả?" Trần Uyển Thanh cười nói: "Có phải rất khó tin không? Haha, thành viên của Ẩn Sát ẩn giấu khắp nơi. Bất cứ người nào ở xung quanh cô cũng đều có thể là Ẩn Sát".

Tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, Chu Nguyên Hạo nói đúng, trên đời này đáng sợ nhất không phải là ma quỷ, mà là con người.

"Huyết Quỷ mà tôi luyện chế đã bị cô phong ấn phải không?" Trần Uyển Thành trong mắt lộ ra sát ý, "Bản lĩnh thật lớn, nếu như đã có bản lĩnh như vậy thì hôm nay để Nhiếp Thanh Quỷ chín mươi năm tuổi đến giết cô đi, cũng coi như là tôn trọng thực lực của cô".

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Nói xong, cô ta lấy trái tim từ trong túi giấy dầu ra nhét vào ngực của thi thể Trân Nhi, trái tim teo tóp lập tức nở ra, biến thành một trái tim tươi mới. Trân Nhi bỗng nhúc nhích, thẳng tắp dựng đứng lên.

Lại thêm một Lệ Quỷ nữa!

Trần Uyển Thanh nham hiểm cười lạnh, xoay người đi ra khỏi phòng: "Trước khi tôi làm cho Cát Cát tiến hóa thành Nhiếp Thanh Quỷ, cô nên chiến đấu với Lệ Quỷ này đi, tuyệt đối đừng để bị giết, tôi sẽ rất thương tâm lắm đó".

Cô ta đóng cửa lại, tôi cắn chặt răng, loạng chà loạng choạng mà từ dưới đất bò dậy, mặc dù trái tim của nữ quỷ đã trở lại nhưng vết thương trên người cô ta vẫn chưa lành hẳn, vẫn như cũ máu chảy đầm đìa, nhìn rất khủng bố.

Nữ quỷ hét lên, lao về phía tôi, tôi nắm tay tạo thành "Lôi Thế" đẩy về phía trước, tiếng sấm qua đi, trước mặt rỗng tuếch.

Không có đánh trúng!

Phía trên đỉnh đầu tôi có tiếng bò lổm ngổm, lúc ngẩng đầu lên đã thấy nữ quỷ bò trên trần nhà rồi trốn vào trong tường. Trong lòng tôi kinh hãi, cô ta có thể ẩn giấu trong vách tường, nghĩa là cô ta có thể từ bất cứ phương hướng nào chui ra ngoài.

Tôi lấy ra phù chú, cảnh giác nhìn khắp bốn phía, trong lúc nhất thời chung quanh yên tĩnh đến lạ thường, âm thanh duy nhất tôi có thể nghe được là hô hấp và nhịp tim của chính mình.

Đột nhiên, tôi dường như cảm nhận được điều gì đó, bùa trấn áp trong tay tôi đột nhiên di chuyển sang bên trái, đúng lúc thân thể của nữ quỷ xuất hiện, lá bùa này vừa vặn dán vào ngực cô ta.

Nữ quỷ hét lên rồi biến mất trong không trung. Cô ta còn chưa chết, Lệ Quỷ sẽ không bị một tấm bùa trấn tà giết chết đâu.

Đột nhiên, từ phía sau có một đôi tay vươn ra, tóm lấy cổ tôi, lực của nó rất mạnh, chỉ cần một đòn cũng đủ làm gãy cổ tôi.

Nhưng, cô ta không có cơ hội.

Tôi quay đầu, nhìn đôi mắt trắng dã của nữ quỷ, kiếm Đào Mộc trong tay tôi đâm vào vết thương trên ngực cô ta, chính xác vào vị trí trái tim. Sợ cô ta bất tử không chết, tôi liền lấy ra một lọ máu chó đen rảy vào vết thương trên ngực cô ta, nữ quỷ lại hét lên một tiếng, cùng với tiếng kêu đó, thân thể cô ta đột nhiên vỡ vụn, vỡ thành từng mảnh thịt nát, sau đó tan rã trên sàn nhà.

Tôi rút kiếm Đào Mộc ra, trải qua một thời gian cọ xát với Chu Nguyên Hạo, tôi phát hiện năng lực của mình đã mạnh hơn rất nhiều, chỉ cần tập trung chú ý, tôi có thể nhạy bén phát hiện ra đòn tấn công của ma quỷ.

Tôi xoa xoa cái gáy còn hơi đau, cầm thanh Đào Mộc trong tay, mở cửa bước ra ngoài.

"Tôi biết cô sẽ không bị tên Lệ Quỷ đó giết chết dễ dàng như vậy, mặc dù đây chẳng qua là một con Lệ Quỷ rất yếu ớt." Trần Uyển Thanh quay lưng về phía tôi, ngồi xổm trước thi thể đứa bé, đem xương đùi trả về, sau đó chuẩn bị đem bình sữa nhét vào trong tay đứa bé.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

"Dừng tay!" Tôi hét lên: "Cô có biết mình đang làm gì không? Cô đánh thức nó và biến nó thành Nhiếp Thành Quỷ, cô có thể khống chế được nó sao? Nó sẽ không để cho chúng ta còn sống, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này."

"Sẽ chết chỉ có cô." Trần Uyển Thanh nói: "Tôi đã là tam phẩm, mà cô, chẳng qua chỉ là một người mới vừa đạt tới nhất phẩm mà thôi. Tôi có trăm đường trốn thoát khỏi nơi này, càng có trăm cách khống chế được nó".

Cô ta quay đầu lại, dùng ánh mắt vô cùng tự tin liếc nhìn tôi: "Trên đời này không có một người nuôi quỷ nào thoát khỏi dụ hoặc được nuôi một con Nhiếp Thanh Quỷ cả, chỉ cần tôi có thể khống chế nó, để nó làm việc cho tôi, tôi có thể trở thành đệ nhất nuôi quỷ Hoa Hạ."

Nói xong, cô ta nhét bình sữa lại vào tay đứa bé, đứa bé lập tức cử động, nó dùng đôi bàn tay xương xẩu nhét bình sữa vào miệng, ngậm núm vú cao su rồi nhảy dựng lên.

Xương cốt thuần trắng bắt đầu biến đen, đầu tiên là răng, sau đó nhanh chóng lan rộng ra, Trần Uyển Thanh vẻ mặt vui vẻ, từ trong ngực móc ra một tấm phù chú, trên lá bùa có viết ngày sinh của Phương Cát Cát, cô ta gắn bùa vào trán của đứa bé, rồi bắt đầu niệm chú ngữ.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Tôi gấp gáp muốn lao tới ngăn cô ta lại, nhưng cô ta quay lại, hung hăng chỉ vào tôi, tôi cảm thấy như bị đánh mạnh vào ngực, khuỵu gối xuống đất, ho dữ dội. Cô ta tiếp tục niệm chú, từ khi bị lá bùa dán lên, tuy đứa bé bất động nhưng màu sắc đen trên người nó vẫn tiếp tục lan rộng ra không ngừng.

Đột nhiên xung quanh có một cơn gió mạnh cuộn xoáy tạo thành một vòng xoáy màu đen, tập trung về phía đứa bé.

Trần Uyển Thanh đứng lên, hai tay mở ra, mặt tràn đầy vui mừng, niệm lớn một câu thần chú: "Phương Cát Cát, hãy đến lập khế ước với tôi và làm nô lệ cho tôi".

Cô ta chưa kịp nói xong thì đứa bé đã cử động. Nó chộp lấy lá bùa trên trán rồi bất ngờ nhảy lên và dùng một trảo đâm vào lồng ngực của Trần Uyển Thanh. Nghe có vẻ chậm nhưng thực tế toàn bộ quá trình chỉ diễn ra chưa tới một giây, Trần Uyển Thanh căn bản chưa kịp phản ứng, trái tim liền bị đứa bé móc ra. Cô ta không dám tin nhìn Phương Cát Cát, nó vẫn đang cầm trái tim cô ta trong tay, trái tim vẫn còn đập nhẹ.

"Ngươi..." Cô ta phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn ngã xuống, đến chết đều không nghĩ ra, vì cái gì chú ngữ nuôi quỷ lại không linh.

Thật sự là ngu xuẩn!

Trong lòng tôi thầm nghĩ, đây chính là Lệ Quỷ chín mươi tuổi, cô chỉ là tam phẩm, người ta trong vòng một phút là có thể đem cô giết chết.

Phương Cát Cát quay đầu lại, xương và cổ phát ra tiếng rắc rắc khe khẽ, đôi mắt trống rỗng nhìn tôi. Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng nên lùi lại vài bước dựa vào vách tường, thầm nghĩ: Mạng tôi xong rồi!

Phương Cát Cát hai chân đạp một cái lao về phía tôi, tôi tránh cũng không tránh được, dứt khoát nhắm mắt lại chấp nhận số mệnh. Trước mặt lão quỷ này, tôi không có sức đánh trả, Phù Lục trên người tôi đều là Phù Lục cấp thấp, cộng lại có lẽ cũng không có tác dụng gì nhiều. Trong chớp mắt, Phương Cát Cát đã ở trước mặt tôi, một cơn gió lạnh làm mặt tôi xuất hiện vài vết nứt nhỏ.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

"A!" Giữa sự sống và cái chết kinh hoàng, nỗi sợ hãi tột độ, tôi không khỏi hét lớn. Sau đó tôi lại cảm thấy trán mình nóng rát, nóng đến mức tưởng như sắp bị bỏng. Phương Cát Cát thực sự dừng lại trước mặt tôi rồi quay người bỏ chạy thật nhanh.

Nhưng thứ trên trán tôi không cho nó cơ hội trốn thoát. Giống như nữ quỷ ở thôn Hồi Long lúc trước, cơ thể nó bị hút chặt và dần dần bị kéo về phía tôi. Nó lại không có uy thế như lúc giết Trần Uyển Thanh vừa rồi, mà chỉ là một đứa bé bất lực, tứ chi không ngừng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi.

Gần hơn, gần hơn.

Cơ thể Phương Cát Cát bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ, tiến vào trán của tôi.

Tôi cảm thấy như bị một nồi thủy ngân lớn đổ vào đầu, đầu đau nhức dữ dội, đau đến mức sắp chết, tôi ôm đầu lăn lộn trên đất ước gì mình chết đi để không phải chịu đựng nỗi đau này. Tôi không nhớ cơn đau này kéo dài bao lâu, cuối cùng tôi không thể trụ nổi và ngất đi.

Lúc tôi tỉnh dậy là ở trong bệnh viện, Cao Vân Tuyền và Tư Đồ Lăng đều ngồi cạnh giường, thấy tôi tỉnh lại, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Tư Đồ Lăng gọi bác sĩ, bác sĩ khám cho tôi nói: "Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là do quá mệt mỏi mà thôi, cộng thêm lại bị thương nhẹ, não có chút chấn động, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là được."

Tôi ngơ ngác nhìn họ: "Sao tôi lại ở đây?"

Tư Đồ Lăng có chút áy náy: "Xin lỗi Khương Lâm, lẽ ra tôi không nên giới thiệu cho cô vụ này."

Thì ra anh ấy lo lắng cho tôi nên lái xe đến Long Hoa Tiểu Uyển xem xét, đến nhà Trần Uyển Thanh thì thấy cửa không khoá, mở ra thì thấy tôi đang bất tỉnh trong phòng khách, còn Trần Uyển Thanh thì đã chết, ngực có một cái lỗ thủng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-516)