Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 063

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 063
C63: Âm hồn chú trận
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Siêu sale Shopee


Edit: Frenalis

Tôi hơi hối hận, lẽ ra tôi nên rủ Chu Nguyên Hạo đi cùng nếu biết sớm hơn, bây giờ Dịch Sâm đang theo dõi tôi chặt chẽ đến mức tôi không dám gọi điện thoại cho anh.

Sau khi lên chiếc Land Rover của Dịch Sâm và phóng nhanh về phía Phượng Hồ Tây Uyển, Dịch Sâm âm trầm trầm cười nói: "cô Khương chúng ta thật sự có duyên. Mới gặp nhau ở sân bay mấy ngày trước, hiện giờ lại gặp nhau."

Tôi giả vờ ngu ngốc: "Chúng ta gặp nhau ở sân bay? Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?"

Dịch Sâm ẩn ý nói: "Chuyến bay CS4837, cô Khương không có ấn tượng sao?"

Tôi gật đầu nói: "Tôi đến Châu Hàng trên chuyến bay đó. Lúc đó trên máy bay xảy ra nhiều chuyện kỳ ​​lạ, nhưng tôi thực sự không có ấn tượng gì với anh, chẳng qua trí nhớ tôi kém, lại có bệnh mù mặt. Đoán chừng là có từng thấy anh".

Dịch Sâm không nói tiếp, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy rất bất an. Chiếc Land Rover nhanh chóng chạy vào khu biệt thự và dừng lại trước cổng Hồng gia, Dịch Sâm nói: "Sư phụ Mã Trung Thế của Giang San San sống ở đó".

Khi tôi nhìn thấy thì thực ra nó ở đối diện Hồng gia.

"Mã Trung Thế rất lợi hại, cô cẩn thận chút." Dịch Sâm nói.

Tôi nhẹ gật đầu, đi theo anh ta, đi tới thì thấy cửa không khóa, tôi hỏi: "Có thể là có bẫy không?"

Dịch Sâm cười thần bí: "Trước khi gặp Giang San San, tôi đã biết Mã Trung Thế ở đâu."

Trong lòng tôi thất kinh, anh ta thực sự có năng lực như vậy ư, vậy ra anh ta tra tấn Giang San San chỉ để xác minh thông tin có chính xác hay không?

Anh ta nghênh ngang đi vào, tôi thấy mà trợn mắt hốc mồm, coi như Mã Trung Thế ở đây thật, nhưng có thể có cạm bẫy, anh ta vậy mà không sợ chút nào?

Trong biệt thự không có một ai, yên tĩnh đến đáng sợ. Ta không cảm giác được bất kỳ âm khí nào ở đây.

"Dịch tiên sinh, Mã Trung Thế chẳng lẽ là đã chạy trốn rồi sao?" Tôi hỏi.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

"Hắn không thể chạy." Dịch Sâm nói: "Hắn bắt các đồng nữ đi luyện công, khẳng định là đã bày ra âm hồn chú trận, trận pháp này cần thời gian chuẩn bị rất lâu, dùng đồ vật đều rất khó kiếm, trừ phi hắn hoàn toàn từ bỏ, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ chạy."

Nói xong, anh ta bắt đầu lục soát toàn bộ ngôi nhà.

Kỹ năng tìm kiếm của anh ta rất nhuần nhuyễn, cũng rất chuyên nghiệp, có vẻ như đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, tôi chỉ có thể đi theo phía sau anh ta như một kẻ ngốc.

Anh ta bước vào gara, bên trong có một chiếc Audi A6 đang đậu, anh ta vòng qua xe, sau đó tiến ra phía sau xe đập một chưởng lên đó, chiếc xe lập tức lao ra vài mét đập vỡ cửa cuốn.

Tôi bàng hoàng không nói nên lời, trên xe có một vết bàn tay rất sâu.

Cao thủ! Tôi trong lòng tôi thán phục, có chắc đây không phải là kỹ xảo điện ảnh không?

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Dịch Sâm dẫm lên mặt đất, sau đó bỗng nhiên một chưởng vỗ trên mặt đất, dùng sức kéo một cái, thế mà đem sàn nhà kéo lên một mảng lớn. Đó là một cánh cửa tầng hầm, dày nửa tấc, thế mà bị anh ta đập xuyên qua, tôi hoàn toàn phục rồi.

Bên trong cánh cửa sắt có một phù chú để ngăn ngừa âm khí thoát ra ngoài. Nếu cửa bị phá hư, bùa tự nhiên cũng bị phá vỡ, âm khí mạnh mẽ từ dưới đất thoát ra khiến mọi người dựng tóc gáy. Đột nhiên một đôi bàn tay trắng bệch từ dưới tầng hầm thò ra, ngay sau đó, một ma nữ mặc đồ trắng bò ra, đầu rất dài, tóc che kín khuôn mặt, giống như Sadako trong bộ phim ma nổi tiếng Nhật Bản. Ma nữ lao về phía Dịch Sâm, anh ta xoay người nhanh chóng né tránh nhưng tôi thì đang đứng ngay sau lưng anh ta. Tôi chửi thầm trong lòng, ma nữ đã xông lên, tôi cắn răng sử dụng "Lôi thế" hô to: "Ngũ lôi mãnh tướng, sét đuổi mây bay, phá".

Có tiếng sấm vang lên, ma nữ hét lên một tiếng, bị tôi đánh cho hồn phi phách tán.

Đôi mắt Dịch Sâm lóe lên như đang suy nghĩ gì đó. Tôi hung tợn trừng mắt liếc anh ta, anh ta làm vậy là vì muốn kiểm tra thực lực của tôi, cảm giác bị người ta hố thật sự rất khó chịu.

Dưới tầng hầm vang lên một tiếng gầm rú, sau đó có một người đàn ông lao ra, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, nhìn như trí thức nhưng ánh mắt lại nham hiểm, trên người tràn ngập khí tức quỷ dị.

Đây là người nuôi quỷ!

Ánh mắt hắn như dao găm nhìn chằm chằm vào tôi: "Ngươi dám giết nữ quỷ của ta."

Tôi tay nửa nắm thành quyền, đề phòng hắn lần nữa thả ra một con quỷ nữa. Nhưng hắn từ thắt lưng rút ra một khẩu súng, chĩa vào tôi, tôi giật mình, làm ơn, ông là người trong đạo mà lại đi dùng súng á, có thể chuyên nghiệp hơn được không?

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Lúc này Dịch Sâm động đậy, nhanh chóng nắm lấy tay hắn, mấy chiêu liền rút súng ra.

Trên mặt người đàn ông chợt nở một nụ cười quỷ dị, Dịch Sâm biến sắc, anh ta hét lên "Không tốt", lập tức quay người lao về phía tôi. Tôi bị anh ta đè xuống đất, dùng thân mình che chắn cho tôi, còn người đàn ông kia thì tự nổ tung.

Kiểu tự hủy này không phải là một vụ nổ kinh thiên động địa như bom, mà giống như một quả dưa hấu bị đập vỡ, phát ra một tiếng máu thịt be bét trầm đục, đột nhiên nổ tung, máu thịt đầy người bắn tung tóe khắp nơi.

Tôi ngửi thấy mùi tanh hôi thối vô cùng nồng nặc.

Dịch Sâm trên mặt có chút đau đớn, anh ta ngồi dậy, sau lưng bốc lên một làn khói xanh đen. Những máu thịt đó thực chất là chất độc, còn là chất độc cực kỳ độc.

"Cửu Tử chú." Dịch Sâm từ trong quần áo lấy ra một cái lọ, nuốt thuốc bên trong, sau đó sắc mặt trở nên tốt hơn."Loại độc dược này đặt lên người, sau đó để hắn đến gần kẻ địch, và rồi tự nổ để loại bỏ đối thủ. Các pháp sư cổ đại dựa vào điều này để ám sát các nhân vật chính trị."

Dịch Sâm cởi áo khoác và sơ mi, lộ ra phần thân trên, trên lưng đầy vết thương ăn mòn, trông rất khủng khiếp.

"Bây giờ phải đi tìm Mã Trung Thế để đòi lại món nợ này." Anh ta lạnh giọng nói, lập tức nhảy xuống tầng hầm.

Người vừa rồi không phải Mã Trung Thế sao?

Tôi cắn răng, vốn muốn hỏi anh ta tại sao lại cứu tôi, nhưng lại không hỏi được nên cũng nhảy xuống theo.

Toàn bộ tầng hầm ước chừng hơn trăm mét vuông, trên mặt đất lít nha lít nhít những bùa chú bằng sơn màu đỏ, dày đặc xếp thành một vòng tròn lớn. Một người đàn ông gầy gò mặc áo sơ mi trắng ngồi xếp bằng ở giữa, quay lưng về phía chúng tôi, ở mỗi hướng của trận pháp hình tròn có một cô bé đang ngồi, tổng cộng bảy cô bé tương ứng cho bảy hướng, đều không mặc quần áo, ánh mắt trống rỗng mờ mịt.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

"Mã Trung Thế, đã lâu không gặp." Dịch Sâm lạnh lùng nói.

Mã Trung Thế vẫn bất động, không hề quay đầu lại, nói: "Dịch tiên sinh, có thể tìm được nơi này, bản lĩnh của cậu không nhỏ."

Dịch Sâm cười lạnh: "Mã Trung Thế, ông thật sự cho là tôi tìm dễ lắm sao. Hai năm nay tôi đi khắp nơi trong nước, cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, bắt ông về quy án."

Mã Trung Thế cười lớn, quay mặt sang một bên, khuôn mặt thon gọn hơn, để lộ gò má cao: "Bắt tôi quy án? Dịch tiên sinh khẩu khí không khỏi cũng quá lớn nhỉ."

Dịch Sâm nói: "Chẳng lẽ ông bây giờ còn có thể trốn được?"

"Khi tôi đột phá đến tầng thứ ba, giết cậu cũng giống như chặt dưa cắt rau. Còn sợ gì không đi được?" Mã Trung Thế rất tự tin.

Dịch Sâm lạnh lùng nói: "Có tôi ở đây, ông cho rằng ông thật sự có thể thăng cấp sao?"

Mã Trung Thế nói: "Tôi đã mất trọn hai tháng để thiết lập âm hồn chú trận này. Nếu bước vào một bước, chú trận sẽ lập tức khởi động, đem linh hồn của bảy đồng nữ toàn bộ nghiền nát."

Trong lòng tôi giật mình, tâm tư thật độc ác, kiểu này Dịch Sâm sợ ném chuột vỡ bình, căn bản không dám động thủ.

Dịch Sâm trầm mặc không nói.

Mã Trung Thế cười nói: "Dịch tiên sinh, cậu đứng ở đây có thể nhìn tôi thăng cấp tam phẩm đi".

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Nói xong, hai tay hắn đặt trước ngực kết pháp quyết, trong miệng niệm chú, khi niệm chú, tất cả bùa chú trong pháp trận bắt đầu chuyển động, giống như vô số con nòng nọc đang bơi lội.

Mã Trung Thế giơ tay đưa tay về phía một cô bé, thân thể cô bé không nhúc nhích nhưng dường như bị một lực lượng nào đó thu hút và trượt về phía hắn ta.

Mã Trung Thế cười lớn, bế cô bé lên, để cô bé ngồi dạng chmân trên người mình.

Súc sinh!

Tôi đang định xông lên thì bị Dịch Sâm chặn lại, tôi không rõ nhìn anh ta, nhưng anh ta lại nở nụ cười tự tin: "Đừng lo, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát."

Bên kia Mã Trung Thế sắp tiến vào cơ thể cô bé, tôi lo lắng trừng mắt nhìn Dịch Sâm, nếu có thủ đoạn gì thì mau chóng dùng đi. Đó là một cô bé chưa đầy mười tuổi. Nếu bị Mã Trung Thế chà đạp thì phải làm sao bây giờ!

Các chú ngữ bên trong âm hồn chú trận di chuyển càng lúc càng nhanh, đột nhiên, có một đạo chú ngữ từ bên trong pháp trận chui ra ngoài. Tiếp theo, những chú ngữ khác trong pháp trận như ngựa hoang mất cương chạy tán loạn, tất cả đều tranh nhau thoát ra ngoài, pháp trận trong nháy mắt bị phá hủy.

Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-516)