C35: Anh có người phụ nữ nào khác à
← Ch.034 | Ch.036 → |
Edit: Frenalis
"Đều im miệng cho tôi!" Bỗng nhiên một tiếng uy nghiêm gầm thét truyền đến, tất cả mọi người dừng lại động tác nhìn về phía giường. Kha Chấn đã tỉnh dậy từ lúc nào, nhìn hai anh em đang giận dữ đánh nhau.
Sắc mặt của hai anh em đều có chút nóng bừng: "Cha."
"Nhìn xem tụi bây thế nào! Tao chưa có chết đâu. Nếu tao chết rồi có phải hai đứa bây đánh đến người sống ta chết không?". Kha Chấn một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
"Sao ông còn tỉnh lại?" Dì Tiết chỉ vào ông ấy hét lớn: "Sao ông không chết sớm hơn, sao ông không chết sớm hơn đi!"
Cơ thể Kha Chấn vẫn còn rất yếu, miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, tát dì Tiết một cái thật mạnh: "Tiện nhân!"
Dì Tiết bị ông ấy đánh mạnh đến mức nghiêng đầu, khóe miệng bị nứt, có một ít máu chảy ra.
"Tiện nhân, khi nào mới đến lượt bà nói chuyện trong nhà này!" Kha Chấn tức giận nói.
Dì Tiết toàn thân run rẩy: "Ông, ông..."
"Bà nghĩ mình là ai?" Kha Chấn lạnh lùng nói: "Bà xuất thân từ thôn quê ra, gia cảnh nghèo đói, bà cho rằng tôi thực sự thích bà sao?"
Dì Tiết bật khóc: "Tôi đã ở bên cạnh ông gần ba mươi năm rồi!
"Lúc đó tôi nói sẽ cho bà một trăm vạn để đi du học Anh quốc, nhưng bà kiên quyết đòi đến nhà tôi làm người hầu." Kha Chấn nói: "Người hầu thì phải ra dáng của người hầu, còn muốn chuyển lên làm vợ chính thức?Bà tuổi cũng đã cao, sao còn nằm mộng giữa ban ngày".
Dì Tiết lắc lắc người tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất.
"Cha!" Kha Vi tiến lên một bước, "Nói cho con biết, lời bà ta vừa nói có phải là sự thật không?"
Kha Chấn liếc hắn một cái: "Kha Vi, tiện nhân này muốn hại ta. Ta muốn con thề, kiếp này con sẽ không bao giờ nhận bà ta. Con vẫn là con của ta. Còn nếu muốn nhận bà ta thì cùng bà ta cút khỏi Kha gia".
Sắc mặt Kha Vi đột biến, hắn nắm chặt tay, liếc nhìn dì Tiết, người cũng đang nhìn hắn. Vài phút sau, Kha Vi đưa ra lựa chọn: "Mẹ tôi chỉ có Tưởng Tuyết mà thôi."
Kha Chấn hài lòng nhưng dì Tiết lại tuyệt vọng. Kha Chấn nói với dì Tiết: "Nể tình bà đã làm việc ở nhà chúng tôi nhiều năm nên hôm nay tôi sẽ không gọi cảnh sát. Cút khỏi đây đi".
Dì Tiết lung lay bước ra ngoài, sắc mặt Kha Chấn hơi cải thiện, quay sang nói với tôi: "Vị đại sư này, cảm ơn cô lần này đã cứu tôi, nếu không tôi đã bị tiện nhân đó giết chết rồi."
Tôi mặt lạnh nói: "Không cần, con trai ông đưa tiền cho tôi, tôi không quấy rầy người một nhà đoàn tụ. Tạm biệt".
"Vậy tôi không giữ lại nữa, Kha Ngôn, tiễn cô ấy giúp cha."
Kha Ngôn tiễn tôi ra ngoài và nói: "Xin lỗi vì đã để cô nhìn thấy chuyện xấu trong nhà".
"Không sao đâu." Tôi thờ ơ xua tay, anh ta muốn đưa tôi về nhưng tôi từ chối, bắt xe buýt trở về.
"Thế nào?" Chu Nguyên Hạo ở một bên chế giễu tôi, "Có phải là có chút hối hận vừa rồi mình chạy quá nhanh không?"
Tôi nhìn anh một chút, nghiêm túc hỏi: "Chu Nguyên Hạo, tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh nhất định phải nói thật."
"Hỏi đi." Anh thản nhiên nói.
"Anh có người phụ nữ khác không?"
Anh sửng sốt một lúc: "Ý em là gì?"
"Dù là khi anh còn sống, hay sau khi chết đi, anh có từng có người phụ nữ hay ma nữ nào khác không?"
Anh kỳ quái hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Tôi nghiêm túc nói: "Tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba."
Anh bật cười một tiếng: "Thì ra là vì chuyện này, vậy thì em yên tâm đi, tôi không có nữ nhân, cũng không có hứng thú với ma nữ, em là người đầu tiên."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thật xui xẻo khi bị một con ma nam vô cớ quấn lấy, nếu tôi cũng trở thành kẻ thứ ba mà không rõ nguyên nhân thì tôi gặp phiền phức rồi.
Anh nói tiếp: "Em nghĩ tôi giống những cậu ấm ăn chơi kia sao, mặc kệ là loại người phụ nữ nào, chỉ cần dáng dấp đẹp đều muốn? Em đang nghi ngờ phẩm vị của tôi à?"
Nghe nói như thế, trong lòng tôi có chút mừng thầm, là ý nói, tôi vẫn được tính là ưu tú sao?
Trở lại trong tiệm, Chu Nguyên Hạo liền chui vào trong vạc đồng hấp thu âm khí của quỷ đói, tối đến lại chui ra cùng tôi làm chuyện đó. Anh giày vò tôi suốt đêm, thay đổi nhiều tư thế khác nhau, không biết anh đã học được mấy cái đó ở đâu nữa. Khi anh ở trong vạc đỉnh đồng, sẽ không phản hồi lại bất cứ điều gì, cho dù có gọi thế nào đi chăng nữa.
Chớp mắt năm ngày trôi qua, hôm đó Cao Vân Tuyền gọi điện cho tôi, tôi mang theo trái cây đến thăm, lần này y tá của anh ấy là một phụ nữ trung niên, chăm sóc rất chu đáo. Tôi vẫn có chút bất an, nghĩ rằng anh ấy sẽ nhắc đến việc yêu cầu tôi làm bạn gái lần nữa, nhưng anh ấy không nói gì, chỉ hỏi tôi dạo này thế nào, tôi nói chuyện với anh ấy vài câu, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái nên tạm biệt rồi ra về, mới phát giác được nhẹ nhõm một chút.
Tôi trở lại cửa hàng đã là buổi tối. Vừa bước vào, Chu Nguyên Hạo đã ngồi trên giường lạnh lùng nhìn tôi: "Em đi đâu vậy?"
Tôi giật giật khoé miệng: "Đi gặp một người bạn."
"Người bạn nào?"
"Cao Vân Tuyền." Tôi kể cho anh nghe về lần trước tôi đi bắt cương thi, nhưng tôi không nhắc đến việc Cao Vân Tuyền tỏ tình, nếu không đoán chừng bây giờ anh sẽ đến bệnh viện lấy cái mạng nhỏ của người ta.
Anh mắt lạnh nhìn tôi: "Không còn chuyện gì khác?"
Tôi không vui đáp: "Còn có thể có chuyện gì nữa?"
Anh hừ lạnh một tiếng, không hỏi thêm nữa, vẫy tay với tôi: "Lại đây."
"Làm gì vậy?" Tôi luôn cảm thấy vẻ mặt anh chút không đúng.
"Tới hầu hạ." Anh nói.
Mặt tôi chợt đỏ bừng, giận dữ nói: "Ban ngày ban mặt, đừng có không đứng đắn như vậy!"
"Em hầu hạ tôi dễ chịu, tôi sẽ không so đo việc của Cao Vân Tuyền."
Tôi kêu lên một tiếng lưu manh: "Tôi và Cao Vân Tuyền căn bản không có gì!"
Anh híp mắt nói: "Em tới hay không tới? Em không tới thì tôi tới."
Tôi ở trong lòng mắng một câu thô tục, vẫn là ngoan ngoãn đi tới, anh nắm tay tôi kéo một phát hướng trên giường, nháy mắt liền đem tôi đặt dưới người. Tôi giận dữ, hàm hàm hồ hồ mắng một câu thô tục.
Anh cười nói: "Còn có tinh lực mắng chửi người, xem ra tôi còn chưa ra đủ sức."
Trời còn chưa sáng, anh liền vỗ nhẹ mặt tôi, nói tôi đừng có lại trêu hoa ghẹo nguyệt, rồi chui vào vạc đỉnh đồng.
Kỳ lạ là mấy ngày nay tôi bị anh giày vò mà không thấy mệt chút nào, tôi hỏi Chu Nguyên Hạo thì anh bảo rằng sau khi anh hấp thụ âm khí từ quỷ đói trong vạc đồng thì đã truyền qua một phần cho tôi. Tôi là người sống nên không thể trực tiếp hấp thụ âm khí mà chỉ có thể dựa vào phương thức này để hấp thụ, đối với tôi rất tốt.
Quả nhiên, tôi cảm thấy thị giác, khứu giác và thính giác của mình đều tiến bộ rất nhiều, sức lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn, trước đây tôi từng bị cận thị 2 độ, nhưng bây giờ thị lực ước tính là 1, 5 độ. Không chỉ có như thế, tôi phát hiện ra "Lôi thế" bây giờ có thể sử dụng hai lần trong khoảng thời gian ngắn, mà uy lực sẽ không bị giảm bớt. Quan hệ tình dục mà vẫn có thể trở nên mạnh mẽ, trên đời lại có chuyện tốt như vậy!
Tôi đang ăn sáng thì chợt nhận được cuộc gọi của dì Hai.
Dì Hai là mẹ của Hùng Duệ, bà ta có tính cách hơi bợ đỡ, ở đây chúng tôi có tục lệ họ hàng, bạn bè thân thiết nhất phải thay phiên nhau ăn cơm vào dịp Tết Nguyên Đán, có lẽ bà ta sợ tôi sẽ vay tiền nên kể từ khi cha tôi qua đời, bà ta chưa bao giờ gọi tôi qua ăn tối. Người trong gia đình bà ta tiếp xúc với tôi nhiều nhất là Hùng Duệ, vì hắn thường xuyên đến vay tiền tôi.
Dì Hai ở đầu bên kia điện thoại đau lòng khóc, khóc đến mười phút mới dừng lại, tôi thấy hơi nhức đầu, hỏi bà ta chuyện gì xảy ra, bà ta nức nở nói: "Khương Lâm à, anh họ của cháu bị một con hồ ly tinh mê hoặc."
Tôi nghĩ thầm, cô gái nào mà không có mắt như vậy, Hùng Duệ là một khối da trâu, nếu như bị hắn dính vào thì có muốn thoát cũng không thoát được.
"Dì Hai, đây không phải là chuyện tốt sao?" Tôi nói, "Anh họ cũng đã lớn rồi, không phải là lúc nên tìm vợ sao?"
"Tốt cái gì." Dì Hai kêu lên, "Nếu đối phương là người nghiêm túc thì dì đương nhiên sẽ vui, nhưng cô ta lại là gái làm trong tiệm mát xa".
Tôi thầm cười nhạo, một người phụ nữ nghiêm túc có thể thích hắn ta sao?
"Gái trong tiệm mát xa thì cũng thôi đi, nhưng dì thấy cô ta căn bản không phải là người!"
Dì Hai kể Hùng Duệ gặp người phụ nữ này trong một lần đi tiệm mát xa, về sau hắn liền si mê, mỗi lần đến đó chỉ tìm cô ta chứ không tìm ai khác. Trên người có chút tiền đều lấy đi đưa cho cô ta, người phụ nữ đó nói muốn mua cái gì, dù đắt thế nào hắn cũng mượn tiền để mua cho cô ta, cô ta muốn một sợi dây chuyền vàng, hắn liền trộm của dì Hai đưa cho.
Nhưng điều đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau.
Một ngày nọ, Hùng Duệ trở về nhà, dì Hai thấy cánh tay của hắn được quấn băng gạc, hỏi mới biết được hóa ra là người phụ nữ kia muốn nếm thử thịt người là mùi vị gì, hắn thế mà liền cắt một miếng thịt trên cánh tay mình, đem làm thành một đĩa thịt băm xào!
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |