Vay nóng Homecredit

Truyện:Ly Hồn Ký - Chương 15

Ly Hồn Ký
Trọn bộ 90 chương
Chương 15
Hung thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

Siêu sale Shopee


Tối hôm nay vẫn như thường lệ, vì liên tiếp mấy ngày sau đó đều không có chuyện gì xảy ra, tâm trạng hoảng loạn của Kim Thu rốt cuộc cũng trở lại bình thường, cô không thể mãi phiền Vệ Thiên Hành tiếp tục chiếu cố mình, liền ở lại công ty tăng ca như lúc trước.

Đương nhiên, Vệ Thiên Hành cũng rất bận rộn, thái độ với công việc của hắn vô cùng cứng rắn, tỉ mỉ, gần như là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hoặc nói hắn là người có yêu cầu đối với chính mình vô cùng cao, có thể hoàn thành mọi việc với tỉ lệ 100%, tuyệt đối không cho phép xảy ra trường hợp 99, 9%.

Kim Thu chịu khổ với hắn đến hơn mười giờ mới tan tầm, Vệ Thiên Hành không yên tâm cô, hoặc nói phẩm chất lịch thiệp vốn có của hắn không yên lòng để một cô gái trẻ tuổi về nhà một mình muộn như vậy, vì thế hắn đề nghị đưa cô về nhà.

Kim Thu không từ chối, nhưng ngoài ý muốn là, xe chạy được hơn nửa đường, di động của Vệ Thiên Hành cũng đã vang lên đến lần thứ tám, Kim Thu liếc một chút, trên màn hình là hai chữ lớn 'Quách Quỳnh', cô không khỏi nói: "Có thể có chuyện gì gấp hay không?"

Vệ Thiên Hành cũng rất thiếu kiên nhẫn, đeo lên tai nghe: "A lô."

Kim Thu nghe không rõ Quách Quỳnh nói gì, nhưng chắc chắn là chuyện rất quan trọng, vì Vệ Thiên Hành lập tức thắng gấp, dọa cô nhảy dựng lên, vừa quay đầu liền thấy hắn nghiêm túc nói: "Tôi biết rồi, tôi lập tức tới ngay, cô đừng gấp."

Kim Thu rất thức thời: "Vệ tổng, cám ơn anh đưa tôi về, đến đây tôi có thể tự đi."

Nơi này cách khu Lệ Chi đã rất gần, vì thế Vệ Thiên Hành cũng không nói nhiều: "Vậy cô cẩn thận." Cô vừa xuống xe hắn liền đạp chân ga chạy như bay, có thể thấy tình huống hết sức khẩn cấp, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đèn đường trên vỉa hè rất sáng, nhưng các cửa hàng ven đường cũng đã đóng cửa, trên phố vắng ngắt, nhưng vì bây giờ đã vào hạ, buổi tối không những không lạnh, thậm chí vô cùng mát mẻ, không biết hoa ngọc lan sân nhà nào đang tỏa hương, đứng bên ngoài cũng có thể ngửi thấy.

Đêm tối thoang thoảng hương hoa, một mùi hương thơm ngát làm say lòng người, Kim Thu hít sâu một hơi, thả chậm bước chân.

Một thành phố lớn như Hải Thành, nhịp sống quá nhanh, thâu đêm suốt sáng, không có buổi tối thực sự, nhưng đi bộ ở một góc phố cũ như vậy, có thể thu được chốc lát bình tĩnh sau một ngày bận bịu. Trước đây khi chọn nhà, cô rất yêu thích cảm giác yên lặng thế này, đặc biệt là khi hạ đến, ven đường lá cây xanh rì khuất bóng, vô cùng mát mẻ.

Cô rẽ vào một con đường, nhưng khi khóe mắt vô tình lướt qua liền cảm thấy toàn thân cứng ngắc —- nếu cô không nhìn lầm, hình như có một cái bóng ở ngay phía sau cô.

Là một người đi đường xa lạ, hay có người đang theo dõi cô? Kim Thu căng thẳng đến mức cảm thấy trái tim như nhấc lên đến cổ họng.

Bỗng nhiên có người nắm lấy tay cô, giọng nói quen thuộc xuất hiện bên tai: "Đừng quay lại."

Câu nói này của anh làm cô càng thêm hoảng sợ, muốn hỏi một chút nhưng lại không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể máy móc đi về phía trước, chỉ cần rẽ thêm một lần là đến khu Lệ Chi.

Kim Thu muốn bước nhanh hơn, nhưng đi đến nửa đường lại bị người đẩy một cái, tiến vào một đường hẻm, cô bất ngờ đối mặt với một đôi mắt xanh biếc của mèo hoang, suýt chút thét lớn thành tiếng, may là cô nhanh tay kịp che miệng mình lại.

Con mèo hoang cả người bẩn thỉu khinh thường liếc nhìn cô là đồ con người ngu ngốc, lắc đuôi liền nhảy ra, Kim Thu thở phào nhẹ nhõm, khi quay đầu lại, liền thấy anh chọn đúng thời cơ chộp lấy một cái chai đập lên đầu người đang theo dõi cô, đó có lẽ là chai bia, 'choang' một tiếng liền vỡ nát, sau gáy hắn bị đánh một cái, ngã rầm xuống đất, máu chảy đầy trán.

Kim Thu hoảng sợ: "Anh làm gì vậy?" Cô nhìn anh, vốn khi xuất hiện trước mặt cô, dáng vẻ của anh không khác gì người bình thường, nhưng bây giờ lại trở nên hơi trong suốt, nhìn như một con ma, cô sốt ruột, "Anh sao thế?"

"Anh không sao." Ngay cả giọng nói cũng suy yếu không ít, anh ném cái chai đi, "Hiện hình trước mặt người khác quá miễn cưỡng, anh duy trì không được bao lâu, bà xã à em báo cảnh sát đi, nói cho bọn họ người này chính là người đã lẻn vào nhà cướp của hôm đó..." Anh nhìn vào ánh mắt lo lắng của cô, khẽ mỉm cười, "Anh không sao đâu, nghỉ ngơi một chút là được."

Thân hình của anh biến mất vô tung, nhưng Kim Thu vẫn cảm thấy được anh đang vững vàng nắm lấy tay mình, lúc này cô mới thoáng yên tâm.

Nhớ lại lời anh vừa nói, Kim Thu liền sợ nổi da gà, lập tức lấy di động ra gọi cảnh sát, sau đó mới đi đến nhìn hiện trường một chút, người kia xem ra còn rất trẻ, tay nắm một con dao, Kim Thu vừa nhìn vừa cướp lấy con dao, sau đó ngẫm lại, mình không biết dùng, cầm dao lại càng nguy hiểm, vì vậy ném đi thật xa, tiếp theo phát hiện chai bia Bạch Tuyên dùng để đập hắn còn trên đất, cô vô thức cầm lên, xóa đi dấu vân tay của anh (anh có thứ này sao?), sau đó in dấu vân tay của mình vào, ... để tạo chứng cứ.

Có thể nghĩ được nhiều chuyện như vậy chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Kim Thu rất khâm phục mình vì đã không xem vô ích mấy bộ phim suy luận phá án trên ti vi.

Không bao lâu xe cảnh sát liền đến, Kim Thu đã sớm tạo dựng được lời nói dối: "Nửa đường tôi phát hiện mình bị hắn đi theo, lại cảm thấy hắn rất giống người đã đến cướp của ngày đó..."

Người đàn ông đến thẩm tra là vị đồng chí đã gõ cửa nhà cô hôm đó, rất nghiêm túc hỏi cô: "Vậy sao lúc đó cô không nói?"

"Tôi..." Kim Thu hơi do dự, thật ra cô hoàn toàn không nhìn thấy, là Bạch Tuyên đã thấy, "Không dám." Lời nói dối của cô càng ngày càng có thứ tự, "Tôi sống một mình, không dám nhiều lời, nhưng không ngờ hắn vẫn tìm đến tôi... Hắn chưa chết đúng không?"

Tuy có thể xác định cô là vì tự vệ, nhưng nếu đã chết thì sẽ không dễ xử lý... Đối với chuyện này, Kim Thu vẫn rất thấp thỏm, người cảnh sát kia lại không lộ vẻ gì: "Vẫn chưa rõ lắm."

Sau đó anh ta lại hỏi cô thêm vài chi tiết nhỏ, bao gồm làm sao cô phát hiện có người theo dõi, đối phó thế nào, Kim Thu đổi chủ ngữ thành 'tôi', đều nói thật, cô còn lo lắng có phải sẽ như trong phim truyền hình, thông qua vết thương trên đầu hắn ta liền có thể suy đoán ra chiều cao cùng sức lực của người ra tay, vậy sẽ phát hiện nó không khớp với cô.

Sự thật chứng minh cô đã suy nghĩ nhiều.

Lần đầu Kim Thu bước vào cục cảnh sát, liền ở lại đến hơn mười hai giờ, cuối cùng vẫn là xe cảnh sát đưa cô về, mấy tiếng vừa rồi thật không tầm thường chút nào.

Cô đã kiệt sức, nhưng vừa vào cửa, chuyện đầu tiên là hỏi: "Bạch Tuyên?"

Anh ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô, nhưng xem ra tinh thần không được tốt, Kim Thu vô cùng đau lòng: "Sao lại như vậy?" Bình thường anh đều phấn chấn nhảy nhót tưng bừng, vào lúc này sao lại uể oải suy sụp như thế!

Bạch Tuyên ôm eo cô, đặt cằm lên bả vai cô, cả người dựa vào cô, nhưng Kim Thu lại cảm thấy, anh nhẹ bẫng không trọng lượng như một mảnh lông chim.

Cô hoảng sợ: "Anh sao vậy, không thoải mái chỗ nào?"

"Dựa vào là tốt lên thôi." Anh yếu ớt nói, "Ngày mai là khỏe rồi, đừng lo lắng."

Đã một giờ, Kim Thu cả người đầy mồ hôi, không tắm rửa mà ngủ cô sẽ không chịu nổi, sau khi đỡ anh nằm xuống, vừa muốn đứng lên, anh liền dùng tứ chi ôm cô vào lòng, lần này Kim Thu rất kiên nhẫn dỗ dành anh: "Ngoan, em tắm xong sẽ trở lại."

Đôi mắt anh lấp lánh: "Cùng tắm hoặc cùng ngủ!"

Sau đó cô liền nằm xuống dưới ánh mặt thất vọng của anh, bình tĩnh nói: "Dù sao em cũng mệt rồi, ngủ thôi."

Dứt lời liền nhắm mắt lại, dường như thật sự ngủ say, Bạch Tuyên nghiêng đầu nhìn cô một lúc lâu, sau đó xoay người lại, đưa ra một cánh tay cho cô gối, cánh tay còn lại ôm eo cô, bộ ngực đầy đặn của cô phập phồng lên xuống theo hô hấp, vô cùng động lòng người, dường như có vô số móng vuốt đang cào cào trong lòng, anh ước ao nhìn một hồi, cuối cùng chỉ dám lén lút sờ, sau đó nhanh chóng rút tay lại.

Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, trời nóng như thế, Kim Thu không bật quạt điện, cũng không mở điều hòa, nhưng bên người lại rất mát mẻ, đương nhiên ngủ rất ngon, sáng sớm hơn sáu giờ thì thức dậy.

Chỉ là do hôm qua không thay áo ngủ rộng rãi, quần áo nhăn nhúm không nói, eo còn hơi đau, cô vội vàng đi tắm vòi hoa sen, lúc ra anh đã làm xong điểm tâm.

"Anh khỏe hơn rồi sao?" Cô bất ngờ, quan sát anh từ trên xuống dưới, sau một đêm, Bạch Tuyên đã khôi phục sức sống, không khác trước là bao.

Nhưng anh hừ hừ hai tiếng: "Anh thấy còn hơi choáng."

"Lừa người!" Kim Thu nhìn ra quỷ kế của anh, lườm một cái, sau đó về phòng thay đồ. Khi anh bước vào cô đang mang tất chân, chỉ mang màu da, trong suốt như cánh ve, từ từ kéo lên, đôi đùi đẹp thẳng tắp mê người, anh nhìn chằm chằm không chớp mắt: "Có thể sờ một chút không?"

Kim Thu nhìn dáng vẻ này của anh bèn hoài nghi, 'anh' bây giờ cùng người hôm qua dũng cảm quên mình cứu cô là một sao?

"...Sờ đi." Cô khó có được rộng rãi, chỉ cảm thấy như khi còn bé nuôi một chú chó, mỗi khi nhìn thấy cô nó liền vui mừng đứng thẳng lên, hai chân trước khoát lên đùi cô... chó còn có thể khoát, cần gì phải hẹp hòi với anh đây.

Anh ngừng thở chậm rãi quỳ xuống, từng tấc từng tấc lướt nhẹ lên bắp đùi nhẵn nhụi trơn bóng của cô, vì vẫn chưa mang xong, một đoạn da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài, anh vừa nhìn liền muốn sáp đến hôn lên, Kim Thu sợ hết hồn, lui về sau vài bước: "Được rồi, em phải đi đây."

Buổi sáng sau khi tan họp với Vệ Thiên Hành, cô liền nhận được điện thoại của cục cảnh sát, mời cô lập tức đến đó một chuyến để xác nhận hung thủ, Kim Thu do dự: "Vệ tổng, tôi muốn xin nghỉ?"

Vệ Thiên Hành cực kỳ nhạy cảm: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Thu thấp giọng kể lại chuyện tối qua cho hắn, Vệ Thiên Hành ngẩn ra, vô cùng hối hận: "Sớm biết như vậy tôi nên đưa cô về nhà."

"May mà hữu kinh vô hiểm." Cô an ủi ngược lại hắn, "Tôi không có chuyện gì đâu."

Vệ Thiên Hành suy nghĩ chốc lát: "Tôi đưa cô đi." Hắn nói năng khí phách, không cho phản bác, Kim Thu cảm thấy không thích hợp, khéo léo từ chối: "Vệ tổng, buổi trưa ngài còn có một bữa tiệc, tôi đi một lát sẽ về ngay."

Cô cảm thấy Vệ Thiên Hành quá mức chăm sóc mình, rất dễ gây nên những lời đồn đãi không hay, huống hồ thư ký cùng ông chủ mập mờ là tối kỵ, cô không có ý định mạo hiểm.

Vệ Thiên Hành nghe ra ý sâu xa trong lời nói của cô, không khỏi nhíu mày, hôm qua hắn vội vã rời đi, đến nơi mới biết chỉ là màn kịch mà Quách Quỳnh tự biên tự diễn, hắn tức đến nổ phổi, hoàn toàn không nghe cô ta giải thích liền quay người rời đi, không ngờ tính mạng của cô trong lúc đó đang 'ngàn cân treo sợi tóc'.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy mình chưa bảo vệ tốt cho cô. Kỳ lạ không? Rất kỳ lạ. Cô rõ ràng không phải mẫu người đáng thương điềm đạm thuần khiết, chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối hay gào khóc trước mặt hắn, bị mắng cũng chỉ cúi đầu nhận sai, hắn chưa từng thấy dáng vẻ ủy khuất của cô, nhưng trong mắt hắn, cô lại rất nhỏ bé, yếu ớt.

Bất giác, hắn muốn quan tâm một chút, muốn bảo vệ cô nhiều hơn một chút. Đây là ý muốn bảo hộ kỳ lạ của đàn ông, không hề có lý do.

Nhưng hắn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra: "Được rồi, nhớ về sớm đấy, buổi chiều còn một cuộc họp."

"Vâng." Cô cười khẽ, ngoan ngoãn trả lời, "Tôi biết rồi."

Đến cục cảnh sát rất thuận lợi, cô làm một bản tường thuật, kí tên, xem như hoàn thành quy trình, đối với việc bắt được hung thủ, cảnh sát cũng rất vui mừng, đây vốn là một vụ án lớn!

Trước khi đi, người cảnh sát đã hỏi cô lúc trước để lại cho cô số điện thoại: "Nếu có chuyện gì, cô có thể gọi cho tôi." Anh ta có tướng mạo đường hoàng, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, làm cho người ta rất có cảm giác an toàn, so với Bạch Tuyên quá mức xinh đẹp, Vệ Thiên Hành cao cao tại thượng, anh ta làm Kim Thu cảm thấy vô cùng thân thiết.

"Được." Kim Thu nhận lấy, nhìn thoáng qua, đó là hai chữ 'Từ Triết', cô không suy nghĩ nhiều vội vàng về công ty, khi lên tàu điện ngầm mới lấy lại tinh thần —- chẳng lẽ anh ta đang làm quen sao?

Đây là... vận đào hoa sao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-90)