← Ch.27 | Ch.29 → |
Rít một hơi thuốc, Lục Cường quay đầu nhìn mọi người đang ngồi chán nản. Khôn Đông đùa nghịch chiếc đũa trong tay, anh ta to con nhất đám, bình thường không quan tâm đến thứ gì chỉ thích ăn, lúc này cũng không động đũa, ngẩng đầu nhìn nhìn, lại cúi đầu xuống.
Lục Cường cười cười, một lần nữa khơi mào, anh lấy thịt bò và rau xà lách bỏ vào nồi lẩu, không qua bao lâu khói bốc nghi ngút.
Anh hét một tiếng: "Con mẹ nó, làm gì mà ủ rũ vậy hả, ăn nhanh đi... Khôn Đông, thịt này."
Lục Cường cũng gắp một chút: "Chuyện xảy ra lâu rồi..." Lại hướng về phía toilet: "Bọn mày lo mà giữ mồm giữ miệng."
Đại Long lên tiếng đầu tiên: "Ăn thôi." Anh ta cầm chiếc đũa hướng vào nồi.
Có người động trước, những người còn lại mới chịu đứng lên.
Bầu không khí dịu đi vài phần.
Lục Cường rót rượu đầy ly, đặt chai rượu ở giữa, hỏi Đại Long: "Gần đây anh nghe nói mày vừa chuyển chỗ?"
Đại Long ừ một tiếng: "Công việc vận chuyển thủy sản không tốt lắm, xe của em đã cũ lắm rồi, không đáp ứng đủ điều kiện của khách hàng, đi một chuyến ra ngoài tỉnh căn bản không có lời."
"Bây giờ làm gì?"
Anh ta nói: "Nhận giao hàng hóa tới các cửa hàng buôn bán sỉ lẻ ở gần bờ biển."
Căn Tử chen vào: "Thật hả? Thế tao làm chung với mày."
Đại Long cà lơ phất phơ nhếch môi: "Nhắc đến lại phát bực, mẹ nó, dạo này công việc của tao không tốt." Anh ta thất thanh: "Có thằng lãnh đạo mới tới lúc nào cũng làm khó."
Khôn Đông cười nói: "Vì mày không quà cáp cho nó."
"Cái lờ." Đại Long trừng mắt: "Nhìn nó là tao đã không vừa mắt, sớm muốn đánh nhau, trước đây ăn mặn bây giờ ăn chay rồi, tất cả đàn em không phải đều nằm sấp kêu tao ông nội sao."
Lục Cường dừng đũa, mở mắt nhìn anh ta: "Ăn mặn ăn chay?"
Đại Long cười ha hả, nhanh chóng sửa lời: "À, đương nhiên là đứng sau đại ca rồi."
Lục Cường mỉm cười: "Bây giờ mày thấy anh còn uy quyền hay sao?" Anh nhấc cổ tay lấy đầu đũa chỉ vào Đại Long: "Tiểu tử, mày sửa đổi tính tình một tý, hở chút là kêu đánh kêu giết người khác."
"Ha ha, đại ca, em biết rồi mà." Đại Long không dám tranh luận, vùi đầu nhét đồ ăn vào miệng.
Căn Tử tiếp tục: "Đại ca, anh dự tính gì chưa?"
Lục Cường ngừng một chút, đôi mắt nhìn xa xăm: "Tạm thời chưa."
Căn Tử cười rộ lên: "Ha ha... Có chị dâu rồi anh thay đổi hẳn, nếu là trước đây anh không như vậy."
Lục Cường liếc cậu ta: "Anh thế nào?"
"Chính xác thì em không nhớ, dù sao thì quay về chính nghĩa cái nghề bảo vệ này cũng không có gì tốt."
Lục Cường cười lạnh, cũng không nói nữa.
Đại Long đứng lên nói với Căn Tử: "Trước đây anh ấy uy quyền thế nào, cơm no áo ấm, nhà sang cửa rộng cũng không lo, không thoải mái thì có thể tìm đàn bà mua vui, không có gì vướng bận. Bây giờ có chị dâu nhỏ rồi, đương nhiên là phải sẵn sàng chăm sóc chị ấy."
Anh ta liếm môi, hỏi: "Phải không đại ca?"
Lục Cường nhếch miệng, hét: "Mẹ kiếp, về sau liệu hồn cái mồm."
Hai người khác cũng cười, Đại Long nói: "Dù sao thì chị dâu nhỏ cũng không có ở đây... Đại ca, sau này anh dự định làm gì?"
Lục Cường vỗ vỗ trán: "Chưa nghĩ ra."
"Hay là chúng ta mở cửa hàng mua bán?"
Lục Cường mím môi không nói, dừng một chút, lại hướng về phía toilet nhìn nhìn, anh nhớ tới việc cô đi vào trong toilet đã lâu mà vẫn chưa ra, đẩy ghế: "Anh đi rửa tay một lát, tiếp tục uống đi."
Bên trong nhà hàng là một hành lang rất dài, hai bên có các căn phòng lớn nhỏ khác nhau, phòng mở hoang hoác, phòng thì khép chặt. Lục Cường tùy tiện liếc mắt, thấy một người quen nhưng cũng không lưu lại, trực tiếp đi về phía trước.
Nhà vệ sinh nằm ở tận cùng, bên cạnh còn có một cửa sổ, anh đi ngang qua lại lui về vài bước. Có người quay đầu nhìn anh.
Lục Cường trực tiếp đi tới, tay còn đút túi quần.
Bên cửa sổ còn có người, như cũ đưa lưng về phía anh gọi điện thoại.
Trong hành lang ồn ào, cô mở cánh cửa sổ thoáng ló đầu ra nói chuyện điện thoại, yên tĩnh hơn rất nhiều.
Thời tiết cực lạnh, chóp mũi cô đông lạnh đỏ bừng, ban đêm có gió, nhẹ nhàng thổi bay lọn tóc hai bên.
Lục Cường vòng qua phía sau, cúi đầu ngửi mùi tóc Lô Nhân. Cô nói tiếng bản địa, giọng mềm mại. Anh ngà ngà say, tươi tỉnh rũ mắt xuống dùng mũi ghé sát đầu cô.
Cô tức giận nhìn anh.
Anh cười, tận dụng lợi thế chiều cao đặt cằm trên đỉnh đầu cô, cả người khom xuống. Anh nhắm mắt lại, thiếp sau lưng cô, cũng không có ý thúc giục.
Lô Nhân không được tự nhiên nói trong điện thoại: "Cậu cúp máy trước đi ạ."
Bên trong là một giọng trung niên: "Nhớ chăm sóc bản thân, rảnh trở về, cúp máy đi."
Đầu dây bên kia truyền ra giọng nói của mợ: "Nhân Nhân nó bận rộn như vậy, không có chuyện gì thì ông cũng đừng bắt nó trở về, trong nhà chật chội thế này, sợ nó ở không quen..."
Lô Nhân cười, ngắt điện thoại.
Anh cọ xát môi vào tai cô, hỏi: "Gọi điện về nhà?"
"Dạ." Lỗ tai Lô Nhân ngứa ngứa, tránh né: "Cậu vừa gọi tới."
Anh đóng cửa sổ, bên tai lại tràn ngập tiếng ồn ào. Anh dùng cánh tay ôm cô vào lòng, nhất thời cô cảm thấy ấm áp hơn.
Lục Cường hỏi: "Hàn huyên gì vậy?"
Lô Nhân nói: "Vài ngày nữa là đến tết Nguyên Đán, cậu hỏi em có về nhà không."
Lục Cường liếc mắt: "Em nói thế nào?"
Cô cười: "Anh đoán thử xem?"
Ánh mắt anh phức tạp, không mặn không nhạt: "Anh hoàn toàn ủng hộ, thế em có muốn trở về nhà không?" Cô hừ một tiếng, anh lại nói: "Dường như có người không thích em về."
Đầu cô thoáng tựa vào ngực anh: "Mợ không thích em nhưng cũng đã nuôi dưỡng em hết mười mấy năm. Trong nhà còn có hai người em họ, em không muốn về để gây thêm phiền toái, chỉ là... cũng nhớ đến cậu."
"Tết Nguyên Đán sẽ về?"
Lô Nhân nhìn ngoài cửa sổ: "Có lẽ."
Hai người đứng yên bất động trước cửa sổ, phòng bên cạnh có vài người đi ra.
Đàm Vi tròng áo bành tô vào người, nói to: "Chờ một lát nhé, tôi đi toilet."
Cô ta chạy nhanh vài bước, vô tình liếc nhìn về phía cửa sổ, trong bữa ăn cô ta uống một chút rượu, ánh mắt mơ hồ không nhìn rõ người đang quay lưng, cánh tay rộng lớn, bóng lưng cao ngất, kiểu tóc undercut ấn tượng. Chỉ liếc mắt một cái cô ta liền nhận ra ngay.
Đàm Vi vui vẻ bước tới: "Lục Cường?"
Nghe có người gọi anh cũng không động đậy, giương mắt nhìn người phụ nữ đi tới, cánh tay vẫn ôm chặt Lô Nhân.
Đàm Vi đến gần thì mới phát hiện ở trước mặt anh còn có một người con gái, ngũ quan tinh xảo, dáng người gợi cảm, tư thế của bọn họ vô cùng thân mật.
Cô ta xấu hổ mỉm cười.
Dáng người của anh vạm vỡ, vừa rồi cô ta căn bản không phát hiện. Tầm mắt lại di chuyển qua người con gái, mái tóc rối bù cùng với đôi mắt trong sáng.
Cô ta nhận ra Lô Nhân.
Lục Cường mở miệng: "Cảnh sát Đàm, khéo vậy."
Đàm Vi hoàn hồn, cô ta thu hồi giọng điệu phấn khích, cố gắng hỏi: "Tôi cùng cấp trên và các đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm. Còn anh thì sao?"
Đàm Vi nhìn Lô Nhân một cái, Lô Nhân trở nên mất tự nhiên đẩy cánh tay Lục Cường, nghiêm túc đứng bên cạnh.
Lục Cường nói: "Cũng cùng bạn bè ăn cơm."
"Vị này là?" Cô ta cười: "Không giới thiệu sao?"
Anh khoác vai cô, giới thiệu: "Đây là Lô Nhân." Không cần giải thích nhiều, động tác này đã chứng minh tất cả.
Lô Nhân nhìn Đàm Vi gật đầu.
Đàm Vi chủ động đưa tay: "Gọi tôi Đàm Vi, công tác ở cục anh ninh." Cô ta nâng nâng cằm, khi giới thiệu giọng điệu có chút bề trên.
Lô Nhân cũng lịch sự bắt tay, trên mặt tươi cười: "Xin chào."
"Xin chào." Đàm Vi nói: "Tôi và Lục Cường cũng xem như là bạn, quen biết gần tám năm, từ lúc theo dõi anh ấy cho đến khi anh ấy vào tù, gặp qua vài lần, sau đó..." Cô ta tạm dừng, hít hơi, vội vàng nhìn về phía Lục Cường: "... Này, anh nói gì đi chứ!"
Lục Cường nhìn cô ta một lúc, khẽ cười: "Vị này đã từng cứu anh, cũng coi như là ân nhân." Sau đó anh quay qua nói với Lô Nhân.
Lô Nhân nghe xong cũng thiện ý gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác, theo như lời bọn họ giới thiệu thì có thể phán đoán được quan hệ trước đây, Lục Cường từng nói Đàm Vi là người quen cũ, lúc đó cô còn canh cánh trong lòng, bây giờ xem ra không cần suy nghĩ.
Lô Nhân nhìn về phía Lục Cường, không khỏi mím môi cười cười.
Đàm Vi ngạc nhiên, cô ta không ngờ anh lại giới thiệu như vậy, đành phải cứng nhắc: "Đây là công việc của tôi, đổi lại là ai thì cũng vậy thôi."
Lục Cường nói: "Chứng tỏ cô là một cảnh sát tốt."
Câu nói khích lệ này khiến cô ta không vui, nhìn hai người trước mặt, nam cao lớn khôi ngô, nữ nhỏ nhắn xinh xắn, lại còn quá thân mật, càng nhìn càng cảm thấy xứng đôi.
Bầu không khí trở nên lúng túng, cô ta bỏ tay vào túi quần, cắn chặt môi dưới.
Không ai nói gì, Lục Cường lên tiếng: "Không quấy rầy cảnh sát Đàm nữa, chúng tôi đi trước."
"... Hẹn gặp lại." Đàm Vi nói.
Lục Cường cũng không nhìn cô ta, anh đưa Lô Nhân ra ngoài, bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu cô, sau đó trượt xuống sau lưng, hai người đang nói gì đó, rất nhanh liền biến mất ở chỗ rẽ.
Thời gian không còn sớm, mọi người cũng nói lời từ biệt.
Bọn họ cách chỗ ở không xa nên quyết định tản bộ về nhà. Tâm trạng Lô Nhân rất tốt, ven đường là các kênh mương, bên cạnh còn có đá nghiền, ở giữa là các gợn sóng bồng bềnh, nước chảy từ phía bên kia, một cơn gió nhẹ thổi qua, màu sắc rực rỡ biến thành tan tác.
Anh cởi áo khoác khoác lên người cô, đứng một lát mới hướng về tiểu khu đi.
Lục Cường trực ca tối, đưa cô về nhà liền thay ca cho bác Lý. Đêm nay anh ngủ ở phòng an ninh, chuyển trời liền quay về nhà ngủ bù, rất nhanh đã ngủ đến giữa trưa, Lô Nhân điện thoại làm anh thức giấc, cô ở gần đó mua rất nhiều đồ ăn, muốn anh tới đón mình.
Lần đầu tiên Lô Nhân đến chỗ trọ của Lục Cường, vị trí không dễ tìm, chỉ độc nhất một sàn gạch đơn giản, mái nhà cũ nát, trên đường toàn là rác trải đầy.
Cô đi theo anh lên tầng một, vào cửa chính là phòng bếp và toilet, phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường và bàn làm việc kiểu cũ, trước bàn là một cánh cửa sổ, đối diện là nhà hàng xóm.
Đàn ông độc thân thật đáng sợ, trong nhà chẳng bày biện gì. Lô Nhân đau đầu, buông đồ ăn đi thu dọn quần áo, trong nhà không có máy giặt, anh cầm chậu rửa mặt từ phòng tắm ra đưa cho cô.
Lục Cường tắm rửa xong đi ra chỉ mặc duy nhất một chiếc quần jeans, phía trên không cài nút, bụng lộ rõ sáu múi, hai bên xương hông đều lõm xuống, kéo dài đến lưng quần. Anh ở trần lau tóc, vừa tắm nên trên người vẫn còn bốc hơi nóng.
Lô Nhân dọn dẹp lại đồ đạc, đi đến trước bàn vụng trộm liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: "Sao anh không cài nút quần."
Lục Cường đứng yên bất động: "Cho em nhìn miễn phí, có tịch thu tiền đâu."
Cô cắn răng nói: "Anh đáng giá bao nhiêu chứ."
Lục Cường lau người vài cái, ném khăn lông lên ghế: "Dựa vào kỹ năng trên giường của anh, vô giá."
"Không biết xấu hổ."
"Anh nói gì chứ, xấu hổ cái gì?" Lục Cường bước qua nâng mặt Lô Nhân lên hôn, mãi cho đến khi cô khó thở anh mới buông ra.
Cô giúp anh dọn dẹp bàn làm việc, mọi thứ ổn định thì cô mới phát hiện ở dưới chân bàn có một số đồ bỏ đi, nào là giấy vệ sinh, nào là thức ăn nhanh, còn có một bưu phẩm to bị ném trên đất.
Cô cúi người cầm túi bưu phẩm, lật qua lật lại kiểm tra, mơ hồ nhìn thấy một cái tên: Tiền Viện Thanh.
Lô Nhân hỏi: "Đây là của anh?"
Lục Cường chột dạ.
Cô không khỏi nhìn anh một chút: "Còn chưa dùng sao?"
"Ném đi." Lục Cường cầm lấy, rút tờ chi phiếu bên trong ra đưa cho cô, ném túi bưu phẩm xuống đất: "Không dùng nữa."
Tim cô đập mạnh và loạn nhịp, nhìn nhìn thứ đồ trong tay: "Chi phiếu này..."
"Em cất đi, về sau dùng."
Cô mím môi dưới, cầm chặt tờ chi phiếu, thử hỏi: "Tiền Viện Thanh... Là ai?"
Lục Cường lại cầm khăn lông trên ghế dựa, tóc đã khô nhưng anh vẫn lau vài cái.
Trầm mặc thật lâu, Lô Nhân cho rằng sẽ không nghe được đáp án, lại nghe anh nói: "Mẹ của anh."
Động tác của cô trì trệ, không khỏi xiết chặt tờ chi phiếu trong tay, há to mồm nhìn anh xách đồ ăn đi vào trong bếp.
Tầm mắt Lô Nhân mơ hồ nhìn chằm chằm túi bưu phẩm dưới đất, thật lâu sau cô mới dè dặt nhặt lên.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |