Chuyện tốt không linh, chuyện xấu rất linh Nàng xuyên không!
Ch.02 → |
Cô MC người Việt - Dương Mỹ Yến đang làm chương trình truyền hình thực tế về văn hóa phương Đông. Hành trình lần này là khám phá những lăng tẩm nổi tiếng của Trung Quốc trong tập phim "Tìm về văn hóa Trung Hoa".
Trời đột nhiên đổ mưa, cả đoàn làm phim chạy vội vào hầm mộ vô danh ở ngoại ô thành phố cổ Cẩm Lệ để tạm lánh.
Hắc - xì!
- Tiểu Yến, em thay đồ đi kẻo cảm lạnh. - tiếng của đạo diễn
Dương Mỹ Yến: "Dạ" rồi sau đó đi sâu vào bên trong, căn màn thay đồ. Lau khô tóc và không ngừng nhìn xung quanh hang động, Dương Mỹ Yến không khỏi trầm trồ:
- Người xưa cũng thật là... chết đi còn phải an táng hoành tráng như vậy, cũng chẳng được gì ngoài một đống đất cát, không biết có hồn ma ngàn năm nào vì tiếc của mà không đi đầu thai không nữa? - Dương Mỹ Yến cười cười, tự hỏi.
Cô học chuyên ngành ngôn ngữ phương Đông và nhận lời làm người dẫn chương trình truyền hình xuyên Việt, đi khắp các nước phương Đông để giới thiệu văn hóa các quốc gia. Dĩ nhiên, Trung Quốc là nước đi đầu về văn hóa dân tộc hàng ngàn năm, nên đây là điểm đến lý tưởng của nhiều chương trình thực tế trên khắp thế giới.
Công việc của Dương Mỹ Yến vừa đem lại thu nhập đáng kể vừa thỏa mãn khát khao được đi vòng quanh Thế giới của cô. Trong khi gia đình phản đối quyết liệt vì sợ thân con gái làm công việc này sẽ không giữ được hạnh phúc gia đình. Dương Mỹ Yến vẫn quyết tâm đi trên con đường mà mình đã chọn, đằng nào thì cô cũng theo chủ nghĩ độc thân - vui tính, sợ gì đổ gãy với chả đổ vỡ. Sống thoáng, dám nghĩ, dám làm, ham học hỏi và vui tính nên cô đã gắn bó với nghề hơn 13 năm.
Quen cảnh màn trời chiếu đất trong những cuộc hành trình nên lá gan lớn hơn. Việc phát ngôn không kiêng kỵ nơi hầm mộ là chuyện bình thường vì dù có một con cô hồn dã quỷ xuất hiện trước mặt cô, cũng khiến chỉ khiến cô thấy hứng chí hơn là thấy sợ. Điều đó đã được chứng minh khi đoàn làm phim làm chương trình truyền hình bên Thái Lan trong tập: "Bùa ngải và những điều bí ẩn". Mặc dù không dám chắc là do ma quỷ hù dọa, nhưng cả đoàn gặp không ít những chuyện quái gỡ, kinh dị làm ai ai cũng sợ tái mặt, duy chỉ có Dương Mỹ Duyên xông xáo muốn quay thêm nhiều tập hơn về đề tài này, đạo diễn cũng chào thua.
Quay lại với hiện tại, đúng là cái tật lớn hơn cái tuổi, sự tò mò dẫn lối Dương Mỹ Yến vào sâu trong hang động.
- Hầy... nếu mình mà chết đi thì sẽ đem xác đi thiêu rồi mang tro cốt trải xuống sông, biển, núi, đồi... như vậy dù chết cũng được đi chu du khắp thiên hạ... hê... hê...
Người đời có câu: "chuyện tốt không linh, chuyện xấu rất linh" Dương Mỹ Yến vừa dứt lời, hang động như rung chuyển, đá lở khiến cả hầm mộ chôn vùi. Vì cô ở sâu trong động hơn nên không kịp chạy thoát thân, cả người chôn vùi bên trong...
Dương Mỹ Yến hưởng thọ 35 tuổi, được người thân và bạn bè an táng như di nguyện...
Người ta bảo: "chết là hết", nhưng thật sự nó chỉ hết khi con người ta không còn quá khứ, hiện tại và tương lai... đối với Dương Mỹ Yến thì vẫn còn, còn nhiều là đằng khác. Cô tỉnh dậy trong hình dạng của một tiểu hài tử vừa đầy một tuổi. Mở mắt dáo dác nhìn xung quanh, cô khẳng định mình là đang nằm trong một cái lều rất lớn giống kiểu liều của người Mông Cổ, nhưng hình như không phải, cảm giác như mọi thứ được tối giản, không phải nhà ở mà là doanh trại xưa thì phải. Chính là khi có người xuất hiện khiến cô thật sự sợ hãi, người phụ nữ trước mặt cô mặc trang phục thời xưa.
- Ai yêu! Hoàng nữ đã thức giấc rồi. Hôm nay, nàng thức dậy thật sớm nha, là vì biết hôm nay là lễ thí nhi* của nàng đây mà! Để nhũ mẫu thay y phục cho tiểu công chúa nhé! - Nhũ mẫu vui vẻ ôm tiểu hài tử và bắt đầu tắm rửa và thay y phục.
(*Tiệc thôi nôi, trong tiệc người ta sẽ cho bé bốc những món đồ từ đó có thể suy đoán chí hướng sau này của bé, cho nên thời cổ gọi là "thí nhi")
Sau một hồi, định hình lại tất cả mọi thứ đang diễn ra và biết được rằng đây là hiện thực, Dương Mỹ Yến thu lại khuôn mặt ngơ ngác của mình. Nàng nhắm mắt định thần suy nghĩ:
"Hỏng rồi, hỏng rồi... cái kiểu này là xuyên không sao? Ông trời ơi từ khi nào ông cũng thịnh hành trào lưu nhân gian này chứ?" - đầu của Dương Mỹ Yến ong ong chau mày, cố tiếp nhận thực tại, chính mình đem tính cách gan góc cùng bình tĩnh ra áp chế tinh thần rối loạn.
"Mặc kệ, tới đâu thì tới! Cũng may là trở thành người có thân phận. Hoàng nữ, không lẽ là triều đại nhà Thanh? Haizz... mình cũng không phải người Trung Quốc nga."
Những tiếng hành lễ từ đằng xa, hai cái đầu tiến vào, cho tới khi nhũ mẫu quỳ xuống hành lễ thì nàng mới biết đó là hai vị huynh trưởng của nàng, rất khôi ngô.
- Nhũ mẫu, hoàng muội hôm nay thật là ngoan, nàng không quấy phá như mọi khi. Chắc hoàng muội ý thức được mình đã "có tuổi" rồi đây mà. - Nhị hoàng tử tươi cười.
- Tiểu hoàng muội mới chỉ đầy một tuổi thôi, nàng vẫn chưa thể biết được gì đâu. - Đại hoàng tử.
- Chúng ta nên đi rồi, đừng để mọi người đợi lâu. - Nhũ mẫu nhẹ giọng nhắc nhở.
- Phải đó chúng ta nên đi thôi. - Nhị hoàng tử
Dương Mỹ Yến được đưa đến một lều trại khác, lớn hơn, đông người hơn và nàng được diện kiến nữ vương - thân mẫu của nàng. Một nữ nhân đầy quyền uy, rất trẻ, khuôn mặt thanh tú, mắt phụng mày ngài, đôi môi đỏ thắm. Một vẻ đẹp sắc xảo cùng khí chất cao quý quật cường, lạnh lùng mà sâu sắc của một đấng quân vương. Đây là khuôn mẫu của kiểu phụ nữ quyền lực mà Dương Mỹ Yến thần tượng.
Từ trong buổi lễ nàng đoán ra được thì ra đây không phải nhà Thanh mà là đất nước nữ quyền giống như Tây Lương Nữ Quốc. Trước đây, nàng cũng từng làm phim về ngôi làng của người dân tộc Mosuo - dân tộc theo chủ nghĩa nữ quyền này rồi, nghiên cứu cho thấy dân tộc Mosuo đã tồn tại hơn 2000 năm, song theo như nàng thấy thì trước mắt nơi này không giống như tổ chức xã hội của người Mosuo, bất quá trong 2000 năm ấy cũng không biết xảy ra chuyện gì?
Thân phận hiện tại của nàng là trưởng nữ của hoàng gia Mộc thị - Mộc Yến Anh, tước hiệu Phượng Hiên công chúa hay Phượng Hiên hoàng nữ. Hôm nay chính là lễ mừng sinh thành đầu tiên của nàng...
Sau những nghi thức rườm rà là lễ chọn vật đoán tương lai. Nhũ mẫu ôm nàng đặt ở giữa chiếu gấm, tì nữ dâng lên tối bàn* chứa "trăm thứ đồ chơi".
(*tối bàn: cái mâm chuyên đựng đồ dùng trong lễ thôi nôi)
Tất cả mọi người đều hướng mắt mong chờ xem tiểu công chúa sẽ chọn thứ gì.
Mộc Yến Anh ngồi vững trải trên chiếc bàn và suy nghĩ: "Chọn vật đoán tương lai à... chọn gì đây nhỉ?"
Nàng nhìn xung quanh rồi bỗng nhiên nàng bò lại gần ấn ngọc, mọi người nín thở dõi theo. Nàng đưa tay và chọn cái túi vải thêu hoa mẫu đơn cực phẩm rất tinh tế. Mọi người nhìn nhau rồi thở dài, nữ vương có vẻ không hài lòng, nhũ mẫu thấy vậy bèn lên tiếng:
- Công chúa nhất định sẽ trở thành một người thuần thục nữ công gia chánh.
Chẳng một ai thèm đáp trả, đối với người thừa kế vương vị, họ không cần một cô công chúa chỉ biết thêu thùa mà là một người quyền uy đủ năng lực để cai trị đất nước.
Nhưng trong khi bọn họ mãi lo đánh giá thì tiểu công chúa loay hoay mở cái túi gấm ra:
"Nếu là thân phận này thì, để xem..." vừa nghĩ nàng vừa bốc chiếc ấn ngọc* cho vào túi trước sự kinh ngạc của nhiều người,
(*chiếc ấn tượng trưng cho quyền lực)
"Ở thời đại này mà không có võ công thì chắc không biết chết khi nào nữa..." nàng nhặt tiếp can qua* bỏ vào túi, mọi người hân hoan,
(*can qua là vũ khí, ý nói thiện chiến)
"Thời đại nào cũng cần tiền bạc" nàng nhặt thỏi vàng cho vào túi, mọi người tán thưởng,
"Kiếp trước mẹ nói mình chọn cây bút vào lễ thôi nôi, thời đại nào cũng cần phải học." nàng nhặt thượng sách bỏ vào túi gấm, mọi người hít mạnh,
"Cũng nên biết một chút y thuật phòng thân" nàng nhặt bộ kim châm bỏ vào túi, mọi người trố mắt,
Chính nàng không để ý đến thái độ xung quanh vẫn mặc nhiên chọn vật như đi siêu thị, chỉ là nàng không nghỉ nhiều, những thứ nàng nhặt đại diện cho những hoạch định tương lai phải học hoặc phải làm để thích nghi với cuộc sống mới.
Nàng vẫn tiếp tục nhặt đồ, nhặt chiết phiến* cho vào túi chỉ đơn giản vì nó đẹp, mọi người mỉm cười,
(*chiết phiến: quạt giấy, giống như Quạt Ngũ Minh của Vũ Đế được ông chế tác để mời các bậc hiền tài trong thiên hạ - biểu tượng mở rộng tầm hiểu biết)
Và cuối cùng nàng quay sang bức họa bạch liên cùng hỏa liên vô cùng tinh tế. Sau một hồi ngẩn ngơ, bò lại ôm bức tranh vào mình, trở lại bên túi gấm, vòng chân kẹp lại tất cả, ôm bức họa, nằm xuống và tiến vào mộng đẹp. Làm bấy nhiêu công việc là quá nhiều với một đứa trẻ, hôm nay lại phải tiếp nhận quá nhiều thứ, nên nàng cũng quá mệt mỏi rồi.
Chính là, người khác thì không thoải mái như nàng, trong một khoảnh khắc, ai nấy đều đứng hình... qua một lúc, tể tướng bật cười:
- Kỳ tài, quả thật là bậc kỳ tài trong thiên hạ!
Như đã định, công chúa chọn ấn ngọc nên được phong Hoàng thái nữ - người thừa kế vương vị.
Từ giây phút đó, tiếng tăm của nàng lan mạnh khắp ngũ quốc và trở thành nhân vật được nhắc đến nhiều nhất trong nhân gian.
...
Mộc Yến Anh sau khi thức dậy đã là ngày hôm sau, điều đầu tiên nàng làm là nhận định lại một cách nghiêm túc rằng những gì ngày hôm qua xảy ra có phải là thực? Cũng không còn bàng hoàng như cũ. Tuy nhiên nàng không hiểu vì sao mọi người cứ chú ý đến nàng một cách kỳ lạ... Ai đó đã quên mất chuyện mình đã làm ngày hôm qua gây sốc đến người khác thế nào.
Trong những tháng kế tiếp, Mộc Yến Anh tập đứng và đi, mãi ngồi một chỗ đợi ăn khiến nàng sắp phát điên mất, nàng cũng phải cố gắng tập nói vì cơ thể đứa bé chưa đủ khả năng để phát ra những âm thanh khó. Những người chứng kiến nàng trưởng thành không khỏi ngạc nhiên khi mỗi ngày qua đi, công chúa dường như trưởng thành rất nhanh song hình hài vẫn là tiểu hài tử. Mộc Yến Anh tự lập rất sớm, không bao giờ khóc hay nháo, rất hiểu chuyện, chỉ có điều lâu lâu bắt gặp hình ảnh một cục thịt mềm mềm tròn tròn bắt chéo chân ngồi đăm chiêu thì thật khiến cho người ta giật mình và buồn cười.
Sau lễ thí nhi, Mộc Yến Anh không ngừng tập đi, tập nói. Ba tháng sau nàng có thể nói, một tuổi rưỡi có thể hoạt bát chạy nhảy, hai tuổi đã viết thành thạo chữ viết đương thời, thuộc nằm lòng kinh thư, văn thơ, binh pháp, y thư... khiến mọi người vô cùng thán phục. Thật ra thì nàng học chuyên ngành phương Đông, không chỉ thông thạo ngoại ngữ như: tiếng Hoa, tiếng Nhật và tiếng Thái; đối với sử học các nước và đặc trưng văn hóa dân tộc, nàng buộc phải nắm nằm lòng. Chỉ có điều là về cổ đại thì về mặt chữ viết có sự thay đổi nên phải tập tành lại. Đọc sách là con đường nhanh nhất để nhớ mặt chữ và mở mang kiến thức, học thuộc chữ viết thành ra nội dung sách cũng chạy hết vào đầu.
Một vị cha xứ đã từng nói: "Nếu thời gian có thể quay lại thì hơn nửa thế giới trở thành thiên tài" câu nói này quả không sai. Con người dù ở thời đại nào cũng muốn khẳng định mình, nàng có cơ hội quay ngược thời gian trở lại thì suy nghĩ cũng khác đi, chăm chỉ học hành hơn để trở thành người có ích, cũng là tự bảo vệ bản thân và thích nghi với hoàn cảnh mới.
- Tiểu hoàng muội là đăm chiêu nữa sao? Thật giống lão nhân gia! - Nhị hoàng huynh từ đâu đến trước mặt nàng.
Đối với hai vị hoàng huynh này nàng cảm thấy khá là may mắn vì hai người rất yêu thương nàng. Trong gia đình đế vương thì tình thân dường như là thứ khá xa xỉ, nhưng cũng may mẫu hoàng chỉ có một mình phụ hoàng bên gối nên tình cảm huynh muội không vì khác giống mà chia rẽ. Đại hoàng tử là Mộc Tư Nhã, nhị hoàng tử Mộc Nhĩ Đa.
- Các huynh tới tìm muội có phải là muốn đi kiếm trò gì chơi phải không? - Mộc Yến Anh
- Đúng là hoàng muội hiểu ý nhị đệ nhất. - Mộc Tư Nhã
- Hai người làm như đệ ham chơi lắm không bằng, tại tam hoàng muội lấy đâu ra nhiều ý tưởng hay như vậy chứ, huynh có trông chờ cũng là chuyện đương nhiên. - Mộc Nhĩ Đa
- Vậy còn nói không ham chơi. Mấy cái đó là muội học được trong mấy cuốn tạp kỹ. - Mộc Yến Anh
- Ta cũng là người đọc sách, sao lại không hề thấy vậy cà? - Mộc Tư Nhã
- Vậy thì chỉ có thể trách huynh không thông thái bằng muội ấy rồi. - Mộc Nhĩ Đa
- Là muội may mắn thôi. - Mộc Yến Anh
Nàng làm ra mấy món đồ chơi mô phỏng theo những thứ hiện đại như: bài tây, domino, trò chơi ảo thuật, bóng rổ, cầu lông, cùng mấy phát minh ngộ nghĩnh khác... khiến cho mấy vị hoàng huynh thích lắm.
- Mấy huynh hôm nay đến tìm muội cùng chúng ta đi luyện binh. Là mẫu hoàng* hạ lệnh. - Mộc Nhĩ Đa.
- Tiểu hoàng muội tuổi nhỏ tài cao nên mẫu hoàng có phần hơi nôn nóng cũng là chuyện thường. - Mộc Tư Nhã.
(*Vì đất nước nữ quyền, tránh dùng chữ "Hậu" nên lẽ dĩ nhiên "mẫu hậu" sẽ được thay bằng "mẫu hoàng" nhưng cách gọi phụ hoàng vẫn giữ nguyên)
- Lo gì, muội còn có các hoàng huynh đây mà! - Người nào đó không quên làm nũng, kiếp trước nàng là con cả, sau nàng là cô em gái lười biếng, cái gì cũng trông chờ vào nàng, kiếp này làm út, phải tranh thủ chứ, có điều một bà cô 35+ đi làm nũng với hai đứa trẻ chưa tới tuổi vị thành niên có phần hơi nham nhỡ.
- Muội chỉ giỏi nghịch ngợm! - Mộc Nhĩ Đa véo véo mặt nàng, cả hai hoàng tử đều rất sủng vị hoàng muội này.
Luyện binh là sở trường của nhị hoàng tử và nàng cũng phải như thế, dù còn quá nhỏ nhưng một khi để lộ khả năng nhận thức của mình, Mộc Yến Anh phải đối mặt với gánh nặng trên vai, nàng buộc phải nắm vững binh biến trong lòng bàn tay.
Mộc Yến Anh từ đó trưởng thành trong quân doanh...
Ch. 02 → |