← Ch.05 | Ch.07 → |
Nghê Giản chỉ muốn tìm một chỗ để nán lại trong chốc lát. Cô biết kiểu quán bar như thế này phụ nữ có thể vào miễn phí, chỉ cần không ăn uống, khiêu vũ là được. Số lần Nghê Giản đi bar có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô không biết uống rượu, cũng không thích chơi bời. Nếu ở giữa một nhóm người, cô luôn tỏ ra không thích giao du.
Giống như bây giờ.
Cô ngồi một mình trên ghế sofa trong góc đại sảnh tầng hai, nhìn đám trai gái lắc lư trước mắt. Vào thời điểm này, cô cảm thấy làm một kẻ điếc thật hạnh phúc. Mọi ồn ào náo nhiệt đều không liên quan tới cô. Thế giới trong tai cô vẫn im ắng tĩnh lặng. Thậm chí, Nghê Giản còn cảm thấy có thể ở đây ngủ một giấc. Nghĩ vậy, cô liền dựa đầu vào tựa ghế sofa.
Trong khi cô đang định nhắm mắt, một người đàn ông bưng rượu ngồi xuống ghế đối diện.
" Uống một ly nhé?". Người đàn ông nâng ly tới trước mặt Nghê Giản.
Nghê Giản nhìn anh ta một cái, không chạm vào ly rượu. Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, sau đó cười cười: " Lần đầu đến đây à?".
Nghê Giản đáp: " Không phải".
Người đàn ông khẽ nghiêm mặt à một tiếng, trong ánh mắt nụ cười chậm rãi lan tràn, ánh mắt anh ta nhìn Nghê Giản như nhìn con mồi.
" Chơi cùng đi". Anh ta nói.
Nghê Giản đáp: " Không muốn chơi".
" Vậy em muốn làm gì?".
" Muốn ngủ".
" Muốn ngủ?". Người đàn ông nhếch môi, hai tay chống trên bàn, ghé sát vào cô: " Được".
Mùi rượu trên người anh ta lan sang. Nghê Giản bỗng buồn nôn.
" Bây giờ tôi muốn nôn". Nói xong cô đứng dậy chạy về phía toilet, lúc đi đụng phải ly rượu coctail. Chất lỏng màu đỏ hắt lên hai tay người đàn ông. Nghê Giản chạy vào toilet. Cô đặt nắp bồn cầu ngồi xuống. Cô biết người đàn ông kia đã đi đến, đứng chặn ở bên ngoài.
Nghê Giản ngồi im bất động. Cô tựa đầu lên tường, nghĩ cứ như thế ngủ một giấc, mặc dù bầu không khí hơi tệ, nhưng ít ra đây là một căn phòng, có cửa, an toàn, tốt hơn so với ngủ ngoài đường, và có thể chống ruồi muỗi. Nghê Giản đi đã hơn nửa ngày, rất mệt mỏi. Cô thật sự ngồi trong toilet chật chội ngủ mất.
Sau nửa đêm Nghê Giản tỉnh giấc và bị sặc khói. Lúc mở mắt ra, trong nhà vệ sinh là một màu đen, Nghê Giản cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng đau, hai chân tệ dại không thể động đậy. Cô hít mũi, thấy mùi khói dày đặc, cuống họng nghèn nghẹn khó chịu.
Cô có cảm giác không đúng, di chuyển chân, mở cửa chạy ra bên ngoài. Trong hành lang cũng toàn là một màu đen, khói nhiều hơn bên trong. Nghê Giản không thở nổi, che miệng không ngừng ho khan.
Nhìn giống như đã xảy ra hỏa hoạn.
Nghê Giản sờ soạng chạy đến chỗ sàn nhảy, nơi đó khói đặc cuồn cuộn, nhiệt độ rõ ràng cao hơn so với nhà vệ sinh, hoàn toàn không thể dừng lại. Ngoài cửa sổ rất sáng, giống như bỗng nhiên có rất nhiều ngọn đèn, nhưng khói ngập tràn trong sảnh che khuất hết tất cả, không thấy rõ tình hình bên ngoài. Cô phỏng đoán hỏa hoạn đã xảy ra được một lúc, nếu không toàn bộ tầng hai không thể không có người.
Bởi vì hít khói càng lúc càng nhiều, cơ thể Nghê Giản rất khó chịu.
Tầng hai không nhìn thấy ánh lửa, cô đoán khói từ tầng dưới đi lên, nơi đây cũng không thể nán lại. Nghê Giản che miệng chạy về phía cầu thang, trong lúc chạy dẫm phải bậc cầu thang trống, ngã không dậy nổi. Cô mơ hồ cảm giác hôm nay sẽ không thể ra khỏi nơi đây.
Nghê Giản nằm trên bậc cầu thang, ý thức dần dần mơ hồ, trong lúc hoảng hốt dường như nhìn thấy một bóng người chạy về phía cô.
" Tiểu Lục, trên tầng thế nào?". Một giọng nói xuyên qua khói đặc.
" Tìm được một người, là nữ".
Lục Phồn không có thời gian nhìn lâu, ôm lấy người đang hôn mê trên bậc thang nhanh chóng chạy xuống. Bên ngoài xe cứu thương đang chờ, vừa nhìn thấy lính cứu hỏa đưa người ra, lập tức có người giơ cáng cứu thương lên tiếp ứng, mặt nạ dưỡng khí cũng được đưa tới. Lục Phồn đặt người lên cáng, lúc chuẩn bị đi thoáng nhìn lướt qua cô, ánh mắt khựng lại, toàn thân khẽ run.
Lúc này, bên kia xe cứu hỏa có người gọi: " Tiểu Lục".
Lục Phồn xoay người, chạy vội tới. Người trong xe chuyển bình dưỡng khí, anh nhận lấy, quay đầu xông vào quán bar.
Lúc toàn bộ chấm dứt, trời đã sáng.
Năm rưỡi, trạm Bắc Trung tập hợp đội, lái xe cứu hỏa về trụ sở. Bận rộn suốt đêm, mọi người đều mệt mỏi.
Lúc thay quần áo, đội trưởng Trần tới gặp Lục Phồn nói: " Ăn sáng rồi hãy về. Nghỉ vài ngày, đừng đi sửa xe nữa".
Lục Phồn gật gật đầu.
Sáu giờ, Lục Phồn ra khỏi trụ sở phòng cháy chữa cháy. Anh không mang nhiều thứ, trong tay chỉ có túi vải đen. Anh đến trạm xe buýt đi tuyến 332 sớm nhất. 6h10, xe tới nơi, anh đi lên, ngồi ghế đầu. Lần này, xe dừng ở đường Ngân Hạnh. Nhưng Lục Phồn không dừng mà xuống xe, đổi sang đón tuyến 11. Tuyến 11 đi đến bệnh viện khu vực. Người bị thương trong trận hỏa hoạn tối qua đều được đưa đến bệnh viện khu vực.
Lục Phồn đến trung tâm cấp cứu hỏi tình hình, gặp y tá trên xe cứu thương tối hôm qua. Cô ấy nhận ra Lục Phồn là nhân viên cứu hỏa, nói cho anh biết đám người được đưa tới đêm qua không bị nguy hiểm đến tính mạng, hầu hết họ đều bị thương nhẹ, đã xuất viện, chỉ có một cô gái trẻ do hít quá nhiều khói, hôn mê lâu, hiện đã tỉnh, không có vấn đề gì nghiêm trọng nhưng không chịu xuất viện, bên phía bệnh viện vẫn không liên lạc được với người nhà.
Cô y tá nhỏ nhịn không được mỉa mai: " Người bệnh đó cũng kỳ lạ, không mang điện thoại, chứng minh thư, cái gì cũng không biết, hỏi tên là gì không nói, không lưu số điện thoại người nhà, hỏi địa chỉ gia đình, cô ấy bảo không có nhà...".
Lục Phồn nhíu mày: " Tôi biết cô ấy".
Nữ y tá nhỏ rất ngạc nhiên.
Lục Phồn nói: " Tôi muốn gặp cô ấy, được không?".
"... Được ạ". Y tá nhỏ gật đầu, chỉ chỉ về phía phòng bệnh: " 303".
Nghê Giản đang tựa vào chiếc chăn để đầu giường. Cô không biết có người đang đi vào. Lục Phồn đến bên giường, trong tầm mắt Nghê Giản xuất hiện một đôi giày. Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đen kịt. Trong mắt Nghê Giản lóe lên tia kinh ngạc, nhìn không ra cảm xúc thay đổi.
Cô hỏi: " Anh cũng ở đây à? Thật là đúng dịp".
Lục Phồn không đáp, đến gần một bước, rũ mắt nhìn cô. Sắc mặt của cô rất nhợt nhạt, tóc không chải, hơi rối rủ xuống vai. Lục Phồn nghĩ hình như mỗi lần gặp cô, tóc của cô đều rối bời.
Anh lại nhớ tới đêm qua.
Cô nằm bất tỉnh ở cầu thang, mặc chiếc váy đen, một khối gầy còm bé nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ nhận không ra.
" Sao hôm qua cô lại ở đó?".
" Ở đâu?". Nghê Giản tỏ vẻ ngơ ngác.
" Quán bar".
Nghê Giản nhớ ra, cảm thấy hơi lạ, sau đó ồ một tiếng, nói: " Anh cũng được đưa từ đó tới à?".
" Không phải".
" Vậy...".
" Tôi thấy cô trên cầu thang, bị bất tỉnh".
Nghê Giản há miệng, ánh mắt mở to.
Sau nửa ngày, hỏi Lục Phồn: " Anh là lính cứu hỏa à?".
Lục Phồn gật đầu.
Nghê Giản nhìn anh, một lúc lâu, nói: " Lần trước bạn anh ở chỗ rửa xe gọi anh là anh Lục, anh họ... Lục à?".
Lục Phồn lại gật đầu: " Ừ".
Nghê Giản im lặng, ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Hóa ra là một trùng hợp ngẫu nhiên.
Cô đột nhiên trầm mặc, khiến Lục Phồn thấy lạ. Nhưng anh không nói gì thêm, cuối cùng vẫn là Nghê Giản tiếp tục. Cô hỏi anh: " Vậy anh tới làm gì?".
Cô hỏi thế, khiến Lục Phồn bối rối.
Anh tới làm gì?
Đến xem người anh cứu có sống không à? Không phải, trước kia anh chưa từng làm chuyện như vậy.
Suy nghĩ một lúc, anh nói: " Đến xem".
" Xem cái gì?".
"".
" Xem tôi sao?".
Lục Phồn: " Xem người bị thương thế nào".
" Ồ, vậy bọn họ thế nào rồi?".
" Đều không việc gì, xuất viện rồi".
Nghê Giản nhìn anh, nhếch miệng cười: " Thế vẫn là anh tới xem tôi".
"...".
Lục Phồn không muốn cùng cô tiếp tục đề tài này. Anh nói: " Y tá bảo cô có thể xuất viện".
" Tôi không muốn xuất viện".
" Vì sao không muốn?".
" Vì không có chỗ để đi".
" Nhà cô không phải ở nhà trọ Kinh Vĩ à?".
Nghê Giản lắc đầu: " Không phải, nhà đó là của người khác, hiện tại không thể quay lại".
Lục Phồn nhíu mày, còn chưa nói câu gì, đã nghe thấy Nghê Giản nói: " Hay là... anh chứa chấp tôi vài hôm nhé?".
Cô liếc mắt, nụ cười trên mặt trong veo, khiến trái tim người nhìn nhảy lên một cách khó hiểu. Lục Phồn nghiêm túc đoán cô nói thật hay nói giỡn.
Đúng lúc đó, bụng Nghê Giản kêu hai tiếng, ục ục ục ục, âm thanh đặc biệt lớn. Nghê Giản cảm thấy dạ dày đảo lộn, cô biết Lục Phồn đã nghe được. Lúc ánh mắt Lục Phồn nhìn về phía bụng cô, Nghê Giản hơi xấu hổ. Cô vươn tay khẽ kéo chăn lên, sau khi kéo xong cảm thấy động tác này không có chút ý nghĩa nào. Cô ngẩng đầu, quả nhiên thấy khóe miệng Lục Phồn có chút vui vẻ. Khi ánh mắt cô lướt qua, anh thu lại nụ cười.
Khóe miệng Nghê Giản khẽ trề ra, dứt khoát thẳng thắn: " Từ trưa hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa ăn cơm".
Lục Phồn tỏ ra nghiêm túc: " Vì sao không ăn?".
" Không có tiền". Nghê Giản nói: " Vì thế tôi mới nhờ anh giúp đỡ vài hôm".
Lục Phồn không hỏi lại, nói một câu: " Đợi đấy" rồi xoay người ra cửa.
Mười phút sau, Lục Phồn trở về, cầm trong tay cháo và bánh bao. Nghê Giản không chút khách khí nhận lấy, giải quyết hết toàn bộ.
Lục Phồn: " Cô thật sự không có chỗ nào để đi à?".
Nghê Giản ừ một tiếng.
Lục Phồn cúi đầu trầm mặc một hồi, nói: " Tôi có thể cho cô mượn tiền".
Nghê Giản: " Tôi không thích nợ tiền".
Lục Phồn nhìn cô, Nghê Giản quay đầu: " Chỉ tá túc vài ngày, trong nhà anh lại không có vợ, sợ gì?".
Cô thẳng thắn vô tư, nhưng Lục Phồn càng cảm thấy đầu óc cô gái này không giống người khác.
Cuối cùng, anh vẫn đưa Nghê Giản về.
Bọn họ không đi xe buýt, Lục Phồn gọi taxi, đưa thẳng đến đường Ngân Hạnh. Tiền phí bỏ ra tám mươi tệ.
Lúc xuống xe, Nghê Giản nói: " Anh ứng trước tiền xe nhé".
Lục Phồn quay đầu nhìn cô: " Không phải cô không thích nợ tiền sao?".
"..."
Nghê Giản không đi thẳng vào vấn đề, chỉ phía trước, nói: " Tòa nhà số ba à?".
Lục Phồn ngạc nhiên nhìn cô: " Sao cô biết?".
Nghê Giản: " Ồ, tôi đoán chuẩn rồi".
← Ch. 05 | Ch. 07 → |