Hoa đăng
← Ch.38 | Ch.40 → |
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Người đi có đôi khi cực kì bị coi thường. Phải biết rằng thế giới này cảnh giới khinh bỉ cao nhất là không nhìn. La Y làm được, ngay cả khinh bỉ cũng lười biểu hiện, trực tiếp coi người không tồn tại. Người từng thủ ba năm hiếu, bản sự chịu tịch mịch vẫn phải có. Đọc sách, vẽ, vắt nát óc nghĩ đồ dùng trẻ con kiếp trước - - Vu thị sắp lâm bồn rồi, vô luận từ hằng ngày mà nói, hay là từ loại chuyện lớn như xuất giá mà nói, nàng ấy là một tẩu tử thực xứng chức. Tuy rằng cảm tình không bằng Cẩm Tú nhưng không để trễ nãi. Bởi vậy nàng làm rất cẩn thận, coi như luyện tập cho đứa nhỏ ngày sau của Cẩm Tú.
Ngoài ra còn có đủ loại trò chơi khuê các, sau khi sắp xếp công việc cho nhân viên Thanh Quỳ Viện, Quất Tử và Dữu Tử không cò bận rộn nữa, có thể bồi chơi. Lại có hai người nha đầu cũng lớn rồi, hôn sự làm thế nào đây? Đầu năm nay gả bên ngoài làm dân chúng thấp cổ bé họng còn không tốt bằng nha đầu. Khi áo cơm cũng là vấn đề, quan tâm không đến cái gì gọi là vinh nhục. Huống chi nhà giàu có đôi khi giống tháp ngà, cùng bọn họ mà nói, thế giới bên ngoài thật khủng bố. Đương nhiên nếu hỏi qua ý bọn họ, Quất Tử hơi đơn thuần, ước chừng nghĩ trông chừng nàng qua ngày, Dữu Tử tâm tư cẩn trọng hơn, nhất định phải hỏi ý nghĩ của nàng ta. Chủ tớ một hồi, không thể bị người oán, càng không thể đã đi được chín mươi chín bước rồi, còn thiếu một bước cuối lại không đi.
Nhìn La Y "Bận rộn", Dung Nghi buồn bực, ngươi nói một người khinh bỉ ngươi đi, ngươi còn có thể cùng nàng túm trở về. Chí ít có chút cảm xúc, mượn đề tài để nói chuyện của mình. Mà La Y cảnh giới không nhìn cao lắm, làm cho người ta xem thế là đủ rồi. Cũng không phải hoàn toàn coi hắn không tồn tại - - rất giống hờn dỗi. Cửa phòng không cho vào, hai nha đầu mỉm cười hết sức tiêu chuẩn mời đi ra ngoài. Hằng ngày cùng nhau thỉnh an, thậm chí cùng nhau ăn cơm, nhưng chỉ là dùng lễ phép cách một tầng lụa mỏng không nhìn thấy.
Liên tục như vậy cho đến sáng sớm mười bốn tháng giêng, Dung Nghi đỡ Hải Đường nâng cao bụng bầu tản bộ ở trong sân, La Y mới đột nhiên tỉnh ngủ, lại tiếp tục như vậy sẽ trở lại lúc ban đầu, sau đó chạy về phía kết cục bi kịch. Dù sao chuyện vẫn cần giải quyết, trốn tránh không phải biện pháp. Bởi vậy tuy rằng còn không để ý Dung Nghi, nhưng lại bắt đầu cúi đầu đi Tiên Huyên Đường giao chiến, trong lòng ủy khuất muốn khóc. Cái gọi là ủy khuất con không thấy mẹ, nàng hiện tại bất kể là mẹ ruột hay là mẹ trên danh nghĩa đều tính cách trở hai phương trời, duy nhất một mẹ đẻ nàng còn không quen thuộc, bởi vậy gặp phải nhiều chuyện như vậy cư nhiên chỉ khóc một hồi vậy thôi. Có thể thấy được tiềm lực con người quả nhiên là vô hạn.
Lại nói hôm nay đã tiến vào phạm vi Tết Nguyên Tiêu, ngày đầu tiên trên đường giải trừ ban đêm cấm chè chén đi lại. Thái phu nhân nhìn hoa đăng mọi người hiếu kính, cười rất vui vẻ.
La Y thỉnh an lại bắt đầu làm bình hoa, Thái phu nhân nhìn thấy La Y đột nhiên nhớ tới: "Tứ nãi nãi quen biết chút trò chơi mới lạ tinh xảo, Tết Nguyên Tiêu năm nay làm vài cái hoa đăng mới mẻ cho chúng ta được không?"
La Y cười nói: "Lão thái thái nói như vậy làm cho cháu bị sợ đấy. Nếu làm không tốt chẳng phải mất mặt à?"
"Cái này có gì mà mất mặt? Không tốt phạt ba chén rượu, tốt có thưởng, được chưa?"
La Y lại cười làm lành: "Vậy chẳng phải là cháu đây làm thế nào cũng không thua thiệt? Rượu của Lão thái thái có thể giống bình thường sao?"
Nói tất cả mọi người thật nể tình cười rộ lên.
Người đã già thường thích niềm vui gia đình, nghe La Y nói như vậy, hưng trí càng lên cao: "Không bằng các ngươi mỗi người làm một chiếc, chúng ta làm một cái lôi đài."
Hai vị phu nhân không nháo theo, dự thi chỉ có Đại nãi nãi, La Y và Tam cô nương Vinh Trăn mà thôi. Thái phu nhân thấy thế càng thêm vui vẻ. Lại làm như lần trước, trận đấu còn chưa bắt đầu đã mở ra một thùng đồ vật. Đương gia mấy chục năm, già đi lại có các nơi hiếu kính, trình độ vốn riêng phong phú nhất Hầu phủ. Tiền không có chỗ tiêu, chia cho con cháu nhà mình, nhận vui mừng, cho cũng vui mừng.
Lật nửa ngày, Thái phu nhân vỗ đùi: "Xem ta hồ đồ rồi này, các ngươi người trẻ tuổi đương nhiên có ý nghĩ của người trẻ tuổi, ta chọn các ngươi chưa hẳn thích. Đến đây, Đại nãi nãi, Tứ nãi nãi, Tam nha đầu, từng người lại đây chọn một dạng, lại gửi lại ở chỗ ta đây. Nếu được xếp thứ nhất thì thưởng cho các ngươi!"
Đại nãi nãi là thế tử phu nhân, trong ngày thường đúng là tiến thối có độ. Biết lão nhân gia chỉ là góp cho vui, dẫn đầu đi qua, rất không khách khí chọn trâm cài Phượng khảm đá quý -- Hầu thế tử phu nhân là siêu phẩm, nàng chọn có thể dùng. Thái phu nhân quả nhiên cười vui vẻ: "Ngươi con khỉ con, không nhường cho muội muội ngươi."
Đại nãi nãi cười nói: "Cô nương trẻ tuổi mặt mỏng, sợ ngại đấy ạ. Cháu đây làm tẩu tử da dày, đánh tiên phong trước, để Tam muội muội và Tứ thẩm thẩm còn chọn chứ."
"Đại tẩu khéo miệng." Tam cô nương Vinh Trăn nghe Đại nãi nãi nói như vậy cũng hào phóng chọn chuỗi vòng ngọc.
La Y không nhìn rương trang sức, ngược lại chọn trong rương vật trang trí một cái lư hương gỗ bệ vàng ròng. Nhìn tạo hình đã biết đủ nặng. Vàng ròng chính là tiền, nàng thích! Những trang sức đá quý kia, nàng không hiểu không nói, bây giờ còn có hạn chế cấp bậc, ai biết nàng có thể được dùng hay không, biết lúc nào mới được dùng. Còn không bằng cái này lợi ích thực tế.
Vinh Trăn nhìn thấy liền cười: "Tứ tẩu quả nhiên là người tao nhã, dâng hương gảy đàn, đời người vui vẻ nhất."
La Y quẫn một chút, khụ khụ, đàn, đàn à, đặt trong một góc của hồi môn của nàng thì phải?
"Ơ, tứ thẩm thẩm sao còn thẹn thùng. Không phải là chúng ta những tục nhân này nên thẹn thùng sao?" Đại nãi nãi cũng cười rộ lên.
La Y đương nhiên không dám nói nàng tư tưởng nông dân cá thể, đành phải xấu hổ cười: "Ta thích cái đĩa này, lại thành lấy gùi bỏ ngọc rồi(*)."
"Đĩa?" Vinh Trăn đi tới cầm lấy quan sát một lúc: "Quả nhiên phong cách cổ xưa hào phóng, lão thái thái thưởng cho cháu một cái trước đi."
Thái phu nhân cười nói: "Còn nhiều đấy, không biết để ở góc nào. Dùng để bày bồn hoa ngọc thạch rất tốt. Quay đầu tìm cho cháu. Có lẽ ngày mai cháu được thứ nhất, ta lại thưởng cái này cho cháu."
Vinh Trăn kéo cánh tay Thái phu nhân đung đưa một trận: "Ai, đừng mà đừng mà. Đây là của Tứ tẩu, cháu không tranh đâu. Lão thái thái đừng keo kiệt như vậy, thưởng cháu một cái khác đi!"
"Ai u ôi, đừng lay ta choáng váng rồi, tìm cái khác, tìm cái khác." Thái phu nhân cười gọi nha đầu: "Đi tìm một cái cho Tam cô nương trước. Nếu không bộ xương già này của ta bị nó hủy mất."
Mọi người phối hợp nở nụ cười một trận, tìm ra được trang sức này cũng tới buổi trưa. Thái phu nhân lại bảo cùng nhau ăn cơm trưa, tất nhiên riêng từng người mang theo một vật trang trí đầu gỗ bệ ngọc thạch trở về. La Y và Vinh Trăn vội vàng gọi phòng ngựa chuẩn bị xe, loại vật hoa đăng này phải mua trên đường rồi. Vừa ra cổng liền chạm nhau, cười cười với nhau, Vinh Trăn dứt khoát leo lên xe của La Y, tặng xe của mình cho nha đầu bà tử, đồng loạt đi ra ngoài.
Vinh Trăn là do Tiết di nương sinh ra, cô em chồng ruột thịt của La Y. Trên lí luận mà nói nữ nhân đều về mẹ cả dạy dỗ, nhưng không phải là con của mình nên có rất ít mẹ cả tốn tâm tư. Đều là trên danh nghĩa thuộc về viện mẹ cả, nha đầu bà tử chiếu khán mà thôi. Dung Nghi lớn hơn một chút chuyển ra ở riêng, nhưng Vinh Trăn một cô nương gia còn theo chân Tào phu nhân ở cùng một chỗ. Bởi vậy ngày thường Vinh Trăn tiếp xúc ít với Tiết di nương. Hai bên coi như quen biết nhau mà thôi.
Nhưng khi hai người hiếm khi mới có dịp cùng ra ngoài, đương nhiên muốn tìm một ít đề tài tán gẫu. Có qua có lại phát hiện Vinh Trăn cũng như nhưng cô nương Tiêu gia, tối thiểu trong tình huống giấy bút này cho thấy ít nhất là có chút hiểu mực nước. Quả nhiên sức ảnh hưởng của mẹ cả rất bưu hãn? Nhưng cho dù như thế nào thì vẫn mạnh hơn so với đi theo Tiết di nương. Nói đến Tiết di nương La Y lại nghĩ tới Tiêu thị, quả thực hận nghiến răng nghiến lợi, chán ghét nhất loại người đàn bà chanh chua dã man không hiểu chuyện này, mong Tào phu nhân nhốt đến chết mới tốt!
Tháng giêng ngoài đường người tấp nập, khắp nơi toàn người đi mua đồ. Cô tẩu hai người chậm rãi đi dọc theo con phố phồn hoa, tuy rằng ở trên xe ngựa không đi xuống, nhưng bởi vì lưu lượng người quá lớn, xe ngựa đi rất chậm, có thể quét tới bảy tám phần thương phẩm bên ngoài. Nhìn hồi lâu hai người đều lắc đầu, rất thường gặp. Mặc dù quý trọng một chút, ở trong mắt thiên kim Hầu phủ không đáng cái gì. Đánh xe lại đành phải dẫn đến khu buôn bán xa hoa, người nơi này ít hơn nhiều. Mắt thấy sắc trời không còn sớm, hai người không dám dạo lâu, gần như chỉ dừng lại nhìn xem khu có hoa đèn mà thôi.
"Tứ tẩu, nhìn lão đầu kia!" Vinh Trăn rốt cục nhìn thấy một cái thật tốt, cao hứng hô lên.
La Y ở trên xe thò đầu ra, lão nhân? Vú già đã kì lạ làm cô nương nhà mình thưởng thức rồi. La Y nhìn kỹ, thì ra là một tiều phu cõng cái gùi, phía trên gùi còn một ít củi và nấm nhỏ, trong gùi trống không chỉ có một cái đèn lồng. Khéo léo đẹp đẽ rất có dã thú, cẩn thận nhìn lại, phía trên bó củi là rỗng ruột, có lẽ làm ngọn nến bay khói. Thật sự là tâm tư khéo léo. Cái sọt che có thể xốc lên thành ngọn nến. Nói là giống đèn lồng, càng giống một cái đèn bàn hơn. Đặt ở nơi nào đó xem xét, mặc dù không đặt ở bên trong một mảnh sắc màu rực rỡ, cũng thật hấp dẫn ánh mắt.
"Tứ tẩu dùng cái này hiến cho lão thái thái đi, chúng ta lại tìm một cái khác tính ta."
"Ngươi thấy trước đương nhiên là của ngươi rồi." La Y không giật đồ của cô em chồng.
Vinh Trăn còn muốn khiêm nhượng, La Y đành phải nói: "Ngươi cứ cầm, thật sự không mua được ta cũng có ý tưởng khác."
"Nói nghe một chút?"
"Ôi chà.. , nói ra không có ý nghĩa, đến lúc đó cho các ngươi một kinh hỉ vậy."
Vinh Trăn chỉ cho là nàng khách khí, không nhiều lời nữa, chỉ nắm chặt thời gian tiếp tục dạo. Lại không tìm được cái lạ mắt nữa, La Y không muốn Vinh Trăn lo lắng bèn mua một đôi tiên hạc hợp với tình hình. Vinh Trăn có chút thất vọng, tiên hạc tuy tốt nhưng thông thường, còn không bằng cái phong vị nông gia kia của nàng. Nhưng lại không muốn nhường phần thưởng cho Tứ tẩu không quen thuộc lắm này, đành phải không lên tiếng.
La Y về nhà, Dung Nghi sớm ăn cơm xong, nằm ở trên giường không biết nhìn sách giải trí gì. Thấy La Y đang cầm hai cái tiên hạc thì bĩu môi nói: "Một năm không biết phải xem bao nhiêu vị tiên hạc, cái này của ngươi chẳng có gì màu mè cả." "Theo ý ngươi cái dạng gì mới màu mè hả?"
Dung Nghi sửng sốt, hắn chỉ thuận miệng nói thôi, La Y không để ý hắn đã nhiều ngày rồi, nhất thời không thể tưởng được: "Cái này phải lên phố dạo mới biết được."
"Ngươi nói thật nhẹ nhàng, chúng ta đi dạo nửa ngày không thấy cái đèn nào đẹp. Nhắc tới cũng phải thôi, các ngươi huân quý như vậy, đương nhiên có trong cung thưởng, các nơi hiếu kính, tốt hơn ngoài đường xá nhiều. Muốn xuất chúng thật không dễ dàng."
"Ngươi không phải có học vấn sao? Lúc này có gì mà không làm được?"
La Y tâm niệm vừa động: "Nếu ta ngày mai đạt được thứ nhất, ngươi tính làm sao?"
Dung Nghi ngả ngớn cười: "Tùy ngươi xử trí."
"Ta không xử trí ngươi, "La Y phụng phịu nói: "Nam tử hán nói lời giữ lời, nếu ngày mai ta thắng, ngươi nhớ kỹ nguyên văn 《 tứ thư 》trong lòng. Phần tập chú ta không làm khó ngươi, thế nào?"
Dung Nghi nghe thấy thư liền đau đầu: "Ta không đọc cái trò ấy, gánh vác vô dụng."
"Phi, không giống nam nhân."
Dung Nghi tưởng tượng, đây không phải là còn chưa so à? Làm gì khiến nàng xem nhẹ? Vội nói: "Nếu ngươi thua thì thế nào?"
"Ngươi muốn như thế nào?"
"Đương nhiên là muốn tam tòng tứ đức rồi."
La Y cười nhạo: "Muốn ta đọc 《Nữ Giới 》cho ngươi nghe không?"
Dung Nghi nghe lời này, cảm giác hắn phải nhận thua rồi, La Y nhất định có mấy chục câu chờ hắn. Dứt khoát nói thẳng: "Được rồi được rồi, ta nói không lại ngươi, nếu ngươi thua, làm cho ta một bộ quần áo vậy."
"Vậy tứ thư kia mà kém một chữ, ta sẽ đâm mười châm ha."
"..."
"Không dám so?"
"So thì so! Nhà mẹ đẻ đại tẩu có nương nương, ta không tin ngươi có thể so được đồ trong cung."
"Một bộ quần áo mà thôi, không phải việc khó gì." La Y nói xong lưu loát đi ra ngoài. Dung Nghi mới phản ứng được, ai nha! Làm sao lại để cho nha đầu chết tiệt kia cuốn vào đó rồi? Nhưng nếu đổi ý thì mất mặt quá, mẹ kiếp!
*lấy gùi bỏ ngọc: người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nướcTrịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng
← Ch. 38 | Ch. 40 → |