Vay nóng Tinvay

Truyện:Thứ Xuất Thứ Xuất - Chương 38

Thứ Xuất Thứ Xuất
Trọn bộ 87 chương
Chương 38
Nỉ non
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Lazada


Edit: Hắc Phượng Hoàng

So một trận cờ năm quân, La Y lại cống hiến ra cờ nhảy, cộng thêm các loại cờ vây cờ lá truyền thống, một phòng người náo đến sau nửa đêm mới riêng từng người trở về phòng thu dọn. Dung Nghi vẫn rầu rĩ không vui. La Y bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn buồn bực tới khi nào? Buồn cả năm mới cho coi."

"Ai cần ngươi lo!"

La Y trên đầu treo chữ tỉnh: "Ngươi làm như ta thích quan tâm ngươi lắm ý! Ta cầu xin ngươi giống nam nhân được không?"

Dung Nghi nghiêng đầu lại, ngả ngớn nói: "Vi phu nơi nào không giống nam nhân?"

La Y giả cười: "Nơi nào cũng không giống! Vì trò chơi tức tới gần nửa đêm, mắt còn nhỏ hơn cả châm chọc, cũng xứng gọi là nam nhân hả? A phi!"

"Ngươi làm sao lại không nói ta có lòng cầu tiến?"

La Y khóe miệng rút gân: "Ngươi chừng nào thì không viết lỗi chính tả, lại đến nói vấn đề lòng cầu tiến này nhé."

"Ngươi!!"

La Y mệt chết khiếp, không có tâm tư nói đạo lý với hắn, cũng sẽ không nói tiếp trực tiếp trở về phòng. Rửa mặt trang điểm lại, nâng chén trà đậm đặc tiêu bớt vị ngọt ngấy của các loại điểm tâm. Mắt thấy trời sắp sáng, lúc này đi ngủ, chỉ lo mày mẫm dày vò. Cởi quần áo ngoài, nằm ngiêng trên giường nệm, híp mắt dưỡng thần, tân niên truyền thống thực mệt, nhà chồng càng mệt hơn nhà mẹ đẻ.

Dung Nghi đã từng thức đêm, một đêm như vậy đối với hắn mà nói thật sự là thói quen rồi. Chạy tới sương phòng xem Hải Đường, không ngờ phụ nữ có thai bảo dưỡng hết sức, đang ngáy ò ó o. Bất đắc dĩ lộn trở lại nhà giữa. Bây giờ nha đầu trông xinh một chút đều là của hồi môn của La Y, hắn không ngốc đến mức đi động vào vật phẩm danh nghĩa Mẫu Dạ Xoa. Vì thế Dung Nghi đồng học của chúng ta nhàm chán, rất nhàm chán. Đành phải nằm sấp ở trên bàn lò ngẩn người nhìn La Y. La Y cũng không ngủ, lúc định đổi tư thế nằm, khóe mắt liếc qua đến chỗ Dung Nghi thì bị hoảng sợ: "Ngươi làm gì?"

"Chúng ta nói chuyện phiếm đi."

La Y quỷ dị nhìn đối phương: "Ngươi làm sao vậy?"

Dung Nghi liếc mắt nhìn La Y một cái: "Ta cũng rất kì quái, cả nhà các ngươi toàn là kẻ khinh thường người, làm sao lại gả ngươi đến nhà chúng ta thế?" Vấn đề này Dung Nghi kỳ quái thật lâu, vì thế mở miệng trào phúng: "Chẳng lẽ có chuyện gì không muốn người biết hả?"

La Y nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên nói thật: "Biểu ca muốn cưới ta, Cô Cô không đồng ý. Tổ mẫu thiên vị, đành phải gả ta chứ sao." Tiêu thị náo lớn như vậy, có tâm tìm hiểu không có khả năng không biết. Huống chi trước xuất giá Vu thị đã nói, Tào phu nhân đã nghe được tiếng gió. Đến lúc đó chính hắn đi tìm hiểu sẽ bị càng nhiều người biết. Loại việc ngấm ngầm xấu xa này lại không có cách giải thích, còn không bằng bình bình thản thản. Dù sao nếu thực sự để mọi người đều biết, mất mặt ít nhất có cả Dung Nghi.

Dung Nghi cười nhạo: "Ngươi tại sao không nói ngươi xem trọng biểu ca ngươi?"

La Y vừa nhấc cằm: "Bản cô nãi nãi cho tới bây giờ vẫn chướng mắt thứ không học vấn không nghề nghiệp."

"Bổn thiếu gia chán ghét ngươi nhịp điệu này."

"Phi! Nếu không phải mẫu thân ta không còn, ngươi ngay cả nghĩ loại nhịp điệu của ta này cũng đừng nghĩ."

"Mẫu thân?" Dung Nghi nghi hoặc.

"Phu nhân nhà chúng ta, nhà chúng ta không thịnh hành gọi phu nhân."

"Nói cứ như ngươi là bà ta sinh ra ấy." Dung Nghi bĩu môi.

"Không phải các mẹ cả đều không tốt." Trong lòng La Y còn bổ sung thêm một câu, càng không phải là các di nương đều động kinh như mẹ ruột ngươi, nếu không Tào phu nhân cũng không cần thiết kỳ quái như vậy.

"A, không biết ngươi học được mấy phần?". Dung Nghi nâng cằm về phía đông sương phòng.

La Y kinh ngạc: "Ngươi cảm thấy ta hiền lương thục đức?"

Dung Nghi sờ sờ cái mũi: "Coi như ta chưa nói."

La Y cười nói: "Ta thật sự không hiểu nổi ngươi."

"Hả?"

"Ngươi cảm thấy ngươi ủy khuất, làm sao lại còn trộn lẫn cùng nha đầu, làm cho con trai của ngươi tiếp tục ủy khuất!?"

"..."

"Quả nhiên ngu ngốc!"

"Bất hiếu có tam vô hậu là lớn nhất, khai chi tán diệp là bổn phận!" Dung Nghi vội vàng nghĩ lý do.

La Y như cười như không: "Nói thẳng ngươi quá "sắc" không đức ngu ngốc vô năng là được rồi, lôi kéo lý do đường đường chính chính như vậy làm cái gì?"

"Có người nói chuyện như vậy với phu quân như ngươi sao?" Dung Nghi phát hỏa.

La Y dứt khoát không để ý đến hắn nữa, trời đã sáng, trực tiếp mang theo một chuỗi nha đầu đi Tiên Huyên Đường. Dung Nghi đành phải sờ sờ cái mũi đuổi kịp, chợt nhớ tới La Y bưu hãn vung châm múa, kinh hãi một tiếng mồ hôi lạnh vã ra - - mình hôm nay làm sao lại động kinh đi trêu chọc Mẫu Dạ Xoa kia thế? Heo à! Nhưng mà tìm một Mẫu Dạ Xoa như thế, là phu nhân cố ý rồi? Hừ hừ!

Nếu La Y quyết định dung nhập cái gia đình này, đương nhiên phải lấy lòng người tốt duy nhất - - Thái phu nhân, không đề cập tới về sau có thể chiếm chỗ tốt gì, ít nhất không cho đám hạ nhân kia lên mặt quá phận. Bởi vậy ở Tiên Huyên Đường không còn giả bộ bức tường hoa, ngẫu nhiên cũng nói vài lời nói gia tăng cảm giác tồn tại. Nhưng bởi vì nghiệp vụ không thuần thục nên cảm giác tồn tại không mạnh lắm. Đang giữa ngày vui lễ mừng năm mới, người nào người ấy đều tận sức nịnh hót, La Y này không có nhiều chuẩn bị cho nên bị phai mờ trong mọi người là tất nhiên. Âm thầm thề, sang năm nhất định phải học tập cho thật tốt.

Trong tập tục ngày xưa, đầu năm mùng một không ra khỏi cửa chúc tết. Cáo mệnh phải vào cung chầu mừng, bởi vậy Tào phu nhân đã sớm đi ra ngoài. Thái phu nhân tuổi lớn, hoàng gia miễn bà tiến cung chịu tội, xem như ân điển. Đương nhiên lệ thường là hạ nhân trong phòng các nơi phải đến dập đầu, vài miệng ăn trong nhà cũng chúc mừng năm mới cho nhau. Luôn làm ầm ĩ đến xế chiều, các chủ nhân thể lực vốn không được tốt lắm đã sớm không chống đỡ nổi, ào ào nhân cơ hội ngả đầu giả chết.

Tục ngữ nói: "Lần đầu tể, mùng hai lang." "Lang" chính là biệt xưng con rể, trước kia gọi là chủ nhà hoặc là tôn xưng thiếu gia nhà người ta đều gọi là "Lang". Chẳng qua hiện nay hay gọi là "Gia" hơn, con rể đương nhiên gọi là "Cô gia". Nhưng tục ngữ lại bảo lưu. Nói ngắn gọn, mùng hai chính là ngày cô nương lại mặt con rể bái mẹ vợ.

La Y mang theo Dung Nghi về nhà đi dạo một vòng, người bên trong thuộc về người thân của La Y chỉ có Vu thị, Trương di nương và tam thái thái quan tâm tới nàng. Lão thái thái và đại thái thái đương nhiên càng chú ý bảo bối Uyên Văn của họ. Mà ở bên ngoài Dung Nghi thu một đầu óc khinh bỉ và khuyên học thi từ ca phú. Cộng thêm nam nhân Uyên Văn xuất hiện, chung quy là thế tử, địa vị làm cho người ta phải tôn kính. Huống chi Định Tây Bá thế tử tuy rằng rất không đáng tin, nhưng vẫn hơn hẳn Dung Nghi mấy cấp bậc, dù nói thế nào thì Uyên Văn cũng sinh không ít con, chỉ là sinh toàn nữ nhi, chỉ do Uyên Văn mệnh khổ. Nhưng vẫn mạnh hơn La Y không con nhiều lắm. Bởi vậy Dung Nghi nhận đối đãi khác biệt rất lớn, tâm tình gần như từ Thiên đường lễ mừng năm mới vui sướng một đường té xuống tầng mười tám địa ngục.

Hành trình trên xe ngựa trở về mặt buồn rầu nói: "Nhà các ngươi không phải rất thanh cao sao, làm sao lại như chó xù với thế tử Định Tây Bá vậy."

La Y trực tiếp đưa chân giẫm mạnh, nghe được kêu thảm thiết sau mới trợn tròn mắt nói: "Ngươi nói ngươi là ngu xuẩn đây hay là ngu xuẩn đây vẫn là ngu xuẩn đây hả?"

Dung Nghi nghe câu thức quẫn thế cư nhiên sửng sốt một hồi lâu mới phát giận: "Nịnh trên áp dưới, giả bộ hình dáng kia, này gọi là gì nhỉ? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!"

La Y phát hỏa: "Ngươi có ý gì?"

"Chính là ý đó! Ngươi còn chưa tính." Dung Nghi liếc La Y một cái: "Tỷ tỷ kia của ngươi, trưởng dòng chính nữ đúng không? Làm sao lại gả cho thế tử Định Tây Bá không học vấn không nghề nghiệp hả? Ngươi không nói nhà các ngươi khinh thường không học vấn không nghề nghiệp sao? Ta thấy là dạng nghèo kiết hủ lậu rớt mắt bên trong mới là thật."

La Y cả giận: "Là Thái phu nhân Định Tây Bá nhiều lần tới cửa cầu thân mới gả. Tỷ tỷ của ta không phải gả cho Thám hoa lang à? Bản thân mình không có bản sự, đừng oán người ta khinh thường ngươi."

"A! Lại nhiều lần?" Dung Nghi cười lạnh: "Nhà chúng ta còn lại nhiều lần cầu ngươi đấy. Chỉ là bề ngoài mà thôi, nội bộ người nào không biết ngươi chính là giày rách."

La Y giận dữ: "Giày rách? Ngươi chưa kết hôn mà có con sủng thiếp diệt thê đấu lại vợ, ngươi coi ngươi là miếng mồi ngon hả? Ngày sau ở riêng được có mấy ngàn lượng bạc, muốn tài không có tài, đòi tiền không có tiền, muốn người không người, nếu không phải là âm kém dương sai, ngươi xách giày cho ta cũng không xứng!" Nói tới chỗ này, La Y ủy khuất khóc lớn lên. Nếu Hoàng thị còn sống, hoặc là không có Tiêu thị trận đại náo kia, nàng làm sao có thể có một cái kết cục như vậy? Nghĩ khi ở hiện đại ngàn kiều trăm sủng, càng khóc tê tâm liệt phế lên.

Dung Nghi bị tiếng khóc tuyệt vọng của La Y mà hoảng sợ, nhất thời sợ không biết làm thế nào mới tốt. Khóc lớn như vậy, cảm giác đẹp thì không thấy có, cảm giác khủng bố thì đúng phù hợp. Dung Nghi đương nhiên cũng không sinh ra tâm tư thương hương tiếc ngọc. Mà La Y khóc như bệnh tâm thần, nước mắt nước mũi chảy ròng, đã sớm bất chấp tất cả, quả thực nói bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu. Quất Tử Dữu Tử khi La Y bắt đầu khóc vọt vào, vừa cầm khăn lau nước mắt chảy mãi không ngừng kia, bên cạnh đó còn bớt thì giờ dùng ánh mắt oán hận trừng Dung Nghi. Dung Nghi đòi được cái mất mặt lớn, đành phải rầu rĩ ngốc ở một bên không rên một tiếng.

La Y vẻn vẹn phát tiết nửa canh giờ, khóc hai mắt sưng giống như quả đào, yết hầu nấc cục từng phát từng phát. Quần áo rối loạn, tóc cũng rối loạn, trang hoa rối tinh rối mù. Cũng may vào lúc này nàng dâu nhà người có tiền ra ngoài ít nhất đều mang theo bộ quần áo dự phòng và hộp gương, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Trên xe chỉ có Dung Nghi là nam nhân, còn là phu chủ, không cần kiêng dè, Quất Tử và Dữu Tử vội vàng dọn dẹp cho La Y đang khóc. Đi vào trong cổng mới miễn miễn cưỡng cưỡng thu thập sạch sẽ, nhưng cặp mắt sưng kỳ quái là không lừa được người. La Y sai người đi chỗ Thái phu nhân và Tào phu nhân xin nghỉ, đã khóc quá mệt mỏi, trở về phòng ngủ bù.

Một giấc ngủ đến sáng sớm ngày mùng ba, vẫn không thèm ăn như cũ, cả người mệt mỏi, còn sốt nhẹ. Thường thì trong tháng giêng không gọi đại phu, đành phải nằm ở trên đệm dựa ngẩn người. Chuyện hôm qua nên biết cũng biết, ít nhất biết vợ chồng họ cãi nhau. Trong tháng giêng không thịnh hành mắng chửi người, dạy dỗ cũng không tốt. Thái phu nhân cũng không tiện giả vờ giả vịt nói tôn tử, miễn La Y thỉnh an lại nhân cớ tân niên thưởng một đôi trâm bảo thạch và hai thất hàng tơ lụa. Việc này liền tính bỏ qua. Chỉ là La Y từ đầu không cho Dung Nghi tiến vào viện, Dung Nghi đành phải qua năm mới lăn đi ngủ ngoại thư phòng.

Nhưng Dung Nghi biết, qua năm mới Thái phu nhân thích đoàn đoàn viên viên. Hắn không dám sờ Thái phu nhân xúi quẩy, ai xúi quẩy cũng không dám, sau lưng càu nhàu là có thể, ngẫu nhiên bày chút ít sắc mặt là có thể, nhưng thực sự có can đảm tùy hứng tất nhiên ăn đòn. Hắn không phải do Tào phu nhân sinh, đánh chết sẽ không đau lòng, người ta lại không phải không có con trai trưởng, nhà ai hiếm lạ con vợ kế chứ? Đành phải một buổi sáng tinh mơ mùng bốn đứng ở cửa Thanh Quỳ Viện, chờ La Y đi ra cùng nhau đi thượng phòng thỉnh an.

La Y có đi cùng hắn, không ầm ĩ, nhưng trực tiếp xem hắn là không khí. Ngay cả vẻ mặt khinh bỉ cũng không cho. Bọn nha đầu ước chừng cũng phải dặn, giống nhau nhìn không chớp mắt. Một đường yên tĩnh đi tới Tiên Huyên Đường, vốn là gian nan thành lập ý niệm cố mà sống chung bị ngày hôm qua vô tình dụi tắt, La Y lười ra tiếng. Chỉ thỉnh an, thấy Tào phu nhân đã ở đấy, liền quy củ đứng ở sau Tào phu nhân, cúi đầu suy nghĩ viễn vông. Thái phu nhân vô lực uy hiếp trừng Dung Nghi một cái, Dung Nghi cợt nhả nũng nịu mấy câu, Thái phu nhân cũng cười: "Vợ chồng son còn đang giận dỗi hả?"

La Y ngẩng đầu, cười tiêu chuẩn: "Không, chắc là lão thái thái nghe lầm rồi."

Thái phu nhân đã sống thành tinh, vừa thấy thái độ này còn có cái gì không biết chứ? Nói một đôi này từ ngày mới thành hôn đã nóng hổi, cháu của mình đương nhiên bản thân mình biết, nhưng cháu dâu không biết ý ôn tồn, không khỏi tâm tư phai nhạt. Không điếc không câm không làm a ông, quan tâm nhiều như thế làm gì. Nghĩ như vậy cũng vòng vo đề tài không xen vào đôi oan gia này nữa.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-87)