Khách sạn (2)
← Ch.209 | Ch.211 → |
Editor: Nguyen Hien.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, hành lang an tĩnh, không có một bóng người.
"Là phòng này." Sở Kiều nhìn chằm chằm cửa phòng, tâm tình phức tạp nói với người bên cạnh.
Nhìn chằm chằm cửa phòng đối diện đóng chặc, trái tim Đồng Niệm đau nhói khó chịu, tại sao cô phải đứng ở đây chứ? Chẳng phải cô đã từng kêu hãnh vì có một lòng tin vững chắc giữa bọn họ sao? Giờ phút này đây chẳng lẽ không gì còn sót lại?
Hai tay xuôi bên người nắm chặt lại, đến nỗi nhấc tay để nhấn chuông cửa cô cũng không thể nhấc nỗi.
Nhìn thấy Đồng Niệm do dự, Sở Kiều lôi cô đến bên cạnh, nhấn chuông cửa.
Leng keng ——
Tiếng chuông cửa phòng khách vang lên, Trầm Bái Ny mới từ phòng tắm đi ra ngoài, mặc trên người tấm áo choàng màu trắng. Cô nghi ngờ đi tới cửa nhìn, nhìn thấy ngoài cửa là khuôn mặt xa lạ, cô do dự một chút mới mở cửa phòng ra.
"Cô tìm ai?"
Sở Kiều nhíu mày nhìn chằm chằm mái tóc dài còn ướt của Trầm Bái Ny, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng: "Những người làm tiểu tam như cô có dáng vẻ thật ghê tởm?"
Nghe Sở Kiều nói như vậy, Trầm Bái Ny lập tức giận tái mặt, tức giận nói: "Bệnh thần kinh!" Trong lúc nói chuyện, cô muốn đóng cửa lại, lại bị Sở Kiều dùng sức đẩy mạnh ra.
"Cô là ai?" Trầm Bái Ny bị đẩy mạnh, lập tức tức giận nói: "Tôi muốn báo cảnh sát bắt cô."
"Báo đi!" Sở Kiều trầm mặt xuống, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng: "Muốn báo cảnh sát cũng không tới phiên cô."
Ngừng lại, cô hất chiếc cằm xinh đẹp lên, hướng về phía có giường ngủ, nở nụ cười lạnh lùng: "Khi tôi tới, tôi đã báo cảnh sát, nơi này có mại dâm chơi đĩ đấy."
"Cô..." Trầm Bái Ny bị Sở Kiều làm cho tức giận đến phát rung, mặt tái lại, một câu cũng không nói nên lời.
Đồng Niệm lặng lẽ đi tới, lướt nhìn qua mọi người rồi nhìn đến người đàn ông đang nằm trên giường, ánh mắt dao động.
Nhìn thấy cô, Trầm Bái Ny đầu tiên là sững sờ, dđl/q"d sau đó hiểu được. Cô giận tái mặt, môi mím thật chặt.
Sở Kiều kéo tay Đồng Niệm lại, một mình đi vào, trực tiếp vén chăn trên giường lên, sau khi nhìn thấy người đàn ông trên giường áo quần đầy đủ đang nằm ngủ mê man, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Kiều nhìn Đồng Niệm, vẻ mặt căng thẳng thả lỏng xuống: "Nếu quần áo xốc xếch, cậu dứt khoát khỏi cần tìm nữa, trực tiếp đuổi anh ta ra khỏi nhà."
Đồng Niệm nhíu mày nhìn Sở Kiều không nói gì, trái tim lơ lửng cũng nặng nề rơi xuống. Loại cảm giác này thật tệ.
"Dừng lại!" Trầm Bái Ny đứng ở bên cửa, sau khi nghe Sở Kiều nói, khuôn mặt khinh thường: "Chẳng lẽ hai người đều cùng một dạng, xấu xa như vậy sao?"
"Ai ôi!" Sở Kiều mỉm cười đi tới, nhìn áo choàng tắm Trầm Bái Ny đang mặc, lạnh lùng nói: "Đêm khuya, cô mướn khách sạn, lừa gạt đưa chồng người ta vào đây, còn ăn mặc như thế này, còn chưa đủ xấu hổ sao? Cô còn muốn xấu như thế nào nữa?"
Nhìn chằm chằm sắc mặt thay đổi của cô ta, nụ cười trên khóe môi Sở Kiều không giảm, giọng nói châm chọc: "Thẩm tiểu thư, mọi người đều biết, trong đầu cô đang nghĩ tới cái gì? Quyến rũ chồng người ta, không gọi là xấu xa, gọi là đê tiện, hiểu không?"
"Cô...cô..." Sắc mặt Trầm Bái Ny lúc trắng lúc xanh, cánh môi run rẩy không nói nên lời.
Trầm Bái Ny nói không lại Sở Kiều, quay đầu nhìn về phía Đồng Niệm, tức giận nói: "Đồng Niệm, đây là đâu mà để cho cô ta tới chanh chua hả?"
Cúi đầu nhìn về phía Lăng Cận Dương, thấy anh say rượu không biết gì, Đồng Niệm thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy đi về phía Trầm Bái Ny, ánh mắt đột nhiên âm trầm.
Từ trong ví tiền móc ra một xấp tiền, đồng đọc hướng về phía mặt của nàng hung hăng ném đi qua, lạnh lùng nói: "Đây là tối nay tốn hao, đa tạ ngươi chăm sóc chồng ta."
Từ trong ví tiền móc ra một xấp tiền, Đồng Niệm hung hăng ném mạnh về phía mặt của Trầm Bái Ny, lạnh lùng nói: "Đây là phí đêm nay, cám ơn cô đã chăm sóc chồng tôi."
Những tờ nhân dân tệ mới tinh lướt qua mặt, cảm thấy hơi đau nhói. Ánh mắt Trầm Bái Ny co rúc lại mãnh liệt, bởi vì nỗi nhục to lớn này, trong lòng vô cùng tức giận.
Cũng không muốn cùng Trầm Bái Ny dây dưa, cô cùng Sở Kiều nâng Lăng Cận Dương dậy, hai người cùng nhau đỡ anh đi ra ngoài. Chỉ để lại phía sau là sự điên cuồng của Trầm Bái Ny và tiếng hét chói tai không thôi.
Cô là hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Trầm, sao lại phải chịu nhục như vậy chứ? Đầu tiên là bị Sở Kiều chế nhạo một phen, sau đó bị Đồng Niệm hung hăng ném tiền vào trong mặt giống như tát một cái tát, cái tát này còn nặng hơn những lời nhục nhã.
Hai người dùng hết sức dìu lấy Lăng Cận Dương đang say rượu. Ba người bọn họ vừa mới đi ra khỏi cửa khách sạn, thấy có một chiếc xe Hummer màu đen lái tới, xe phát ra tiếng "két" một tiếng rồi dừng lại.
Đồng Niệm nhìn thấy người đàn ông trên xe bước xuống, theo bản năng nhìn về phía Sở Kiều, cũng thấy cô nhíu mày.
"Sở Kiều ——"
Bốn phía yên tĩnh, bị Quyền Yến Thác kêu như vậy, lập tức có cảm giác chói tay vọng về.
Nghe anh gọi, Sở Kiều có cảm giác da đầu mình tê dại, dđl/q"d nụ cười trầm xuống, "Sao anh lại tới đây?"
"Nói nhảm?" Quyền Yến Thác trên người vận toàn thân màu đen, trầm mặt đi tới: "Hơn nữa đêm phát hiện trong ổ chăn của anh không có người, anh có thể không đi theo sao?"
Phiền nhất là cách nói chuyện thoải mái như vậy của anh, khuôn mặt Sở Kiều đỏ lên, cúi đầu xấu hổ nói: "Bớt nói hưu nói vượn đi."
Quyền Yến Thác nhìn thấy Lăng Cận Dương say rượu, lo lắng trong lòng cũng tản đi. Anh nhìn thấy Sở Kiều quăng ánh mắt nhìn mình, vội mình tiến đến đỡ phụ, nhẹ nhõm dẫn Lăng Cận Dương lên xe.
"Lên xe đi." Quyền Yến Thác đặt Lăng Cận Dương ngồi ở phía sau xe, rồi kêu họ cùng lên.
Đồng Niệm ngồi ở phía sau xe, tiện chăm sóc cho Lăng Cận Dương, còn Sở Kiều ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sắc mặt có chút khó coi.
Trên đường đi, tất cả mọi người không nói gì, mọi người điều có tâm sự riêng. Quyền Yến Thác lái xe đến bên ngoài Lan Uyển rồi dừng lại, hướng về phía người bên cạnh nói: "Anh đưa Cận Dương vào nhà, em ngồi ở trong xe chờ lát nhé."
Sở Kiều gật đầu một cái, không nói gì thêm, chỉ quay đầu liếc nhìn Đồng Niệm, hai người yên lặng truyền cho nhau một ánh mắt.
Đồng Niệm hiểu ý được ý tứ trong mắt Sở Kiều, cô mỉm cười, trong lòng mang theo cảm kích.
Đỡ người xuống xe, Quyền Yến Thác trực tiếp đưa Lăng Cận Dương về phòng ngủ. Đồng Niệm đi phía sau tiến lên phụ đỡ.
Người giúp việc chăm sóc cho Yếm, thấy bọn họ trở về, lập tức rời đi. Yếm ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Quyền yến thác quét mắt ngủ say yếm, khó được toát ra một chút ý cười, như vậy cá béo mập đứa bé, quả thật nhìn chơi thật vui!
Quyền Yến Thác nhìn bộ dạng đang nằm ngủ say sưa của Yếm, miệng không khỏi nở nụ cười. Đứa bé mập mạp trắng trẻo như vậy, quả thật rất đáng yêu.
Nói cảm ơn xong, Đồng Niệm đưa Quyền Yến Thác ra cửa, lại thấy anh dừng bước lại, nhìn cô chằm chằm như có suy nghĩ.
Nhìn Lăng Cận Dương nằm trên giường, ánh mắt anh dao động, trầm giọng nói: "Bọn anh lớn lên từ nhỏ, cậu ấy là người như thế nào, anh rất rõ ràng. Bất kể như thế nào, anh không muốn nhìn thấy anh em của anh khó chịu."
Đồng Niệm tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Quyền Yến Thác, trong lòng tràn đầy phức tạp. Cô đưa mắt nhìn Quyền Yến Thác đi xa, cho đến khi ngoài sân vang lên tiếng động cơ, cô mới xoay người trở lại phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, ánh mắt Đồng Niệm ảm đạm xuống, thật ra thì cô cũng không muốn làm cho anh khó chịu, cô không muốn làm cho bất cứ ai khó chịu.
Bên trong giường trẻ em, Yếm đang say sưa nằm ngủ, thấy con gái bình an nằm ngủ, tâm trạng rối rắm của cô cũng buông lỏng một nửa.
Nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường, Đồng Niệm nghiến răng, hung dữ mắng: "Khốn kiếp! Đều là do anh gây ra họa!"
Hơn nửa đêm không về nhà, một mình tới quán bar uống rượu, nếu như bọn họ không đến kịp, ngộ nhỡ Trầm Bái Ny nhân cơ hội chiếm tiện nghi, cô nhất định sẽ không cần anh nữa.
Thu lại tức giận, nhìn thấy chân mày anh nhíu chặt, bộ dáng không được thoải mái, Đồng Niệm không đành lòng, lấy khăn nóng ra lau cho anh, cởi nút áo sơ mi ra để cho anh được thoải mái.
Thu dọn cho anh xong, đã là ba giờ sáng. Đồng Niệm vén chăn lên đắp cho anh, cả người mệt mỏi rã rời.
Lăng Cận Dương hơi khẽ động người, hình như nghe thấy bên cạnh có mùi hương quen thuộc. Mùi hương hoa lài nhàn nhạt bay vào chóp mũi, làm cho chân mày nhíu chặt của anh cũng dần dần thả lỏng xuống.
"Niệm Niệm..." Lăng Cận Dương theo bản năng ôm người bên cạnh, dùng sức ôm chặt vào trong ngực, anh cúi đầu, khuôn mặt tìm đến cổ cô, muốn tìm vị trí quen thuộc như mọi khi.
Đồng Niệm lấy tay đẩy anh ra, không cho anh đụng vào, nhưng mặc dù anh say rượu nhưng sức lực vẫn rất lớn, cô căn bản không vùng ra được.
Cuối cùng cô không giãy giụa nữa, tức giận nằm trong ngực anh, mặc cho anh sờ mó hôn hít, làm cho trong lòng cô vừa tức giận, vừa ngọt ngào.
Giơ tay lên nhẹ nhàng sờ môi anh, Đồng Niệm trầm mặt, tức giận nói: "Lăng Cận Dương, em nói cho anh biết, sau này anh còn dám trêu đùa phụ nữ, em nhất định sẽ bỏ anh."
"Ha ha.." Người đàn ông trong giấc mộng, đôi môi nhỏ bé không tự chủ nở nụ cười. Nhìn động tác này của anh, chẳng khác gì lúc Yếm ngủ, lộ ra nụ cười xấu xa.
Đồng Niệm cười ra tiếng, dđl/q"d trong lòng ấm áp. Khó trách Yếm cũng giống vậy, thì ra là di truyền.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Cận Dương mở mắt, cả phòng sáng choang. Anh xoa xoa hai huyệt thái dương bên đầu để giảm đau.
Người trong ngực vẫn còn ngủ say sưa. Lăng Cận Dương cúi đầu nhìn người ngủ trong ngực mình không khỏi ngớ ngẩn.
Cố gắng nghĩ tới hình ảnh tối qua, nhưng những gì anh nhớ tới vô cùng ít, anh chỉ nhớ mình ở quán bar uống rượu say, còn sau đó tất cả đều không nhớ ra.
Đặt người trong ngực lên trên gối, Lăng Cận Dương kéo chăn qua đắp cho cô. Nhìn chân mày nhíu chặc của cô, ánh mắt không khỏi u ám.
Anh bước chân xuống giường, trước tiên đi xem con gái, nhìn con đang co người nằm ngủ. Không muốn đánh thức họ, anh sang phòng cách vách rửa mặt, tắm rửa thay quần áo.
Sau khi Yếm tỉnh dậy, quơ tay chân đánh thức mẹ. Đồng Niệm nhếch miệng ôm con gái lên, giọng nói cưng chiều: "Yếm thật hư, không để cho mẹ ngủ."
Yếm trong lòng cô "ê ê a a", cô nghe không hiểu là đang nói cái gì.
Nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Lăng Cận Dương, cũng không thấy anh để lại thứ gì, trong lòng có chút thất vọng.
Sau khi ăn cơm trưa, Đồng Niệm ôm con gái ra vườn dạo chơi, sau khi ôm con chơi một lát liền mang con về phòng, dụ dỗ con ngủ trưa.
Yếm rất dễ dụ, sau khi ăn no là có thể ngủ, cũng không cần ba mẹ quan tâm nhiều.
Vừa dỗ Yếm ngủ xong, điện thoại trong nhà vang lên, cô vội vàng nhận, sợ đánh thức con gái."Alo?"
"Cô lập tức tới đây một lát." Bên kia điện thoại là một giọng nói âm trầm, mơ hồ lộ ra tức giận.
Đồng Niệm nghe trong đầu ong ong một tiếng, sau khi phản ứng kịp, nhận ra đây là giọng nói của Hàn Hứng Kiều.
Ngầm thở dài, Đồng Niệm thay quần áo, bảo người giúp việc coi chừng Yếm, vội vàng lên xe rời khỏi biệt thự.
Cơ hồ cũng trong lúc đó, Lăng Cận Dương đang đi họp, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh nhìn thấy số điện thoại gọi tới, bất đắc dĩ nghe: "Ba, có chuyện gì sao?"
"Cận Dương, con lập tức về nhà cho ba." Hàn Hứng Kiều trầm giọng, chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại.
Đáy lòng Lăng Cận Dương trầm xuống, trong lòng thoáng qua cái gì, anh bảo trợ lý ghi chép cặn kẽ lại nội dung cuộc họp, sau đó rời khỏi công ty, lái xe đến nhà ba mình.
Lăng Cận Dương lái xe đến nhà của ba anh, vừa vặn nhìn thấy Đồng Niệm cũng chạy tới. Hai người hoàn toàn sững sờ, vẻ mặt u ám xuống.
"Ba kêu em đến đây sao?" Ánh mắt Lăng Cận Dương giật giật, không nhịn được hỏi.
Đồng đọc gật đầu một cái, cũng không có giấu giếm.
Nắm lấy tay Đồng Niệm, hai người cùng vào bên trong, cảm giác lo lắng trong lòng càng ngày càng rõ ràng.
Đẩy cửa nhà ra, Lăng Cận Dương dẫn Đồng Niệm đi vào, nhưng gót chân bọn họ còn chưa chạm đất, đã có thứ gì đó ném tới.
Nhìn những bức hình rơi dưới chân, mặt Đồng Niệm liền biến sắc, chỉ thấy Hàn Hứng Kiều hung dữ nhìn chằm chằm cô, tức giận nói: "Xem xem cô đã làm ra chuyện tốt gì..."
← Ch. 209 | Ch. 211 → |