Không cần chịu đựng
← Ch.054 | Ch.056 → |
Edit: Nguyen Hien
Nhìn người giúp việc đem cơm lên lầu, Đồng Niệm mới phát hiện ra, thì ra là Lăng Cận Dương ở nhà, chỉ là không muốn nhìn thấy cô.
Cúi đầu ăn cơm, cô bĩu môi, nghĩ thầm anh không xuống thì tốt hơn, dù sao nhìn thấy anh cô ăn cũng không ngon miệng.
Sau khi ăn no, xem đồng hồ, cô ngồi chờ có chút không kiên nhẫn, thuận tay lấy điện thoại gọi cho Lăng Trọng, nhưng mà người nhận điện thoại là Mục Duy Hàm, anh nói chủ tịch còn đang bận, trong chốc lát không thể đi ra ngoài.
Thở dài một cái, Đồng Niệm muốn rời khỏi, nhưng nhớ đến lời Lăng Trọng dặn dò trước khi đi, lại sợ anh thất vọng, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ đợi.
Trở lại phòng ngủ ban đầu, cô đẩy cửa phòng ra, bên trong tất cả như trước, không có chút nào thay đổi.
Vùi mình vào trên ghế sofa ngay cửa sổ sát sàn nhà, Đồng Niệm nằm phơi nắng, toàn thân lười biếng, bắt đầu ngủ gà ngủ gật, thân thể cuộn tròn, hai mắt chậm rãi đóng lại.
Bịch! ——
Bên tai chợt truyền đến tiếng động, Đồng Niệm mở mắt, theo bản năng đứng lên đi ra ngoài, muốn nhìn xem tiếng động phát ra từ chỗ nào. Cô mở cửa phòng, trong hành lang tĩnh lặng, không có một bóng người.
Quay đầu liếc nhìn phòng ngủ bên cạnh, cô do dự một chút, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới, giơ tay đẩy cửa phòng ra phân nửa.
Thảm trải sàn vàng nhạt, ly thủy tinh rớt xuống, nước bị đổ tràn ra xung quanh đọng lại một chỗ.
Mắt lướt qua người đàn ông nằm ở trên giường, ánh mắt Đồng Niệm chìm xuống, cô thầm nghĩ muốn đi tìm người giúp việc dọn dẹp, nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ, hoài nghi cất bước đi tới.
Đứng ở bên giường, Đồng Niệm quan sát người đàn ông đang nằm, thấy hai mắt anh nhắm nghiền, mày kiếm xinh đẹp nhíu lại, gương mặt tuấn tú trở nên trắng bệch.
Đưa tay đẩy anh một cái, thấy anh cũng không nhút nhích, trong lòng cô nghi ngờ lớn hơn, thật thấp giọng gọi anh: "Lăng Cận Dương, anh không sao chứ?"
Người đàn ông đang mơ mơ màng màng, nghe được giọng nói của cô, dần dần mở mắt. Gương mặt trước mắt phóng to, làm cho anh hoảng hốt hồi lâu, cho đến khi thấy rõ gương mặt, không nhịn được nhếch môi cười.
Lăng Cận Dương khẽ giơ tay lên, giữ chặt cổ tay kéo Đồng Niệm lên giường, anh xoay người, đặt cô ở dưới thân: "Em đã trở lại?"
Như bị hoa mắt, Đồng Niệm còn chưa kịp phản ứng, gương mặt tuấn tú của người đàn ông đã cuối xuống, môi mỏng bỗng chốc rơi vào cần cổ của cô, nhẹ nhàng tỉ mỉ hôn: "Bảo bối, em đã trở lại..."
Động tác của anh quá nhanh, Đồng Niệm hoàn toàn không kịp chuẩn bị, tay chân đều bị anh áp chế, không thể động đậy.
Đứng giữa hành lang bên ngoài phòng ngủ, sắc mặt An Hân tái xanh, tay cô nắm chặt ví da, cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn xông vào phòng ngủ để kéo bọn họ ra! Hồi lâu, cô trầm mặt một mạch đi xuống lầu, nhìn vú Dung với ánh mắt sửng sốt, giận dữ bước ra vườn hoa.
Sau lưng là chiếc nệm mềm mại, sắc mặt Đồng Niệm đỏ lên, cô giãy dụa vẫn không thoát ra khỏi, đang muốn gọi người tới cầu cứu, nhưng không ngờ rằng người đàn ông đột nhiên ngã quỵ, cả người cũng đè lên người cô.
Đầu Lăng Cận Dương cúi xuống, tiếng mạch đập mạnh không ngừng truyền tới cô, nhiệt độ nóng hổi khiếp người, mặt Đồng Niệm liền biến sắc, giơ tay lên sờ sờ vào trán anh, quả nhiên là phát sốt.
Bác sĩ gia đình rất nhanh chạy tới, kết quả chuẩn đoán là cảm lạnh, do thức khuya quá mức. Sau khi bác sĩ giảm sốt cho người đàn ông đang nằm ngủ mê man, còn để lại thuốc, dặn dò người giúp việc nhớ cho anh uống thuốc đúng giờ.
Đồng Niệm ngồi ở bên giường, chịu đựng ánh mắt kỳ lạ từ bác sĩ đến người giúp việc, vẻ mặt cực kì xấu hổ. Khó trách ánh mắt cười chê của mọi người, người đàn ông này đang ngủ mê man vẫn còn gắt gao giữ chặt cổ tay cô, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ cười.
Đây là tình huống gì?
Cố gắng đẩy tay anh ra, nhưng các ngón tay thon dài giống như que hàn dính chặt lại. Đồng Niệm chán nản từ bỏ, chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Ai bảo cô quá hiếu kỳ, nhất định đi tới?
Khoảng thời gian không lâu sau đó, tất cả mọi người đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn hai người bọn họ. Người đàn ông bình yên ngủ, còn người phụ nữ ngồi tựa vào bên giường vẻ mặt đầy uất ức, di chuyển cũng không thể di chuyển, cô ngồi đau cả lưng.
Nắng chiều chậm rãi đi xuống, ánh chiều tà đỏ rực, tràn đầy cả gian phòng ngủ.
Đồng Niệm cúi đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông đang say ngủ bên cạnh, cảm giác phiền não như lắng xuống. Giơ tay lên sờ nhẹ trên trán của anh, nhiệt độ đã giảm. Cô khe khẽ thở dài, trong lòng nghĩ ngợi đủ kiểu.
Đồng Niệm chăm chú ngắm nhìn cảnh đẹp của ánh trời chiều đến mê mẩn, đáy lòng vô cùng cảm kích. Cảnh vật như bao trùm cả thới giới, còn có quá nhiều thứ cô chưa từng trải qua, nếu để bản thân mình luôn lo lắng, có lẽ đời này cũng không thể nhìn thấy ánh bình minh.
Đồng Niệm nhếch môi cười, tâm tình sáng tỏ. Tại sao lại lấy sai lầm của người khác để trừng phạt mình? Quả thật là không đáng!
Người đàn ông mở mắt chỉ thấy cô mím môi cười nhẹ, anh bình tĩnh nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, đôi mắt như mê hoặc lòng người.
"Đã tỉnh?" Đồng Niệm thấy anh tỉnh lại, giơ cổ tay lên hỏi: "Có thể buông ra hay không?"
Sắc mặt Lăng Cận Dương cứng đờ, buông tay ra ngồi dậy, giọng nói có chút khàn khàn: "Anh ngủ rất lâu sao?"
"Ừ, anh bị sốt." Xoa cổ tay đau đớn, Đồng Niệm kể lại chi tiết.
Hồi tưởng lại hình ảnh lúc mình ngủ mê, đôi mắt Lăng Cận Dương dao động, môi mỏng mơ hồ lộ ra một nụ cười.
"Lăng Cận Dương ——" Đồng Niệm bỗng nhiên kêu tên anh, nhìn anh bằng ánh mắt thâm thúy, gằn từng chữ: "Chỉ cần anh không vạch trần vết thương lòng kia, chúng ta cứ tiếp tục như vậy đi, mỗi người đều tự bắt đầu cuộc sống mới."
Tạm dừng, đáy mắt cô lan tràn ý cười: "Chúc anh hạnh phúc."
Chỗ trái tim mạnh mẽ co rút lại, Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, chỉ thấy một mảnh yên tĩnh, ánh mắt không hề dao động, thoáng chốc cổ họng anh căng lên.
Nói một hơi, Đồng Niệm như trút được gánh nặng, giọng nói không mang theo một chút lưu luyến."Rella còn đang chờ tôi...tôi phải về nhà."
Nhìn bóng dáng cô xoay người rời đi, gương mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương rũ xuống, tóc ngắn trên trán che khuất tầm mắt anh, không ai có thể phân biệt được là vui hay buồn.
Hồi lâu, anh lấy tay che miệng, cúi người xuống ho kịch liệt. Buông tay ra, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, đáy mắt anh thâm thúy, tia sáng như vỡ vụn đứt ra từng khúc, khó khăn tụ lại.
Đường phố tấp nập, từng chiếc từng chiếc đèn đường sáng ngời. Ngồi phía sau xe taxi, vẻ mặt Đồng Niệm an nhàn, điện thoại di động báo có tin nhắn, cô trượt mở ra xem: "Sáng mai chờ anh, anh sẽ dẫn em đi ăn hoành thoánh."
Nắm chặt điện thoại di động, gương mặt Đồng Niệm tươi cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cuộc sống, thì ra có thể tốt đẹp hơn.
← Ch. 054 | Ch. 056 → |