Vay nóng Tima

Truyện:Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ - Chương 148

Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
Trọn bộ 162 chương
Chương 148
0.00
(0 votes)


Chương (1-162)

Siêu sale Shopee


Ánh sáng xuyên qua lớp băng tuyết chiếu lên từng tầng cành lá, từng tiếng hót của muôn loài chim ríu rít trên cây. Nhưng những thứ ấy vẫn không thể hoàn toàn xua hết cái u tĩnh, ngược lại lại hoàn tan vào sương sớm buổi đêm, như một tầng lụa mỏng trong bóng tối. Mùi hương ngào ngạt của xạ hương nhẹ nhàng bay, khiến người ta sinh ra ảo giác đang lạc vào chốn vương cung xa hoa huyền bí.

Lâm Linh mơ màng mở mắt, mơ hồ thấy một bóng người trước mặt mình. Vừa nhận ra đó là ai thì nàng giật mình mém tý rớt xuống giường.

"Thấy ta thì kích động vậy sao?" Duagloth nhẹ nhàng cười, "Hay do một tháng không gặp nên nhớ ta?"

"Có biết là ngươi không nói tiếng nào ngồi đây là sẽ dọa chết người không!" Lâm Linh lườm hắn, thấy trên mặt hắn thoáng qua vài nét mệt mỏi. Sau chuyện hôn mạnh cộng bạt tai lúc trước, quả thật hắn một tháng liền không xuất hiện. Vốn còn tưởng rằng hắn hết quan tâm đến nàng, không ngờ hắn lại như một u linh đột ngột xuất hiện. Vừa nghĩ tới tình cảnh ngày đó, ánh mắt nàng đột nhiên hơi xấu hổ.

"Biết rồi, vậy thì lần sau ta tới đây sẽ phát ra chút âm thanh." Hắn giãn mi, còn có thêm vài phần tà ác, "Nàng thích âm thanh như thế nào đây? Là ta thích nàng, hay là......"

"Này này đừng nói nữa!" Lâm Linh sợ hắn nói ra thứ gì quá mức, vội vàng cắt đứt lời hắn.

"Được, ta đây không nói." Thoạt nhìn tâm tình của hắn cũng không tồi, đưa tay vào ngực áo, "Ta còn tưởng nàng sẽ thừa dịp ta không ở đây lẻn chạy ra ngoài. May là nàng không làm như vậy, nếu không ta nhất định sẽ phạt nặng nàng."

"Với bộ dáng này của ta thì còn có thể chạy đi đâu." Ánh mắt Lâm Linh buồn bã, "Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ dùng hết biện pháp để đào tẩu. Nhưng giờ ngoài trừ ở đây chờ thành một bà lão, ta còn có thể làm được gì." Trong một tháng này, Lâm Linh suy nghĩ rất nhiều, mặc dù cũng từng có ý định chạy trốn, nhưng nhanh chóng đã bị chính nàng gạt bỏ. Nếu muốn trốn tránh Arthur, có lẽ lâu đài này của hắc công tước là nơi thích hợp nhất.

Về phần hắn nói thích cái gì, chờ sau này nàng thành bà lão rồi, hắn cũng hết mê sảng thôi.

Duagloth vốn muốn lấy thứ gì đó từ trong lòng ra, nhưng vừa nghe Lâm Linh nói vậy thì thoáng do dự, lại rút tay trở về.

"Tóc nàng giờ gần như đã trắng hoàn toàn, nhưng rõ ràng trên mặt vẫn không có bất kỳ biến hóa gì." Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, dịu dàng vuốt ve, cảm thụ da thịt mềm mại của nàng. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, đến khi thấy nàng không còn chịu đựng được nữa thì bật cười, "Thật là một đứa trẻ ngoan."

Lâm Linh không nói gì thêm, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

"Ở đây rất an toàn, không ai có thể xông được vào lâu đài này của ta. Coi như chính Arthur cũng không thể. Bất luận kẻ nào muốn tiến vào lâu đài của ta, đều phải thông qua kiếm chi kiều." Dường như hắn cảm thấy thân thể nàng khẽ run, hắn thuận tay ném một thanh gỗ vào lò sưởi.

Ngọn lửa mới đầu lập tức tối sầm, sau đó lại bùng lên chói lóa. Một ít hoa lửa bắn ra tung tóe lên áo choàng.

"Kiếm chi kiều?" Lâm Linh chợt nhớ lời Mặc Lâm từng nói, không khỏi bật thốt lên, "Là hắc ma pháp sao?"

"Cứ coi là vậy đi." Hắn mỉm cười, "Tuy nhiên tiên đoán giả từng nói, ta chưa thể hoàn toàn khống chế được sức mạnh hắc ma pháp của mình."

Sắc mặt Lâm Linh thoáng đổi, tiên đoán giả? Lại có dính tới Tề Văn Du! Nếu để cho Duagloth hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh hắc ma pháp, vậy thì chẳng phải sẽ rất nguy hiểm với Arthur sao?

Ánh mắt nàng phiền muộn chuyển đi, trong lúc vô ý chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay.

"Chiếc nhẫn này không hợp với nàng." Hắn thuận tầm của nàng nhìn qua, nhẹ nhàng lắc đầu, "Vứt nó đi, ta cho nàng nhiều thứ hấp dẫn hơn."

"Không! Ta chỉ muốn duy nhất cái này!" Nàng thốt lên, bảo vệ thật chặt chiếc nhẫn.

Từng tiếng củi nổ lách tách trong đêm khuya u tĩnh, Duagloth ngồi trong bóng tối, tựa như một bức điêu khắc lạnh lùng vô khuyết. Ngọn lửa chiếu sáng một bên mặt hắn, kết hợp với khói lửa nhảy ra trong mắt hắn, thay thế ánh sáng vốn bức người trong đôi mắt ấy, nhưng vẫn không thể hoàn toàn cho đi chỗ hắc ám nhất sâu trong con ngươi.

"Thứ này nhất định là của hắn tặng cho rồi." Hắn nở một nụ cười mập mờ. Ngữ điệu cứng ngắc như đá, như đang cố kiềm nén cảm xúc.

Lâm Linh không phủ nhận, điều đó có nghĩa là hắn đã đúng.

Màu vàng đỏ bao quanh ngọn lửa nhảy lên như giật mình, hoặc đó chỉ là một ảo giác. Thời gian dài trầm mặc mơ hồ làm không khí trở nên khác thường. Lò lửa đốt nóng thân thể lên, nhưng sâu trong lòng hắn là một dòng sông băng đang tan dần, những tảng băng chìm nổi va chạm vào nhau, những góc nhọn đâm vào nhau làm tê buốt dây thần kinh, khiến cho hắn nổi lên một quyết định.

"Lâm Linh, bởi vì nàng không quên được hắn, cho nên mới đau khổ như vậy. Như vậy, để ta giúp nàng thoát khỏi sự đau khổ đó nhé?" Hắn đè nén giọng bản thân, "Quên hết mọi thứ thì sao? Chỉ cần gạt bỏ một đoạn ký ức có hắn của nàng, nàng cũng có thể gạt bỏ hắn, đúng chứ?"

"Cái gì?" Nàng hoang mang nhìn hắn, dường như vẫn chưa rõ lắm ý của hắn.

"Ý của ta là, vĩnh viễn quên hắn." Ánh mắt của hắn đột nhien sắc bén, đôi mắt bạc sâu như thủy tinh tối sầm lại, chỉ có một tia ánh sáng lấp lánh bất thường. Như những dòng suy nghĩ lẩn sâu dần vào nước, không thể đoán được.

"Không! Ta không muốn quên cậu ấy!" Nàng bắt đầu sợ hãi, nước mắt lại tràn mi, muốn lùi về sau nhưng lại bị hắn bắt lấy. Cả người bị lật lại, nàng cảm thấy nhiều giọt nước mắt trên gương mặt mình đang rơi xuống giường.

Hắn nhẹ nhàng đọc từng câu chú ngữ gì đó, nàng lắc mạnh đầu không muốn nghe, nhưng ma chú vẫn rõ ràng truyền vào tai nàng......

Không, nàng không được quên hắn.

Đối với nàng, tuyệt đối không thể quên.

Cho dù trong nháy mắt bị chôn sâu trong bóng tối, chẳng thể khóc hay giãy dụa, nhưng ánh sáng vẫn xuyên qua bóng tối, bảo vệ nàng khỏi hắc ám.

Sợ hãi quên bất an, sợ hãi chìm nghỉm trong bóng tối, sợ hãi chính bản thân mình sẽ rơi vào vực thẳm.

Gió rét lạnh thổi qua bên người, từng đợt cảm xúc kỳ quái kéo tới như sóng biển tức bờ.

Đầu, càng ngày càng trầm lắng.

Như bị ma pháp giam cầm, mắt mở không ra, thân thể quá uể oải mệt mỏi, đáy lòng toát lên một cảm giác đần độn.

Thật giống như...... Giống như linh hồn đang bị nghiền nát.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-162)