Vay nóng Homecredit

Truyện:Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ - Chương 074

Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
Trọn bộ 162 chương
Chương 074
Chiến đấu với người chim Salian
0.00
(0 votes)


Chương (1-162)

Siêu sale Lazada


Chuyện phát triển tới mức tệ hơn dự đoán. Mặc dù Lâm Linh đã đoán được phần nào phản ứng của Mặc Lâm, nhưng thấy Mặc Lâm thần sắc ngưng trọng cỡ này thì thật sự là rất bất an.

"Trình tự trò chơi càng ngày càng loạn." Mặc Lâm xoa xoa thái dương, "Lấy không được bàn tròn thì trò chơi cũng không cách nào tiếp tục được nữa."

"Arthur trả lời như thế cũng khiến ta giật cả mình, không biết hắn nghĩ cái gì nữa." Lâm Linh mặc dù là nói như vậy, nhưng không hiểu sao lúc đó trong lòng có một tia mừng thầm.

Mặc Lâm phức tạp nhìn nàng một cái, lại quay đầu:"Giờ cũng không thể buộc hắn đi lấy Guinevere được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác."

"Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ là đến chỗ công chúa ăn trộm bàn?" Lâm Linh ra chủ ý lung tung. Là ảo giác sao, hình như nàng cảm thấy ánh mắt Mặc Lâm nhìn nàng có chút kỳ quái, thậm chí còn mang theo một tia bí hiểm.

"Không được, bàn của nàng thì chỉ khi làm của hồi môn cho nàng thì mới có tác dụng." Mặc Lâm trầm giọng nói.

"Vậy, vậy chẳng lẽ trò chơi này sẽ kết thúc sao? Thật sự không còn cách khác? Đây là trò chơi a, nhất định còn có cách khác mà? Như trước kia ta cũng từng thấy một trò chơi dưỡng thành thế này, nếu một con đường bị tắc thì vẫn còn một con đường nữa, có lẽ quá trình sẽ khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống nhau!" Lâm Linh cũng bối rối, lúc này nàng như đang bị quay vòng trong một tình cảnh hỗn loạn, mặc dù nàng rất mừng vì Arthur đã từ hôn, nhưng nàng cũng không muốn trò chơi kết thúc.

Mặc Lâm lại trầm mặc, chung quanh thoáng cái yên tĩnh trở lại.

Qua khoảng mười phút, hắn dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói:"Thật ra vẫn còn một cách khác."

"Thật? Chỉ cần có thể tiếp tục trò chơi, ta nguyện ý làm mọi thứ!" Lâm Linh hưng phấn mà nói.

"Cô đã nghe qua Salian chưa?" Hắn đột nhiên hỏi.

Lâm Linh lắc lắc đầu:"Nghe như tên của một người phụ nữ."

Khóe miệng của hắn hơi giương lên:"Đúng, mà cũng không đúng. Salian là một con chim khổng lồ có đôi cách màu ngọc bích, đầu của nó là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng móng vuốt của nó bén nhọn tới mức đánh nát được cả đá, đôi cánh nhấc lên như gió lốc, lại có độc, nó được mệnh danh là ma thú có giọng ca đẹp nhất Ma tộc, tiếng ca của nó theo gió đêm phiêu đãng trong ánh trăng, khiến tất cả những người thủy thủ đi ngang qua mất đi tri giác mà đâm vào đá ngầm, muốn đi qua nó thì phải chống cự lại được tiếng ca của nó, nếu không tiếng ca của nó sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén, đánh vào đầu ngươi, để cho ngươi chìm trong sự dày vò thống khổ."

"A, ta biết rồi, giống như mỹ nhân ngư trong thần thoại Hy Lạp mê hoặc thủy thủ!" Lâm Linh tiếp lời nói, "Nhưng nó có quan hệ gì với tìm ra bàn tròn?"

"Ngươi có biết tại sao bàn tròn lại có ma lực lớn như vậy không?" Không đợi nàng trả lời, Mặc Lâm lại tiếp tục nói, "Bởi vì vật liệu làm ra nó là gỗ từ thần mộc dưới biển băng Seberia, trên thế giới này chỉ có hai cây thần mộc, một gốc đã được làm thành bàn tròn, còn một gốc vẫn đang ở dưới lớp băng kia. Hoặc có thể nói, một hạt giống khác của cây đang ở dưới lớp băng ấy, bởi vì thần mộc phải có không khí mới có thể nhanh chóng phát triển."

Trước mắt Lâm Linh sáng ngời:"Ta hiểu rồi, vậy là nếu chúng ta có thể lấy được hạt giống này thì có thể làm ra được một bàn tròn khác đúng không?"

Trên môi Mặc Lâm lại nở một nụ cười lười biếng:"Nhưng thần thú trông coi thần mộc chính là Salian."Đôi mắt màu lam của hắn còn sâu thẳm hơn cả biển Seberia, "Cho dù có nguy hiểm như thế, cô vẫn sẽ tự mình đi lấy sao?".

Lâm Linh cắn môi dưới không nói lời nào, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Nghe về loài ma thú khinh khủng như vậy làm nàng có chút sợ, nhưng chẳng lẽ bây giờ phải lùi lại một bước?

"Trừ cách đó ra thì cô vẫn còn cách khác đấy." Hắn hé miệng cười, "Là khuyên Arthur đi cưới công chúa Guinevere."

Trong nháy mắt nghe được những lời này, Lâm Linh đã quyết định, một quyết định còn to gan hơn cả việc mời Arthur khiêu vũ.

"Ta muốn thử." Giọng nàng rất nhẹ nhưng thập phần kiên quyết.

Ánh mắt Mặc Lâm trở nên nhu hòa, đưa tay sờ sờ đầu của nàng:"Lâm Linh, ngươi thay đổi rồi. Nếu là trước đây, ngươi nhất định sẽ trốn tránh đấy."

"Ta......" Nàng lại cắn cắn môi dưới, "Vậy cụ thể là ta nên làm thế nào để đến biển băng Seberia đây?"

"Cái này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ chi tiết nói cho ngươi biết. Ta sẽ dùng bạch ma pháp đưa ngươi tới biển băng Seberia. Bình thường ngươi sẽ không thấy được nàng ta nên phải triệu hồi ra. Nhưng trước tiên ngươi phải nhớ kỹ....." Mặc Lâm kể chi tiết phương pháp cho nàng, lại dặn dò, "Nhớ kỹ, sau khi triệu hồi nàng ta ra, phần tiếp chính là phần khó xử lý nhất, ngươi phải xướng một ca khúc để cho nó phụ họa theo, thừa dịp lúc nó buông lỏng cảnh giác, bắn ngân tiễn về phía nó để tạm ngưng mọi hành động của nó, không gian lưu giữ hạt giống thần mộc cũng sẽ mở ra. Tuy nhiên, nếu như bài hát ngươi xướng không làm nó hài lòng, ngươi sẽ bị nó xé nát."

"Xé ~ xé nát?" Khóe miệng Lâm Linh hơi co quắp, dù sao nàng cũng từng có thành tích âm nhạc lúc hồi trại hè tiểu học.

"Nói như vậy, ngươi vẫn nguyện ý đi sao?"

"Ta đi." Nàng vẫn nặng nề gật đầu. Nàng lấy thành tích bốn tuổi đã đoạt được giải sáu trong cuộc thi hát ở nhà trẻ thề, nhất định sẽ làm cho người chim hài lòng!

"Nhưng chuyến đi lần này tốt nhất là đừng nên cho Arthur biết." Mặc Lâm còn chưa nói hết, đột nhiên cảm giác được cái gì, nhìn ra ngoài cửa, bình tĩnh nói, "Là ai?"

Lâm Linh thoáng sửng sốt, chợt thấy một nam tử trẻ tuổi từ ngoài cửa đi vào. Mái tóc bạc tản ra ánh sáng nhẹ nhàng dưới ánh trăng, đôi mắt ngọc bích xinh đẹp như nước biển, trong suốt long lanh.

"Tiểu...... Lan?" Lâm Linh lắp bắp kinh hãi.

"Hóa ra đệ nhất kỵ sĩ cũng có lúc nghe lén chuyện của người khác." Mặc Lâm cười nhẹ.

"Xin lỗi, mới vừa rồi đúng lúc ta đi ngang qua nơi này, vô tình nghe được hai người đang nói về bàn tròn kỵ sĩ, không nhịn được dừng lại nghe tiếp. Thật xin lỗi." Giọng Lancelot êm ái mà mê hoặc, bình tĩnh như nước chảy qua khe.

"Tiểu Lan, cậu cũng biết về bàn tròn?" Trong lòng Lâm Linh hơi hoảng, không biết hắn đã đứng đó bao lâu, có nghe được chuyện về trò chơi không.

"Đương nhiên là biết. Vì lúc quốc vương đề cập tới chuyện hôn ước có nhắc tới cái bàn này, nói của hồi môn của công chúa Guinevere sẽ mở ra cái bàn tròn này, không có bàn tròn, kỵ sĩ đoàn sẽ không thể thành lập được, " Lancelot dừng một chút, "Bệ hạ cũng biết."

"Không tồi, vì nếu có nó, trên mỗi chiếc ghế sẽ xuất hiện tên của một kỵ sĩ tương ứng. Những kỵ sĩ mà hắn cần, Thượng Đế đã chọn sẵn rồi." Mặc Lâm không chút hoang mang giải thích.

Lancelot hết nhìn Lâm Linh lại nhìn sang Mặc Lâm:"Nếu đã như vậy, cho ta tới biển băng Seberia cùng Lâm Linh đi."

"A? Thật sự?" Lâm Linh vui mừng khôn xiết, có đệ nhất kỵ sĩ đi cùng nàng, vậy thì chẳng sợ gì nữa!

Mặc Lâm suy nghĩ một chút:"Cậu cũng là một người thích họp, vậy cũng được."

"Cám ơn." Lancelot nở một nụ cười.

Sau khi hắn rời đi không lâu, nàng cũng đứng dậy định trở về phòng. Ngay lúc nàng định bước ra cửa thì chợt nghe một tiếng thở dài nhỏ của Mặc Lâm.

"Lâm Linh, cho dù trò chơi đã bắt đầu có biến, nhưng Guinevere chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ như thế. Vận mệnh của nàng và Arthur đã được sắp đặt có quan hệ mật thiết với nhau."

Sáng sớm hôm sau, biết bọn công chúa đã rời đi, Lâm Linh liền chạy tới đại sảnh dùng bữa sáng như bình thường.

Quả nhiên, hôm nay trên bàn dài không có công chúa, cũng không có người khác, nhưng người nào kia lại ngồi một mình ở chỗ đó khiến Lâm Linh dừng lại cước bộ.

Ánh sáng lười biếng của mùa thu thản nhiên rơi trên người hắn, phảng phất phủ lên người hắn một tầng màu vàng nhạt, gương mặt trong trẻo như lạnh lùng không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào. Như vậy càng làm cho nàng có cảm giác mơ hồ bất an.

"Làm gì sao lại không qua?" Hắn giương mắt nhìn nàng.

"A....." Nàng lên tiếng, chậm quá đi tới, vừa nghĩ tới hành vi to gan của mình hôm qua, nàng hận không thể tự đào lỗ chôn mình xuống.

"Ngày hôm qua...."

"Chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi, tôi tôi ~~" Nàng không nhịn được cắt đứt lời hắn, muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích cái gì.

"Ngày hôm qua, cô nhảy rất khá."

A? Nghe được giọng nói ôn nhu hơn thường ngày của hắn làm Lâm Linh vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong đôi mắt màu tím sáng ngời đó có che dấu một lớp tình cảm mơ hồ sâu thẳm, hai má hơi đỏ, khóe miệng cười nhẹ, vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Cám ơn." Nàng cúi đầu bánh mì trên mâm, một hồi lại do dự hỏi, "Tại sao ~~ tại sao cậu lại từ hôn vậy?"

"Rất muốn biết sao?" Hắn híp mắt lại.

"Cậu không nói cũng không sao. Tôi, tôi chỉ là tò mò ~~ vì quà cưới của ông ấy sẽ mang lại nguồn lực rất lớn cho cậu, cậu cũng biết mà nhỉ?"

"Ta biết, bất quá ta không hối hận, vì ta không muốn chỉ vì một thứ mà trói buộc cả đời mình với một nữ nhân mà mình không thích. Nàng quả thực rất hoàn mỹ, nhưng thể lay động được trái tim của ta." Hắn buông cái ly trong tay.

"Ngay cả Guinevere hoàn mỹ như vậy mà còn không rung động được cậu, vậy còn có người con gái nào......" Nàng thuận mồm nói một nửa, đột nhiên ý thức thấy mình hơi lỗ mãng, vội vàng nuốt nửa câu sau lại vào cổ họng.

"Nữ nhân có thể làm rung động được ta sao?" Giọng của hắn trầm thấp, độ cong bên môi càng sâu, đôi mắt thần bí mà độc địa lưu động trên người nàng.

Lâm Linh bị hắn nhìn đến tim đập nhanh, muốn cúi đầu, nhưng lại bị bàn tay phải của hắn nhẹ nâng cằm lên, không thể không nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia. Hơi thở ôn nhu của hắn phả trên mặt nàng, ánh mắt ôn nhu như muốn hòa tan cả nàng vào trong đó, khóe miệng hơi giản mị hoặc phong tình.

Nàng cảm thấy hơi thở của mình ngày càng dồn dập, trống ngực càng lúc càng nhanh, cứ như trông nháy mắt sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, nàng nghe giọng nói của hắn mang theo chút chế nhạo:"Dù sao, cũng sẽ không phải là đồ ngốc như cô." Nói rồi, hắn buông nàng ra, vẻ mặt tươi cười như rất hài lòng với phản ứng này của nàng.

Con nai con đang khua loạn trong lòng nàng nhất thời bị một cảnh này làm cho khựng lại, Lâm Linh buồn bực nhìn bóng lưng của hắn, căm giận cắn một cái bánh mì, tên Arthur kia, vẫn biến thành mèo mới là đáng yêu nhất!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-162)