← Ch.05 | Ch.07 → |
Ba từ trước đến giờ chỉ thích mỗi mình ba, trong mắt ba chỉ có công việc. Công ty khổng lồ như một con quái vật nuốt luôn ba, có lẽ ba cũng là một con quái vật. Ba căn bản không xứng với mẹ dịu dàng xinh đẹp.
Phương Dĩ Kính khiếp sợ nói không ra lời, con của mình cư nhiên......Cư nhiên hy vọng bọn họ ly hôn, mà Hành Vân....... Lại không có lớn tiếng phản đối?!
Sự thật này làm anh chấn động vô cùng to lớn, trong mắt anh đứa bé phản nghịch ấy đã lớn lên thành một người đàn ông rồi. Đang cố gắng thoát khỏi cánh của anh, vỗ cánh hướng chỗ cao bay đi. Hơn nữa cậu đối với anh thậm chí có thành kiến sâu như vậy.
Anh rời đi cánh cửa, suy nghĩ phức tạp dâng lên.
.................
Bữa tiệc - rốt cuộc là ai phát minh ra cái hoạt động xã giao này? Nếu như biết là ai, cô tuyệt đối sẽ nửa đời nguyền rủa người này!
Từ gương phản xạ ở bên trong, Hành Vân thấy được trên mặt mình hiện lên chữ mệt mỏi. Cô thu lại nét mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Dĩ Kính thân thể điều dưỡng tốt lắm, nhưng bệnh vừa mới tốt lên thì phải tham gia bữa tiệc. Cô mặc dù không muốn tham gia nhưng không muốn nhìn anh một mình mệt mỏi.
Kéo cánh tay chồng cô cơ hồ đã cười cứng cả miệng, khóe miệng ẩn ẩn đau đớn. Mười mấy gương mặt xa lạ kèm theo chức vụ liên tục ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, cô đã mệt mỏi váng đầu hoa mắt rồi.
Phương Dĩ Kính lấy tay vòng lấy hông của cô, để cho cô dựa trên người anh để anh chịu một phần trọng lượng của cô. Cô không chút khách khí đem phần lớn sức nặng giao cho anh, ai kêu anh là thủ phạm làm hại cô chịu tội.
Không biết vì sao, anh hai ngày nay trầm mặc quả thực là nâng cao một bước. Cô nghĩ nghĩ, cô thậm chí có thể cảm thấy anh đang hết sức đè nén cái gì đó. Nhưng cũng giận anh, thói quen chết nhắm há miệng của anh vẫn vậy, một chữ cũng không chịu nói.
Gả cho một người chồng như vậy, quá mệt mỏi a!
"Hôm nay anh có chút việc, phải đợi một lát mới có thể về. Nếu emthật sự cảm thấy khó chịu, anh sẽ kêu tài xế đưa em về trước."
Tiếng nói của anh ở trên đỉnh đầu cô truyền xuống, cô chỉ có thể vô lực gật đầu một cái.
"Phương tổng, đã lâu không gặp." Một người đàn ông trung niên nâng cao bụng bia đến trước mặt anh chào hỏi.
"Lâm tổng." Anh lễ phép gật đầu một cái.
"Phương tổng thật là vợ chồng tình thâm a!" Người đàn ông trung niên làm bộ giương nhẹ ly rượu.
"Đâu có!"
"A! Phương phu nhân, làm sao mà cô giống y như mười năm trước vậy, một chút cũng không thay đổi."
"Xuỵt, đừng có để lộ ra bí mật của tôi! Tôi còn muốn giả bộ nhỏ tuổi hơn một chút nữa." Cô dí dỏm nháy mắt một cái, sau đó hớp một ngụm rượu Bồ Đào.
Nghe vậy, đối phương cười to một tiếng: "Phương tổng có một người vợ xinh đẹp lại đáng yêu thật là phúc khí."
Hắn khẽ mỉn cười, một nụ cười trầm ổn.
Ai! Cô đã chịu đủ anh hai ngày nay âm dương quái khí rồi. Biết anh không thích khiêu vũ lại trả thù kéo anh vào sàng nhảy, từng đôi nam nữ trong sân nhảy múa vòng quanh.
Hai người vừa nhảy vừa cùng những người trong sàn nhảy gật đầu mỉn cười. Hoàn mỹ giống một đôi vợ chồng ân ái, cô giương gương mặt tươi cười cố nén dạ dày từng đợt cuồn cuộn.
Ai! Bụng rỗng uống rượu quả nhiên là sẽ đau bao tử.
"Đừng nhảy, được không? Em có chút mệt mỏi." Nụ cười của cô vẫn như cũ lễ độ rực rỡ.
"Vậy em ngồi nghỉ ngơi một chút, anh lại cùng mấy người bạn chào hỏi." Anh vỗ nhẹ bả vai cô trước khi đi.
Cái trán bởi vì đau đớn mà phát ra mồ hôi lạnh, cô cắn răng cố nén, cả người bởi vì đau đớn mà khẽ run. Nên ăn no bụng rồi hẳn uống rượu, bởi vì ngầm bực Dĩ Kính kỳ quái cô lại quên dạ dày chính mình rất yếu ớt. Giờ phút này, Dĩ Kính đang ở một chỗ khác cùng chủ nhân bữa tiệc cười nói, cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho anh. Nhưng cô thật sự rất khó chịu, muốn rời đi quá. Âm nhạc và tiếng người làm cho cảm xúc của cô thêm phiền não. Cô tìm ghế dựa ở nơi hẻo lánh ngồi xuống.
"Dạ dày của cô không thoải mái sao?"
Một thanh âm dịu dàng ở bên tai cô vang lên khiến cô nhẹ nhàng run lên, hốc mắt bởi vì đau đớn mà phát ra nước mắt. Bóng một người cao lớn bao phủ trước mắt cô.
Người đó có một đôi mắt ấm áp, trên mặt hiện lên sự thành thục chững chạc, làn da màu cổ đồng. Ngũ quan khắc sâu và xuất sắc, khi cười lên sự nam tính lộ rõ mười phần.
Anh cao to, tròng mắt như biển sâu thăm thẳm. Như một linh hồn phóng đãng không kềm chế được bị giam trong thân thể ấy. Tiêu sái lại tràn đầy hơi thở của người nghệ sĩ. Nụ cười của anh nho nhã thân thiết, toàn thân tản ra một loại khí chất đặc biệt, là ấm áp, thuần hậu. Giờ phút này đang quan tâm nhìn cô.
"Loại đồ ăn trong bữa tiệc này đều không dùng được, đều là dọn ra để người ta nhìn, cô ăn đồ ăn này rồi hả?" Thái độ của anh ấm áp thân thiết, làm cho người ta như tắm gió xuân: "Tôi luôn mang theo thuốc đau bao tử, rất có tác dụng, hai phút thôi là cô hết đâu ngay."
Nhìn thấy cô chần chờ, anh nghiêm chỉnh nói: "Đúng, không thể tùy tiện cầm đồ của người lạ, huống chi là uống. Chỉ là, chủ nhân bữa tiệc có thể đảm bảo nhân cách của tôi. Nếu không tôi uống trước một viên cho cô xem, chứng minh trong sạch của tôi?"
Cô bị vẻ mặt nghiêm trang nhưng lại bướng bỉnh là cho tức cười: "Không cần, bốn phía đều ta thân bằng hảo hữu của tôi, chỉ sợ anh không kịp làm chuyện gì xấu thì đã bị bắt rồi."
Nhận lấy ly nước cùng thuốc đau bao tử anh đưa tới, cô đem thuốc và nước nuốt xuống.
"Tôi không thường tham gia loại bữa tiệc này, thật là giày vò mà." Anh than thở, có vẻ không thể làm gì.
Cô tràn đầy đồng cảm, không nhịn được gật đầu: "Tôi cũng không thích bữa tiệc, nhưng là......"
"Nhưng là thân bất do kỷ a!" Dứt lời, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Không biết có phải là do tâm lý hay không, cô tựa hồ cảm thấy dạ dày hình như tốt hơn một chút rồi, đau đớn cuồng cuộn chậm lại. Cô buông lỏng thân thể, dựa vào trên ghế.
"Nếu không phải thấy trong bữa tiệc này có mấy bức tranh nhìn cũng không tệ lắm, thì tôi đã sớm đi rồi."
Cô mang chút kinh ngạc nhìn anh: "Anh cũng thích xem tranh sao?"
Anh gật đầu một cái, nhìn xung quanh phòng. Chủ nhân bữa tiệc này mua không ít tranh danh tiếng, nhân dịp bữa tiệc chia ra đặt trong các phòng khác nhau.
"Vẽ không tệ, đáng tiếc người thưởng thức không nhiều." Anh chỉ vào một bức tranh nói: "Tôi có giữ một bức tranh của họa sĩ này, ông ấy càng lớn tuổi tác phẩm càng thành thục, đây là bức tranh ông ấy vẻ khi còn trẻ đấy."
Cô gật đầu: "Vẻ tranh lúc tuổi còn trẻ và lúc tuổi già phong cách hoàn toàn khác nhau, tôi thích tác phẩm khi có tuổi của ông ấy hơn."
"Tôi thích bức kia hơn."
"Tôi thích bức kia hơn."
Hai người cùng lúc chỉ về một bức tranh mang sắc thái hoa lệ, hai người ngac nhiên mà cười, vì sự ăn ý giống nhau mà kinh ngạc.
Anh cười nhẹ, giọng nói hơi trầm mang lại cảm giác anh là một người được giáo dưỡng tốt. Làm cho cô liên tưởng đến bức tranh nông thôn ấm áp: "Tôi tên là Tôn Phẩm Chân*, chẳng hay tên cô là gì?"
*Truyện này toàn tên lạ lạ không à.
"Hạ Hành Vân, Hành Vân nước chảy mây trôi." Cô mỉm cười nói.
Anh tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng Phương Dĩ Kính đã lướt qua đám người đi tới, anh lễ phép hướng về phía Tôn Phẩm Chân gật đầu nhẹ.
Hành Vân hướng về hai người giới thiệu: "Đây là chồng tôi Phương Dĩ Kính, vị này là Tôn Phẩm Chân."
Phương Dĩ Kính hướng về phía anh chào hỏi, sau đó chuyển sang Hành Vân: "Bữa tiệc còn chưa kết thúc, phải đợi một lát mới có thể đi. Anh kêu tài xế đưa em về trước."
"Tốt." Cô gật đầu một cái.
Kéo Dĩ Kính chuẩn bị rời đi, cô vẫn không quên hướng về Tôn Phẩm Chân nở một nụ cười lễ phép. Mà Tôn Phẩm Chân lại nhìn cô như có điều suy nghĩ.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |