Ta có thể cứu nàng
← Ch.013 | Ch.015 → |
Không phải nàng nhẫn tâm, mà là lá gan Hồng Kiều thật sự quá nhỏ, nếu như không thể trở lên gan dạ, như thế nào cùng nàng mạo hiểm đây.
Hồng Kiều nghe xong Phượng Thiên Mị nói, kinh hoảng một trận, tiểu thư nói không cần nha hoàn vô dụng, chẳng lễ nàng vô dụng nên tiểu thư không cần nàng. Không, nàng không vô dụng, nàng không muốn rời xa tiểu thư, nàng nhất định trở nên kiên cường không nhát gan.
Hồng Kiều chịu đựng nỗi sợ hãi ở một mình, ôm thân thể phát run, không ngừng động viên chính mình không sợ hãi, không sợ hãi.
Bên này, Phượng Thiên Mị xuyên qua hành lang gấp khúc, xuyên qua hoa viên, lại lướt qua núi giả, tiến vào hậu viện.
Xa xa nhìn vào phòng, phía trước là bạch y nữ tử vào hai nữ tử khác vận nam trang, đều tầm mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng mi thanh mục tú.
Phượng Thiên Mị nhìn ra được những nữ tử này đều không phải người thường, các nàng có võ công tuy không tính hàng cao thủ nhưng cũng không kém.
"Băng Lam tỷ, độc của Tuyết Nhi sợ là không thể chống đỡ thêm nữa, làm sao bây giờ?" Lục y nữ tử nhìn về phía bạch y nữ tử lo lắng hỏi.
"Hiện tại bọn họ đang tìm kiếm khắp nói, chúng ta không thể mời đại phu, nếu như bị phát hiện chúng ta chắc chắn phải chết" Bạch y nữ tử được gọi là Băng Lam cũng hết sức lo lắng cùng bất đắc dĩ.
"Chúng ta đã cùng nhau trốn đi mà Tuyết Nhi vì chúng ta nên mới trúng độc của bọn họ! Chẳng lẽ, chúng ta chỉ có thể nhìn Tuyết Nhi chết đi sao?" Áo lam nữ tử vội la lên, hốc mắt tràn đầy nước mắt.
"Ta có năng lực làm gì đây? Chúng ta thật vất vả trốn ra được, chẳng lẽ giờ phải khoanh tay chịu chết hay sao. Chết! không đáng sợ, nhưng chúng cứ như vậy mà chết, chẳng phải đã để những tỷ muội hy sinh cho chúng ta trốn đi thất vọng hay sao?" Băng Lam nghẹn giọng quát lớn, hốc mắt vương đầy nước mắt.
Lục y nữ tử và lam y nữ tử tên liệt ngã lên ghế, đúng vậy! Nếu bọn họ cứ vậy mà chết không phải sẽ làm những tỉ muội giúp họ trốn ra thất vọng hay sao?
"Ta có thể cứu nàng." Đột nhiên, một thanh âm truyền đến theo đó là một hồng ảnh bước vào
Đột ngột nghe được tiếng người nói, mọi người cả kinh, nhất thời cảnh giác nhìn về phía cửa, đến khi người phía cửa tiến vào, tất cả kinh diễm trên đời còn có người mĩ đến vậy. Vẻ đẹp của nàng không phải thoát tục mà là thị huyết, nhìn như ma mị, lại cố tình đẹp đến không gì có thể so sánh.
"Là ngươi, không phải ta không cho phép ngươi tiên vào hậu viện sao." Ngữ khí của Băng Lam trở lên vô cùng cứng cỏi lạnh lẽo, trong mắt lộ ra cảnh giác.
Phượng Thiên Mị không đáp, chỉ mỉm cười nói "Ta đã nghe hết tất cả những gì các ngươi nói, tuy rằng ta không biết các ngươi có thân phận gì, nhưng là ta biết các ngươi đang lẩn trốn. Giống ta là người lưu lạc thiên nhai, nếu các ngươi tin tưởng ta chúng ta có thể hợp tác. Hơn nữa, ta có thể cứu nàng."
Ngữ khí không mặn không nhạt, nhưng để lộ ra hơi thở uy hiếp.
Nàng muốn thành lập thế lực riêng mình, những nữ tử này võ công không thấp có thể thu phục các nàng làm việc cho nàng, là một khởi đầu không tệ.
"Hợp tác?" Băng Lam khó hiểu.
"Không sai" Phượng Thiên Mị lạnh nhạt cười, nhưng không nói hợp tác cái gì, như thế nào.
"Băng Lam tỷ" Lục y nữ tử cùng lam y nữ tử lo lắng kêu lên.
Tuy rằng nàng có thể cứu Tuyết Nhi, nhưng các nàng không biết rõ lại lịch của nàng.
"Hảo, chỉ cần ngươi có thể cứu Tuyết Nhi, không chê chúng ta đang bị đuổi tận giết tuyệt mang đến nguy hiểm cho ngươi, chúng ta nguyện làm thuộc hạ của ngươi" Suy tư một lát, Băng Lam vẻ mặt chính khí nói.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |