Đính hôn (2)
← Ch.81 | Ch.83 → |
Ông lão Hà và bà lão Hà mất hứng, bọn họ hứng thú trùng trùng chạy tới đây, mà chỉ có thể ảo nảo trở về, làm hại bọn họ còn thổi phồng khoe khoang với người trong huyện là mình tới thành phố B ăn tiệc với nhà giàu, giờ thì vừa mới tới sân bay, không thấy được gì hết, khi trở về ngay một đề tài để nói cũng không có.
Hà Ái Quốc cũng chưa từng tới thành phố B, dẫu sao thì cũng cách xa gần nữa Trung Quốc, cũng có khoảng cách xa gần như nước ngoài. Còn Hà Trân Châu thì nhiều lần cùng chồng, biết cháu trai Hà Thành Canh nói có lý, dù sao người ta là người giàu có, làm không tốt không khéo còn tự rước lấy nhục bị chê cười, còn làm liên lụy tới con chim vàng của cả nhà - Mộc Tuyết.
"Cha mẹ, nếu hai người không muốn về nhanh như vậy, con dẫn hai người đi du lịch, nơi này có cung điện hoàng đế ở trước kia, bảo đảm hai người nhìn rồi khi về nhà sẽ có cái để khoe khoang!" Hà Trân Châu giảng hòa, "Nếu chị cả và tiểu Tuyết hoan nghênh chúng ta, chúng ta có thể cho họ chút quà. Nếu mẹ con bọn họ đã không nhận lòng tốt của chúng ta, chúng ta cứ mặc kệ, tránh cho bị người có tiền xem thường. Trước kia con với ba đứa nhỏ tới đây làm, bị không ít người xem thường, chúng ta không cần đi chịu nhục."
Ông lão Hà và bà lão Hà nhìn nhau một cái, than thở trong lòng, được rồi, ban đầu nhà họ Mộc cũng xem thường bọn họ. Cho dù bây giờ Tống Truy Giác ở chung một chỗ với Hà Hiểu Lệ, cũng không thấy dìu dắt bọn họ cái gì, nhiều lắm chỉ là gặp mặt rồi chào hỏi thôi, có thể thấy cũng xem thường bọn họ.
Mặc dù tổn thương mặt mũi, nhưng ông lão Hà và bà lão Hà cũng không so đo quá lâu, bọn họ bày tỏ, khi đi du lịch sẽ kêu Hà Hiểu Lệ phái người dẫn đi, chi phí dĩ nhiên là Hà Hiểu Lệ trả, ai bảo vừa nãy nó nói như vậy làm chi, không ăn không chơi sẽ thua thiệt!
Hà Thành Canh cũng gật đầu, lập tức gọi điện cho Hà Hiểu Lệ, bày tỏ mọi người đã nghĩ thông, không đi tới buổi lễ đính hôn nữa, sẽ đi dạo thành phố B. Hắn bày tỏ mình vừa ngoan lại nghe lời, thành tích học tập ưu tú nói năng lễ phép, chắc chắn có thể giúp chị họ.
Hà Hiểu Lệ than thở, thấy Mộc Tuyết gật đầu, chỉ đành phải từ bỏ.
Cho dù phải đi đón người nhà họ Hà, cũng không thể đến trong chốc lát. Toàn bộ người nhà họ Hà đều ngồi trong phòng chờ, cực kỳ nhàm chán.
Cũng không lâu sau, một cô gái vóc dáng thon thả yểu điệu tức giận cầm điện thoại nói chuyện, "Tôi không quan tâm! Tôi phải nhìn thử, anh ta đính hôn với ai! Nếu không phải các người nói cho tôi biết, thì tôi sẽ không biết gì hết! Trở về mà dám không báo với tôi, hừ! Ai nha... A!"
Tư thế ngồi của Hà Ái Quốc rất bất nhã, một chân đưa ra thật xa, người đẹp lửa giận ngút trời nên không chú ý, giày cao gót đạp trúng chân Hà Ái Quốc, lắc một cái, oành... Té xuống như chó gặm bùn.
"Tiểu thư không sao chứ, ôi trời xin lỗi xin lỗi." Hà Ái Quốc nhanh chóng đi tới đở, ai ngờ người đẹp quay người lập tức tát cho hắn một bạt tay, làm hắn nổ đom đóm luôn.
"Ông là cái thá gì, dám đụng tôi?!" Người đẹp lửa giận ngút trời, khấp khễnh tự đứng lên, mày liễu nhíu lại, hiển nhiên là muốn bộc phát.
Hà Ái Quốc nổi giận, "Sao lại động thủ chứ, tôi cũng đâu có cố ý! Thần kinh của cô có vấn đề à, ai bảo cô mặc ít như vậy, tôi đở cô chớ có làm gì vô lễ với cô đâu, rêu rao cái rắm ấy!"
Người nhà họ Hà bị kinh động, toàn bộ người ở sân bay cũng bị kinh động.
Người đẹp ngẩng càm lên, "Ông tính làm gì đó!" Đang nói chuyện điện thoại lại bị cắt ngang, lúc này điện thoại vang lên, cô ta nhận, "... Được rồi được rồi, xe cũng không có? Mời vừa bị một tên đàn ông thú làm vấp té... Biết rồi, ừ, đừng nói nhảm!"
Nói xong người đẹp quay đầu bước đi, thoạt nhìn cái chân cũng không bị thương.
Đoạn nhạc đệm ngắn này, Hà Ái Quốc không có chỗ phát lửa, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống.
Lại đợi hơn hai giờ, người của Tống Truy Giác đến, lễ phép đón người nhà họ Hà vào xe thương vụ, đưa bọn họ vào thành phố. Sau khi đến thành phố, một chiếc xe nhỏ khác đón Hà Thành Canh đi, xe thương vụ tiếp tục chạy tới điểm du lịch.
Người nhà họ Hà bị những thứ đắc tiền làm sáng mắt, tới đón Hà Thành Canh là người mặc đồ giống đồ cảnh sát. Mà cái xe bọn họ ngôi, là xe có tài xế riêng, còn có một trợ lý và một y tá, cấp bậc này... Chậc chậc chậc, quả nhiên Mộc Tuyết đã bay vào ổ vàng! Cho dù thái độ của tài xế và y tá đều lạnh băng, nhưng cũng không sao cả! Có người phục vụ là vui rồi!
Những ngày kế tiếp làm cho người nhà họ Mộc quên đi lối về, ăn ở nhà hàng năm sao, mua đồ ở cửa hàng cao cấp, đi dạo cố cung, leo tường thành, ôi thật sự là chơi vui! Dĩ nhiên, cũng bị kẹt xe nhiều.
Hà Thành Canh yên lặng ngồi trong xe đi tới nhà chính nhà họ Tống, xuống xe lập tức bị chỗ ở của nhà họ Tống làm kinh hồn. Ai không biết thành phố B tất đất tất vàng, mà tiểu khu này.... Chắc cũng là của nhà họ Tống đi!
Hà Thành Canh càng dè đặt hơn, rốt cuộc hiểu tại sao Mộc Tuyết chỉ cho mình hắn tới. Nếu là ông nội bà nội và cha mẹ tới, nói chuyện làm việc không đúng, nhất định sẽ bị người ta khinh bỉ tới chết. Hắn được quản gia Nhâm, là con trai của chú bảy quản gia, dẫn vào phòng.
Trong phòng khách có Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ, còn có mẹ chồng của Mộc Tuyết - Lâm Hồng.
Người nhà họ Tống bề bộn nhiều việc, bình thường hiếm khi ở nhà. Tống Ngôn Mục Tống Ngôn Giản Tống Tử Khâm cũng phải đi học, duy chỉ có Mộc Tuyết bởi vì đại chiến mà nghỉ ngơi đến qua lễ đính hôn. Người của nhà chính nhà họ Tống đều là người nhớ ơn, cưng chìu Mộc Tuyết để cô muốn làm gì thì làm. Cũng may Mộc Tuyết không phải là một cô bé tự đại, nếu không không biết sẽ bị nuông chiều thành cái dạng gì.
Thật ra thì ngay cả Hà Thành Canh Hà Hiểu Lệ cũng không muốn cho tới, tổn thường mà người nhà họ Hà cho bà thật sự quá sâu, nếu như không phải vì máu mủ cắt không được, thì ngay cả cửa thân thích này bà cũng không nhận. Không phải bà chê nguwoif nhà không cao quý, bà được sinh ra ở gia đình đó mà. Hà Hiểu Lệ chê là lòng người, người nhà ngại nghèo yêu giàu, khi bà gặp khó khăn thì bỏ mặc, khi tiểu Tuyết còn nhỏ thì chê, lúc này lại tự nhận là thân thích đòi tới tham gia, khỏi nghĩ cũng biết là muốn dựa vào mẹ con hai người để kiếm chác mà thôi.
Nếu như mình tái hôn là gã cho một người nông dân bình thường, tiểu Tuyết cũng gả cho một người có gia cảnh bình thường, bọn họ sẽ tới sao?
Ai cũng biết, bọn họ sẽ không tới.
Hà Thành Canh rất tinh quái, liếc mắt đã nhìn ra Hà Hiểu Lệ không thích mình đến, quý phụ bên cạnh cũng không để ý tới hắn, hắn tự biết mình không là gì trong mắt của người ở đây.
"Chào cô, con tới giúp." Hà Thành Canh ngoan ngoãn cúi người chào.
Mộc Tuyết ở bên cạnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, tiểu tử này học được ở đâu? Trên ti vi? Phim Hàn hay Nhật? Cuối người chín mươi độ, bây giờ rất ít người hành lễ như vậy.
Hà Hiểu Lệ lại rất ổn định, trong lòng bà cũng biết Hà Thành Canh giả bộ, nhưng giả bộ cũng được, ít nhất sẽ không làm tiểu Tuyết mất mặt không phải sao?! Nếu cha mẹ mình tới, nói không chừng sẽ cậy già lên mặt tự nhiên ngồi xuống ghế salom, lại vắt chân lên, sau đó bắt đầu nói một tràn sính lễ dông dài.
Nhớ lúc trước, cha mẹ cũng làm vậy khi lần đầu tới nhà họ Mộc.
"Thành Canh, ngồi đi. Đây là mẹ chồng của tiểu Tuyết, dì Lâm Hồng.
Lâm Hồng cũng gật đầu một cái, "Hà Thành Canh đúng không, tôi biết cậu. Xin nghĩ mấy ngày ở trường học?"
"Năm ngày." Hà Thành Canh ngoan ngoãn trả lời.
"Được, vậy mấy ngày này cứ ở lại đây đi, bồi tiểu Tuyết." Lâm Hồng cười khéo léo đoan trang, cách Hà Hiểu Lệ xử lý người nhà làm bà rất tán thưởng.
Nhà họ Tống sẽ không còn thương thông gia của mình, nhưng không phải người có quan hệ họ hàng là có thể làm thông gia. Hà Hiểu Lệ là mẹ Mộc Tuyết, cũng là người sẽ gả cho Tống Truy Giác, đó cũng là người nhà. Mặc dù là Hà Ái Quốc Hà Trân Châu là em của Hà Hiểu Lệ, nhưng trước kia bọn bọ đối xử không ra gì với Hà Hiểu Lệ, một chút cũng không có tí gì gọi là tình cảm thân thích. Cho nên, Lâm Hồng cho là, người như vậy không có tư cách làm thông gia với nhà họ Tống.
Đến cả ông bà lão Hà, dĩ nhiên nên để Tống Truy Giác lo liệu, dù sao cũng là cha mẹ vợ. Nhà chính và chi nhỏ, vẫn có sự khác nhau.
Lâm Hồng thích Mộc Tuyết, không có nghĩa là ngay cả người cha vô liểm sĩ Mộc Tiền Trình của cô bà cũng thích, càng sẽ không thích một đám cực phẩm nhà họ Hà. Nếu thật sự Hà Hiểu Lệ mềm lòng mà đưa họ tới đây, dù Lâm Hồng không nói gì, những chắc chắn sẽ không cho người nhà họ Hà lấy được thứ igf. Dẫu sao bà cũng là vợ của người nắm quyền nhà họ Tống, nếu bà là người không có chủ kiến và hạn mức của mình, thì sao có thể đứng được ở vị trí này.
Đề tài kế tiếp, biến thành cuộc thảo luận của Hà Hiểu Lệ và Lâm Hồng về những chi tiết trong buổi lễ. Lúc này Hà Thành Canh mới phát hiện, hắn nghe không hiểu chút gì hết, bất luận là hoa, hay quần áo của nhân viên, hay vị trí và thứ tự của đen, những chi tiết rất nhỏ, Hà Hiểu Lệ cũng có thể nói rõ ràng mạch lạc.
Mộc Tuyết cố ý nhìn Hà Thành Canh ở một bên á khẩu không nói gì được, cô thư thả ngồi ăn trái cây. Chờ tới khi sắc mặt Hà Thành Canh có chút không tốt, cô mới mở lòng từ bi đứng lên, "Thành Canh, đi theo tôi ra vườn hoa một chút."
Nảy giờ bị gạt qua một bên, Hà Thành Canh lập tức đứng lên, đi theo sau Mộc Tuyết đi ra ngoài.
Trong vườn hoa của nhà chính có rất nhiều hoa cỏ trân quý, hương thơm xông vào mũi. Phía sau nhà xe, đặt hai tượng sư tử to lớn bằng bạch ngọc để trấn trạch, sau đó trồng nhiều hoa cỏ, trong đó có hoa Lam Doanh xinh đẹp.
Ngồi xuống ghế đá bạch ngọc dưới tàng cây, Mộc Tuyết nhàn nhã nói, "Cảm thấy thế nào? Dì Lâm là người tương đối dễ gần."
Hà Thành Canh không nói gì về chuyện này, "Chị họ, cuộc sống của chị thật đúng là dầu sôi lửa bỏng..."
Mộc Tuyết bị lời nói của Hà Thành Canh làm buồn cười, "Dầu sôi lửa bỏng không phải là tô, là cậu. Nói thật thì, nếu như không vì Ngôn Mục, tôi sẽ không ở lại đây, thật ra ở đây có rất nhiều quy củ."
Gật đầu một cái, Hà Thành Canh hít một hơi thật sâu, thật thơm, thở dài từ trong lòng nói, "Chị họ, chị thay đổi thật nhiều, hoàn toàn không giống trước."
Đóa hoa màu lam rơi trên bàn màu trắng, Mộc Tuyết nhặt lên, "Ừ, tôi đã không còn là người của trước kia. Hận đã từng là thứ chống đở cuộc sống của tôi, bây giờ, tôi tìm được hạnh phúc và cuộc sống thật sự của mình."
Không biết nên nói gì, Hà Thành Canh á khẩu.
"Thành Canh, đây là lần cuối cùng, tôi cho cậu tham gia vào cuộc sống của tôi. Tôi đã từng đồng ý với cậu là sẽ lo cho cậu đi học, cho cậu xuất ngoại du học, những đều đó tôi sẽ thực hiện. Nhưng, tôi hy vọng, cậu và người nhà của cậu, từ đây tránh khỏi cuộc sống của mẹ con tôi." Ngón tay của Mộc Tuyết gõ trên bàn bạch ngọc, nhìn thẳng Hà Thành Canh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, "Tôi không muốn bị dây dưa, cậu biết chưa? Nếu cậu có thể làm được, năm cậu tốt nghiệp, tôi sẽ cho cậu một căn nhà ở thành phố HẢi Đường, cộng thêm xe, và một triệu đồng để làm vốn gây dựng sự nghiệp."
Hứa hẹn phong phú nện xuống trước mặt Hà Thành Canh, hắn không thể tin mở to mắt.
"Nhưng mà, nếu các người lại tới dây dưa, muốn moi lợi ích từ chỗ tôi và mẹ tôi. Những thứ này, một phần cũng không có! Hơn nữa....." Mộc Tuyết cười bạc tình, "Nói không chừng một ngày nào đó tôi không vui, các người sẽ biến mất khỏi thế giới này cũng nên."
Cả người Hà Thành Canh đổ mồ hôi lạnh.
Tại sao Mộc Tuyết lại lãnh khốc như vậy, còn có giọng điệu làm cho người ta sợ hãi như vậy.
Rõ ràng bọn họ đâu có tách ra bao lâu, chỉ mới mấy tháng thôi, khi đó Mộc Tuyết vẫn còn khó khăn chống đở, mà bây giờ Mộc Tuyết đã hoàn toàn áp đảo bọn họ.
Không biết sau khi Mộc Tuyết xử lý sự kiện linh dị của nhà họ Tống, đã hoàn toàn lột xác, Hà Thành Canh chỉ có thể đổ lỗi vì nhà họ Tống cưng chiều Mộc Tuyết để xã giận.
Thôi, sau khi trở về nhất định phải chế trụ cha mẹ thật tốt, ngàn vạn lần chớ gây rắc rối nữa, nếu không.....
Nói không chừng chết thế nào cũng không biết. Cả người Hà Thành Canh phát lãnh, hắn biết đây là sát khí, chỉ ngồi trước mặt đối phương đã run sợ trong lòng.
"Em hiểu rồi. Bời vì cha mẹ nghe Mộc Lê nói cô cả tới tham gia lễ đính hôn của chị, nhất thời đầu óc u mê mới không thông báo mà chạy tới. Em nhất định sẽ giải quyết người nhà, chị họ yên tâm." Thái độ hiện tại của Hà Thành Canh vô cùng cung kính.
Con người đều có bản năng sợ chết, Mộc Tuyết mỉm cười gật đầu, Hà Thành Canh có thể thay cô giải quyết một ổ thân thích cực phẩm này, đến lúc đó cô sẽ cho hắn thêm tiền để gây dựng sự nghiệp. Như vậy, tinh lực của người nhà họ Hà đều sẽ tập trung vào chuyện làm sao để chèn ép đứa cháu ruột kia.
Ngôn Mục đã nói, phải để cho chó cắn chó, nếu không làm sao có nhiều tinh lực để hao phi với bọn họ chứ.
Cuối cùng, tiệc đính hôn thuận lợi tiến hành ở một nhà hàng sang trọng của thành phố B, người được mời đều là người quyền quý, buổi lễ đính hôn được trang hoàng không thua một hôn lễ chính thức. Hoặc là nói, đối với Tống Ngôn Mục mà nói, đây chính là hôn lễ trước thời hạn.
Nghi thức đính hôn kết hợp giữa tinh túy trung và tây, trao nhẫn, hành lễ với cha mẹ, nhận quà của cha mẹ. Tiệc tương tự buffet, không phải bàn rượu truyền thống. Người đến người đi, thấp giọng cười nói, trao đổi tin tức.
Những người khách kia mặc dù không biết lai lịch của Tống Mộc Tuyết là gì, nhưng ít nhiều cũng nghe chút tiếng gió, nói Tống Mộc Tuyết lag phúc tinh của nhà họ Tống, bởi vì cô xuất hiện mà số mạng Tống Ngôn Mục cũng được thay đổi, thời vận của nhà họ Tống cũng được thay đổi. Mấy nắm trước nhà họ Tống cũng không thuận lợi lắm, trước đây không lâu chi nhỏ còn náo loạn làm phản, kết quả chết không ít người. Bây giờ giống trống khua chiêng làm tiệc đính hôn, cũng có phần xung hỉ.
Dù sao dựa vào quy mô của buổi đính hôn này, nhìn cách người nhà họ Tống đối xử với Tống Mộc Tuyết, cũng biết nhất định Tống Mộc Tuyết rất được người nhà họ Tống yêu thương.
Hà Thành Canh lần đầu tiên tham gia tiệc cao cấp như vậy, mặc âu phục thủ công đắc tiền, cả người có chút không được tự nhiên cũng có chút phấn khởi, hắn biết mình không thể đi sai dù là một bước, nếu không Mộc Tuyết sẽ không giúp. Nhưng mà, đây là cơ hội!
Kế hoạch giảm cơ bắp đã đạt được hiệu quả rất tốt, Tống Tử Khâm bưng rượu ngồi trên salon, aizz, quả nhiên nam thần của cô vẫn không tới. Ban đầu cho là mình đưa thiệp mời, đối phương cũng sẽ nể mặt mà tới, nào biết người ta không nói hai lời, phàm là chuyện của nhà họ Tống thì sẽ không bao giờ tham dự.
Đôi mắt nhàm chán lúc ẩn lúc hiện, phái nam cùng lứa đều bị công trạng ưu tú của cô dọa sợ, không ai dám tìm cô gái kim cương (cơ bắp) này, Tống Tử Khâm rảnh tới sắp phun lửa, lần này tốt rồi, cô liếc một cái thì thấy Hà Thành Canh.
Hà Thành Canh bắt chuyện thất bại nhiều lần cuối cùng cũng hiểu, cho dù mình là em họ của Mộc Tuyết, ở đây cũng sẽ không có ai nói nhiều với hắn. Mặc dù người ta tới tham gia tiệc đính hôn, nhưng đề tài nới chuyện đều là về làm ăn, nói kinh tế? Nói quân sự? Nói chính trị? Nói đầu tư? Nói thay đổi nhân sự? Một học sinh cấp 3 như hắn có thể nói gì. Coi như là bạn cũng lứa tuổi, người ta không nói xe sang chính là nhà cao cấp, cùng một giai cấp, sống phóng túng, hắn không thể chen vào, đến khi đối phương nói đến thức ăn ngon, hắn chen vào một câu tôi cảm thấy thịt xiên xâu nướng ở trường học mới là ngon nhất chứ?
Cho nên khi Tống Tử Khâm khẽ vẩy tay, hắn lập tức vứt bỏ ý tưởng ngây thơ của mình, cũng lần nữa sâu sắc nhận biết, nếu người nhà họ Hà tới đây chỉ có thể tự rước lấy nhục, thôi cứ ngoan ngoãn đi theo đại tiểu thư nhà họ Tống - Tống Tử Khâm, bồi cô ta nói chuyện phiếm giải buồn.
Tống Tử Khâm không có hảo cảm gì với Hà Thành Canh cũng không có ác cảm, loại người thông minh vặt biết nhận định tình hình này, cô có thể lấy ra giải buồn một chút.
Ngay khi hai người câu được câu không nói chuyện, Tống Tử Khâm ồ lên một tiếng, tại sao Nam Kiều lại ở đây?
Hà Thành Canh định thần nhìn lại, thật đúng là khéo, đây không phải là người đạp chân mà con tát Hà Ái Quốc sao? Khó trách lại lớn lối như vậy, thì ra cũng là người cao quý.
Tầm mắt Nam Kiều cũng chuyển qua, đôi mắt cô ta rất sắc bén.
Cô ta có một bản lãnh là gặp người nào thì không bao giờ quên, tiểu tử này, không phải là người đứng cạnh gã đã làm mình ngã ở sân bay sao... Con trai hả? Vóc người có phần giống, tuyệt đối có quan hệ máu mủ.
Vừa rồi cô ta chỉ để ý nhìn chằm chằm Tống Mộc Tuyết, không có chú ý cậu em họ đứng cạnh Tống Mộc Tuyết, có phải Tống Mộc Tuyết ngại thân thích của mình quá thô bỉ, cho nên đuổi về hết hay không?
Hừ, cô ta biết chắc, loại người như Tống Mộc Tuyết, tuyệt đối là cái động không đáy, bây giờ ngoan ngoãn, sau này chắc chắn sẽ muốn người nhà họ Tống nâng đỡ đám thân thích thô bỉ thấp hèn kia, sau đó đám thân thích không có tư chất văn hóa thấp kia, sẽ chó cậy thế người mà rây rắc rối, rồi sao đó người bị dính líu sẽ là Tống Ngôn Mục mà cô ta thích nhất.
Cắn răng, Nam Kiều vừa tự nói mình phải nhẫn nại, không thể chạm vào đối phương khi đối phương đang gặp thời, vừa nhịn không được mà đi về phía Tống Tử Khâm.
"Em gái Tử Khâm, đã lâu không gặp, em càng ngày càng đẹp ra." Nam Kiều cười rạng rỡ, tựa như ánh nắng mặt trời chói chan gay gắt.
Đáng tiếc Tống Tử Khâm đối với cô gái đã từng theo đuổi anh trai mình này không thích, "Chị Nam Kiều về nước lúc nào vậy, nghe nói chương trình học của chị ở nước ngoài rất eo hẹp không phải sao?"
"Tiệc đính hôn của Ngôn Mục, dù chị có ở Nam cực, cũng phải về dự." Thở dài một hơi, Nam Kiều cố làm vẻ ai oán, "Sớm biết vậy, lúc đầu chị đã đi theo anh ấy tới thành phố Hải Đường."
"Không có sớm biết, chỉ có làm." Tống Tử Khâm lắc ly rượu, "Chị không biết thì có quyền không cam lòng à? tiểu Tuyết là chị dâu của tôi, cũng là bạn tốt của tôi, cả nhà chúng tôi đều thích chị ấy."
Biết lời nói này của Tống Tử Khâm có ý sỉ nhục mình, trong lòng Nam Kiều tối tăm một góc, không biết làm sao, ưu nhã ngồi xuống bên cạnh, "Ở Mỹ chị đã gặp Tống Ngôn Phong."
Biểu cảm trên mặt Tống Tử Khâm hơi hòa hoãn, không có ý đối địch, "Lúc nào?"
"Trước khi đi khỏi Mỹ, nói không chừng cậu ấy cũng sẽ về tham gia tiệc đính hôn của Ngôn Mục. Cậu em trai này của cậu người, mặc dù tính khí khác biệt, nhưng cũng giống chúng ta."
Trong những nhà quý tộc, từ xưa tới nay đều hiếm khi đồng tâm, nhà họ Tống này phúc duyên thật là thâm hậu, không chỉ cha chú đồng tâm, ngay cả con cháu cũng nhất trí đoàn kết. Nam Kiều suy nghĩ những cuộc minh tranh ám đấu giữa những anh em trong nhà mình, cuối cùng vẫn là hâm mộ.
"Anh hai đã quyết định không làm người thừa kế của gia tộc, anh cả mới là người thừa kế." Tống Tử Khâm rảnh rối nói, "Giống nhau ư? Anh em nhà chúng tôi lúc nào cũng nhẫn nhịn và bao dung lẫn nhau, nhà họ Nam các người thì lúc nào cũng người người tranh đoạt háo thắng, tính toán chi ly từ những chuyện nhỏ nhặt, không ai nhường ai, sao có thể gộp chung một chỗ với chúng tôi chứ!"
Nam Kiều lại bị Tống Tử Khâm sỉ vả, "Tử Khâm, hôm nay hỏa khí của em có chút lớn?"
"Ừ, bởi vì nam thần của tôi chưa tới, hỏa khí của tôi rất lớn, hơn nữa, cô còn tìm tôi nói nhảm, lòng tôi càng không dễ chịu.
Tống Tử Khâm hừ hừ, dù sao cô cũng không cần nhìn sắc mặt Nam Kiều, loại Đại tiểu thư duy vũ độc tôn như Nam Kiều, cô đã không ưa lâu rồi.
Cô bất nhân thì tôi bất nghĩa, rốt cuộc Nam Kiều bị chọc giận. Từ tiểu học cô ra đã thích Tống Ngôn Mục, nhưng theo đuổi thế nào cũng không được, vì thế cô ta giận cá chém thớt, trút hết lên đầu đám nữ sinh thích Tống Ngôn Mục. Vốn tưởng rằng sau khi loại bỏ hết tất cả những đối tượng xung quanh, cô ta nhất đính sẽ được lên chức, nào biết Tống Ngôn Mục lại bị nhà họ Tống ném tới thành phố Hải Đường. Sau khi Tống Ngôn Mục đi thì không để ý tới cô ta nữa, cô ta giận nên dứt khoát xuất ngoại du học. Vốn nghĩ rằng, bất luận như thế nào nhà họ Tống cũng phải gọi người thừa kế này về, nhiều lắm là sau này sau khi rèn luyện đủ. Ai ngờ, Tống Ngôn Mục lại trở lại, nhưng còn dẫn theo vị hôn thê về. Đó là một cô gái nhỏ, nhìn vào thì biết chỉ mới 16 17 tuổi! Tất nhiên chỉ mới đính hôn... May mắn không có kết hôn, nhưng mà cô ta sẽ không sợ, cô ta đã thuê người điều tra xong, Mộc Tuyết này chỉ là người bình thường. Vốn tưởng rằng bằng thử đoạn của mình, tùy tùy tiện tiện cũng có thể xử lý hết! Nhưng quy mô của lễ đính hôn hôm nay, cũng đủ để cô ta biết, Tống Mộc Tuyết thật sự được nhà họ Tống thừa nhận.
Muốn bắt nạt người của anh em nhà họ Tống, dù Nam Kiều có kiêu ngạo hơn nữa cũng biết mình không có bản lãnh kia. Bất luận là Tống Tử Khâm hay Tống Ngôn Giản, không có ai là người dễ chọc. Tống Tử Khâm lại là người không sợ trời không sợ đất, nói đánh là đánh, không quan tâm đối phương là con cái nhà ai.
Đảo mắt Nam Kiều nhìn chằm chằm Hà Thành Canh, nếu không động được Mộc Tuyết, vậy người này chắc có thể chứ? Dù sao cha hắn đã làm mình trật chân, cha nợ con trả là bình thường!
Giống như con ếch bị rắn độc để mắt tới, tay Hà Thành Canh run một cái, bị tạt rượu sâm panh.
Được Tống Tử Khâm đẫn đi thay quần áo, Hà Thành Canh không biết, mình mới thực hiện được nguyện vọng làm quen với người cao quý—- chỉ là có chút sai lệch.
Từ nay về sau Nam Kiều đều tập trung chú ý lên người Hà Thành Canh, một mực gia tăng, chưa bao giờ giảm, trực tiếp ảnh hưởng tới nữa đời sau của Hà Thành Canh.
Ngày sau Hà Thành Canh một mực, hắn thật sự là ăn no rỗi việc mới muốn chạy tới làm quen với nhân vật lớn! Ngoan ngoãn ở lại thành phố Hải Đường học là tốt rồi, ngày sau sẽ ít rắc rối hơn, thậm chí cả cuộc đời cũng sẽ không nghèo khó!
Nhưng mà, vạn sự không có sớm biết, trên đời không có thuốc hối hận.
← Ch. 81 | Ch. 83 → |