Mưu kế bị lay động (4)
← Ch.12 | Ch.14 → |
" Không sai, thời cơ này chính xác vừa hợp để hành động."
" Văn Thúc, ba năm trước ngươi khích lệ Quá đại ca, ta cũng chuẩn bị nhiều năm như vậy, hiện tại đến lúc rồi, ngươi ngăn cản nữa cũng là vô ích."
Lưu!
Chủ nhân của giọng nói này chính là Lưu. Huynh trưởng của Lưu Tú, người từng bước dìu dắt Lưu Tú đi trên con đường Đế Vương. Một quyết định của hắn, khiến cho Lưu Tú có được tất cả, cũng là mất đi tất cả. Chính là người này, quyết định của hắn thay đổi số mạng tất cả mọi người...
Nàng dùng răng cắn chặt ngón tay, nàng biết lịch sử, biết kết cục, nhưng chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, sau đó đợi tất cả mọi chuyện diễn ra.
Bên trong phòng vẫn tranh luận kịch liệt, nàng không nghe nổi nữa, xoay người bước nhanh rời đi. Lưu Nguyên ở sau lưng gọi nàng, nàng cũng không nghe, một hơi chạy vào trong một sương phòng, ngồi ở trên giường, tay vỗ vỗ ngực, có chút thở dốc.
Mới vừa ngồi xuống không lâu, Lưu Nguyên vào đóng cửa lại, ngồi ở đối diện nàng.
"Muội đều nghe được đúng không?"
Âm Lệ Hoa không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ là hỏi lại:" Biểu tẩu đã từng ngăn cản chưa?"
Lưu Nguyên hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, thở dài: "Tại sao không từng, cãi nhau cùng Bá Thăng, cũng cãi nhau với biểu ca muội, cái gì dùng được đề dùng, ý kiến của nữ nhân, bọn họ làm sao có thể chấp nhận?"
Âm Lệ Hoa đột nhiên nắm chặt lấy hai tay Lưu Nguyên, vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng nói:" Sẽ trả một cái giá lớn đấy! Biểu tẩu, con đường này không đi dễ dàng như vậy."
Lưu Nguyên nắm lại tay nàng, thở dài: "Ai nói cũng không nghe, có thể còn biện pháp nào sao? Lệ Hoa, muội cũng đã biết chuyện này, biểu tẩu..."
"Biểu tẩu." Âm Lệ Hoa đánh gãy lời nàng, bình tĩnh nhìn ánh mắt của nàng, nói từng chữ: "Chuyện này, hai năm trước Lệ Hoa cũng đã đoán được."
Lưu Nguyên khẽ giật mình. Nàng hoàn toàn không ngờ Âm Lệ Hoa trực tiếp nói ra như vậy.
" Muội không có ý khác, chẳng qua là cảm thấy chuyện này cần phải suy nghĩ lại."
Lưu Nguyên yên lặng gật đầu.
Có người gõ cửa, Lưu Nguyên đứng dậy mở cửa, hóa ra là Lưu Tú nên nghiêng người đi khỏi, để cho bọn họ có không gian nói chuyện.
Lưu Tú ngồi ở trước mặt nàng, cũng không nói chuyện, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên măt bàn, yên lặng không nói gì.
Âm Lệ Hoa nhìn bộ dạng của hắn, nhẹ giọng hỏi:" Tiên sinh khó xử sao?"
Lưu Tú nhìn nàng.
" Từ trước đến nay Tiên sinh luôn cẩn thận, bị ép buộc đến bước này cũng là bất đắc dĩ..." Nàng chậm rãi nghĩ cũng chậm rãi nói: "Âm Cơ cảm thấy...Âm Cơ chẳng qua là cảm thấy, tiên sinh nghĩ gì mới là quan trọng."
Lưu Tú cười yếu ớt:" Âm cô nương không nghĩ là Tú nhát gan sợ phiền phức sao?"
"Tiên sinh nói thật sao?" Âm Lệ Hoa hỏi lại.
"Cô nương cảm thấy thật thì chính là thật, cảm thấy không thật thì chính là không thật."
Âm Lệ Hoa không nhịn được mà hỏi:" Ngươi chưa cùng người khác tranh luận sao?"
"Vì sao phải tranh luận với người khác?"
Âm Lệ Hoa hiểu ý rồicười cười, đúng vậy a, người hiểu ngươi sẽ không bao giờ tranh luận với ngươi, cũng không cần tranh luận. Nếu đã không hiểu ngươi thì việc gì phải tranh luận với họ.
Ngoài cửa có giọng nói của Đặng Ngọc đang gọi: "Tam cữu cữu(1), Tam cữu cữu." Không chờ Lưu Tú đứng dậy mở của đã chạy vào.
Một bé nữ tầm bảy tám tuổi nhìn thấy Âm Lệ Hoa thì quy củ làm lễ, giọng trong trẻo: "Biểu cô cô(2)." Sau đó mới đưa ra một quyển thẻ tre, đưa cho Lưu Tú, nói: "Hôm qua Tam cữu cữu nói hôm nay dạy Ngọc nhi sách < Thi Kinh Phong Vũ>, Tam cữu cữu quên sao?
Đặng Ngọc trực tiếp chạy tới nơi này tìm Lưu Tú, Âm Lệ Hoa có chút giật mình, chẳng lẽ đây là căn phòng của Lưu Tú? Lại nghe thấy Đặng Ngọc nói quyển sách < Thi Kinh Phong Vũ>, giương mắt nhìn thoáng qua thẻ tre, không nhịn được mà hỏi:" Đó là' Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ'?(3)"
Mặt mày trầm tĩnh của Lưu Tú đột nhiên nâng lên, con ngươi sơn màu đen tĩnh mịch như đầm nước, yên lặng nhìn nàng, lông mày Âm Lệ Hoa khẽ động, chẳng lẽ nàng nhớ nhầm?
Đặng Ngọc lại vỗ tay kêu lên:" Đúng rồi đúng rồi! Chính là'Ký kiến quân tử, Vân hồ bất hỉ'!" Nói xong thì gật gù đắc ý, rồi đọc toàn bộ bài thơ ra: "Phong vũ như hối, Kê minh bất dĩ. Ký kiến quân tử, Vân hồ bất hỉ?"
Lưu Tú cười yếu ớt, đưa trúc giản cho nàng: "Nghe nói Âm cô nương đọc nhiều sách, vở kiến thức uyên bác, vậy mời Âm cô nương giúp Ngọc nhi giảng giải đi."
Đặng Ngọc cười vỗ tay bảo hay:" Biểu cô rất giỏi, biểu cô rất tốt, Ngọc nhi sẽ nghe lời biểu cô."
Lưu Tú đưa thẻ tra cho nàng, khóe miệng mang chút vui vẻ, xoay người đi ra.
Cái người này? Hắn đột nhiên cao hứng gì chứ? Âm Lệ Hoa mím môi mở sách thẻ re ra đồng thời đọc lại một lần.
Đây là đoạn đầu của bài thơ tình, thấy người trong lòng, trong nội tâm sao có thể không vui.
Đây là một lời hẹn ước? Dù là mưa gió mịt mù, cũng muốn đi đến nơi hẹn với người.
Bỗng nhiên trong lòng hơi giật mình, nàng vừa nói ở trước mặt Lưu Tú nói gì vậy?
Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ!
Bỗng nhiên có một loại cảm giác như hiểu được nỗi lòng của người khác, âm thầm mừng rỡ, âm thầm thẹn thùng, âm thầm suy nghĩ.
Vậy bộ dạng cười của hắn, là có ý gì?
Thời điểm Âm Lệ Hoa đi khỏi Đặng phủ nhìn thấy Lưu, nam tử mặc bộ xiêm y xanh đậm, khuôn mặt mang theo ít sắc bén và kiêu ngạo, thân thể như ngọc, thế nhưng lại mang mấy phần khí chất đặc biệt. So sánh cùng với mấy người khác, quả thật giống như hạc giữa bầy gà. Lưu Tú cũng đứng chỗ đó, hai huynh đệ một mạnh mẽ kiêu ngạo, một nho nhã cao sang, quả thật là người hiếm thấy.
Lưu! Mặc dù hắn không thể khiến Âm Lệ Hoa sinh lòng hảo cảm, nhưng không thể không thừa nhận, so sánh cùng với Lưu Tú, cái khi thế "ta mặc kệ ngươi là ai" kia dễ làm người khác bái phục, nhưng cái gì càng dễ thì càng có thể chủ quan, chính vì vậy nên mới mang lại mối họa cho mình.
Lên xe, nàng quay đầu liếc nhìn Lưu Tú, trùng hợp đụng phải ánh mắt dò xét, nàng cụp nhẹ mắt nghiêng đầu vào xe.
Lưu nhìn thấy Âm Lệ Hoa đối với hắn không có thiện cảm, dương môi cười, nghiêng đầu nói với Lưu Tú: "Là nàng đúng không? Muội muội nhà Âm Thức, Âm Lệ Hoa?"
Lưu Tú nhìn theo hướng xe rời đi, đáp: "Dạ."
********
Âm Thức phải đi học ở Trường An, Âm Lệ Hoa về là đễ tiễn chân. Âm Thức vừa rời nhà không lâu, dịch châu chấu từ phía đông đến, ùn ùn kéo tới, quận Nam Dương cũng bị liên lụy, vạn mẫu ruộng của Âm thị cũng không tránh khỏi tai nạn. Đúng lúc này, Âm Hưng thay Âm Thức chưởng quản nhà đã biểu hiện ra sự già giặn, giỏi giang không tương xứng với tuổi tác của mình, làm việc vô cùng nhanh chóng, đâu vào đấy, đưa tổn thất của Âm gia giảm xuống thấp nhất.
Điều này làm cho Âm Lệ Hoa lần đầu tiên phải lau mắt mà nhìn Âm Hưng.
Đặng Vũ trước khi rời đi đã đến Âm gia một chuyến, Âm phu nhân cực kỳ vui vẻ, nói một hồi liền chủ động tránh đi, muốn Âm Lệ Hoa cùng Đặng Vũ nói chuyện.
" Hôm qua ở hiệu buôn ta gặp Lưu Văn Thúc, rồi cùng đi uống rượu."
Âm Lệ Hoa không biết hắn muốn nói điều gì, chỉ yên lặng.
" Âm Cơ ở Đặng phủ cũng thấy hắn, đúng không?"
Âm Lệ Hoa gật đầu, lạnh nhạt nói:"Đúng."
"Người nàng nhìn trúng là người này sao?"
Nàng giương mắt nhìn lại, hỏi hắn: "Trọng hoa quân muốn hỏi gì? "
Đặng Vũ cắn chặt hàm răng, khuôn mặt anh tuấn mang theo chút chịu đựng, đột nhiên hắn nắm lấy cổ tay của nàng, muốn kéo nàng đến gần hắn.
Dưới sự kinh hãi, Âm Lệ Hoa lui về phía sau, quát một tiếng:" Đặng Vũ!"
Đặng Vũ ép tới gần nàng, lạnh lùng nói: "Nàng biết hắn đã nói gì không?"
Âm Lệ Hoa cũng không né tránh, mặt không thay đổi nhìn lại, lãnh đạm nói: "Đặng Vũ, ngươi buông tay ra."
Đặng Vũ cười nhạt:" Nàng không muốn biết hắn nói gì sao?"
" Không muốn."
" Rõ ràng là nàng đã đáp ứng ta."
" Hiện tại ta có thể lập gia đình sao? "Âm Lệ Hoa lạnh giọng phản kích: "Bây giờ ngươi lại đang làm cái gì? Đặng Vũ, ngươi là một người thông minh."
Lời của nàng có chút chỉ trích, Đặng Vũ bỗng buông tay ra, là hắn không bình tĩnh.
Âm Lệ Hoa đứng lên, hành lễ:" Âm Cơ mong ước Trọng Hoa Quân chuyến này lên đường bình an." Rồi xoay người muốn bước đi.
Đi được mấy bước, Đặng Vũ ở sau đằng sau gọi nàng lại: "Âm Cơ, mới vừa rồi là Vũ mạo phạm. Vũ ở chỗ này bồi tội với Âm Cơ."
Âm Lệ Hoa quay đầu lại, cất cao giọng nói: "Ai đều có thời điểm mất khống chế, Âm Cơ không trách Trọng Hoa Quân, hi vọng Trọng Hoa Quân không nên tự trách."
Khuôn mặt Đặng Vũ bình tĩnh, lấy ra đàn ngọc dùng vải gấm vóc bao quanh để ở một bên, đặt trên bàn."Tạm thời dùng cầm này tặng, hi vọng Âm Cơ nhận cho." Không đợi Âm Lệ Hoa mở miệng cự tuyệt, vội nói: "Âm Cơ nếu không thích, vậy chờ Vũ đi rồi hãy ném nó đi là được." Nói xong thì đứng dậy rời đi.
Âm Lệ Hoa nhìn đàn ngọc trên bàn kia, thở dài.
Mở vải bọc bên ngoài, bên trong lộ ra huyền cầm ngô đồng làm bằng gỗ, nàng nhớ rằng trong (4) từng nói: "Thụ chi trăn lịch, ỷ đồng tử tất, viên phạt cầm tang."(5) Giới cầm cổ xưa, dù cho quân tử tu thân hay văn nhân nhã sĩ vẫn yêu mến cây đàn ngô đồng này. Nàng từng nghe qua một khúc nhạc không biết tên, nghe rất chăm chú, khúc nhạc linh hoạt kỳ ảo, khiến người ta không thể không nhớ đến.
Nàng đưa ngón tay ra nhẹ nhàng gảy một dây, chỉ nghe được "tinh" một tiếng, mang theo ý vị, lúc lâu mới dứt. Nàng mặc dù không hiểu về đàn, nhưng chỉ xem thân đàn này cũng biết, cái này tất nhiên là nhạc khí Đặng Vũ quý nhất.
Tay nàng vuốt nhẹ thân đàn, đột nhiên phát hiện có khắc một hàng chữ nhỏ. Hạ thấp người chăm chú nhìn, chính là một ít " trung< Hán Quảng>(6)"
Nam hữu kiều mộc.
Bất khả hưu tư.
Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư.
Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư.
Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư
Kiều kiều thác tân, ngôn ngải kỳ sở.
Chi tử vu quy, ngôn mạt kỳ mã.
Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư.
Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư.
Kiều kiều thác tân, ngôn ngải kỳ lâu.
Chi tử vu quy, ngôn mạt kỳ câu.
Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư.
Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư.
(3 bài thơ Hán Quảng)
Dịch thơ:
1.
Núi nam có cây trụi cao,
Mọi người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi.
Các cô sông Hán dạo chơi,
Đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong.
Kìa con sông Hán mênh mông,
Chớ toan lặn lội mà hòng vượt qua.
Trường giang mờ mịt chảy xa,
Kết bè chẳng thể dùng mà lướt đi.
2.
Bụi cây lộn xộn đẹp cao,
Thì ta vội cắt cây đâu mà dùng
Nếu nàng nay đã theo chồng,
Ngựa đâu nuôi giúp thì lòng cũng cam.
Rộng thay sông Hán xa xăm!
Cho nên không thể lặn ngầm mà qua.
Trường giang mờ mịt chảy xa,
Kết bè chẳng thể dùng mà lướt đi.
3.
Bụi cây lộn xộn đẹp xinh,
Tôi lo cắt loại cây kinh mà dùng.
Nếu nàng nay đã theo chồng,
Xin nuôi giùm ngựa cho lòng đẹp vui.
Rộng thay sông Hán cách vời!
Chớ toan lặn lội vượt khơi mà hòng.
Trường giang xa tít muôn trùng,
Thả bè chẳng thể xuôi dòng mà đi.
(Tìm dịch thơ mà sắp chết =]] )
Nàng vỗ về chữ viết khắc trên thân đàn, cả người trầm mặc, qua mãi lâu sau, đột nhiên mở miệng:"Tập Nghiên."
Tập Nghiên ở bên cạnh đáp: "Dạ"
" Đem đàn này nhận lấy đi."
Tập Nghiên muốn mở miệng, nhưng nàng cũng đã đứng dậy rời đi.
*****
Tháng bảy, quân Vương Khuông ở Tân thị dẫn đám người kéo vào huyện. Cứu hai người nhóm Bình Lâm Trần, Liêu Trạm vì hưởng ứng với quân Tân thị mà bị giam, rồi lại tụ tập hơn một ngàn người, xưng là "Bình Lâm binh".
Lúc bắt đầu mùa đông, đám người Tác Lô Khôi ở huyện Vô Diệm khởi binh tạo phản chiếm cứ thị trấn, hưởng ứng quân Xích Mi. Liêm Đan cùng Vương Khuông đánh ngược chiếm Vô Diệm, chém giết hơn một vạn người. Vương Mãng biết được tin mừng, sai phái tướng trung thành thân cận mang thư tín đi về trước thăm hỏi hai người, đồng thời cùng phong tước vị những người lập công, hơn mười người được ban thưởng này.
Không lâu sau, quân Xích Mi để đám người Đổng Hiến suất quân cùng mấy vạn người đang hoạt động ở vùng sông, Liêm Đan và Vương Khuông muốn hợp lực hai quân vây đánh, nhưng ở lúc chiếm đánh thành trì, Vương Khuông lại bị bại trận mà trốn chạy. Lêm Đan vội phân phó thủ hạ đem quan ấn, dải lụa cùng ấn tín của bản thân giao cho Vương Khuông, chỉ nói một câu: "Cháu có thể đi nhưng ta thì không thể." Rồi ở lại mà chết trận.
Giáo úy Nhữ Vân cùng Vương Long và hơn hai mươi người ở chỗ khác chiến đấu, nghe thấy tin tức này thì rất đau thương và căm phẫn, trăm miệng một lời: "Liêm công đã chết, ta vì ai mà sống." Rồi cưỡi ngựa nhắm thẳng giữa quân phản loạn mà đi, cuối cùng đều chết trận.
Nghe tin, Âm Lệ Hoa không nhìn được mà cảm thán, Liên Đan này hóa ra lại là một người kẻ kiên cường, chết như vậy quả thật có chút đáng tiếc.
Ngẫm lại, các nơi lúc này gió lửa bạo động, cũng không biết Lưu Tú giờ thế nào? Hai quyển còn trong tay, người thì mấy tháng rồi chưa từng thấy. Có chút không kiềm chế được mà nhớ đến.
" Tập Nghiên." Nàng gọi.
" Dạ."
"Em chuẩn bị xe, ta muốn ta muốn đến nhà biểu tẩu."
Tập Nghiên vâng lời, mới vừa muốn đi ra ngoài, lại nhìn thấy Âm Hưng chắp tay đằng sau đi đến, dáng người thiếu niên đã cao hơn hẳn Âm Lệ Hoa rồi, khuân mặt đã lộ ra vẻ tuấn tú hơn người, khuân mặt nhìn còn rất non trẻ nhưng lại luôn làm mặt lạnh, không thích cười.
" Tỷ tỷ muốn đi nhà biểu ca làm cái gì?"
Âm Lệ Hoa cất hai quyển, lấy vải tỷ mỉ bọc lại, nói: "Đi xem Đặng Tuệ, nàng sắp lâm bồn rồi." (lâm bồn= sắp sinh)
" Đó là nhà Đặng Phụng, sao tỷ không đi? Lại muốn đi nhà biểu ca?"
Đứa trẻ này, Âm Lệ Hoa chớp mắt, thản nhiên nói: "Ta tiện đường đi gặp biểu tẩu, không thể sao?"
Âm Hưng lạnh lùng nói: "Chỉ sở tỷ dụng tâm kín đáo a!" Nói xong thì đoạt lấy thẻ tre trong tay nàng, ném lên trên bàn."Đọc ba năm, giờ vẫn chưa đọc xong sao?"
Âm Lệ Hoa hơi giận, tái mặt đoạt lại: "Âm Hưng, ngươi rốt cục muốn nói cái gì?"
Âm Hưng lạnh lùng: "Ngươi cho là ta không biết sao, lần này người đi nhà biểu ca, nói cái gì mà nhìn Đặng Tuệ, Đặng Chi, chỉ là mượn cớ! Ngươi đi gặp Lưu Tú mới là thật."
Âm Lệ Hoa nhìn hắn, không nói lời nào.
Âm Hưng cũng yên lặng một lát, sau đó nhàn nhạt nói: "Lưu Bá Thăng sớm đã có lòng muốn tạo phản, tất cả mọi người đều biết, đệ dám nói, không tới bao lâu người này sẽ khởi binh. Bây giờ lòng người trong thiên hạ đang hoảng loạn, nhưng nếu người họ Lưu bắt đầu làm phản, Tân hoàng sẽ không khoan dung. Tương lai của huynh đệ Lưu thị chưa biết sinh tử, tỷ tỷ còn muốn hãm sâu sao? Từ trước đến nay tỷ thông minh như nào, làm sao đến bây giờ lại hồ đồ?" Nói đến câu sau, âm thanh đã nghiêm khắc.
Âm Lệ Hoa khẽ thở dài, nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt mà nói: "Chuyện của tỷ, đại ca còn không quản được, Hưng nhi cho rằng có thể quản sao?" Rồi nàng vỗ tay hắn: "Tỷ biết đệ tốt với tỷ. Nhưng mà tỷ làm gì thì lòng tỷ đến rõ ràng, Hưng nhi không cần để ý."
Nàng bước ra tới cửa, Âm Hưng lại đột nhiên nói: "Nếu đệ đem việc này nói cho mẫu thân, bà chắc chắn sẽ bắt tỷ lập gia đình."
"Đệ cũng biết, mẫu thân không thể làm chủ cho tỷ, bằng không cũng không để đến hôm nay."
Nói đến chuyện này, tâm nàng đã quyết, ai cũng không ngăn được.
=======
Sau khi nàng đi đến Đặng phủ mới biết, Đặng Tuệ đã sớm sinh con rồi, mẹ con đều bình an. Lưu Nguyên vội vã kéo nàng đi xem, Đặng Tuệ mới sinh nên sức khỏe chưa kịp phục hồi, mới nói hai ba câu đã ngủ mất.
Ra khỏi phòng, thì nhìn thấy Đặng Phụng ôm đứa bé, vẻ mặt sung sướng vì mới được là cha, nàng cười vui vẻ với hắn, Đặng Phụng đưa đứa bé cho nàng ôm, nàng cũng không dám nhận. Đứa bé lớn chừn bàn tay, hai mắt nhắm chặt, nhìn giống như rất non nớt, nàng sợ mình ôm không được.
Lưu Nguyên chêê cười lá gan nàng quá nhỏ rồi đem đứa bé ôm vào trong ngực, cùng mẫu thân Đặng Phụng là Đặng phu nhân cười nói không ngớt. Đến lúc mặt trời hơn ngả về tây, Âm Lệ Hoa cùng với Lưu Nguyên mới rời khỏi
—-Chú thích—-
(1) cữu cữu: cậu
(2) cô cô: cô(em của bố)
(3) Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ: Là 2 câu trong 1 bài thơ 4 dòng
Phong vũ như hối,
Kê minh bất dĩ.
Ký kiến quân tử,
Vân hồ bất hỉ?
=>Mưa gió mịt mùng,
Gà gáy không ngưng.
Gặp được quân tử,
Sao còn chưa mừng?
(4)Kinh Thi: Quốc phong. Dong gió. Định chi phương trung=> Là bộ kinh thi cổ đại đệ nhất Trung Quốc.
(5)Thụ chi trăn lịch, ỷ đồng tử tất, viên phạt cầm tang=> Cây hạt dẻ, ghế nước sơn ngô đồng nước sơn, viên phạt cầm dâu. Ngụ ý là cách thưởng thức nhạc. Dưới cây hạt dẻ, ghế tức nước sơn, có thêm cổ cầm. Đại ý là thế đi =))))))))
(6) Kinh thi> trung< Hán Quảng> =>Là phần trước của một bộ kinh thi mang chủ nghĩ hiện thực. Tui không nói ra vì chính tui cũng không có hiểu =)))
← Ch. 12 | Ch. 14 → |