Vay nóng Tinvay

Truyện:Thanh Dương Khê Ca - Chương 79

Thanh Dương Khê Ca
Trọn bộ 83 chương
Chương 79
Bắt quỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-83)

Siêu sale Lazada


"Quỷ?" Tiêu Dực nhíu mày, nửa đời trước cô là không tin có loại ma quỷ này. Bất quá từ sau khi cô xuyên việt, mặc dù cũng không có gặp qua ma quỷ gì nhưng là không phải không hề tin. Cô quay sang nhìn Diệp Khê cũng là một mặt hơi sợ tránh ở phía sau cô, xem ra những người này đều rất tin tưởng là có ma quỷ.

"Đúng vậy, thật là quỷ!" Một đám nữ nhân khẩn trương nói: "Hôm qua Trương Đại đi ăn tiệc cưới ở thôn lân cận, nửa đêm trở về thì nhìn thấy trước cửa thôn có một bóng người màu trắng. Trương Đại tưởng là người trong thôn nên hỏi câu là ai mà trễ như vậy còn chưa ngủ, kết quả ngài đoán thế nào?" Không đợi Tiêu Dực có phản ứng thì đại tỷ nói chuyện hai mắt có động tĩnh, kinh ngạc nói: "Bóng người kia bỗng nhiên biến mất!" Cuối cùng những lời này vừa nói ra thì mọi người ở đây ngoại trừ Tiêu Dực mặt mũi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Đó không phải quỷ thì còn có thể là cái gì? Thôn trưởng, chúng ta có phải nên đi mời đại sư đến thu phục quỷ hay không?"

"Hử.... đây.... có thể là nhìn lầm rồi hay không?" Tiêu Dực suy nghĩ vẫn là cảm thấy có chút không thể tin. Mặc dù cô là xuyên việt đến nhưng loại ma quỷ này cô thật sự chưa thấy qua, cứ coi là xuyên việt trong nháy mắt cô cũng không cảm giác mình từng biến thành quỷ.

"Sẽ không sai, sẽ không sai!" Một nữ nhân đứng ra nói: "Thôn trưởng, hôm qua ta đi ăn tiệc cưới nhưng cũng không có uống say. Tửu lượng của ta rất tốt, uống năm ba cân đều tỉnh táo. Hôm qua ta thật sự thấy một bóng người màu trắng, còn kêu 'ôi' một tiếng, đúng rồi, là giọng nam nhân! Ôi, không biết là nam tử nhà ai đã chết......"

"Ta đã biết! Tháng trước Trương Lai Phúc không phải giết chết tiểu thị nàng mới cưới hay sao? Khẳng định là tiểu thị kia quay lại báo thù."

"Ngươi nói như vậy, ta nhớ lại giọng nói kia thật giống như là tiểu thị kia, ai nha, cũng không phải thật sự là hắn trở lại chứ?"

"Nhà các nàng gây nhiều nghiệp chướng như vậy, tiểu thị kia muốn báo thù thì tìm nàng ta mà báo đi, nhưng đừng tìm tới những người khác trong thôn chúng ta."

"Mà ta nghe nói quỷ đến trả thù, chỉ cần ở chung nhà với kẻ thù kia thì sẽ tìm đến tất cả."

"Chúng ta cũng không ở chung nhà với Trương Lai Phúc kia."

"Nhưng chúng ta lại ở chung một cái thôn đấy!"

"Đúng vậy, đúng vậy, phải làm sao bây giờ?"

Một đám nữ nhân líu ríu làm cho Tiêu Dực đau đầu. Thì ra thay đổi một thời gian và không gian thì câu 'nữ nhân giống như con vịt' vẫn còn tồn tại. Diệp Khê cũng gắt gao ở bên cạnh cô, tay ôm Tiêu Lục có chút run. Tiêu Dực trấn an vỗ vỗ vai hắn, dồn khí vào đan điền lớn tiếng áp chế tiếng của mọi người: "Mọi người an tâm một chút chớ ầm ĩ, đều hãy nghe ta nói."

Mấy người phụ nhân đều ngậm miệng nhìn Tiêu Dực, Tiêu Dực vừa muốn mở đầu thì một tiếng trầm thấp vang lên: "Biểu tỷ."

Tiêu Dực quay đầu trừng mắt nhìn: "Mặc?" Bọn họ không phải tối hôm qua đi rồi sao? Sao lúc này lại ở trong nhà?

"Biểu tỷ, ta có một bằng hữu là bán tiên*, biết bắt quỷ trừ ma, không bằng mời nàng đến xem."

(*Bán tiên là tiếng chỉ hạng người tu luyện Đạo giáo, coi như đã tu được thành tiên một nửa. )

"Đúng đó thôn trưởng, ta thấy Mặc muội tử nói rất đúng, là nên mời bán tiên đến bắt quỷ."

"Đúng đúng đúng, nhanh chóng bắt quỷ kia đi, cũng không thể để cho hắn hại hết thôn dân chúng ta."

Việc cứ quyết định xuống như vậy, chờ mọi người đi rồi Tiêu Dực mới có cơ hội hỏi Mặc: "Các ngươi không phải tối hôm qua mới ra cửa sao? Còn có, ngươi cũng tin có quỷ hả?"

Mặc hơi hơi nghiêng đầu, trên mặt có một tia đỏ sậm nói: "Đêm qua hắn bị trật chân cho nên chúng ta đã trở lại."

"Bị trật chân?" Tiêu Dực nhức đầu: "Chẳng lẽ...... ?" Chỉ chỉ phòng Phượng Nhược Liễu, ý không rõ mà hiểu rõ.

"Ừm." Mặc gật đầu, lúc ấy Phượng Nhược Liễu mặc áo trắng, nàng mặc hắc y cho nên thôn dân chỉ nhìn thấy bóng người màu trắng: "Việc này để ta xử lý cho."

Tiêu Dực than một tiếng ôm lấy Diệp Khê vào trong phòng. Diệp Khê còn đang không rõ chân tướng: "Thê chủ, cũng may Tiên tử ca ca và nàng ta đã trở lại, bằng không gặp được quỷ sẽ không tốt lắm."

"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy. Bất quá Khê Nhi cũng đừng sợ, quỷ sẽ không tự dưng hại người. Khê Nhi là người tốt, quỷ sẽ không đến nhà chúng ta."

"Nhưng mà... vẫn thật đáng sợ." Quỷ đó, sau lưng Diệp Khê tóc gáy đều dựng thẳng lên, vội vàng nhích lại gần Tiêu Dực. Tiêu Dực không nhịn được nhíu mày, Phượng Nhược Liễu chết tiệt, xem xem đã hù dọa Khê Nhi rồi.

* * *

Qua hai ngày, Mặc quả nhiên mời đến một nữ nhân nghe nói là đệ tử của Mao Sơn* ở cửa thôn lập tế đàn bắt quỷ. Tiêu Dực vốn chuẩn bị mang theo Diệp Khê xem nhưng Diệp Khê thứ nhất nhát gan, thứ hai lo lắng cục cưng Lục nhi quá nhỏ sẽ bị âm khí của quỷ hại không muốn đi. Tiêu Dực đành phải tự mình đi - cô là thôn trưởng, chuyện bắt quỷ lớn như vậy cái có thể nào không lộ mặt chứ. Cũng may Phượng Nhược Liễu vì kế hoạch hoàn toàn tự do sau này cũng không chịu lộ diện ở trước nơi đông người. Vì vậy tự nguyện ở lại trong nhà với Diệp Khê, thuận tiện giúp ôm Tiêu Lục để cho nó nhìn y nhiều một chút, để cho Tiêu Lục sau này xinh đẹp giống vậy -- nói, đây là cái lý luận gì chứ? Nhưng thật ra bị Diệp Khê hoàn toàn áp dụng.

(*Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma, pháp thần thông quản đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp. Mao Sơn phái có các đời tông sư rất nổi tiếng, qua nhiều thời sáng tạo ra những pháp thuật xuất chúng, có ảnh hưởng rất lớn đến văn hóa đạo giáo Trung Hoa. )

Tiêu Lục quăng cho Phượng Nhược Liễu ôm, Diệp Khê thì giúp Tiêu Dực thay áo da chó mực, lại đeo đầy răng chó ở trên cổ nàng, những thứ này đều là bảo vật lưu truyền cho tới nay ở trong thôn. Hôm qua còn có người cố ý tới cửa nhắc nhở hắn hôm nay phải thay cho thê chủ đó. Mặc quần áo xong Diệp Khê lại bắt đầu chải đầu cho Tiêu Dực. Tiêu Dực xem tóc của mình mơ hồ trong gương đồng bị chải thành giống như lỗ tai chó, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: "Muốn biến ta thành chó à."

Diệp Khê cũng không cảm thấy có gì không ổn: "Quỷ sợ nhất là chó mực, thê chủ mặc vào áo da chó lại đeo răng chó, đứng nơi đó có thể trấn giữ quỷ."

"Không bằng trực tiếp kéo con chó mực đi qua."

"Chó đều rất ít gặp, nơi nào còn kéo được chó mực đến chứ?" Diệp Khê nhìn kiểu tóc lỗ tai chó của Tiêu Dực rất là vừa lòng tay nghề của mình, chải rất giống đó, nhất định có thể dọa được quỷ! Diệp Khê lại sờ sờ áo da chó mực nàng mặc ở trên người: "Cái áo da chó mực này rất đáng quý, nghe nói lúc trước trong thôn phải tiết kiệm tiền ba năm mới đủ mua một cái áo da chó mực này, từng nhà đều ra chi ra tiền đó."

Việc này Tiêu Dực tự nhiên biết, lúc bàn giao với thôn trưởng thì mấy thứ này đều là làm bảo vật bàn giao. Vốn là lúc trước còn cười nhạt, không nghĩ tới hôm nay lại mặc vào, còn là vì một con quỷ không tồn tại, thật sự là buồn bực.

Hai người ra cửa phòng thì Phượng Nhược Liễu đang ôm Tiêu Lục đung đưa ở trong sân, nhìn thấy Tiêu Dực thì không nhịn được phụt cười không ngừng. Tiêu Dực càng thêm căm giận: "Đều là ngươi làm ra, ngươi còn cười?"

Phượng Nhược Liễu tỏ vẻ vô tội: "Chuyện gì mà liên quan tới ta chứ? Cũng không phải ta nói bóng trắng kia là quỷ."

Diệp Khê cũng tỏ vẻ không hiểu: "Thê chủ, sao ngài lại có thể trách Tiên tử ca ca chứ? Nhanh đi bắt quỷ thôi."

Tiêu Dực dùng sức trừng to mắt nhìn Phượng Nhược Liễu, căm giận đi ra cửa.

Phượng Nhược Liễu cười cúi người: "Diệp Khê, không có quy định nàng phải đi bốn chân ra đường hả?"

Diệp Khê trước sau như một không hiểu: "Đi bốn chân? Vì sao phải đi bốn chân? Thê chủ chỉ có hai chân mà."

Tiếng cười của Phượng Nhược Liễu dừng ngay lại, ngơ ngác nhìn hắn vài giây, ôm Tiêu Lục vào nhà chính: "Nói đùa với đệ làm cho ta cảm thấy mình thật nhàm chán."

"A? Tiên tử ca ca nói cái gì thế? Đợi ta với." Diệp Khê đi theo sau, Phượng Nhược Liễu liếc nhìn khinh thường, trên đời này còn có người càng 'đơn thuần' hơn Diệp Khê sao?

* * *

Tiêu Dực một đường đi vẻ mặt đều đau khổ đến cửa thôn, người trong thôn thấy cô đến đều cung kính, một chút cũng không có bởi vì trang phục và kiểu tóc của cô mà lộ ra một chút vui vẻ, chỉ có Mặc thấy cô thì không nhịn được nghiêng đầu, còn có vị đạo sĩ kia trong mắt xẹt qua vui vẻ.

Làm thôn trưởng được người trong thôn tôn kính, hơn nữa Mặc nghe nói áo da chó có tác dụng trấn quỷ. Tiêu Dực thắp hương lên, sau đó ngồi xếp bằng ở vị trí của đạo sĩ kia chỉ định nghi thức bắt quỷ bắt đầu. Đạo sĩ đi vây quanh vài vòng, rải một ít gạo nếp tro hương, điên cuồng múa loạn một hồi. Sau đó nói: "Con quỷ này oán khí quá lớn, là con lệ quỷ, muốn bắt được hắn thật sự quá khó khăn."

Mọi người dưới đàn kinh ngạc hoảng sợ một hồi, Tiêu Dực ra vẻ nghiêm túc: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Kế sách bây giờ là chỉ có làm cho hắn nhập vào thân của ta, các ngươi hỏi một chút hắn có yêu cầu gì, cố gắng thỏa mãn làm cho hắn tự mình rời đi mới giải quyết được hoàn toàn." Nói xong, đạo sĩ lại dặn dò một ít chuyện cần chú ý. Sau đó đứng trước lư hương lẩm bẩm, bỗng nhiên thân thể run rẩy kịch liệt, tiếp theo chỉ vào trong đám người giọng run nói: "Ta chết thật thảm... thật thảm...."

"Ai nha, đã nhập vào!" Mọi người dưới tế đàn càng thêm kinh hoảng đứng lên, đạo sĩ nghi là bị nhập lại giọng run nói: "Trả mạng cho ta... trả mạng lại cho ta..."

Giả vờ thật là giống! Tiêu Dực nhịn cười, nghiêm túc nói: "Ngươi là ai? Vì sao muốn tới thôn chúng ta làm loạn?"

Giọng run trả lời: "Ta là tiểu Hỉ, ta muốn báo thù!"

Tiểu Hỉ? Quả nhiên là tiểu Hỉ! Mọi người dưới đàn nói nhỏ khe khẽ, Tiêu Dực chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ của Trương Lai Phúc. Trương Lai Phúc chính là nhị nữ nhi của thôn trưởng tiền nhiệm, còn có cả nhà của thôn trưởng kia đều đến đây, trước sau như một làm cho người chán ghét. Hôm nay sẽ hù dọa cho các ngươi một trận thật tốt! Tiêu Dực quay lại nhìn lệ quỷ đang nhập trong thân đạo sĩ nói: "Là ai hại ngươi?"

Lệ quỷ nhìn vài lần trong đám người, cái nhìn của hắn làm cho mọi người phía dưới cảm nhận từng đợt lạnh lẽo. Giọng lệ quỷ run lại nói: "Làm cho tự nàng đứng ra, bằng không ta muốn giết cả nhà nàng, cả nhà...."

Một người lẫn trong đám người đi ra khóc lóc nức nở: "Tiểu Hỉ à, ta không phải cố ý hại chết ngươi, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi, ta đốt tiền vàng mã cho ngươi, đốt thật nhiều, ngươi buông tha cho ta đi......" Người này chính là Trương Lai Phúc.

Lệ quỷ căm thù đến tận xương tuỷ bổ nhào qua nắm chặt cổ của nàng: "Ta muốn ngươi chết! Chết đi! Chết đi...."

"Dừng tay!" Tiêu Dực nhảy đi qua bắt lấy lệ quỷ: "Ngươi đã chết, giết nàng cũng không giải quyết được gì, không bằng ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra, để cho nàng lấy công chuộc tội, cũng giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện."

"Đúng đúng đúng, cái gì ta cũng đồng ý, cũng đồng ý......" Trương Lai Phúc sợ đến mức nước mắt giàn giụa liên tục dập đầu.

"Nàng không làm được!" Giọng của lệ quỷ như mũi nhọn đâm vào trong tai người cảm thấy đau đớn. Cả nhà Trương Lai Phúc tính cả nàng đều liên tục dập đầu: "Làm được, làm được, nhất định làm được!"

Lệ quỷ hung dữ nói: "Ta đã chết, ngoại trừ muốn mạng của nàng thì còn có thể muốn cái gì chứ?"

Tiêu Dực níu chặt quần áo của hắn, làm cho cả người đứng thẳng tắp: "Ngươi mặc dù đã chết nhưng vẫn có thể làm việc vì người còn sống, ngươi ngẫm lại xem, lúc ngươi còn sống muốn nhất là điều gì, ngươi nói ra chúng ta sẽ cố hết sức đi làm."

"Lúc còn sống?" Lệ quỷ chậm rãi bình tĩnh trở lại, tựa hồ nhớ lại chuyện trước đây: "Ta muốn nhất chính là được thê chủ đối xử thật tốt, không cần đánh ta, cũng không cần tùy tiện mắng ta."

"Về sau ta sẽ không bao giờ đánh phu thị nữa, không bao giờ đánh nữa." Trương Lai Phúc vội vàng cam đoan.

Lệ quỷ không để ý tới nàng tiếp tục nhớ lại: "Hồi nhỏ ta hy vọng trong thôn có học đường, có thể cho muội muội ta đi học. Hy vọng có người dạy ta thêu, để cho ta có thể học được một nghề là có thể kiếm tiền giúp trong nhà, không muốn bị mẫu thân bán đi. Ta còn hy vọng......" Lệ quỷ giật nhẹ quần áo cũ trên người, giọng nói lại bắt đầu vang lên: "Ta còn muốn mặc quần áo xinh đẹp, quần áo này xấu muốn chết!"

"Được được được, chúng ta đều sẽ làm." Tiêu Dực vội vàng trấn an: "Trương Lai Phúc trước hết sẽ xây một cái học đường ở trong thôn, rồi mời phu tử đến dạy cho các nữ tử đến học, còn mời nam công đến đây dạy cho những nam hài trong thôn thêu, rồi lại mua quần áo xinh đẹp cho ngươi có được không?"

Trương Lai Phúc liên tục gật đầu: "Ta nguyện ý, ta nguyện ý!"

Lệ quỷ nhìn về phía Tiêu Dực: "Những lời ngươi nói là sự thật?"

"Sự thật, ngươi còn có tâm nguyện gì nữa không?"

Lệ quỷ lắc đầu: "Không có, nhưng nếu nàng lại giống như trước kia đánh phu thị, hoặc là không làm được những việc này thì ta sẽ quay lại."

Tiêu Dực cam đoan: "Nàng nhất định có thể làm được, ta là thôn trưởng, nếu nàng không làm được ta sẽ xử phạt nàng."

Đạo sĩ đột nhiên toàn thân lại bắt đầu run rẩy, co rút một hồi thì choáng váng ngã trên mặt đất. Tiêu Dực vội vàng đến nâng nàng dậy, đạo sĩ mở mắt ra trong miệng lẩm bẩm, lại rải tro hương chung quanh một hồi, cuối cùng nói: "Hắn đi rồi."

"Oa!" Dưới đàn tiếp theo một mảnh ồ lên, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Tiêu Dực đứng ở trên tế đàn, từ trên cao nhìn xuống nói: "Các hương thân, các ngươi đều thấy được, người không biết nhiều lễ nghĩa tất sẽ bị trả thù, cho nên sau này tâm tính phải lương thiện." Thấy mọi người đều gật đầu tỏ ý đã hiểu, Tiêu Dực lại nói: "Trương Lai Phúc, sau này ngươi không thể lại ngược đãi phu thị, cũng không thể lại làm xằng làm bậy, còn phải nhanh chóng bắt tay vào việc xây học đường, đừng có lười biếng keo kiệt, bằng không lại gặp phải lệ quỷ, ta cũng không dám cam đoan với ngươi lần nào nữa."

"Được được được, đa tạ ân cứu mạng của thôn trưởng." Trương Lai Phúc chỗ nào còn dám có tâm tư gì? Ngay cả nhà kia cũng đều nơm nớp lo sợ, chỉ cần có thể sống thì làm cái gì cũng nguyện ý. Thôn trưởng tiền nhiệm lấy ra một đĩnh bạc lớn đưa tới trên tay đạo sĩ nói: "Đa tạ ân cứu mạng của đạo sĩ, còn mời ngài đến nhà ta nghỉ ngơi dùng cơm."

Đạo sĩ nhận bạc, nói: "Dùng cơm thì không cần, ta và Tiêu Mặc có chút giao tình, muốn ôn vài chuyện với nàng." Lại dặn nói: "Sau này nhớ làm nhiều việc thiện hơn."

"Mọi người đều giải tán trở về đi." Tiêu Dực nói xong lại nhắc nhở Trương Lai Phúc: "Đừng quên đốt nhiều bộ quần áo xinh đẹp cho hắn đó." Sau đó cùng Mặc thu dọn đồ đạc xong dẫn đạo sĩ về nhà mình.

Mới đi vào của đã thấy Phượng Nhược Liễu đứng chờ ở trong sân, thấy các nàng về thì nhíu mày càng nhiều hơn: "Trong cung đến đây truyền tin, năm ngày sau thì Hoàng thượng đến."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-83)