Vay nóng Tinvay

Truyện:Vị Vãn - Chương 80

Vị Vãn
Trọn bộ 92 chương
Chương 80
Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)

Siêu sale Lazada


Lo lắng.

Trong ánh trăng mờ, ta cảm giác được có ánh lửa nhảy lên, giống như cái lò lửa lớn trong tẩm cung ta, tản ra nhiệt độ, dày đặc vây quanh ta. dღđ。l。qღđ

Trong không khí có mùi thuốc nồng đậm, còn có làn hơi thở nói không nên lời, như mùi máu tươi.

Giống như có nước mưa phất vào cửa sổ, phát ra tiếng tí tách.

"Nhị thúc, con đã lau sạch thân thể nàng rồi... Tên khốn kiếp đáng chém ngàn đao kia..." Ta nghe thấy có giọng nói dịu dàng của nữ tử trẻ tuổi vang lên bên tai, bóng người ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện

"Con đã bôi thuốc, còn có vết thương trên lưng nàng cần cẩn thận trị liệu, nếu không sẽ lưu lại sẹo." Nàng kia tiếp tục nói.

Nàng đang nói ai? Ta nhớ ra được giọng nói của nàng, trong bóng đêm thoáng qua một dung nhan kiều nhiễm, ta nghĩ tới - -

"Để thúc đến xử lý, con đi thay xiêm y ướt trên người đi." Giọng nam quen thuộc vang lên sau đó, ta chấn động cả người.

Đó là... Đột nhiên, ta cảm giác đau đớn xâm nhập vào khắp cả người, vào giây phút ta mở mắt ra, đau đớn trên mỗi một tấc da thịt đều bởi vì thức tỉnh mà nổi lên.

"Phượng Nhi?" Bởi vì bất ngờ không phòng ngự, khi đôi mắt kia chạm phải ánh mắt ta thế nhưng xuất hiện vẻ kinh hoàng trong đôi mắt trước nay vẫn luôn bình tĩnh.

Đoạn trí nhớ đáng sợ kia trong nháy mắt tràn ra trong lòng ta, toàn thân ta run rẩy kịch liệt, nước mắt điên cuồng trào ra.

Sức nặng ngang ngược ở trên người ta, nụ cười dâm đãng làm cho người ta buồn nôn, còn có đau đớn kịch liệt truyền đến từ sâu trong thân thể... Ta đưa hai tay ôm chặt lấy mình, lui vào trong góc khuất, gắt gao cắn môi.

"Phượng Nhi." Giọng nói dịu dàng giống như tiếng gọi đáng sợ nhất đâm vào lồng ngực ta.

"Chàng đừng tới đây." Ta không thể lui nữa, chỉ có thể hoảng sợ nhìn y ngồi trên giường, đang có xu hướng dịch tới gần ta.

"Chàng không nên đụng vào ta..." Ta nhìn chằm chằm dung nhan quen thuộc kia, trong giọng nói mang theo nức nở, cảm giác ngón tay y tiếp xúc vào trên cơ thể ta, ta sẽ hồn bay phách tán.

"Không có việc gì, Phượng Nhi." Tuyên Dương nhìn ta, giọng nói của y nhẹ nhàng như vậy, giống như đang sợ hãi điều gì đó, "Đều đã qua rồi..."

Ta vùi mặt vào trong hai tay, từ chối sự tiếp cận của y.

Ngay cả dũng khí đối mặt với y cũng không có, ta không muốn y thấy ta chật vật như vậy.

Khi bàn tay to ấm áp phủ trên tay ta, ta giống như bị phỏng đột ngột rút lui về sau, trên lưng nhất thời truyền đến một trận đau đớn thấu tâm can.

"Phượng Nhi!" Y thở nhẹ, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Thật xin lỗi." Y nhanh chóng ra tay điểm hai lần ở trên người ta, cơ thể của ta không chịu khống chế xụi lơ ở trong lòng y.

"Ta cần chữa khỏi vết thương trên lưng nàng." Y để ta nằm sấp ở trên giường, động tác dịu dàng cởi bỏ xiêm y lộn xộn của ta.

Trong nháy mắt đó, y vẫn im lặng, nhưng dòng khí quanh mình giống như đột nhiên ngưng đọng lại.

Đau đớn theo động tác của y tăng dần, y đã rất cẩn thận, nhưng mỗi một lần đụng vào đều làm ta đau đớn đến tan lòng nát dạ.

Ta gắt gao cắn môi, cảm giác nước mắt từng hạt chạy trốn khỏi hốc mắt.

Ta không vì đau đớn mà khóc, mà vì bản thân lấy bộ dạng rách nát không chịu nổi xuất hiện ở trước mặt y.

Ta cảm giác trái tim mình giống như đang đặt trong đống lửa, từng chút thiêu thành tro tàn.

Có lẽ đây là báo ứng, trừng phạt ta tùy hứng và không biết tự lượng sức mình...

"Nhị thúc, dược đã nấu xong rồi." Cửa bị đẩy ra, có người đã đi tới, cầm chén thuốc để ở trên bàn nhỏ trong phòng.

"Tỷ tỉnh rồi?" Là Dương Vị Vãn, khi chạm phải ánh mắt ta, nàng lập tức cười dịu dàng, "Không có việc gì, nhị thúc sẽ chữa khỏi cho tỷ."

Ta nói không ra lời, chỉ cảm thấy nước mắt nóng bỏng lại tràn lan lên gò má.

Ta biết nàng từng mất trí nhớ, hẳn là không nhớ được ta từng quen biết với nàng, cũng không biết trong lúc đó ta và Tuyên Dương dây dưa thế nào, cho nên nàng sẽ không hiểu, ngay cả y thuật của y giỏi thế nào cũng không thể trị được vết thương này, lại vĩnh viễn không trị hết vết thương trong trái tim ta.

Đợi nàng rời đi, Tuyên Dương giải huyệt vị cho ta nâng ta dậy, bưng chén thuốc đưa tới bên môi ta.

Ta uống xong một ngụm, thuốc đắng chát chảy vào trong bụng, thân thể suy yếu lại đang cực lực bài xích, trong dạ dày cuồn cuộn lên, thuốc này bị ta nôn ra hết.

"Ta không uống..." Ta thống khổ ho khan, kháng cự đẩy chén thuốc ra.

"Nàng phải uống." Giọng nói của Tuyên Dương lại có chút run rẩy, "Đó là phòng ngừa nàng mang thai."

Ta chấn động toàn thân, kinh hãi đau đớn nhìn y.

"Nàng phải uống, Phượng Nhi." Y cắn răng, lạnh lùng lặp lại.

Ta dùng hết tất cả sức lực nâng chén, hung hăng uống hết một ngụm lớn, nhưng ngực cuộn trào, lần này ta nôn còn nhiều hơn đợt vừa rồi.

Ta tuyệt vọng nhìn chất lỏng màu nâu trên đất, lại nâng chén lên lần nữa, dùng tất cả sức lực uống một hơi hết thuốc, nước thuốc chảy vào trong cơ thể, nhưng trong bụng vẫn cuộn trào - đột nhiên, nụ hôn cực nóng mà cứng rắn che phủ môi ta, ngang nhiên bức lui nước thuốc đã lên tới miệng, cũng trấn an tất cả sợ hãi của ta, ta cảm thấy trong miệng rất đắng, đến trong lòng cũng tràn đầy đắng chát.

"Phượng Nhi..." Y ôm ta, dựa vào trên trán ta, run rẩy mà đau đớn nói: "Vì sao nàng không quay về? Vì sao nàng không đợi ở trong cung? Nàng nên ở lại đó, sống cuộc sống yên ổn ấm áp, mà không phải gặp chuyện đáng sợ như thế... Nàng muốn ta gánh vác bao nhiêu tội nghiệt mới bằng lòng bỏ qua? Nàng muốn ta làm thế nào bây giờ..."

Đây là lần đầu tiên y dỡ xuống mặt nạ bình tĩnh, không còn tao nhã thong dong như ngày xưa, không còn trấn định lạnh nhạt như ngày xưa, y hoàn toàn bày tỏ giãy giụa và đau đớn của y với ta.

Ta nhớ tới lần đầu tiên gặp y, trong đám người bóng người lạnh nhạt, ôn nhuận như ngọc, y là hoa sen không nhiễm một hạt bụi trong Thanh Trì ở Dao Đài, hoặc là một vị thần tuyệt thế thoát tục trong bức họa cổ ngàn năm, ta vẫn cho rằng trong cuộc tình yêu tràn đầy vô vọng này ta như phượng hoàng gãy cánh, lại chưa từng nghĩ sẽ bị liên lụy, rốt cuộc người không đứng dậy được lại là y.

Ta biết, nếu lúc này ta mở miệng yêu cầu, chắc chắn y sẽ dùng hết quãng đời còn lại chăm sóc ta, làm bạn với ta.

Nhưng mà, từ đây y sẽ không vui vẻ, y sẽ luôn sinh sống ở trong lồng giam y tạo ra vì ta.

Mà mặc kệ y tốt với ta thế nào, ta cũng chỉ sẽ tin tưởng y là áy náy, mà không phải yêu ta.

Cho tới bây giờ, quan hệ giữa hai người đã trở nên bế tắc không cách nào thoát được.

Ta đưa tay nhẹ xoa mặt y, chuyên chú nhìn gương mặt tuấn tú mà ta ái mộ... Khi ta đối mặt với chuyện đáng sợ kia, ta đã cho rằng ta sẽ chết đi, khi đó tất cả trong đầu ta đều là nụ cười dịu dàng của y, nếu nụ cười của y có thể xua tan sự sợ hãi do cái chết mang đến, như vậy năm tháng còn lại, ta chỉ muốn nhớ lại nụ cười của y, cũng có dũng khí sống sót không phải sao?

"Phượng Nhi." Y có chút chần chờ gọi ta, trong con ngươi chiếu bóng dáng ta đang rưng rưng nở nụ cười, mà nhất định y không rõ vì sao ta lại đột nhiên nở nụ cười.

"Vết thương trên lưng, sẽ lưu lại sẹo sao?" Ta khẽ mở miệng hỏi.

Ta không sợ vết sẹo xấu xí, ta chỉ muốn quên những chuyện xấu, chỉ để lại những điều tốt đẹp.

"Ta sẽ chữa khỏi cho nàng." Giọng điệu của y dịu dàng mà kiên định.

"Ta tin tưởng chàng." Ta mỉm cười nhìn y, "Chàng đồng ý ta một chuyện nhé."

Y nhìn chăm chú ta thật lâu sau, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Nàng nói gì ta cũng sẽ đồng ý."

Ta cười rơi lệ.

Ta nghĩ là y hiểu lầm ý của ta rồi, nhưng cẩn thận và thành khẩn trong giọng nói của y làm ta không hối hận khi yêu nam nhân này đến chết.

"Cảm ơn..." Ta dùng hết tất cả tình cảm, khẽ hôn lên môi y, "Chờ sau khi vết thương thiếp hồi phục rồi, đưa thiếp về cung nhé."

"Phượng Nhi?" Trong con ngươi đen phủ đầy khiếp sợ, giọng nói của y có chút khàn khàn. dღđ。l。qღđ

"Chàng đã nói cái gì cũng sẽ đồng ý với thiếp, không được đổi ý." Ta cười nhợt nhạt, "Thiếp mệt rồi, muốn ngủ một giấc."

"Được." Giọng nói của y khàn khàn.

Ở trong mắt y, ta mỏi mệt nhắm hai mắt lại, nghênh đón ta, là cuộc đời bình thản trong giấc mơ.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-92)