Cô ấy thậm chí còn muốn khóc
← Ch.2390 | Ch.2392 → |
Địa điếm là câu lạc bộ thương mại cao cấp.
Tổng Giám đốc công ty đối phương là người phương Bắc, cực kỳ hào sảng, ký hợp đồng xong còn muốn uống vài chén rượu nữa.
Thư ký Tần muốn cản, Trương Sùng Quang ngăn lại.
Anh uổng hết hai ly Champagne mà mặt không đối sắc, mỉm cười: "Tống Giám đổc Vương, cơ thế của tôi không tốt, chỉ có thế uổng được từng đó thôi, xin thứ lỗi!"
Tổng Giám đốc Vương cũng uống sạch hai chén rượu trắng, vỗ vai Trương Sùng Quang, nói: "Tôi biết chân của Tổng Giám đốc Trương bất tiện, nhưng không ngờ Tổng Giám đốc Trương lại hào phóng như vậy, tôi kết người bạn này rồi đấy."
Sắc mặt thư ký Tân không tốt.
Trương Sùng Quang hơi mỉm cười, nhưng trong lòng đã vỡ nát, đặc biệt là lúc anh ngồi lên xe lăn đế rời đi, Tổng Giám đốc Vương đã say mèm còn phải đấy xe cho anh nữa.
Trương Sùng Quang lịch sự nói lời từ chối.
Tắt điện thoại, mắt thư ký Tần đỏ bừng, cô ấy thấp giọng nói: "Sau này chúng ta không cần hợp tác với loại người đó nữa, không có một tí chừng mực nào."
Trương Sùng Quang nói mà không tỏ biểu cảm gì: "ông chủ kia nhiều tiền và hống hách nhờ than đá, không có đầu óc, là người dễ bị lừa tiền nhất! Không hợp tác với ông ta chính là tốn thất của chúng ta."
Thư ký Tân định nói thêm gì đó nhưng Trương Sùng Quang đã ngăn cô ấy lại: "Đừng nhắc lại chuyện này nữa, hợp đồng đã ký rồi."
Thư ký Tần tỉnh táo lại: "Là tôi vượt quá giới hạn."
Trương Sùng Quang không trách móc nặng nề, lúc chuẩn bị rời đi, anh bỗng dưng thấy hoắc Tây.
Cò và một người đàn ông đi từ bên ngoài vào, nhìn là biết đi cùng nhau.
Người đàn ông chưa tới bốn mươi tuổi sở hữu khí chất tao nhã, khuôn mặt cũng không tầm thường, đi với Hoắc Tây cực kỳ xứng đôi... Tim Trương Sùng Quang đập mạnh, chẳng lẽ đây là đổi tượng hẹn hò của Hoắc Tây sao?
Nhanh như vậy...
Ngón tay của anh cuộn tròn lại, sợ Hoắc Tây nhìn thấy mình, anh nói với thư ký Tần: "Đấy tôi sang bên kia đi, tôi muốn...hút một điếu thuốc."
Thư ký Tần cũng nhìn thấy, môi của cô ấy mấp máy, nhưng một lát sau vẫn đấy cấp trên sang lối đi nhỏ.
Khoảng cách chỉ hơn mười mét mà như nghìn cân.
Cô ấy thậm chí còn muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A. a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được). Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
← Ch. 2390 | Ch. 2392 → |