Bị bắt cóc
← Ch.077 | Ch.079 → |
Chung cư Hoắc Lữ- phòng 702...
"Cậu thanh niên đó vẫn chưa đi sao?"
"Phải đó, đã hai ngày rồi... sao vẫn còn quỳ ở đó."
Mắt hướng về trước, lưng thẳng đứng và hai gối chạm sàn. Tất các chị em nội trợ trong khu chung cư ra vào, mở cửa ra thì đều nhìn thấy. Không biết có phải đã quỳ suốt như vậy hay không, mà hai ngày nay họ đều nhìn thấy một tư thế duy nhất.
Thật là tội nghiệp...
Nhìn thấy một cậu thanh niên xinh xắn đáng yêu như vậy phải quỳ suốt hai ngày, nhìn sao cũng thấy đau lòng thay cho cha mẹ cậu ta. Không ít các cô thím bà dì đến gần bắt chuyện, hỏi xem có thể giúp được gì cho hắn hay không, nhưng cậu thanh niên vẫn im lặng không trả lời.
Có người còn thiện tâm giúp hắn đập nát cả cánh cửa, nhưng chủ nhân căn hộ 702 vẫn không thấy bước ra.
"Anh bạn trẻ! điện thoại của cậu đang rung... có lẽ là người nhà cậu gọi, không muốn nghe máy sao?"
"..." Hoắc Phi vẫn im lặng không lên tiếng.
Suốt hai ngày nay Hoắc Phi gần như mất tích, hắn biến mất khỏi Hoắc gia và 24/24 tiếng túc trực trước căn hộ của Dục Uyển đang thuê, cầu xin sự tha thứ của cô.
Mặc cho chuông điện thoại cứ reng in ỏi, Hoắc Phi vẫn cứ như không nghe thấy. Nhưng hắn có thể chịu đựng, không có nghĩa là người khác có thể nhẫn nhịn được sự ồn ào này.
"Rầm.. m.. !!!"
Cánh cửa bất ngờ kéo ra, Dục Uyển trong bộ dạng mệt mỏi với hai mắt như gấu trúc, lớn tiếng hét.
"Hoắc Phi! rốt cuộc anh muốn gây rối tới khi nào? có phải muốn tôi đánh chết anh... rồi mới chịu đi."
Biết rõ là cô đang còn giận, ghét hắn tận xương tủy, chỉ muốn cắn xé nghiền nát. Nhưng Hoắc Phi lại dính như sam, đuổi mãi không đi, còn quỳ trước căn hộ của cô. Khiến cho hai ngày nay cô không thể bước ra khỏi căn hộ chỉ có thể ăn mì tôm, vì sợ sẽ không đủ bình tĩnh mà đập chết Hoắc Phi.
Lại thêm mấy bà thím tốt bụng xung quanh, cứ đập cửa ầm ầm khiến cô không thể nào ngủ yên. Cả tinh thần và thể xác đều bị tên Hoắc Phi này hành hạ thê thảm, có nay xử hắn ngay tại đây luôn không.
Nhưng khó mà hài lòng được người xung quanh, chỉ một mình Dục Uyển hô to hét lớn, bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống, còn Hoắc thiếu gia lại đáng thương, với bộ mặt thiên sứ long lanh nước mắt.
Thật ra không phải Hoắc Phi yếu đuối muốn khóc, vì hắn quá vui mừng. Dục Uyển cuối cùng cũng chịu gặp hắn, còn nói nhiều với hắn.
Nhưng người bên ngoài lại không nghĩ như vậy. Bắt đầu xài xể trách cứ Dục Uyển.
"Cô gái đó sao lại dữ dằn như vậy?"
"Tội cho cậu thanh niên này thật... cho dù có lỗi gì đi nữa, cũng nên tha thứ cho người ta đi chứ, đã quỳ ở đây gần hai ngày"
"Đúng vậy! cô ta thật quá đáng... nếu là tôi đã không thể nào chịu nổi, bỏ về từ lâu."
"Xấu như vậy cũng có được người yêu.. phải biết quý trọng chứ, khó mà kiếp được... nếu là tôi có được một cậu nhóc si tình như vậy, lỗi gì cũng bỏ qua hết"
Là cô ép hắn quỳ sao, là tự hắn muốn làm như vậy, bây giờ còn gieo tiếng ác cho cô. Hoắc Phi anh giỏi lắm.
"Theo tôi vào đây." Dục Uyển to mắt mở trừng nhìn Hoắc Phi.
"Được!"
Nhìn cánh cửa đang rộng mở, Hoắc Phi mừng rở vội đứng dậy, đi theo Dục Uyển vào trong.
"Khép cửa lại"
"...." Hoắc Phi mỉm cười, ngoan ngoãn như chú cún nhỏ, hắn khép cửa lại, chỉ cần Dục Uyển không bỏ mặt hắn, không xem hắn là người tàn hình nữa, bắt hắn làm gì hắn cũng sẽ làm.
"Vèo... !!"
Hoắc Phi vui mừng xoay mặt lại, thì chiếc gối bay tới tấp ném thẳng vào mặt hắn. Không hề né tránh, Hoắc Phi mang tâm thế của người có tội đến cầu xin sự tha thứ, nên đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị ăn đòn, hắn chấp nhận tất cả sự trút giận của Dục Uyển, chỉ cần cô cảm thấy thoải mái thì cứ mặt cho cô ném.
"Bốp... !!!"
"Bốp... p... !!!"
Một, hai, ba, bốn, sau khi tất cả gối trên sofa đều được cô ném bay, thì trên sofa đã trống trãi không còn gì để ném tiếp. Dục Uyển cũng đủ mệt, ngã phịch xuống ghế.
Hoắc Phi cúi người xuống, gom hết tất cả chiếc gối dưới sàn lên, và đi đến trước mặt Dục Uyển, hai tay dâng cho cô. Như cậu học trò nhỏ lầm lũi cúi mặt trước giáo viên chủ nhiệm, hai tay dâng hình cụ.
"Uyển! nếu chưa thấy thoải mái, anh sẽ đứng gần cho em ném... cho tới khi nào em hết giận."
Dục Uyển ngẩn đầu lên nhìn hắn, tên này... đang chọc điên cô. Hắn nghĩ cô không muốn đánh hắn sao. Dục Uyển bật người dậy khỏi ghế sofa.
"Bốp... bốp... !!!!"
Không phải ném nữa mà đánh trực tiếp, hai tay giựt lấy hai chiếc gối trên tay của Hoắc Phi. Trái phải đánh tới tấp lên người hắn, không biết là đánh bao nhiêu lâu, mồ hôi đã lăn dài trên trán. Hoắc Phi cũng bất tỉnh nhân sự.
Dục Uyển thở hổn hểnh, đưa chân đá lên người hắn.
"Đứng dậy mau! đừng có nằm giả chết đó... anh nghĩ làm như vậy tôi sẽ hết giận sao, đứng dậy mau."
Dù cô đánh rất nhiều, nhưng những chiếc gối này rất nhẹ, bên trong toàn lông vũ thì làm sao đánh chết hắn được. Dục Uyển gọi nhiều lần nhưng Hoắc Phi không hề phản ứng, cô bước tới, giơ chân đạp vào người hắn vài lần, Hoắc Phi vẫn không hề nhúc nhích.
Thần sắc chuyển biến đột ngột, từ rất tức giận trở nên khẩn trương lo lắng. Cô quỳ xuống sàn đỡ Hoắc Phi ngồi dậy, đưa tay đặt lên mũi hắn, may mắn quá, hắn còn thở.
"Hoắc Phi! anh bị làm sao vậy... đừng làm em sợ... Hoắc Phi, mở mắt ra nhìn em đi... Hoắc phi" Dục Uyển ra sức lay hắn dậy.
Sau một hồi lay động, Hoắc Phi vẫn không có phản ứng, nhưng lại có thứ khác đáp trả Dục Uyển.
"ộc... ộc.. !!"
Âm thanh này từ đâu phát ra, sao nghe quen tai đến vậy. Dục Uyển di dời tầm mắt xuống phía dưới bụng của Hoắc Phi. Hắn mở mắt ra nhìn cô
"Uyển! anh đói."
Hóa ra là tiếng dạ dày của Hoắc Phi đang kêu.
"Rầm!"
Dục Uyển ném Hoắc Phi xuống sàn, rồi đứng dậy xoay lưng đi.
-------------------------
Mười phút sau...
Trong bếp âm thanh lục đục liên tục phát ra. Ấm điện vừa xôi là Dục Uyển cắt gối mì tôm ra cho vào tô. Cái này không phải nấu cho cô mà là cho Hoắc Phi, ngoài miệng và trong bụng đều đang mắng chửi bản thân. Tại sao cô có thể dể dàng tha thứ cho những chuyện Hoắc Phi đã làm, còn nấu thức ăn cho hắn, phải bỏ mặt để hắn đói chết.
"Gừ... m... !!!"
Dục Uyển tức giận, cắn nát gối bột nêm, hơi cay xông thẳng vào mũi. Tất cả là tại cô ngu.
Hoắc Phi từ nhà tắm bước ra, trên người cũng chỉ quấn mỗi khăn tắm. Hai ngày nay hắn đã không có tắm rữa gì cả, khắp người đều bốc mùi, sau khi tắm xong cả người đều trở nên thoái mái hơn, hắn từ phía sau ôm lấy Dục Uyển.
"Buông ra! đừng nghĩ tôi nấu mì cho anh ăn, là đã tha thứ cho anh."
Hoắc Phi vẫn không hề nhúc nhích, hai tay vẫn ôm chặt và vùi mặt vào cổ của Dục Uyển.
"Uyển! tha thứ cho anh chỉ lần này thôi, anh và người phụ nữ đó thật không có gì... người anh yêu chỉ có mỗi em."
"Anh có thể thề... từ lúc quen em, đó là lần đầu tiên anh lên giường với người phụ nữ khác, cũng sẽ là duy nhất... tha thứ cho anh."
Dục Uyển từng suy nghĩ, Hoắc Phi đã có thể chấp nhận quá khứ giữa cô và Luật, hắn không để tâm. Có phải cô đã quá khắc khe với hắn. Cô có nên tin hắn, tha thứ cho hắn lần này không?
Cho Hoắc Phi một cơ hội, cũng cho cô thêm một lần cơ hội được hạnh phúc. Mặc dù biết số mình rất xúi quẩy, mua vé số không khi nào trúng, nhưng Dục Uyển muốn đánh cược lần này.
"Được! em tin anh... em sẽ tha thứ cho anh, nếu còn lần sau..."
"Anh cam đoan sẽ không có lần sau."
Dục Uyển xoay người lại nhìn hắn, lời chưa nói xong thì Hoắc Phi đã giơ tay ngăn lại. Hắn cũng không quá tham lam, bước đầu tiên đã nhận được sự tha thứ của Dục Uyển thời gian còn dài. Hoắc Phi buông Dục Uyển ra, rồi ngồi ngay ngắn xuống ghế.
Dục Uyển đặt tô mì lên bàn, rồi xoay người vào trong phòng tắm, thay đổi y phục. Hôm nay là hôn lễ của chị em tốt Lý Nhã, cô dâu phụ như cô lại đến trễ nếu không phải vì hắn.
"Dục Uyển! em chuẩn bị đi đâu sao?"
"Hôm nay huynh đệ tốt của anh kết hôn, không nhớ sao?" Dục Uyển trong phòng tắm, lên tiếng.
Bên ngoài.
"Cạch... !!!"
Đôi đũa trên tay của Hoắc Phi rơi xuống bàn. Hôm nay là ngày kết hôn của Ngạn Tổ, tại sao hắn lại quên mất chuyện trọng đại như vậy.
"Reng.. reng.. !!"
Chuông điện thoại một lần nữa reng lên, khiến cho Hoắc Phi giật mình, hắn nhấc điện thoại lên. Có hàng trăm cuộc gọi "truy sát", phần nhiều là của Bạch Ngạn Tổ. Bởi vì rể phụ của hắn đã mất tích hai ngày, không một cuộc gọi về.
"Alo.. !"
Hoắc Phi vừa nhấc máy thì nghe thấy tiếng hét như sấm của Bạch thiếu. Bởi vì hôm nay người làm rể phụ chính là hắn.
"Thằng khốn! mày đang ở đâu? hôn lễ sắp bắt đầu... dâu phụ và rể phụ đều mất dạng, hai người đang chơi tao hả?"
"Mày đừng nóng... tao lập tức tới ngay."
Hoắc Phi đứng dậy nuốt vội tô mì, rồi mở cửa chạy ra ngoài.
"Uyển! anh thay lễ phục xong sẽ qua đón em."
"Rầm... m!!!"
Dục Uyển từ trong phòng tắm chạy ra đuổi theo, trên tay còn cầm bộ y phục bẩn của Hoắc Phi. Nhưng cửa đóng sập lại, hắn hoàn toàn mất dạng.
"Hoắc Phi! anh vẫn..."
Người đã đi mất, Dục chỉ muốn nói...
"Anh vẫn chưa mặc quần áo."
Trí nhớ của Hoắc Phi thật sự không phải là quá tốt như cô đã tưởng, ngay cả quần áo cũng chưa mặc, chỉ quấn mỗi khăn đã chạy ra ngoài. Hi vọng những người trong chung cư sẽ không nghĩ hắn là tên biến thái đập một trận.
Dục Uyển bước tới khóa cửa lại, rồi xoay người vào phòng tắm. Nhưng vừa đi tới ghế sofa thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Chắc là Hoắc Phi quay lại.
"Em biết thế nào anh cũng..."
Cô vừa mở cửa ra thì một mùi hương lạ liền xông thẳng vào mũi, trước mặt cô xuất hiện ba người đàn ông to lớn, che mặt.
"Các người là ai?"
"Rầm.. m.. !!!"
Cả ba người họ đạp vừa vào trong, Dục Uyển lùi lại phía sau.
Biết rõ người đến không có ý tốt, Dục Uyển đã chuẩn bị tư thế ứng chiến. Nhưng đòn vừa giơ ra, chân tayliền bủn rủn không sức lực, bóng dáng ba người trước mặt trở nên mờ ảo, mặt đất và mọi thứ trong phòng bắt đầu ngã nghiêng.
Chuyện gì đang diễn ra với thân thể cô...
Không phải mọi thứ nghiêng ngã mà là cô sắp ngã.
"Rầm.. m... !"
"Dẫn cô ta đi."
---------------------------
Ba ngày sau...
Hoắc gia.
"Hu.. u... !!! Tiểu Uyển... thật ra con đang ở đâu?"
"Hu... u.. !!!"
Trước khi bước qua cửa lớn Hoắc gia thì đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ Tiêu vang khắp biệt thự. Từ sau khi Dục Uyển mất tích thì mẹ Tiêu đã trở thành bạn thân thiết với khăn tay và nước mắt. Một sản phụ cao tuổi vừa mới sinh xong đó là chuyện không tốt chút nào.
"Tiêu Tường! em vừa mới sinh xong, không nên quá xúc động, để tôi đưa em về phòng nghỉ ngơi."
Dục Uyển mất tích nhưng Hoắc Nghị lại không lo lắng bằng việc Tiêu Tường cứ ngồi khóc suốt ngày, ông lo cho tình trạng sức khỏe của bà nhiều hơn.
"Lão gia! Tiểu Uyển mất tích đã ba ngày, tới giờ vẫn không biết thế nào... em làm sao có thể đi nghỉ."
"Hoắc Nghị nói rất đúng... suốt cả đêm còn đã không ngủ, con còn phải chăm sóc Hoắc Tâm, quên rồi sao " Tiêu lão lên tiếng.
Hoắc Tâm là tiểu công chúa nhỏ Hoắc Nghị và Tiêu Tường, vừa nhắc đến là nghe thấy tiếng khóc của cô nhóc, vú nuôi từ trên lầu ẩm tiểu công chúa nhỏ xuống, bởi vì dỗ mãi không nín. Người duy nhất có thể làm điều đó là mẹ Tiêu.
"Con xem.. con bé lại khóc, con mau dỗ nó... ở đây đã có cha và Hoắc Nghị, mọi người sẽ giúp con tìm tiểu Uyển."
"Cha! vậy con lên lầu dỗ Hoắc Tâm... khi nào có tin tức của Dục Uyển, mọi người phải báo cho con biết."
Lớn hay nhỏ đều là con. Đứa nào xảy ra chuyện mẹ Tiêu cũng sẽ sốt ruột. Nghe Hoắc Tâm khóc, bà cũng nóng lòng đứng dậy chạy đến chỗ của vú nuôi, từ tay vú nuôi bồng lấy cô nhóc rồi đi lên lầu.
"Khiêm! con nghĩ chuyện này có phải do bọn bắt cóc làm?"
"Con nghĩ không phải"
Nếu chuyện này do bọn bắt cóc làm, thì ba ngày nay đã phải có điện gọi đến tiền chuộc. Nhưng đã ba ngày trôi qua, chuông điện thoại vẫn chưa reo.
"Vậy có phải là kẻ thù của Hoắc thị? nhưng kẻ thù của Hoắc thị rất nhiều... có thể là ai trong số bọn họ, lại nhắm vào Dục Uyển?"
Với khả năng này Hoắc Khiêm cho là không thể, người bên ngoài đều biết Dục Uyển chỉ là con gái riêng, ngoài cái họ ra thì không có quan hệ với Hoắc gia, nếu muốn gây khó khăn Hoắc gia, thì cũng nên chọn một đối tượng nào có quan hệ thân thiết hơn, không phải là Dục Uyển.
Vậy chỉ có thể là ân oán cá nhân, kẻ thù của Dục Uyển gây ra. Nhưng là người nào có khả năng một tay che trời, ngay cả Bạch gia cũng không thể tìm ra chút manh mối.
Đảo mắt một lượt, Hoắc Nghị cảm thấy đại sảnh thật trống trải, như thiếu ai đó
"Luật và Phi đâu? mấy ngày nay sao cha không nhìn thấy" Hoắc Nghị lên tiếng.
Ba ngày nay không chỉ Tiêu Tường không nhìn thấy Dục Uyển, mà cả Hoắc Nghị muốn nhìn thấy mặt hai thằng con trai của mình cũng không được. Suốt cả ngày Hoắc Luật và Hoắc Phi đều ở bên ngoài, chạy qua lại giữa sở cảnh sát à Bạch gia, không lúc nào có mặt ở nhà.
"Lão gia!"
Hoắc quản gia từ ngoài cửa vội vã chạy vào.
"Lão gia! cục trưởng Hà đến.. đã có tin tức của tiểu thư."
------------------
Ngoại ô - kho chứa hóa chất, gần bến tàu ca cách trung tâm thành phố 50km.
Ngoài cửa nhà kho, hai trong ba gã đàn ông đã xuất hiện ở căn hộ của Dục Uyển ngày hôm đó, đang ngồi xổm hút thuốc.
"Tao mệt mỏi lắm rồi, chuyện này tới khi nào mới chấm dứt? "
Sau khi Dục Uyển mất tích, không chỉ thành phố mà cả Á Lạp Tân đều xôn xao. Hoắc Nghị đã nhờ đến sự can thiệp của cả hai giới hắc bạch để tìm kiếm tung tích của cô, báo chí và giới truyền thông cũng vào cuộc. Ba ngày nay chỉ cần bật tivi lên hay là mở báo ra xem, đều là tin tức về Dục Uyển.
"Mày bình tĩnh lại, tối mai tàu sẽ cập bến, sau khi đưa ả lên tàu... chúng ta sẽ lên máy bay trở về Cabo."
"Mẹ kiếp! không ngờ lại rắc rối như vậy." Một gã đứng dậy, hít một hơi dài nốt điếu thuốc, rồi ném xuống dưới đất.
"Này ở đây canh chừng nó... tao ra ngoài kia hít thở chút không khí." Hắn nghiền nát điếu thuốc dưới chân rồi bỏ đi.
Bên trong căn phòng.
Cách âm không tốt nên đoạn đối thoại bên ngoài, Dục Uyển đều nghe hết tất cả.
"Tới giờ ăn."
Cánh cửa được kéo ra, ánh tràn vào trong căn phòng lạnh lẽo, cô có thể cảm nhận được một chút hơi nóng yếu ớt đang chạm vào mặt mình. Hắn bước vào trong phòng, kéo chiếc ghế ra và ngồi trước mặt Dục Uyển.
"Há miệng ra!"
Hắn mở hộp cơm ra, đúc từng muỗng và gấp từng đũa thức ăn cho cô.
Chân tay đều bị bọn họ bắt chói, ngay cả mắt cũng bị kín. Với Dục Uyển ba ngày qua ngày hay đều như nhau, trước mặt là một dãy màu đen. Cô không biết đã đắc tội với ai, mà khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh này. Cũng không biết hiện giờ bản thân thân đang ở đâu, chỉ rõ một điều duy nhất, tối mai đám người này sẽ bán cô đến Đảo Chết, một hòn đảo bất trị mà chính phủ phải đầu hàng, cái nôi của tội phạm, và nơi đầu mối chế tạo và sản xuất vũ khí, thuốc phiện.
Cô từng nghe Hoắc Luật kể qua, chỉ cần đặt chân lên đảo thì cơ hội trở ra là con số không. Đời cô coi như xong nếu bị bán lên đảo chết.
Làm sao để thoát khỏi nơi này...
Thức ăn vừa nuốt vào lập tức phun ra, vọt thẳng vào người gã. Gã nổi điên, ném hộp cơm xuống đất, rồi phủi hết thức ăn dính trên người.
"Mày giở trò gì hả?"
Dục Uyển lăn đùng xuống đất, hai tay ôm bụng, mặt mày thì nhăn nhó, và dáng vẽ rất đau đớn.
"Mày có chuyện gì?" Gã ta nắm tóc Dục Uyển giựt ngược dậy.
"Chắc do thức ăn bị hư rồi, tôi.. tôi.. muốn đi đại tiện"
"Mày muốn lừa ai? tưởng tao là thằng ngu." Hắn nhếch miệng cười.
"Tin hay không tùy anh, nhưng tôi chịu hết nổi hay... để tôi giải quyết tại đây luôn cũng được, tôi nhịn hết nổi rồi."
Nghe Dục Uyển nói xong mặt hắn liền tối sầm. Nếu để con đàn bà này phóng uế ngay tại đây, thì tối nay anh em bọn họ làm sao ngủ, hôi thối chết đi được.
"Đứng dậy! tao đắt mày ra ngoài"
Sau khi đạp đỗ cái ghế, hắn bước đến lôi Dục Uyển ra phía sau căn nhà kho, để cô giải quyết mớ hỗn độn trong bụng ra.
"Đừng có giở trò, đi nhanh."
"Anh giúp tôi cởi trói được không? bất tiện như vậy thật khó đi."
"Đàn bà phiền phức.. chờ một chút."
Sau khi lấy cái khăn đen trong túi quần ra, che kín lại mặt mũi của mình. Gã mới bước tới cởi trói cho Dục Uyển. Sau đó quay lưng đi, rồi châm một điếu thuốc lên hút hơi dài.
Hắn ta vừa xoay mặt đi, Dục Uyển lập tức tháo khăn bịt mắt ra. Cô bắt đầu bước lùi bước, nhẹ nhàng, cẩn trọng và không để phát ra bất kì tiếng động nào. Nhưng tác dụng của việc tim thuốc an thần quá liều, khiến người cô choáng váng, đầu óc cứ quay cuồng.
Ở đây là nơi hoang vắng, cách xa thành phố chỉ cần cô tìm đến gần nơi dân cư sinh sống thì có cơ hội thoát khỏi đây.
Nhưng người tính lại không qua được ý trời, Dục Uyển có thể may mắn trốn được gã ngu ngốc kia. Lại xui quẩy đụng ngay vào gã muốn ra ngoài hít khí trời khi nãy. Lúc cô trượt chân ngã phịch xuống đất, ngẩn đầu lên đã nhìn thấy một bóng đen phủ lấy mình, mặt mũi thì cô không nhìn ra, nhưng giọng nói của hắn thì quen tai vô cùng, là một trong ba gã đang giam giữ cô.
"Muốn đi đâu? "
"Tôi.. tôi.."
"Rầm.. m.. !!!"
Một cú đập sau gáy, Dục Uyển ngã xuống đất. Gã "ngu" kia đã chạy đến kịp lúc và đánh ngất Dục Uyển.
"Thằng ngu! không phải nói mày canh giữ ả rồi sao?"
---------------
Nhà kho-gần bến tàu.
"Nó mà biến mất... tao với mày khó sống với thiếu gia, mày biết tính khí của hắn... là một thằng điên."
"Tao... tao.. không phải đã bắt lại được nó rồi sao, mày la lối cái gì?"
Mọi người ở Cabo đều nói thiếu gia của họ Tô là thằng điên, tính khí thất thường lúc thì ôn như như nước khi thì nóng như núi lửa, không ai có thể lường trước được hậu quả, nếu chọc giận đến hắn.
Mạng như vừa nhặt được từ quỷ môn quan trở về, tâm trạng vẫn còn kích động, hắn thật không tưởng tượng được chuyện gì xảy ra, nếu lúc đó con đàn bà đó biến mất.
Hắn tức giận đi đến trước mặt Dục Uyển, giơ tay nắm lấy tóc cô giựt ngược lên.
"Con đàn bà thúi! mày hại ông suýt chết."
Cảm giác đau đớn ập đến đã đánh tỉnh Dục Uyển. Theo phản xạ mà cô mở mắt ra, nhưng trước mặt vẫn là một màu đen tối tăm, không chút ánh sáng nào có thể xuyên qua lọt được băng vải trên mắt.
"Bốp.. p.. !!!"
Hắn dùng sức thôi vào bụng của Dục Uyển.
"Á.. Á... !!!"
Dục Uyển đến đến gập người lại, nhưng giờ cô mới nhận ra, cả hai tay hai chân đều bị treo lên trên cột, không thể cử động được.
"Không phải tao đã nói mày đừng giở trò rồi sao? dám bỏ trốn... mày đúng là muốn chết."
Lúc hắn định giơ tay ra đánh tiếp. Thì cánh cửa nhà kho lần nữa được đẩy ra. Một đôi nam nữ bước vào. Người đàn ông thì họ biết quá rõ, còn người phụ nữ thì họ không biết vì khuôn mặt của cô ta được che giấu dưới lớp mặt nạ.
"..." Nhìn thấy Tô Lân, hai gã đàn em liền cúi đầu chào.
Người đang đến là ai, với đôi mặt đang được bịt kín. Dục Uyển khó mà hình dung được chuyện gì đang diễn ra, cô chỉ có thể cảm nhận được âm thanh của tiếng giày cao gót, đang tiến gần đến chỗ cô. Và một chút hơi thở của người kia.
"Cô là ai?" Dục Uyển lên tiếng.
Hoắc Mạn Ni ngồi xuống trước mặt của Dục Uyển. Tô Lân nói tối mai Dục Uyển sẽ được đưa đến Đảo Chết, cả đời này ả đừng mong có hi vọng quay lại Á Lạp Tân. Cho nên Mạn Ni muốn đến gặp lần cuối, có bao nhiêu thù hận cô muốn trả một lần.
"Chát... t... !!!" Đây chính là câu trả lời của Mạn Ni.
Ba ngày nay Luật vì tìm kiếm nó, mà không ăn không ngủ, lật tung cả thành phố này lên. Hắn càng khổ sở tìm kiếm thì càng khiến cô câm ghét nó hơn.
Trước khi Dục Uyển biến mất khỏi đây, Mạn Ni muốn tặng cho Dục Uyển một món quà lớn.
"Tôi muốn hai người chơi chết nó ngay tại đây."
Giọng của Nạn Ni qua chiếc mặt nạ, hoàn toàn biến dạng. Không còn là giọng nói trong trẻo ấm áp của một Hoắc Mạn Ni, nó khàn đục và lạnh lẽo. Mạn Ni chỉ tay về phía hai gã thuộc hạ của Tô Lân.
Cả Dục Uyển, Tô Lân cùng hai gã kia đều kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng.
Mạn Ni muốn nhìn thấy bộ dạng phóng túng dâm đãng của Dục Uyển, ghê gớm như thế nào có thể khiến cho Hoắc Luật điên đảo. Nếu Luật tận mắt chứng kiến cảnh nó bị hai thằng đàn ông luân phiên cưỡng bức, tâm trạng sẽ thế nào, Mạn Ni rất là mong đợi được nhìn thấy, ngay cả máy quay quay phim cô cũng đã chuẩn bị sẵn.
"Tôi và cô rốt cuộc có ân oán gì, tại sao lại muốn hại tôi.... cô là ai?" Dục Uyển tức giận, vùng vẫy cả tay lẫn chân, muôn tiến lại gần Mạn Ni.
"Sao còn đứng yên đó? tôi muốn hai người làm nhục nó." Mạn Ni lớn tiếng hét lên.
Hai gã phía sau lại càng lúng túng hơn, họ quay sàng nhìn Tô Lân, như cầu khẩn một sự trợ giúp.
"Họ không thể?" Tô Lân lên tiếng
"Tại sao?" Hoắc Mạn Ni khó hiểu nhìn Tô Lân, chẳng lẽ họ chê khuôn mặt xấu xí của nó.
"Bọn họ là gay."
Xung quanh lắng động bất ngờ, câu trả lời này ngoài dự định của Mạn Ni. Cô đã tưởng tượng ra cảnh Dục Uyển bị lăng nhục trước khi tới đây, lẫn cả cảm giác thỏa mãn khi trút được cơn giận. Nhưng bây giờ...
"Đừng nhìn anh... chuyện tàn nhẫn như vậy anh không làm được." Tô Lân nhếch miệng cười nhìn Mạn Ni, rồi từng bước đi đến bên cạnh Dục Uyển.
"Nhưng anh có cách khác giúp em hạ cơn giận."
Hắn cúi người xuống, nhặt lấy khúc gỗ dưới đất lên, vung lên thật cao và...
"Á.... A.... . A... !!!"
--------- hết chương 77 -----------
← Ch. 077 | Ch. 079 → |