Cô em sẽ phải cầu xin bọn anh chơi em
← Ch.085 | Ch.087 → |
Tiệc rượu này hẳn là do nội bộ Thiên Vũ tổ chức, mặc dù xa hoa, nhưng cũng không quá nhiều khách tham dự, mấy người phụ nữ có mặt ở đây đều trang điểm đẹp đẽ, tươi cười xinh đẹp đi bên cạnh người đàn ông, cho nên ở khu vực bàn trà, trái lại trở thành một góc hẻo lánh.
Thư Liên ngồi buồn chán một hồi, liền phát hiện thì ra ở đây cũng có đồ ăn, hoa quả với thịt nguội, salad điểm tâm, tất cả đều được bày biện đẹp đẽ khiến cho người ta nhìn vào liền muốn ăn.
Trong lúc nhất thời bụng vì đói mà vang lên mấy tiếng, thấy Hàn Triệt còn chưa đến, Thư Liên đơn giản tự mình kiếm thức ăn, bưng cho mình một ít thức ăn, vừa ăn một bên vừa nhìn mấy người kia uống rượu xã giao, tụ hội huy hoàng náo nhiệt như vậy cũng không khác gì trên ti vi.
"Tiểu thư, không phiền tôi ngồi ở đây chứ." Một giọng nam dời đi lực chú ú của Thư Liên, Thư Liên quay đầu lại, thấy Khổng Phong đang bưng sâm banh, mỉm cười nhìn cô.
"Lỗ... Lỗ... Khổng tiên sinh." Thư Liên nói năng có chút lộn xộn, suýt nữa bị một miệng bánh ngọt làm cho nghẹn. Cô thật sự là thời vận không tốt mà, ở đây vậy mà lại gặp phải người đàn ông này.
"Cô còn nhớ tôi." Khổng Phong cười rộ lên, biểu tình trên mặt có vẻ đầy thiện ý, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn về phía trước mở miệng, "Sao lại không đi ra chơi?"
"Ha ha..." Thư Liên lúng túng cười, "Tôi không quen lắm."
Cô cúi đầu, bàn tay nhỏ nhắn vô thức đâm đâm miếng bánh ngọt, vô thức cảm thấy chính mình áp lực khẩn trương.
"Cô rất an tĩnh." Không Phong cho đến bây giờ cũng không biết thế nào là khen ngợi người khác, lại chuyển đề tài, "Đến bây giờ cũng không biết xưng hô với cô thế nào, không để ý cho phép tôi biết tên cô chứ."
"Thư Liên." Chần chừ một chút, Thư Liên cũng quyết định nói sự thật, dù gì với địa vị của Khổng Phong, muốn biết tên của một người cũng không phải chuyện khó khăn gì.
"Thư tiểu thư, nếu như đoán không sai, hẳn là còn đang học đại học." Thấy biểu tình của Thư Liên, Khổng Phong mỉm cười nói, "Cô chớ khẩn trương, tôi không có ác ý, chỉ là cảm thấy cô rất quen mặt, nhìn thấy cô liền nhớ tới con gái của ta."
"Khổng tiên sinh có con gái?" Thư Liên có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu liền nhìn thẳng tầm mắt của ông, mắt Khổng Phong rất thâm thúy, tựa hồ rất khó xem thấu tâm tư của ông ta, nhưng Thư Liên cảm thấy không hiểu, ông xác thực không có ác ý.
"n." Không Phong xoay xoay ly rượu, "Nếu nó còn ở đây, chắc cũng khoảng bằng tuổi cô."
"Cô ấy đâu rồi?"
"Mất rồi."
"Xin lỗi, tôi không ngờ..."
"Không sao, qua lâu rồi, cũng đã phai nhạt." Khổng Phong nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đứng lên, "Xin lỗi, tôi còn có chút việc. Cô cứ từ từ ăn."
Ông cười liếc nhìn chiếc bánh ngọt bị cô đâm đến nát, tay chỉ ra hành lang nhỏ ngoài phòng khách: "Chỗ đó có một cửa sổ lớn sát đất, có thể nhìn rõ cảnh đêm phồn hoa, nếu cô cảm thấy xã giao buồn chán, vậy có thể đi dạo chơi."
Thư Liên gật gật đầu, cho đến khi ông ta đã đi xa, liền phát hiện tâm tình khẩn trương của mình sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, hơn nữa Khổng Phong này cũng không có khủng bố như cô được nghe trước đó.
Nghĩ tới lời ông ta trước khi rời đi, cô đứng lên vòng qua chỗ rẽ đằng kia, phát hiện ở đây thực sự có một cái cửa sổ lớn sát đất được làm bằng thủy tinh xuyên thấu.
Bước nhanh tới, còn chưa nhìn rõ cảnh vật bên dưới, lại nghe thấy một trận âm thanh không hiểu từ đâu, tiếng nữ nhân rên rỉ pha tạp cùng tiếng ái muội cơ thể va chạm, ở sau màn tối vang lên.
Có lẽ nghe được tiếng bước chân bên ngoài, màn bị vén lên một góc, sau đó truyền đến một giọng nam hèn mọn: "Hắc, là một con nhóc đến rất đúng lúc! Hôm nay vận khí thật sự không tệ a!"
"Thật không? Đâu?" Một giọng nam khác thô lỗ thở gấp đáp lời, kéo mạnh tấm màn, lập tức có thể nhìn rõ cảnh bên trong, không gian bên trong còn chưa đến hai mét vuông, một cô gái bị kẹp ở giữa, thắt lưng thom thả tuyết trắng bị người đàn ông phía sau ôm chặt mà ra sức trừu cắm ở hạ thể của cô ta, mà phía trước miệng cũng bị một côn th*t dữ tợn cắm đầy, lời vừa rồi là của tên thấp béo phía trước, hắn ta một bên gấp gáp đong đưa hạ thân, cái bụng béo theo động tác của hắn đập vào đầu cô gái, mà mắt hắn không kiêng nể gì quan sát Thư Liên, "Chậc chậc, là một đại mĩ nữ!"
Thư Liên kinh hoàng che miệng lại, liền vô thức xoay người chạy, tên mập kia lại phản ứng rất nhanh, mãnh liệt đem côn th*t trong miệng cô gái rút ra, đuổi theo liền che miệng của cô, dùng sức kéo cô lui về sau.
"Ngô! Ngô... Buông ra!" Thư Liên gấp đến độ đạp loạn, lại mảy may không động được chút nào, trong đầu khủng hoảng đến mức đình trệ, chỉ biết là muốn giãy thoát khỏi hắn, phải kêu lên, để cho Hàn Triệt nghe thấy.
"Rất mãnh liệt! Ha ha!" Tên béo bị cô giãy thở hồng hộc, dục vọng chinh phục lại bị kích thích hơn, côn th*t phía dưới dùng sức đỉnh mông của cô, chất dịch bẩn thỉu phía trên rất nhanh dính bẩn một mảnh váy trắng. Ta hắn nhận lấy một cái khăn tay từ người đàn ông kia, chụp thuốc mê lên mũi cô, "Không sao, một hồi nữa cô em phải cầu xin cầu chúng ta chơi cô em thôi! Ha ha ha!"
← Ch. 085 | Ch. 087 → |