Lăng nhục (1)
← Ch.035 | Ch.037 → |
Ý thức được Nhâm Thần Phong muốn làm cái gì, Thư Liên hoảng sợ ném thùng đồ trong tay đi, chạy về phía cửa, hai tay run rẩy muốn đẩy Nhâm Thần Phong đang ngăn cản phía trước, mở cửa ra.
Người đàn ông đang nổi giận đùng đùng phản ứng cực nhanh, ôm toàn bộ thân thể cô lên, ném thật mạnh lên trên sô pha.
"Triệt! Cứu! Hàn Triệt! Cứu cứu mình!" Thư Liên bị thái đội kinh khủng của Nhâm Thần Phong làm cho sợ hãi, cô không dám tưởng tượng, một lát nữa Hàn Triệt đợi lâu quá không thấy cô xuống lên đây tìm cô sẽ thấy tình cảnh nào, cô và cậu ấy vừa mới gặp lại nhau, cô vừa mới định bắt đầu một cuộc sống mới, làm sao cô có thể để cho Triệt thấy cô chật vật như vậy được!
Cô dùng toàn bộ sức lực có được tránh xa Nhâm Thần Phong, Thư Liên bổ nhào vào cửa sổ, ôm lấy cánh cửa sổ thủy tinh gần nhất: "Hàn Triệt! Cứu mình!"
Cô từ lúc nào đã học xong cách phản kháng hắn rồi! Nhâm Thần Phong lửa giận bốc lên ngùn ngụt, bởi vì cô dám mở miệng một câu Hàn Triệt hai câu cũng Hàn Triệt làm cho mắt hắn càng ngày càng tối sầm xuống, hắn đột nhiên chụp lấy váy cô xé mạnh một cái, âm thanh vải vóc bị xé toạt vang lên, hai cái đùi trơn bóng trắng nõn lộ ra, mơ hồ có thể nhìn thấy được cảnh xuân giữa hai chân như ẩn như hiện, Thư Liên hét lên một tiếng, che lấy nơi riêng tư lui về sau: "Anh đừng lại đây! Đừng lại đây!"
Cởi nhanh quần áo mình, lộ ra thân hình cao lớn tráng kiện, Nhâm Thần Phong đè chặt người cô lại, hung hăng hôn mặt cô, môi cô, gáy cô.
Hắn rất nhớ hương vị của cô, cô mềm mại, cô ấm áp, nhưng mà cô lại hết lần này đến lần khác khiêu khích điểm mấu chốt của hắn, cô gọi hắn ta là Triệt, a, cách xưng hô kia có bao nhiêu thân mật!
Bàn tay to của hắn nắm lấy nơi đẫy đà của cô, Nhâm Thần Phong giống như con thú hoang khát máu, cách quần áo cắn một ngụm như trừng phạt, nghe thấy cô kêu đau, một cỗ khoái cảm trả thù nảy lên trong lòng hắn.
Đem tay cô giam cầm trên đỉnh đầu, hắn hung hăng xé mở nội y của cô, Thư Liên nhắm hai mắt lại, cuối cùng nước mắt khuất nhục không nhịn được nữa rớt xuống dưới.
Nhâm Thần Phong không lập tức nhấm nháp cô, ánh mắt đen tối của hắn nhìn chằm chằm vào cô, dưới bộ quần áo bị xé rách là một thân thể trơn bóng, bộ ngực sữa đứng thẳng, vòng eo nhỏ nhắn không được một vòng tay, bởi vì muốn che lấp nơi tư mật mà hai chân gập lại, từng chút từng chút, đều lộ rõ đường cong, làn da trắng nõn gần như trong suốt, còn có hai đóa hồng mai kiều diễm run rẩy, ẩn ẩn có thể thấy được u cốc, đủ để cho người đàn ông nào nhìn thấy cô cũng không chịu được dụ hoặc.
Cảm giác được Nhâm Thần Phong nửa ngày không hề làm gì, Thư Liên mở mắt ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng, hơi nước hỗn loạn, không hề che dấu sự trong suốt trong đó: "Nhâm Thần Phong, thả tôi, đừng làm cho tôi hận anh."
Tay vươn lên xoa mắt cô, cảm giác được đôi mi dài chớp chớp trong lòng bàn tay mình, Nhâm Thần Phong đột nhiên cảm thấy, cô với tên Hàn Triệt kia, quả nhiên là Kim Đồng Ngọc Nữ vô cùng xứng đôi, ngay cả ánh mắt, cũng đều trong suốt như vậy, tinh thuần giống như chưa từng nhiễm phải khói lửa trần gian, nhưng bản chất của cô lại dâm đãng hạ lưu như thế, làm cho hắn không thể không cảm thán, người phụ nữ này quả thật có bề ngoài rất dễ lừa gạt người khác.
"Hận tôi?" Nhâm Thần Phong nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt u ám lướt qua một tia khác thường, nhưng đảo mắt liền không thấy, "Có yêu mới có hân, Thư Liên, chẳng lẽ, em yêu tôi sao?"
Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết, trong ánh mắt hắn, rõ ràng có một tia mong chờ bên trong.
Chỉ cần thái độ của cô mềm xuống, nói lời xin lỗi, hoặc là giải thích một chút chuyên về Hàn Triệt, hắn đều sẽ bỏ qua cho cô. Có lẽ ngay từ đầu hắn muốn nhục nhã cô thật, muốn dùng phương thức này để cho cô hiểu được rõ ràng thân phận của mình là gì, hay là giống như lão ba đã nói, có lẽ hắn đã hiểu lầm về cô, chứ người yếu đuối như cô, làm sao có thể có tâm kế gì được.
Hít vào một hơi thật sâu, Thư Liên lại trợn tròn mắt, sự quật cường trước nay chưa từng có: "Yêu anh? Nhâm Thần Phong, cả đời này, không, không chỉ này cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, tôi cũng không bao giờ có khả năng yêu tên tội phạm cưỡng gian!"
← Ch. 035 | Ch. 037 → |