Cái tiết tấu gì đây?!
← Ch.123 | Ch.125 → |
Thấy bọn họ nghỉ ngơi không sai biệt lắm, Tư Lăng mới hỏi về chuyện phía sau trận hỗn chiến, chủ yếu nhất là hắn muốn biết tình hình của đám Nguyệt Thiên Dạ để chuẩn bị tâm lý.
Hoắc Noãn Ngọc dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn một hồi lâu, sau đó mới nói: "Lúc Thạch Cự Nhân thức tỉnh thì chúng tôi thực không đúng dịp mà ở cùng một chỗ với người của Thu Mộ Quy, sau này chúng tôi cùng nhau trốn đến thạch đạo mới tránh được những Thạch Cự Nhân kia. Hai ngày trước là lúc chúng tôi rời đi, Nguyệt Thiên Dạ kia xem ra đã không có gì đáng ngại; về phần những người khác, ngoại trừ cái tên gọi là Triệu Thanh, những người còn lại hẳn là không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là tình huống cũng không tốt lắm."
Nghe xong, trong lòng Tư Lăng thầm than, Nguyệt Thiên Dạ thực sự chính là Tiểu Cường đánh mãi không chết sao? Đều đã bị thương thành như vậy, mà còn có thể tung tăng vui vẻ được. Hơn nữa dựa vào cái tâm lý hắc ám duy ngã độc tôn của nàng ta, lần này hắn ra tay với nàng chính là chuyện "thiên lý bất dung", về sau nếu gặp lại, xem ra lại là một trận chém giết sinh tử.
Nói tới đây, Khúc Vô Tửu tức giận bất bình nói: "Cái tên Triệu Thanh kia quả thực là đáng giận, lúc trước chính là hắn đã giết hại đồng bạn của ta, cướp trữ vật túi của chúng ta. Ta thực không hay ho mà trốn cùng một hướng với bọn họ, trong động đá vôi đó, nếu không phải có thiếu chủ Thu gia, Kỳ Trầm Mi cùng đám Nguyệt Thiên Dạ ngăn cản, ta chắc chắn phải giết hắn."
Tư Lăng dùng một loại biểu cảm đồng tình mà nhìn ông ta, sau đó hỏi: "Ngươi lấy túi trữ vật về chưa?"
Khúc Vô Tửu đột nhiên hắc hắc cười rộ lên, sau đó truyền âm nói với Tư Lăng: "Tất nhiên là đã lấy lại, hơn nữa cũng thuận tiện cầm luôn túi trữ vật của hắn ta."
Kỳ thật lúc ấy đám người Nguyệt Thiên Dạ có bị thương, có tàn phế; so sánh ra, Khúc Vô Tửu toàn thân trên dưới chỉ hao sạch linh lực vốn là quá may mắn, tuyệt đối có thể một mình đơn đấu với mấy người bọn họ. Mà lúc trước, hắn đã sớm nhận ra Triệu Thanh chính là kẻ đã cướp túi trữ vật của hắn tại tầng thứ ba, vốn là muốn trực tiếp báo thù, bất quá bởi vì Nguyệt Thiên Dạ lúc ấy quá dũng mãnh, liên tục che chở Triệu Thanh cho nên hắn mới thức thời không có đi qua đòi lại túi trữ vật. Ai ngờ một chút lơ dễnh, Triệu Thanh liền biến mất, làm hắn hận đến mức liên tục vỗ ngực tức giận không thôi. Sau này cùng đám Hoắc Noãn Ngọc chạy trốn tới thạch đạo dưới Thạch Lâm, hắn mới phát hiện ra bóng dáng của Triệu Thanh, thấy Triệu Thanh bị thương nặng như vậy, tất nhiên muốn đi dẫm một cước thuận tiện lấy túi trữ vật về.
Nói tới đây, không thể không nói một chút thái độ của đám người Thu Mộ Quy. Bởi vì Nguyệt Thiên Dạ kiên trì muốn bảo vệ Triệu Thanh, Thu Mộ Quy ngoảnh mặt làm thinh, Kỳ Trầm Mi rõ ràng đứng về phía Nguyệt Thiên Dạ, Khúc đại thúc khổ sở cuối cùng chỉ có thể thối lui mà yêu cầu cái khác, ông ta đành bày tỏ muốn lấy lại túi trữ vật đã bị Triệu Thanh cướp đi. Yêu cầu này không quá đáng, vậy nên không có ai ngăn lại, hơn nữa Triệu Thanh vẫn còn đang hôn mê, ý kiến của hắn căn bản không trọng yếu. Khúc Vô Tửu là đại thúc bạc nhược yêu rượu, kỳ thật còn có một môn tuyệt chiêu, có thể nói là Vô Ảnh Thủ của Tu Tiên giới -- nói đơn giản chính là tên trộm "diệu thủ không không", bất quá bản thân hắn là người rất có nguyên tắc, không làm mấy cái chuyện ăn cắp vặt kia thôi-- trộm rượu không tính là trộm. Vì thế, lúc Khúc Vô Tửu lấy lại túi trữ vật của mình thì thuận tiện cầm luôn túi trữ vật của Triệu Thanh, lúc ấy không có người nào phát giác.
Nghe vậy, Tư Lăng giật mình, trong lòng biết Triệu Thanh những năm gần đây đánh cướp khắp nơi nên gia tài rất phong phú, hơn nữa có rất nhiều thứ tốt, chỉ riêng tấm Diệt Thần Kính kia đã khiến người ta đổ xô tới tranh giành. Mặc dù có chút động tâm đối với chiếc gương kia, bất quá nó không phải là của mình, nên cũng không sinh ra ý tưởng gì. Tâm tính Tư Lăng thực bình thản, đối mặt với Chí Bảo như thế cũng không hề sinh ra tâm tư giết người đoạt bảo gì đó. Không thể không nói, dưới ảnh hưởng của phương thức xử sự của thiện quỷ kiếp trước và tư tưởng kỳ lạ đời này của đại ca, mới tạo ra tâm tính bình thản hiện nay của hắn, bản thân hắn hiện đã có một chuẩn mực hành xử sự riêng biệt.
Thấy sắc mặt hắn trong nháy mắt có chút kỳ quái, Khúc Vô Tửu không khỏi hỏi: "Tư đạo hữu, ngươi làm sao vậy?"
Tư Lăng nghiêm túc nói: "Không có gì, chỉ là nghe được bọn họ sống không tốt, ta liền an tâm."
"..."
Cách nói như thật như đùa như thế, người chung quanh đều không có phản ứng, khiến Tư Lăng thấy có chút thất bại.
Lúc này, mọi người cũng khôi phục linh lực được kha khá, ào ào chuẩn bị xuất phát.
Lần này, bọn Tư Lăng vẫn tiếp tục hợp tác cùng đám người Hoắc Noãn Ngọc, về phần những thứ đoạt được, chia theo công lao.
Không thể nghi ngờ, sức chiến đấu của huynh đệ Tư gia quả không tầm thường, chỉ cần bọn họ cẩn thận một chút thì sẽ không đặt mình ở trong tình huống nguy hiểm, căn bản không cần thiết liên thủ hợp tác cùng bọn họ. Hoắc Noãn Ngọc hiểu được điểm ấy, vì thế mới bày tỏ hợp tác thì không cần chia đều những thứ đoạt được; ai giết cự thạch nhân, Thạch Tâm chính là của người đó, hết sức công bình.
Trên đường, Tư Lăng đi tới thương lượng cùng Hoắc Noãn Ngọc, hỏi: "Hoắc đạo hữu, đối với thông đạo nhập khẩu của tầng thứ năm, không biết cô có ý kiến gì không?"
Hoắc Noãn Ngọc cân nhắc rồi nói: "Ta cảm giác được hướng tây bắc có dao động năng lượng không bình thường, có lẽ thông đạo nhập khẩu ở nơi đó cũng không chừng."
Tư Lăng hiểu được Hoắc Noãn Ngọc đây là nể mặt mình nên mới có thể nhắc nhở như vậy. Với thân phận của Hoắc Noãn Ngọc, tất nhiên sẽ có một ít tư liệu về Thông Thiên tháp do trưởng bối gia tộc giao cho đệ tử tinh anh. Tuy rằng nghe nói mỗi lần Thông Thiên Tháp mở ra sẽ có độ khó khăn và phương thức qua cửa khác nhau, nhưng vẫn có vết tích có thể tìm ra, sư môn trưởng bối của bọn họ hẵn đã sớm chỉ điểm cho bọn tiểu bối, cho nên mỗi lần Tư Lăng còn đang loay hoay như con ruồi không đầu thì người ta đã sớm tìm tới phương hướng, chuẩn bị đánh quái thăng cấp.
Mọi người cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp bay về hướng Tây Bắc.
Như thế qua nửa tháng, Tư Lăng cùng người của Hoắc gia đã bắt đầu hoàn toàn quen thuộc, kể cả vị đại thúc Khúc Vô Tửu cũng đã thành khách hàng trung thành với linh tửu của Tư Lăng; vì không có linh thạch mua rượu nên thậm chí nguyện ý đi theo phía sau Tư Lăng làm lao động miễn phí -- đây rốt cuộc là yêu rượu cỡ nào nha! Chẳng trách cha mẹ muốn đặt cho ông ta cái tên "Vô Tửu", ý định ban đầu là làm cho trong số mệnh của ông ta không dính tới rượu, ai ngờ ông ta lại cố tình chọn "cái thứ trong chén" này[1].
[1]杯中之物: Thứ gì đó trong chén, ý chỉ rượu.
Xuất xứ: Trong Dụ thế minh ngôn (khuyên bảo người đời hiểu rõ đạo lý) quyển thứ năm của Phùng Mộng Long.
Đương nhiên, cũng chỉ giới hạn giữa Tư Lăng và bọn họ, đại ca vẫn là trầm mặc ít nói lạnh như băng, nửa ngày không bắn ra được một chữ, nhưng lại không thể phủ nhận phần cứng - dung mạo cùng phần mềm - năng lực của Tư Hàn đều là tuyệt hảo, chẳng mấy chốc đã bắt được tâm hồn thiếu nữ của nữ tu duy nhất trong đội, một đệ tử Hoắc gia.
Đây là tiết tấu sắp có đại tẩu sao?
Suy tưởng của Tư Lăng linh hoạt mở ra, trừng lớn mắt nhìn đại ca lạnh như băng đánh Thạch Cự Nhân thành mảnh vụn, giải cứu nữ tu Hoắc gia kia, sau đó trực tiếp xoay người rời khỏi, để lại cô nương nhà người ta nhìn theo bóng lưng hắn mà đỏ ửng mặt, vừa ngọt ngào lại vừa mất mát.
Tư Hàn đi tới, nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của đệ đệ, theo thói quen đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, mang theo hắn nghênh đón một Thạch Cự Nhân khác...
Được rồi, đại tẩu gì đó quả nhiên là hắn tự mình suy nghĩ quá nhiều. Với loại người cuồng tu luyện và trạch nạm như đại ca nhà hắn, trên con đường Thông Thiên đại đạo này, chỉ thích hợp một người hành tẩu. Mà hắn cũng không tưởng tượng ra đại ca lạnh như băng thế kia mà lại giống như những nam nhân của Nguyệt Thiên Dạ, buông tôn nghiêm của nam nhân, vì một người nữ nhân mà muốn chết muốn sống -- chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy ớn lạnh không chịu được.
Càng đến gần hướng tây bắc thì càng gặp nhiều Thạch Cự Nhân, làm cho tốc độ phi hành của bọn họ giảm rõ rệt. Thậm chí có khi gặp phải đoàn Thạch Cự Nhân cả trăm nghìn cá thể, thôi, cái gì cũng không cần nghĩ, mau mau chạy trốn đi thôi.
Tư Lăng cảm thấy Thông Thiên tháp này thật đúng là biến thái, mỗi tầng lại khó hơn một tầng, thật là làm cho người ta áp lực lớn như núi mà.
***************
Qua một thời gian, Hoắc Noãn Ngọc đột nhiên ngừng lại, dẫn mọi người bay đến chui vào phía dưới Thạch Lâm, sau khi xem xét bốn phía không có sinh vật hắc ám thì mới hướng về chỗ sâu mà bước đi.
Tư Lăng đi bên cạnh đại ca, thần thức cẩn thận mở rộng ra, bao trùm phạm vi vài trăm dặm. Trong những người ở đây, thần thức của hắn là mạnh nhất, có thể so sánh cùng Nguyên Anh hậu kỳ. Bất quá nguyên thần bị thương chưa lành, phạm vi bao trùm của thần thức cũng giảm đi, địa phương bao phủ cũng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vậy cũng đủ rồi.
Lối đi tối tăm chằng chịt, quanh co khúc khuỷu, thông nối với rất nhiều địa phương, hơn nữa có một vài nơi ẩn núp sinh vật hắc ám hết sức nguy hiểm, Tư Lăng đều cẩn thận tránh đi. Đại khái lao nhanh được nửa ngày, thần thức Tư Lăng rốt cuộc tập trung đến một cái động đá vôi cực lớn, đó là thông đạo nhập khẩu của tầng thứ năm, bất quá trong động đá vôi có một thứ rất nguy hiểm tồn tại.
Bị luồng uy áp cường đại kia làm kinh sợ, may mắn là thần thức của hắn chỉ dừng lại ở cửa động mà không có đi vào tra xét bên trong. Cẩn thận thu hồi thần thức, Tư Lăng rũ mắt xuống, an tĩnh đi theo người Hoắc gia.
Lúc này, giọng nói của Hoắc Noãn Ngọc vang lên: "Các vị đạo hữu, từ con đường này đi thêm mấy canh giờ thì chúng ta có thể đến đích."
Mọi người tinh thần phấn chấn, đã đến được tầng thứ tư, mắt thấy liền có thể đến tầng thứ năm, làm sao không cao hứng cho được?
Bất quá Tư Lăng lại không cảm thấy cao hứng bao nhiêu, hắn hiện tại thương thế chưa lành, không thích hợp chiến đấu, tình huống này với mình quả thực là bất lợi.
Đang lúc hắn cau mày suy nghĩ có nên từ bỏ rồi trở về Thông Thiên tháp tầng thứ nhất chờ đại ca hay không, thì một bàn tay mát lạnh vỗ xuống đầu của hắn. Tư Lăng lập tức hiểu ý đại ca, ý bảo hắn đừng có lại bắt đầu phát ngốc nữa.
##-. -### hắn thật sự không có phát ngốc, bất quá là thức thời không muốn liên lụy đại ca làm bảo mẫu thôi.
Tiếp tục chạy mấy cái canh giờ, càng lúc càng tiếp cận động đá vôi, lúc này Hoắc Noãn Ngọc mới ngừng lại.
Trong lối đi tối tăm chỉ có tiếng vang do bọt nước nhiểu giọt, vì thế nghe có vẻ vô cùng rõ ràng, cũng lộ ra một cảm giác khẩn trương kỳ lạ.
"Nơi đó có một thứ rất cường đại." Hoắc Noãn Ngọc trầm mặt nói.
Mọi người hô hấp đều rất nhẹ, không ai trả lời.
Sau một lúc, Hoắc Noãn Ngọc nhìn người ở chỗ này, đặc biệt là mấy đệ tử Hoắc gia, nói rằng: "Bất kể như thế nào, ta vẫn hi vọng các ngươi có thể bảo vệ tánh mạng của mình."
Đúng lúc này, đằng trước có tiếng gió dồn dập lưu động, trong lòng mọi người rùng mình, nương vào lối đi gấp khúc mà che giấu thân hình, mặc kệ người tới là ai, hiện tại đều không thích hợp phát sinh xung đột. Nếu làm thức tỉnh thứ nguy hiểm trong động đá, đó là vô cùng bất lợi với bọn họ.
Rốt cuộc những tu sĩ kia cũng đến gần, bất quá cũng giống như bọn họ, xa xa liền ngừng lại, không dám tới quá gần.
Tư Lăng liếc mắt nhìn qua, phát hiện cái tổ hợp này thực hỗn tạp, trong đó có tu sĩ Đan Phù tông, còn có đám người Liễu Thành Phong, xem ra Liễu Thành Phong đã hợp tác cùng người Đan Phù tông.
So với Thu gia, Hoắc gia cùng Đan Phù tông quan hệ không tệ, lập tức Hoắc Noãn Ngọc không tiếp tục ẩn núp mà đi ra ngoài hội hợp cùng bọn họ. Hơn nữa hiện tại đằng trước có nguy hiểm không biết rõ, thêm một người là thêm một lực lượng, Hoắc Noãn Ngọc là người rõ ràng công minh, làm việc hiên ngang lưu loát; ở trong mắt Tư Lăng, đây chính là nữ nhân cực có khí phách ngự tỷ.
Ngay khi hai phe tu sĩ hội hợp thì Hứa Phiên Nhiên nhìn thấy Tư Lăng, nàng ngạc nhiên nhảy lại đây, nhỏ giọng hỏi: "Tư đạo hữu, huynh không sao chứ?" Lúc ấy hỗn loạn, nàng nhìn thấy rõ ràng Tư Lăng bị quyền trượng của Nguyệt Thiên Dạ gây thương tích, nhìn tình huống thì hết sức nghiêm trọng, làm mấy ngày qua nàng vẫn lo lắng không thôi.
Tuy rằng cô gái này ngốc nghếch không thấy rõ thế cục, ở trong mắt Nguyệt Thiên Dạ hoàn toàn là kẻ tìm chết, nhưng Tư Lăng lại cảm thấy nàng ta ngang ngược nhõng nhẽo kiểu đáng yêu, trông có vẻ điêu ngoa tùy hứng, nhưng đối tượng mà nàng điêu ngoa đều là người mà Tư Lăng cũng chán ghét, không khỏi có vài phần ấn tượng tốt đối với cô gái này.
"Ta không sao, đa tạ Hứa đạo hữu quan tâm." Tư Lăng lại cười nói.
Nhìn thấy hắn tươi cười, Hứa Phiên Nhiên cả khuôn mặt lại đỏ ửng lên, cả kẻ ngốc cũng có thể cảm giác được nàng ta hiện tại cả người đầy bong bóng màu hồng.
Tình cảnh này, rước lấy ánh nhìn tò mò của một số người, Tư Lăng vốn cũng cảm thấy không có gì, nhưng khi hắn nhìn thấy đại ca xưa nay không chú ý đến chuyện phàm tục lại dùng một biểu cảm vi diệu để quan sát đệ muội tương lai, lập tức áp lực lớn như núi.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |