Giày đâu
← Ch.04 | Ch.06 → |
Bên ngoài mưa đã tạnh, trên đường lưu lại những vũng nước to nhỏ khác nhau, không khí vẫn còn ẩm ướt.
Hơn chín rưỡi, đi làm cũng đã muộn, Lương Kiều dứt khoát không đi vội vàng nữa, đứng bên đường của hội sở tìm xe, định về nhà trước thu dọn và thay một bộ quần áo khác. Tay phải vừa giơ ra, cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy, cô vô thức quay đầu, nhìn thấy một gương mặt tương đối tiều tụy.
Lương Kiều bực bội "Chậc" một tiếng, nhíu mày bỏ qua: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Hà Lập Hâm mím chặt môi không nói một lời, lại muốn đi kéo tay cô, bị Lương Kiều phản ứng nhanh né tránh được: "Anh lên cơn thần kinh gì vậy!"
Sắc mặt Hà Lập Hâm rất kém, giống như một đêm chưa ngủ, trên cằm đã mọc râu lún phún, trước mắt là hai mảnh xanh đen, đầu tóc rối loạn, nhìn cả người hết sức tiều tụy, nhưng trong mắt lại bắn ra ánh sáng dị thường, sít sao nhìn chằm chằm Lương Kiều, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần.
Lông mày hắn ta nhíu lại rất chặt, dường như không còn nhìn thấy thứ gì nữa, lại đột nhiên dí sát vào người cô ngửi ngửi vài lần, trong nháy mắt sắc mặt trở nên có chút đáng sợ.
"Em ngủ với anh ta?" Hắn ta mãnh liệt nắm lấy bả vai Lương Kiều, dùng sức lớn đến dọa người: "Có phải hay không!"
Đột nhiên hắn ta nổi điên như vậy, Lương Kiều lại bình tĩnh dị thường, thậm chí còn không buồn thoát khỏi tay hắn ta, chỉ nhìn hắn ta trong chốc lát, hơi mỉa mai cười một tiếng: "Anh đợi một đêm ở đây chỉ để hỏi vấn đề này?"
Hà Lập Hâm cắn răng, ánh mắt nảy sinh chút ác độc, lại không trả lời.
Lương Kiều châm chọc "A" một tiếng: "Nếu không muốn tôi ngủ với người khác, lúc tôi bị mang đi, tại sao anh không ngăn cản? Ở lì chỗ này một đêm cũng không có can đảm cướp người, bây giờ chạy đến chất vấn tôi là có ý gì?"
Lời này quá mức châm chọc, mí mắt Hà Lập Hâm giật giật, môi run rẩy hai cái, cái gì cũng không nói lên lời.
Lương Kiều làm bộ không thấy được đáy mắt hắn ta đang thương tâm, dễ dàng đẩy tay hắn ta đang ở trên người mình ra, phủi vài cái trên quần áo: "Đầu tiên, chúng ta đã chia tay đã nhiều năm như vậy, anh không có lập trường quan tâm tôi ngủ với ai; tiếp theo, anh ngủ với phụ nữ gấp nhiều lần tôi ngủ, không có tư cách nổi cơn thần kinh ở đây với tôi. Có công phu này, không bằng đi coi chừng bạn gái bạch phú mỹ của anh, thuận tiện đếm xem hai người chuẩn bị bao nhiêu nón xanh cho đối phương, lại trao đổi về vấn đề tâm đắc là bắt cá hai tay, có nhiều ý tứ, đúng không."
Tay Hà Lập Hâm vô lực rũ xuống, trong nháy mắt dáng vẻ kiêu căng như bị diệt hết, lưng cao ngất cũng trơ nên hơi còng."Thật xin lỗi, anh..."
"Đủ rồi!" Lương Kiều không kiên nhẫn khoát tay áo: "Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, trông thấy đã phiền!"
Cô tiến lên vài bước để gọi xe, Hà Lập Hâm đứng ở tại chỗ nhìn cô, cúi bả vai, thần sắc cô đơn. Mãi cho đến khi Lương Kiều lên xe, xe taxi màu vàng xanh không lưu luyến gì mà chạy nhanh đi, hắn ta mới kêu một tiếng rất nhẹ: "Kiều Kiều..."
Nói địa chỉ với người lái xe, Lương Kiều lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại xin nghỉ cho chủ bút Vạn Thiên, nói láo dì cả đến thân thể không thoải mái.
Vạn Thiên mắng cô một trận: "Đầu óc cô có thể con mẹ nó dài hơn không, mỗi lần lười biếng xin nghỉ đều nói dì cả đến, một tháng ít thì hai ba lần, nhiều thì năm sáu lần, cô dứt khoát nghỉ một tháng cho rồi! Vừa lười lại ngu xuẩn, ban đầu tôi mẹ nó mắt bị mù sao vì cái gì mà tuyển cô vào!"
Lương Kiều lập tức làm bộ tín hiệu không tốt, nhanh chóng cúp điện thoại, thở một hơi, dựa vào đến trên ghế dựa. Tính tình nóng nảy như thế, vừa nghe cũng biết chủ bút thật sự bị dì cả đến thăm, ha ha.
Cả đêm không nhìn di động, tin tức chưa đọc đã đầy màn hình. Ngón tay cô nhẹ nhàng gẩy qua màn hình di động, trước tiên nhấn vào biểu tượng mặt của người kia. Hình như hôm qua cô ấy có việc muốn nói.
Y Nhân Diện: Biên tập, xin lỗi nhé, em đã chuyển sách mới sang cho bên Phạm Hoa Liễu rồi, phiền toái chị giúp em nhiều như thế, cuối cùng còn bắt chị thu dọn... Chị sẽ không trách em chứ? ╥﹏╥
Tôi nhổ vào???
Một ngọn lửa vô danh vèo một cái chạy toán loạn trên trán, trong nháy mắt gót chân Lương Kiều đang bị đè ép như lò xo bắn lên, nhìn chằm chằm vào hai câu nói kia đọc tới đọc lui mấy lần, xác định quả thật mình không nhìn lầm, tức giận đến nỗi không nhịn được, hung hăng nện một quyền vào chỗ ngồi phía trước.
"Làm sao, làm sao vậy?" Người lái xe bị cô dọa sợ hết hồn.
Lương Kiều thu lửa giận vào, nặn ra một nụ cười: "Không có chuyện gì, bác tiếp tục lái."
Y Nhân Diện là một tác giả dưới quyền của Lương Kiều, theo cô cũng đã ba năm, lúc đó còn không có tiếng tăm gì, đến bây giờ chạm tay có thể bỏng, có thể nói là một tay cô nâng lên.
Nhưng mà Y Nhân Diện càng ngày càng đỏ hơn rồi, chậm rãi mà thần kì, mặc dù Lương Kiều liên tục tranh thủ tiền nhuận bút cao hơn cho cô ta, nhưng phía trên còn có lão đại Vạn Thiên đè nặng giá, cho nên rốt cục vẫn bị đối thủ [ Phạm Hoa ] ra giá cao hơn mà nẫng tay trên.
Chuyện này so với thất thân càng làm cho Lương Kiều tức giận hơn, đều do lão tử Vạn Thiên kia keo kiệt!
Về đến nhà tất cả đều còn nguyên trạng thái như lúc cô rời đi tối hôm qua, chén mì còn đặt trên mặt bàn, đã biến thành một đống. Lương Kiều hơi đau lòng đổ sạch, bỏ bát vào bồn rửa.
Bên trong đã có vài đống bát đũa, sẽ chờ Phỉ Phỉ trở về rửa.
Cô pha nước tắm, thêm chút tinh dầu, chậm rãi nằm vào.
Vốn là muốn ngâm mình một lát sau đó sẽ ăn chút gì rồi đi làm, kết quả lại là không để ý nằm ngủ trong bồn tắm. Đến khi tỉnh lại đã sắp mười hai giờ, bụng đã đói đến mức kêu ùng ục.
Nước trong bồn tắm đã lạnh, cô rùng mình một cái, há miệng run rẩy nhảy ra đi lấy khăn tắm.
Thay xong quần áo đến tiệm mì dưới lầu ăn hai ba miếng rồi vội vã đến trạm xe buýt phía trước bắt xe đi làm.
Phòng làm việc ở Duyệt Kỷ là tầng hai của một căn nhà cũ được thuê, trừ lão đại Vạn Thiên có một phòng làm việc độc lập thì bên ngoài phòng làm việc lớn rất cởi mở, tất cả mọi người ở trong cùng một không gian, có được một khung làm việc nho nhỏ (cubical). Mỗi ngày răng rắc viết chữ, ô ô gọi điện thoại, líu ríu tán gẫu bát quái, ầm ầm một phòng...
Mặc cho điều hòa mở hơi lạnh, Lương Kiều vừa đi, vẫn cảm thấy một trận nóng bức.
Chào hỏi với mọi người xong, cô mở máy tính của mình ra và in một phần văn kiện, chạy rất nhanh vào phòng làm việc của chủ bút.
Vừa vào cửa liền thoải mái mà thở hắt ra, quả nhiên vẫn là phòng làm việc độc lập tốt, đến hơi lạnh của điều hòa cũng tốt hơn.
"Pằng - - "
Vạn Thiên ngồi ở phía sau bàn công tác đang cúi đầu viết gì đó, Lương Kiều sửa sang đống giấy thành một xấp A4 thật dày ném tới trước mặt cô, dửng dưng ngồi vào ghế dựa đối diện cô, mỉm cười, "Y Nhân Diện ký hợp đồng với [Phạm Hoa], chúng ta không có gì hết, lại bỏ lỡ tiềm lực của một vị đại thần, như cô mong muốn, vui vẻ không?"
Đây đúng là tin tức xấu.
Nhưng mà Vạn Thiên cũng chỉ hơi tiếc nuối, cũng không quá để trong lòng, chỉ giương mắt không thật cao hứng nhìn Lương Kiều một cái: "Cô ăn phải thuốc nổ hả? Vô cớ bỏ bê công việc tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu, còn dám nói với tôi kỳ quái như thế." Trong tay cô đang bóp một cây bút máy khảm kim cương tinh mỹ, đẩy đẩy chồng giấy: "Cho nên, đây là vật gì?"
"Tân văn của Y Nhân Diện! Mở đầu năm vạn chữ, đặc biệt in ra cho cô xem."
"Ôi này, cô thật giỏi! Gửi thư điện tử đến đây không phải là được rồi sao, còn đặc biệt in ra cho tôi xem". Vẻ mặt của Vạn Thiên không còn gì để nói: "Thật sự là nhọc lòng cô rồi!"
"Không, tôi chỉ muốn đến để nhục nhã cô một chút." Lương Kiều xoay người trên ghế: "Tôi đã sớm gửi thư điện tử cho cô, vừa nhìn cũng biết cô còn chưa có xem! Ý tưởng ở tân văn của cô ta rất đặc biệt, lấy đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của tôi xem, sau này nhất định sẽ rất nổi tiếng, đến lúc đó cô chỉ còn đường khóc mà thôi!"
"Lương Kiều, " Hai tay Vạn Thiên ôm lại, thần sắc nghiêm túc nhìn cô: "Tôi biết rõ quan hệ của cô với cô ta rất tốt, nhưng cô đã lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy, loại chuyện nhỏ nhặt này còn cần tôi dạy cho cô sao? Đừng già một chút mà đã muốn lên mặt, nhìn thực tế một chút đi bảo bối, lòng ham muốn của Y Nhân Diện quá lớn, cô cảm thấy phòng làm việc nhỏ này của chúng ta có thể đáp ứng nổi sao?"
"Phòng làm việc chúng ta đại thần cũng không ít, tại sao đến tiềm lực cũng không đáp ứng nổi?"
"Cô sờ lương tâm của chính mình đi, đại thần nào mà trước khi thành đại thần mà đã nổi lên lòng tham như Y Nhân Diện?" Vạn Thiên hỏi ngược lại: "Hiện tại cô ta chào giá rất khó đuổi kịp và vượt qua Họa Trung Quyền, nếu như cô ta đáng đồng tiền, tôi cũng đã nhận thức, nhưng đến cùng có đáng giá hay không chính bản thân cô vô cùng rõ ràng không phải sao. Cô ta cũng không phải là thần tài, tôi ăn no rỗi việc mới cung ứng cô ta!"
Lương Kiều ngồi trên ghế không nói gì, qua một lúc mới không chịu khuất phục dẩu môi.
Vạn Thiên ngừng một chút, lại bổ sung: "Một người làm công như cô một tháng được bao nhiêu? Người ta tùy tùy tiện tiện viết một tiểu thuyết mà thu nhập một tháng hai ba vạn, xuất bản còn đến vài chục vạn, đến phiên cô tranh thủ sao? Nói cho cùng cô giúp cô ta nhiều như vậy, trừ ngoài miệng cô ta nói rất dễ nghe, đến vài hạt dưa cũng không bố thí qua cho cô đúng không! Cô xem người khác có biên tập viên nhà ai tự thân chuẩn bị cho tác giả đến một xu cũng không thu không? Bị người lợi dụng thành dạng này còn mơ hồ nhảy vào trong, cô có phải ngốc hay không?"
Lương Kiều trầm mặc, dùng chân đạp vào bàn một cái, cả người cả ghế xoay vòng.
Đạo lý cô đều hiểu, nhưng đến cùng là tác giả cô khéo ta nuôi lớn, cứ như vậy bị người cướp lấy, sao có thể cam tâm đây. Con lợn này là chính tay mình nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn, mắt thời điểm to mập bị người khác dắt đi, ai mà không tức giận được đây?
Cô cũng không phải ngốc như Vạn Thiên nói, tâm cơ nhỏ của Y Nhân Diện còn không gạt được cô, nhưng mà ai bảo người ta biết làm nũng lại đáng yêu đây, cô đối với loại "Thẳng nam" thích mềm không thích cứng không cầm giữ được, khụ.
Xoay hết một vòng lại trở về bộ dáng cợt nhả: "Là ngốc, quá ngốc rồi! Tỷ mua cho ta một bao hạt dưa đi!"
Vạn Thiên: "Cút!!!"
Phòng nghỉ trên tầng cao nhất của hội sở Hoàng Đình, Quan Hành đem đồ trên bàn toàn bộ đập một lần, còn chưa có nguôi giận, mặc tây trang mang dép đi đến bên giường, hai chân vứt bỏ dép, nhảy lên giường hung hăng đạp chăn gối bằng hai chân.
Xú nữ nhân! Xú nữ nhân!
Sau đó một cước đem chăn mền đá xuống đất!
Trên giường lớn hỗn độn, một mảng đỏ sậm thình lình đập vào mi mắt, sự kiêu căng gần đến mức nổ tung của Quan Hành chậm rãi tiêu tán, an tĩnh lại, trừng mắt đối diện với giường đơn nửa ngày, lại nhảy xuống. (hì hì đáng yêu hông ^^)
"Đi mua cho tôi đôi giày mang đến đây!" Anh bật điện thoại rống xong câu này thì tắt đi, cũng mặc kệ đối phương có nghe rõ hay không.
Không bao lâu chuông cửa lại vang lên, vừa mở của phòng đã chống lại một đôi mắt lén lén lút lút, Quan Hành phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, sau đó duỗi tay hung hăng vỗ vào đầu Trương Vĩ một cái: "Nhìn cái gì vậy! Nhìn cái gì vậy!"
Trương Vĩ một bên che đầu một bên nhân cơ hội ngắm bên trong vài lần, sau đó nheo mắt lại chậc chậc hai tiếng, nhìn giường loạn, tối hôm qua thật sự là rách ra rồi hắc hắc...
"Cút ra xa cho lão tử!" Quan Hành "Bùm" một tiếng đá vào cửa, trừng mắt liếc anh ta một cái, đứng ở cạnh tường trực tiếp thay giày mới, sau đó nghênh ngang đi về hướng thang máy: "Đi thôi."
Đã nhìn thấy hình ảnh muốn xem, Trương Vĩ hài lòng, ngó ngó trong tay anh không có thứ gì, biết được vị nhị thế tổ xa xỉ thành tính này tám phần mười là trực tiếp ném quần áo bẩn đi rồi. Anh ta đi theo đằng sau Quan Hành, móc chìa khóa xe ra đưa cho anh: "Tôi mang chiếc Cayenne lại đây, đỗ ở bãi đậu xe phía dưới."
Quan Hành nhận lấy, lại ném thứ trong tay đi: "Tôi về nhà, tự anh lái xe trở về đi."
"Vì cái gì! Anh về nhà chúng ta thuận đường mà!" Vẻ mặt Trương Vĩ oán giận, đến cái xe cũng không cho đi! Đồ keo kiệt!
"Gần đây lá gan của anh thật là lớn, còn dám mạnh miệng?" Quan Hành cười lạnh một tiếng, đồng thời đưa tay gõ một cái vào đầu anh ta: "Để cho anh đưa quần áo, con mẹ nó anh chỉ đưa quần áo! Giày đâu! Ngu ngốc!"
"..." Được rồi, buổi sáng anh ta thật là quên mang theo giày. Trương Vĩ sờ sờ đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "Giày hôm qua của anh đâu, đi vào không phải là được rồi sao."
Quan Hành trầm mặc mấy giây, hai tay xỏ vào trong túi quần, nhìn vào cửa thang máy có thể soi rõ bóng người, ánh mắt xa xăm.
"... Bị người phụ nữ kia ném xuống cửa sổ."(Vâng chị gấp đến nỗi ném giày của anh đi (----
Tác giả có lời muốn nói: (đoạn kịch ngắn về giá trị con người của Quan nhị thiếu)
Lần đầu tiên - -
Quan Hành: Giá trị một đêm của anh khởi điểm là một trăm vạn, em liệu mà xem đi ╭ (╯^╰)╮
Lương Kiều: Mười đồng, không cần nói gì nữa.
Quan Hành: (╯‵□′)╯︵┻━┻
N lâu sau - -
Quan Hành: Mười đồng một đêm, có ngủ hay không?
Lương Kiều: Quá đắt, không ngủ.
Quan Hành: Mười đồng còn quý? Vậy năm đồng đi, không thể ít hơn nữa... T^T
Lương Kiều:
← Ch. 04 | Ch. 06 → |