Vay nóng Tinvay

Truyện:Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn - Chương 090

Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn
Trọn bộ 112 chương
Chương 090
Trích Trích Đô Đô
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Edit: Windy

Bốn năm sau. Buổi sáng mệt mỏi.

"Hôm nay mẹ rời giường."

"Anh đi đánh chiêng trống."

Hai đứa nhỏ một đầu tròn, một buộc đuôi sam chia nhau hành động.

Bé gái nhỏ buộc đuôi sam bò lên giường, lấy bịt mắt dầy cộm của mẹ xuống, sau đó xoa bóp khuôn mặt trắng noãn của cô. Bé lôi kéo nước miếng, mặt của mẹ sờ rất tốt.

Bé trai chạy về phía phòng đồ chơi của mình, vừa đeo cái trống nhỏ gõ không ngừng, vừa đi tới phòng của mẹ.

Mẹ của bọn họ - Tuyết Thuần cau mày, lẩm bẩm đem chăn kéo lên trên đầu, "Trích Trích Đô Đô ngoan, để cho mẹ ngủ thêm chút nữa mà."

"Mẹ rời giường đi! Chú Lãnh vừa gọi điện thoại bảo tới thăm chúng ta, nếu mẹ không rời giường, sẽ làm mất thể diện của con gái mất."

Bé trai Trích Trích gõ rất mạnh mẽ, vẫn không quên tổn hại cô. Phòng khách vốn dĩ đã lộn xộn đã trở nên có nề nếp chỉnh tề, là nhờ vào hai anh em bọn họ dọn dẹp, nhưng ngoại trừ phòng ngủ. Sáng sớm, động tác của hai bé rất nhanh đã dọn dẹp xong gian phòng! Mà theo quan sát của bé Trích Trích quan sát thì, chú Lãnh tuyệt đối sẽ tiến quân thần tốc, đến thẳng phòng ngủ của mẹ. Nghĩ tới đây, Trích Trích liều mạng la hét.

"Xấu hổ xấu hổ, mất thể diện, mất thể diện." Đô Đô cười ngây ngô làm mặt quỷ.

"A! Đô Đô chớ quấy rầy!" Tuyết Thuần lật người, tối hôm qua vội giao bản thảo, gần bốn giờ sáng mới ngủ, hôm nay dầu gì cũng muốn ngủ tới 12 giờ.

"Đinh đinh.."

Mặt bé gái tỏ vẻ vui mừng, bò xuống giường, "Nhất định là chú Lãnh tới, con đi mở cửa." Bàn chân bé nhỏ nhắn, chân không chạy ra cửa.

Cửa vừa mở ra, thấy có người, Lãnh Quý cười một tiếng, ánh mắt nhìn xuống, đúng như dự đoán, người nào đó lại không chịu dậy sớm rồi. Anh ngồi xổm xuống, ôm lấy bé gái, "Tiểu công chúa Đô Đô, mẹ cháu không rời giường sao?"

"Không có, mẹ là heo ngủ. Gọi thế nào cũng không chịu dậy, Đô Đô còn tự giác hơn mẹ." Bé gái nhỏ chính là một trong hai đứa con của Tuyết Thuần.

"Chúng ta vào nhìn mẹ nào." Mặt lạnh Lãnh Quý thoáng nhu hòa, dùng cằm không có râu cọ cọ lên mặt tiểu công chúa Đô Đô.

Lãnh Quý đang muốn đi vào phòng ngủ của Tuyết Thuần, dưới chân lại bị ngăn lại, anh liếc về phía trước, "Trích Trích là có ý gì?"

"Mẹ đang ngủ, không thể để cho chú quấy rầy được." Người đàn ông này có đôi mắt mưu mô tâm địa bất chính nhìn mẹ chằm chằm, kiểu tính toán, mỗi lần bé nhìn thấy cũng không thoải mái. Thật không hiểu sao nhóc Đô Đô chết tiệt kia lại thích chú ấy như vậy!

"Có thể cô ấy bị bệnh, chú vào xem một chút." Lãnh Quý tìm lý do quang minh chính đại vào.

"Không được!" Trích Trích giang hai tay bé nhỏ ra, kiên quyết giữ gìn danh dự cho mẹ. MD, gian phòng của mẹ xốc xếch như chỗ đổ rác, mẹ không cần mặt mũi, bé thân là nam tử hán vẫn cần thể diện!

Lãnh Quý cười lạnh một tiếng, hai ngón tay không tiếng động liền xách cổ áo của bé, treo ngược giữa không trung, "Chờ cháu có năng lực rồi hãy trở lại nói với chú."

Ánh mắt Trích Trích non nớt phẫn hận!

Ánh mắt Đô Đô sáng lên, bộ mặt sùng bái nhìn về phía anh. Hoàn toàn không có chú ý đến nước miếng đang chảy ra.

Quét mắt qua một cái, ánh mắt của anh sớm đã kinh ngạc, lộn xộn, lề mề luôn là phong cách của cô, anh cũng thấy nhưng không thể trách. Ban đầu là anh có mắt không tròng, còn tưởng rằng nhặt được kiểu cả trong lẫn ngoài, huệ chất lan tâm một người phụ nữ tốt.

"Cô gái, anh tới kiểm tra cho em."

Bên tai vang lên tiếng nói lạnh nhạt, Tuyết Thuần trong mơ đột nhiên giật mình một cái, xoay người mở mắt ra, gương mặt Lãnh Quý nghiêm túc lù lù xuất hiện trước mắt.

Cô a một tiếng, cuống quít tìm kính, Trích Trích ở bên cạnh liền đưa đến. Cô đeo kính cận lên, trước tiên là trừng mắt với hai bé.

Nhìn về phía Lãnh Quý là đôi mắt nhiệt huyết hoa si của con gái Đô Đô, một bé khác đang ôm cánh tay của cô là đứa lớn Trích Trích. Ngay sau đó, cô kiểm tra áo ngủ bảo thủ của mình một chút, sau đó kêu lên một tiếng, vội vội vàng vàng chạy đông chạy tây dọn dẹp căn phòng.

"Ngại quá, trong phòng chưa kịp dọn dẹp, hôm nay em đang định quét dọn, không ngờ anh đã tới rồi." Tuyết Thuần lúng túng đem áo lót trên ghế dựa, cốc cà phê uống một nửa, đồ chơi của con gái ở trên đất vội vàng xử lý.

"Không cần vội, anh cũng đã thành quen rồi." Lãnh Quý khoanh tay đứng thẳng nhìn, cao ngạo như một người siêu phàm, không dính bụi trần."Ngược lại là em, nương nhờ đảo riêng của anh đã ba năm cũng không chịu rời đi, tiền thuê, em còn thiếu anh một khoản nợ, lúc nào thì trả?"

Tiền thuê! Quần áo lộn xộn trong tay Tuyết Thuần không một tiếng liền rơi xuống đất, cô bị đả kích lớn, nuôi hai đứa con đã làm cho cô cùng đường bí lối, gia đình ánh trăng chính là bức tranh chân thật nhất của cô lúc này. Cô có chút ngập ngừng đáp, "Em đang cố gắng làm việc để trả tiền cho anh."

Bốn năm trước, Lãnh Quý cứu cô ở ven đường, mới đầu là tò mò với độc ở trên người cô, sau đó đem cô thành chuột bạch nhỏ nghiên cứu trong năm tháng, lúc sắp thành công làm sạch độc tố còn lưu lại trong người cô, không ngờ lại truyền đến tin tức mẹ nuôi qua đời. Thất tình, người thân qua đời, thân thể suy yếu, các loại chuyện tình khổ cực đè nén, cô không chịu được sinh non. Bởi vì thân thể cực kì suy yếu, tâm tình tích tụ, không thể không sinh theo kiểu mổ. Sau đó bởi vì sinh thiếu tháng, sinh non hai tháng, vì vậy có thể không thanh trừ hết độc, mà đứa bé sinh non, cũng vì vậy mà yếu ớt sinh nhiều bệnh.

Vì vậy, Tuyết Thuần không thể không dính lấy anh. Bởi vì trừ anh ra, không có người nào có thể chữa khỏi cho con gái cô. Lao tâm lao lực mất ba bốn năm, cho đến hai tháng trước, con gái cô, thân thể cuối cùng cũng tốt lên.

Cô làm sao thiếu anh chỉ có tiền thuê, còn có tiền chữa bệnh anh không tính đến nữa! Anh không đề cập đến tự nhiên rất tốt, mặc dù trong lòng cô cảm thấy thiếu là không tốt, nhưng trước mắt cô còn không có năng lực? Nói ra, còn không bằng ép cô tới đường cùng!

"Tay." Lãnh Quý không nói nhảm với cô, trực tiếp làm việc.

Tuyết Thuần vội vàng vươn cổ tay ra cho anh bắt mạch. MD, không phải là đã khỏi sao, hai tháng này cách ba năm hôm tới bắt mạch, cô đều có chút hoài nghi anh có ý khác.

"Toàn bộ đều bình thường."

Tuyết Thuần không ngoài ý muốn gật đầu một cái, hai tháng này, anh ngày ngày đều nói câu này.

"Còn có một con đường tắt, lập tức có thể trả hết toàn bộ số tiền em thiếu. Em có muốn biết hay không?" Mặt Lãnh Quý thoáng hiện lên chút vui vẻ, là đạm mịch nghiêm túc lúc anh vui vẻ thể hiện ra, anh vừa nói, vừa chậm rãi tiến gần đến.

Tuyết Thuần ngửi được mùi nguy hiểm, không khỏi từng bước chặc lui.

"Gả cho anh, là có thể trả hết tất cả." Lãnh Quý ép cô đến không còn đường lui, hai tay anh chống lên bàn đọc sách, khóa cô trong phạm vi của anh, thêm một câu, "Để cho em dùng thoải mái."

Tuyết Thuần kinh ngạc môi đỏ khẽ nhếch, đôi mắt hốt hoảng nhìn một vòng, "Không thích hợp với trẻ con, không thích hợp với trẻ con, những lời này, lần sau hãy nói. Nếu không, trả trước anh một ngàn tệ?"

Khẩu khí của Lãnh Quý, khinh bỉ liếc nhìn cô một cái, "Một ngàn tệ trong một giờ." Đảo tư nhân của anh giá trị không hề rẻ, cho bên ngoài thuê, một ngày cũng phải mấy vạn tệ, cô nói xong thật thua lỗ.

"Cái đó... Tạm thời em không có tiền trả lại anh." Tuyết Thuần nuốt nước bọt, đó là giá trên trời nha! Đợi hôm nào cô cùng đường hết sức, nhất định phải tìm Lại Tư đòi phí nuôi dưỡng!

"Hơn nữa, không thích hợp với trẻ con như vậy." Lãnh Quý cúi người, hôn một cái xuống đôi môi đỏ mọng của cô, "Ít nhất phải như vậy."

Tuyết Thuần đỏ mặt, đẩy anh ra, "Anh đừng được voi đòi tiên." Thừa cơ chạy ra, "Đến đây, mấy đứa, mẹ nấu bữa sáng cho các con."

"Bọn con ăn rồi." Trích Trích thân là anh trai khinh bỉ nhìn mẹ của bé, cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, "Chờ mẹ nấu được bữa sáng, con với em gái đã sớm chết đói."

Tuyết Thuần ngượng ngùng liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giờ chỉ đúng hướng 12 giờ, leng keng đinh đinh kêu giòn vang 12 tiếng.

"Mẹ đi làm cơm trưa." Tuyết Thuần vọt chân vào phòng bếp.

Lãnh Quý nói lớn, "Cho anh một phần."

Tuyết Thuần nào có quyền cự tuyệt, người ta là chủ nợ, cô mặc cho người xâm lược.

"Địch nhân" nhìn chằm chằm mẹ chạy trốn vất vả, cơm chiều, đôi mắt Trích bảo bảo đảo một vòng, "Mẹ, tại sao con và Đô Đô không có cha?"

Trong lòng Tuyết Thuần chấn động, ánh mắt phức tạp nhìn về phía đứa con trưởng thành sớm của cô. Cô biết vấn đề này sớm muộn cũng phải cho bọn chúng một đáp án, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ phải nhanh đến như vậy. Cô cũng không muốn qua loa với chúng, cũng không muốn lừa gạt chúng không có cha.

"Tại sao Trích Trích muốn cha?"

"Con xem chương trình y học trên ti vi có nói, phải có t*ng trùng của cha và trứng của mẹ kết hợp mới có thể sinh ra đứa bé. Con liền suy nghĩ, t*ng trùng của cha con ở nơi nào?"

Đô Đô mở to mắt, anh trai Trích Trích ra đời sớm hơn bé ba giây, đôi mắt khóa sâu mẹ bé, bé chu cái miệng nhỏ nhắn, "Con thích chú Lãnh."

"Chú cái rắm!" Trích Trích trừng mắt, "Ngày ngày đều chú Lãnh, im miệng cho anh." Bé nhìn heo ngốc Đô Đô, ngốc ngấc muốn chết, ngày ngày không khai thông nổi.

Tuyết Thuần nhíu mày một cái, "Làm anh trai phải yêu thương em gái, không thể dùng thái độ ác liệt vậy đối với em gái."

"Cha ở nơi nào?" Trích Trích bám riết không tha hỏi tới, trí óc của đứa trẻ thiên tài đang cố gắng truy hỏi kỹ càng sự việc phát triển.

"Nếu như con muốn gặp, " Mi gian Tuyết Thuần thoáng hiện lên vẻ thống khổ, "Mẹ có thể để hai người tìm hiểu nhau." Đối với cô con trai mới là trời, cô luôn luôn chỉ có bị đánh phân nhi, bé so với những đứa trẻ đồng trang lứa có chủ trương của mình.

"Mẹ chỉ sợ, nếu là anh ấy, anh ấy sẽ đem con ném đến chỗ đó thì làm sao bây giờ? Mẹ chỉ muốn hai đứa con của mình có cuộc sống vui vẻ." Lại gia là nhà kiểu thừa kế, nhà Lại gia bồi dưỡng từ nhỏ, trừ đảo Luyện Ngục, còn có thủ đoạn không đếm hết được.

Còn có điều cô sợ hãi nhất, có là có vạn nhất, vạn nhất Lại Tư biết bọn họ có con, đoạt đi quyền nuôi dưỡng thì làm sao bây giờ? Con cái là tính mạng của cô, cốt nhục của cô, cô không thể không có bọn chúng!

Trích Trích thâm trầm nhìn mẹ, mỗi lần hỏi về cha, mẹ luôn rất khó khăn. Trong lòng, bé có chút hận người cha này.

Đô Đô cắn đũa, quyết định không nghĩ tới những vấn đề hao tâm tổn trí này, ăn cơm lớn hơn, bọn họ không ăn, thì vào trong bụng của bé đi. Đến đây đi, đến đây đi, ăn nhiều nhiều, mau cao lớn lên, gả cho chú Lãnh.

"A, không thấy thì không thấy, dù sao có một mình mẹ đã rất khó chiếu cố rồi." Đứa trẻ xấu xa nói, sau này cũng không nói, đang cầm một cọng rau lại muốn há mồm, mặt bé chợt tối sầm, "Mẹ, mắt lại cận nặng thêm rồi, trong rau có sâu!"

"A! Mẹ hư!" Đô Đô vểnh môi, nhổ ra ngượng ngùng chạy đi, "Con không muốn ăn cơm." Bé gái sợ nhất là sâu. Nghe nói, do lúc hai tuổi bị anh trai cầm sâu đến dọa.

Mắt Trích Trích lộ vẻ đắc ý, để cho em ăn, để cho em ăn cho đủ! Mập chết em! Thức ăn này là của bé!

Tuyết Thuần híp mắt, "Không thể nào, rõ ràng mẹ đã rửa ba lần, còn ngâm nửa tiếng, đem lại đây mẹ xem một chút."

Lời nói chưa dứt, Trích Trích chu cái miệng nhỏ, đưa lại cho, "Tin tức mới nói, trong rau có sâu chứng minh là rau sạch, con thích ăn sâu."

Tuổi còn nhỏ chỉ biết phá hoại. Tuyết Thuần híp mắt nguy hiểm, "Gạt người là con chó." Trích Trích mất tự nhiên chính là thế, cũng là lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết.

"Đô Đô lại đây, anh trai lừa con đấy. Phạt anh trai học ba trăm bài thơ Đường." Tuyết Thuần nghiêm túc nhìn chằm chằm con trai, có chút hơi thông minh thì phải cứng rắn, xem mẹ chỉnh con như thế nào.

"Người xấu! Chỉ có chú Lãnh là tốt nhất! Mẹ, để cho chú Lãnh làm cha đi." Đô Đô lẩm bẩm la hét.

Tuyết Thuần âm thầm thở dài một cái, Lãnh Quý rất là tốt, những năm này chiếu cố bọn họ rất nhiều. Có lẽ, cô cũng cho anh một cơ hội. Dù sao, một người mang theo con nhỏ cả đời, cũng không tính đến chuyện này. Nhưng trước đó, có một số việc, cô nhất định phải trở về để chấm dứt. Bất kể kết quả thế nào, cũng không thể kéo dài.

"Em nghĩ kỹ rồi?" Lãnh Quý mắt lạnh nhìn cô dọn dẹp hành lý.

"Ừ, từ sau khi mẹ nuôi qua đời, em cũng không trở về. Em đã trốn tránh bốn năm, cũng là thời điểm trở về đối mặt với thực tế rồi." Tuyết Thuần khẽ mỉm cười, trong mấy năm nay, có cái gì ở đáy lòng từ từ thoải mái, sau đó chân chính hiểu ra kiên cường vì điều gì, chân chính đối tốt với một người, không chỉ là thật lòng.

Còn phải là hành động.

Động tác của cô không dừng lại, tiếp tục thu xếp hành lý.

Chỉ là sắc mặt cô có chút mơ hồ, trong chốc lát trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh người đàn ông tôn quý ưu nhã nhất thiên hạ.

Chỉ là, cũng chỉ là nhớ lại trong phút chốc, cô thở dài một cái, "Em cũng không thể ở đây ăn chùa anh cả đời được. Trở về, làm một người bình thường nhất, ngày ngày đi làm, đưa con đi học, nhìn chúng lớn lên, là thỏa mãn lớn nhất của tôi."

"Tại sao không chịu gả cho anh? Anh chưa đủ tốt?" Lãnh Quý vẫn muốn hỏi, ánh mắt chuyên chú như lúc anh nghiên cứu vấn đề khó khăn trong y học, trái ngược lại là, ánh mắt nhàn nhạt có chút tình cảm.

Tuyết Thuần thả tay xuống, quay người lại, nghiêm túc đối diện với anh hỏi, "Không phải là anh chưa đủ tốt, là em chưa đủ tốt. Em đã là mẹ của hai đứa con, trong tim... Cũng thiếu một góc, không thể trao cho anh toàn bộ. Quan trọng nhất là, em vẫn không thể quên được... Cha của chúng. Em cứ sống như vậy, bình bình đạm đạm, vậy là đủ rồi."

"Lại Tư, cả trăm năm Lại gia mới ra được một vị đương gia thiên tài như vậy." Lãnh Quý yên lặng mà bình tĩnh nói ra vết sẹo nhiều năm Tuyết Thuần chưa từng nói ra, "Anh ta là cha của Trích Trích và Đô Đô."

Trong lòng ầm ầm một tiếng, Tuyết Thuần cắn cắn hàm răng, đôi mắt nhắm chặt, ngay sau đó lại từ từ mở ra, "Đã không còn quan trọng."

Lãnh Quý nhìn sâu vào đôi mắt cô, sau đó nhìn về phía cửa, giống như không hề để tâm, "Anh ta có đi tìm em."

"Cái gì?" Trong lòng giật mình, Tuyết Thuần nhìn về phía anh.

Gò má của anh hoàn mỹ đến mê người, chỉ là vô cùng cô đơn, tính tình buồn tẻ, cách người khác ngàn dặm, lại cứu cô một nhà ba người.

"Lại đương gia phái người đi tìm em, chỉ là đảo này của anh là nơi bí mật, anh ta đương nhiên không tìm tới nơi này." Lãnh Quý ngược lại rất bình tĩnh nhìn cô, "Một khi em rời khỏi đây, tin tưởng anh ta sẽ tìm tới cửa rất nhanh. Này, cũng không quan trọng sao?"

Tuyết Thuần cười có chút bất đắc dĩ, "Nên tới sẽ tới."

"Đoạt con của em đi cũng không sao?" Lãnh Quý thâm trầm hỏi một câu.

Trong lòng Tuyết Thuần lộp bộp một tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt, "Không, sẽ không."

"Theo như anh biết được, anh tìm em, là vì muốn ly hôn với em." Lãnh Quý thản nhiên nói ra sự thật, một câu nói này, lại đem tâm sự Tuyết Thuần giấu kín nhiều năm, rạch ra một vết dao.

Nhịp tim Tuyết Thuần không ngừng đập mạnh, hồi lâu cũng không có cảm giác đau đớn đột nhiên trở nên tan vỡ.

"Em làm sao rồi?" Lãnh Quý vẫn chú ý cô, thấy hai vai cô kích thích, thở dốc rất sâu, không khỏi tiến lên kiểm tra cô kỹ càng, "Có phải là bệnh tim lại tái phát?"

Trên mặt Tuyết Thuần mất tự nhiên cứng đờ, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười, còn không quên hào phóng nói, "Không sao, chẳng lẽ quỷ y cũng không tin tưởng y thuật của mình?"

Lãnh Quý nhẹ xùy một tiếng, "Nói thật, liên quan đến quyền nuôi dưỡng con, cũng không để ý?"

Mặt Tuyết Thuần hơi trắng bệch, cô hồi phục suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cười nhẹ, "Cho dù là như vậy, lại có quan hệ gì đây? Đây là em thiếu anh ấy. Anh ấy luôn không tệ, dù là lấy được quyền nuôi dưỡng Trích Trích và Đô Đô, em sẽ có quyền đến thăm." Cô đã quên, anh không tệ, chỉ đối với một người là cô, mà đó là đã từng.

"Người kia nổi danh là lòng dạ độc ác, tin đồn đối với phụ nữ rất ưa sạch, phàm là phụ nữ câu câu đáp đáp với người đàn ông khác đều không ưa, thiếu nữ lớn lên thuần tình nhìn cũng không thuận mắt, là một người tốt khó cầu."

Tuyết Thuần im lặng, Lãnh Quý không nói thêm lời nào, "Tính ra, em có gì cần đến chỗ của anh, đến lúc đó liền nói một tiếng. Dù sao, anh cũng tính là cha của Trích Trích và Đô Đô."

"Cảm ơn anh." Tuyết Thuần chân thành cười. Người đàn ông này mặc dù nói rất ngắn gọn, nhưng là thật lòng giúp cô, ban đầu nếu không phải là anh, cô thiếu chút nữa không gánh nổi hai đứa nhỏ, hơn nữa còn chưa tính đến mấy năm nay anh đều chiếu cố cô.

"Đừng nói chuyện như vậy, vẫn muốn." Lãnh Quý tiến lên trộm hương trên mặt cô, "Anh muốn, anh sẽ đợi đến ngày em yêu anh. Lần này em trở về, liền chấm dứt đi, anh chờ."

Trong phút chốc Tuyết Thuần liền mê mang, nụ hôn của anh, cô không hề ngượng ngùng, chưa hề động tâm. Cô chỉ âm thầm cười mang kéo khoảng cách, "Cho dù chờ đến ngày đó, có thể em cũng chỉ chịu làm chuột bạch nhỏ của anh."

"Tại sao?" Lãnh Quý lạnh mặt.

"Bởi vì có như vậy mới có thể trả sạch số tiền đã nợ anh."

Mặt Lãnh Quý giật giật.

"Mẹ!" Trích Trích kéo ống quần của Tuyết Thuần, "Cha t*ng trùng sẽ tách chúng ta ra sao?"

Khóe mắt Tuyết Thuần quất thẳng tới, "Cha là cha, không thể nói t*ng trùng." t*ng trùng, t*ng trùng, để gọi sao!

"Con không muốn rời chú Lãnh." Đô Đô kéo ống quần Lãnh Quý một đoạn dài, "Con muốn gả cho chú Lãnh."

Tuyết Thuần tối mặt, có lẽ nơi này không có nhà trẻ, không có đứa trẻ cùng lứa, cô nuôi hai đứa thành hai đứa trẻ không bình thường. Cô hướng Lãnh Quý nói xin lỗi, "Mấy năm nay, bọn chúng cũng coi anh là cha rồi."

"Anh nguyện ý." Tính tình Lãnh Quý như khúc gỗ đột nhiên sảng khoái đáp lại.

A! Tuyết Thuần vỗ trán. Cũng không nhìn bọn họ, kéo rương hành lý đi ra bên ngoài.

Ánh sáng trong trẻo lạnh lùng bên ngoài, chiếu lên trên người, nhiệt độ ấm áp rất thích hợp. Xa xa phía chân trời có núi lớn iên miên, lướt qua núi lớn, là có thể gặp anh một lần nữa rồi.

Lại Tư, mấy năm nay, anh có khỏe không?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)