Người hầu
← Ch.098 | Ch.100 → |
Để lại Thu Huyền trong phòng. Ả ta hiểu câu nói ẩn ý đó của Cảnh Tuấn lại càng thêm tức giận. Được lắm. Ngọc à, hôm nay là mày còn gặp may đấy, đợi đó tao sẽ hành xác mày dài dài. Và Hắc Vỹ sẽ yêu tao cả về thể xác lẫn tâm hồn, tao tin anh ấy sẽ không như hôm nay.
***~~
Nửa tiếng trước.
Sau khi Ngọc được Cảnh Tuấn bế lên phòng. Ngài vẫn trân trân nhìn về cánh cửa đã đóng. Trong lòng chứa một nỗi phẫn nộ cùng tức giận khó có thể dập tắt, nhưng cũng có một chút thương xót khi thấy cô như vậy. Có phải ngài đã rất quá đáng hay không?
Nhưng nói cho cùng cô rất ghét ngài rồi, ghét một chút thì cũng vậy thôi, ngài không bao giờ buông tha cho cô. Cô là của ngài.
"Vỹ ca ca! Ngài làm em đau" Thu Huyền nõng nịu lên tiếng, nước mắt lưng tròng. Ngài chuyển ánh nhìn, tay lau đi vài giọt nước đọng nơi khóe mắt. Ả thấy Ngài dịu dàng đến lạ, lấn lướt khuôn mặt lại gần có ý muốn hôn, đôi tay thon dài mò vào mò vào lớp áo, mân mê từng tất thịt rắn chắc trên người ngài.
Hắc Vỹ cau mày, Cảm giác thật chán ghét. Không chút thương tiếc ngài đẩy Thu Huyền từ trên người mình xuống, sau đó phủi phủi lại quần áo.
Thu Huyền cắn bờ môi điên tiếc hỏi."Sao ngài có thể đối xử với em như vậy?" Đôi tay nắm chặt váy áo mỏng manh vì một chút xô xát nhẹ mà bị rách đi.
"Cô đang đòi hỏi đặc quyền?!" Ngài nhếch mép, cúi người về phía Thu Huyền, bàn tay thon dài lạnh giá chạm vào da thịt khiến ả run người. Run ở đây không phải vì nhiệt độ cơ thể mà do ả đang sợ, sợ mình lỡ lời sẽ chọc tức ngài.
"Từ khi nào mà cô đề cao mình vậy?"
Ả im lặng, không dám nói gì.
Ngài cười, nét mặt không chuyển hóa bao nhiêu, tay vỗ vỗ má Thu Huyền:"Em có thể về phòng". Nói xong ngài đứng dậy và biến mất.
Thật đáng sợ! Một vị thần mà ả khó có thể đoán được suy nghĩ và hành động của vị này.
***/***
Cảnh Tuấn đưa cô đến căn phòng khá gần phòng của Hắc Vỹ. Và cô nhận thấy căn phòng này là phòng trước đó mà Thu Huyền ở. Cô khẽ cười thật hài hước. Có ai có thể tưởng tượng rằng cô và Thu Huyền lại đổi vị trí cho nhau.
Ngọc đi vào trong nhìn sơ lược thấy cũng rất ổn. Cách bài trí trang nhãn rất hợp với tính cách cô. Cảnh Tuấn giúp cô bỏ đồ vào trong tủ, trải ra giường, ... khiến cô cảm thấy rất ngại và biết ơn."Cảm ơn anh" cô cười.
Nhưng đó là nụ cười với ánh mắt buồn bã, nó lại khiến anh đau, lại khiến anh muốn che chở, bảo vệ. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên không trung định gạt đi phần tóc quậy phá trên gương mặt cô.
"Cảnh Tuấn" giọng nói lạnh lùng vang lên mang từ tính rất mạnh. Ngài khi nào đã đứng ở cửa nhìn thấy tất cả mọi hành động của hai người."Đi làm việc của ngươi đi"
Cảnh Tuấn đưa ánh mắt lo lắng nhìn cô rồi nhấc chân bước ra khỏi phòng. Để trong phòng còn cô và ngài. Sự lạnh lẽo bao trùm khắp nơi. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, đối diện với ngài bây giờ cô hoàn toàn muốn né tránh.
Ngài đi tới bên cạnh nhìn cô:"Em không có gì muốn nói với tôi à? Không muốn biết vì sao tôi làm như vậy sao".
Cô quay đi, đưa lưng về phía ngài "Không!"
"Được, bắt đầu làm việc".
Nghe thấy tiếng bước chân đã vọng xa, cô cũng bất ngờ nhận ra được mình đang khóc. Nước mắt lăn dài trên gò má, mắt cũng đã có dấu hiệu sưng. Cô đang thầm mong điều gì? Thầm mong ngài có thể giải thích chuyện của hai người. Thầm mong ngài sẽ không lạnh lùng với cô. Lòng thì muốn nghe câu giải thích nhưng vẻ bề ngoài vì cái tôi mà giả vờ. Cô bị sao vậy.
Mặc trang phục đầm đen trắng của người hầu lên người. Cô đi xuống nơi làm việc và được giao cho khá nhiều việc nặng nhẹ các loại. Đầu tiên cô phải học hết tên các loại rượu, tên nào cũng dài và khó nhớ, sau đó lau dọn các phòng, ... cô làm việc quần quật không nghỉ ngơi. Mọi người đều thương cảm cho hoàn cảnh của cô nên cũng có người đến giúp cô. Dù gì cô cũng là phụ nữ duy nhất, à không thứ hai trong căn nhà này.
Có lẽ có việc làm nên thấy thời gian trôi qua nhanh xoay qua xoay lại đã đến giờ ăn tối. Cô lại phải đối diện với ngài nữa rồi. Cô thở dài, đến bếp mang bộ dụng cụ xếp trên bàn.
Vừa tới cửa, đã thấy Hắc Vỹ ngồi đó uống rượu từ khi nào. Hắn lúc nào cũng vậy, xuất hiên với chiếc ly rượu đỏ và hình dáng ma mị cuốn hút, tóc mái được hắn tự nhiên vung tay vuốt lên lộ ra vầng trán cao, cặp mày hơi nhíu nhíu, ánh mắt đỏ kia thường vô cùng đáng sợ nay thoáng chút dịu dàng nhưng kiểu buồn bã bất lực.
Có phải vì Thu Huyền đã làm hắn dịu dàng đi không? Tim cô lại nhói nữa rồi.
"Cạch" đặt từng bộ dụng xuống phía đối diện, bộ này là dành cho Thu huyền - Phu nhân. Cô lén nhìn bước về phía Hắc Vỹ, cẩn thận quan sát không cho phép mình bỏ sai cái gì, và cô cẩn thận đặt xuống trước mặt Ngài. Vừa lúc ngài lên tiếng:"Này" cô giật mình lỡ tay thúc vào chiếc ly bên cạnh và chiếc ly rơi xuống kêu lên tiếng chói tai.
Lần này, ngài định làm gì cô đây?
← Ch. 098 | Ch. 100 → |