Vay nóng Tima

Truyện:Lửa Lòng Nam Nữ - Chương 51

Lửa Lòng Nam Nữ
Trọn bộ 57 chương
Chương 51
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Lazada


"Hi, bà xã, chúng ta kết hôn đi, ha ha."

Âm thanh Quách Bách Vĩ phảng phất giống như là từ ngoài không gian truyền tới, chợt xa chợt gần nhẹ nhàng mù mịt, Mễ Tiệp cố gắng muốn thấy rõ ràng khuôn mặt tươi cười anh tuấn của Quách Bách Vĩ, cảnh tượng lại đột nhiên thay đổi, trong sương mù trắng xóa trên xe jeep lộ ra một gương mặt không có biểu tình, Mễ Tiệp có thể thấy rõ ràng giữa ngón tay trắng bệch của đối phương nắm một vật thể màu đen tuong tự súng lục đang chậm rì rì giơ lên, động tác của đối phương giống như pha quay chậm trong phim ảnh, lại hết sức hành hạ trái tim yếu ớt của Mễ Tiệp, cô nghĩ cô có thể hiểu ý đồ của đối phương, sợ hãi thật lớn làm cô muốn gọi điện thoại cho Quách Bách Vĩ, cô tuyệt vọng nghiêng đầu nhìn tay cầm huyền thiết đen nhánh, ngón tay trắng bệch từ từ đè xuống móc cài, "Bùm" một tiếng, tiếng vang đáng sợ giống như tới từ địa ngục này nổ tung bên tai......

Mễ Tiệp giật mình lập tức mở mắt, trái tim khổ sở trong lồng ngực kia như đánh trống "Thùng thùng" một tiếng đánh vào bộ ngực của cô, mang đến thống khổ, tiếng hít thở nặng nề tràn đầy lỗ tai của cô, ánh mắt của cô không nhìn thấy cái gì, đầu đau muốn chết, hai cánh tay càng đau hơn, cô nhanh chóng biết mình đang nằm ngửa, thì ra là cánh tay của cô bị chính mình đè ở dưới người, cô muốn di động thân thể một cái, lại phát hiện hoàn toàn không làm được, cô cố hết sức muốn rút cánh tay ra, bởi vì hai cánh tay đau đến muốn gãy, tri giác từ từ rõ ràng, lại phát hiện, cô vẫn là không làm được, trên cổ tay cô bị thứ gì đó cuốn lấy thật chặt, cơ bản là khó có thể di động được.

Mễ Tiệp thống khổ rên rỉ một tiếng, từ từ quay đầu, lập tức mặt của cô tựa vào nền xi măng ẩm ướt, lạnh như băng, mang theo mùi vị mốc meo nói không ra làm người ta chán ghét, Mễ Tiệp tận lực để cho cả người mình lật úp xuống mặt đất, như vậy có thể sẽ từ từ giảm bớt khổ sở cho cánh tay, nhưng rất nhanh cô liền hối hận, bởi vì ngực bị đè ở phía dưới nền xi măng càng đau hơn, Mễ Tiệp bắt đầu vừa rên rỉ vừa điều chỉnh thân thể của mình, hi vọng mình không còn khó chịu như vậy nữa, nhưng mỗi lần đổi một loại tư thế lại là một lần càng đau nhức hơn, cô như trùng tử một dạng nhích tới nhích lui, cho đến khi cong hai chân cứng đờ chống đỡ lên mặt đất mới để cho cô dễ chịu một chút xíu, cho dù không nhìn thấy nhưng cũng không có người phía trước ngăn cản động tác của cô, có lẽ nơi này chỉ có một mình cô? Cô lẳng lặng nằm trên mặt đất, cẩn thận nghe, ngoại trừ hô hấp nặng nề của chính cô ra thì trong không gian vô cùng yên tĩnh, một chút xíu trí nhớ trong đầu bị thần kinh nặn ra, tư tưởng trống không từ từ không hề trống rỗng nữa, cô rốt cuộc bắt đầu nhớ đến Quách Bách Vĩ.

Quách Bách Vĩ ở cục dân chính chờ cô kết hôn, cô rất hưng phấn, rất chờ mong, trong lúc cô đi từ chi nhánh ra, hi vọng mình có thể sớm một chút nhìn thấy Quách Bách Vĩ ở trong cục dân chính chờ mình, bọn họ sẽ cùng nhau trải qua, cô sẽ bỏ bàn tay bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy của mình vào trong bàn tay vừa khô ráo lại ổn định của Quách Bách Vĩ, cô thậm chí muốn đợi đến sau khi giấy hôn thú tới tay sẽ nhào vào trong ngực Quách Bách Vĩ, đi, lớn tiếng gọi "ông xã", muốn Quách Bách Vĩ vui mừng, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc muốn chết...... Nhưng sao bây giờ cô lại đi tới nơi này? Xảy ra tình huống gì?

Cô nhớ vì muốn có thể sớm đi đến cục dân chính, cô đã tự mình dò đường, cô biết giao lộ phía Tây đang xây dựng một cái cầu cao, sắp làm xong, nơi nơi đều là bùn đất xi măng, nhưng không sao, xe của cô nhỏ muốn vòng qua chướng ngại như vậy không phải việc khó, hiện tại tâm tình của cô có thể dùng vội vàng để hình dung, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của Quách Bách Vĩ cô chầm chậm nâng lên khóe môi không tiếng động cười lên, cô yêu sâu đậm người đàn ông muốn cùng cô kết hôn này, cô cuối cùng cũng phải làm bà xã của Quách Bách Vĩ.

Đang lúc cô vui thích nhớ tới Quách Bách Vĩ, cô nghe được bên trái truyền đến tiếng rít chói tai của bánh xe, theo bản năng cô nghiêng đầu tìm kiếm nguồn âm thanh, lại nhìn thấy một chiếc xe jeep mui trần đang xông đến từ bên trái đường, phía trước đầu xe là thanh bảo hiểm thô to, cô trơ mắt nhìn xe jeep tựa như lũ lụt thú dữ hung mãnh tăng nhanh sức lực xông mạnh băng qua đường, sau đó hung hăng đụng vào thân xe chạy chậm của mình.

Mễ Tiệp theo bản năng muốn tăng tốc, để tránh xe jeep giống như là đã mất khống chế, nhưng là đã không kịp, sau một tiếng vang đinh tai nhức óc là một loại chấn động trời long đất lở, dường như muốn làm vỡ nát lục phủ ngũ tạng của cô, cả sườn xe bị lực mạnh húc về phía phía vành đai phòng hộ bên phải, chân của cô vẫn đang nhấn ga, nhưng xe giống như là bị con voi dẫm đuôi con chuột nhỏ chỉ có thể trượt tại chỗ.

Đột nhiên một vật thể tựa như khí cầu bật ra đánh vào tay lái, lập tức đập vào trên ngực cô, mang theo sương mù bụi sặc. Khi cô từ từ lấy lại ý thức, mới biết được vật thể đó chính là túi khí an toàn, ngực của cô đau đến muốn vỡ ra, ầm ầm vang dội, trong miệng đã có vị máu tanh, mà cô chỉ có thể khổ sở kẹp ở trong ghế, cặp chân không có cảm giác tựa như không phải chân bình thường của cô.

Mễ Tiệp bắt đầu há to miệng thở dốc, vô lực tựa vào trên chỗ tựa lưng của ghế ngồi, trừng mắt nhìn kính chiếu hậu, cô nhìn thấy chiếc kia xe jeep bắt đầu chậm lùi ra khỏi xe của cô, cô chuyển động con ngươi thấy được điện thoại ở trong ghế nằm, cô cố gắng giơ tay muốn cầm điện thoại lên, nhưng là chiếc kia xe jeep lại bắt đầu gầm thét xông lại, một lần nữa đụng mạnh vào thân xe đã biến dạng, va chạm lần này khiến Mễ Tiệp cảm giác mình giống như là bị người khác giơ lên cao sau đó hung hăng ném mạnh xuống đất, cả người đều đụng đến bị thương nặng, trong lỗ tai vang lên tiếng nổ chói tai, trong óc vang ong ong giống như có ngàn vạn con ong mật cùng nhau vỗ cánh, lần thứ hai đụng làm cho thủy tinh cả sườn xe toàn bộ bể nát, âm thanh "hoa lạp" đi qua, Mễ Tiệp đã ngồi phịch ở trong ghế không thể nhúc nhích, coi như cô ngu ngốc đi nữa, cũng bắt đầu hiểu đây không phải là một vụ tai nạn xe cộ đơn giản, "...... Cứu mạng a." Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi muốn lên tiếng hô to, nhưng âm thanh kia nghe tuyệt không giống như là cô, khàn khàn giống như là đĩa nhạc cổ xưa đột nhiên phát ra, đồng thời lúc cô há miệng gọi, càng nhiều bọt máu hơn từ trong miệng tràn ra, theo khóe miệng từ từ chảy xuống, đột nhiên cô cảm giác rất nóng, có hơi nước lẫn với một mùi vị hôi nóng bốc ra từ cửa sổ đã bể tan tành.

Xe Mễ Tiệp bị kẹp ở giữa vành đai phòng hộ và xe jeep, hơi nước là máy tản nhiệt của xe jeep tỏa ra, thanh bảo hiểm thô to đè Mễ Tiệp ở trong sườn xe, dấu hiệu CC bên trái phía sau đã bị đụng đến quá xấu không còn hình dáng, Mễ Tiệp giùng giằng hô hấp ở bóng tối trước khi mất đi ý thức, cô cật lực muốn tỉnh táo, nhưng khi trước kính chắn gió của xe jeep đột nhiên nhô lên một gương mặt trắng bệch lạnh lẽo y như người chết, hắn đang dùng cặp mắt cá chết kia chăm chú nhìn Mễ Tiệp, hai tay của hắn từ từ nâng cao, Mễ Tiệp thấy giữa ngón tay trắng bệch của hắn nắm vật kia, tâm đã chìm vào đáy cốc......

Trong nháy mắt, Mễ Tiệp cảm nhận được sợ hãi tử vong, cô trợn to cặp mắt nhìn ngón tay trắng bệch chậm rì rì chạm vào phần linh kiện, tuy chỉ là vài giây ngắn ngủi cô lại cảm giác giống như là vĩnh hằng, cô biết cái đó đã từng xảy ra, chính là kinh nghiệm tử vong của cô, đây vốn chính là tất cả trong sự sợ hãi cơ bản nhất, cũng là kinh khủng nhất, tử vong là một chuyện rất kỳ quái, nó tuyệt sẽ không bởi vì ngươi sợ mà đến chậm một chút, cho nên thời điểm đối mặt với tử vong mọi người luôn là không có khổ sở gì, nghe nói người sắp tử vong sẽ nhớ tới rất nhiều chuyện mà bình thường không nghĩ tới, hiện tại Mễ Tiệp đang liều mạng nhớ, nhớ gương mặt của Quách Bách Vĩ, ngạo mạn, tự đại, du côn, hư hỏng, nghiêm túc, thâm tình, cô còn đang suy nghĩ, thật tốt, trước khi chết đã gặp được Quách Bách Vĩ, đời này không uổng phí tới đây một lần, Mễ Tiệp lại nghĩ tới Quách Bách Vĩ từng nói qua dự định đời sau của anh với cô, cô nâng lên khóe môi cười cười, lại có nước mắt cùng nhau chảy xuống.

Mễ Tiệp nhìn chằm chằm cái tay trắng bệch kia nâng lên họng súng đen ngòm nhắm vào cô, cô ở trong lòng lẩm nhẩm một tiếng: "Quách Bách Vĩ, em yêu anh."

Mễ Tiệp chỉ nghe "pằng" một tiếng nhẹ nhàng, trên cổ đột nhiên đau nhói, có thể là năm giây, cô chỉ kịp lưu luyến liếc mắt nhìn bầu trời mà cô không thể thấy nữa, sau đó lập tức chìm vào trong bóng tối......

Nhưng cô vẫn chưa chết, đây là chuyện gì xảy ra? Cô rõ ràng thấy cũng nghe được người kia nổ súng, còn nữa, rốt cuộc là ai cư xử với mình như vậy? Anh Khoan? Vì trả thù? Trong óc của cô thoáng qua rất nhiều lý do, nhưng khả năng cao nhất thuộc về anh Khoan, trong lòng Mễ Tiệp hoang mang không biết anh Khoan sẽ đối phó với mình như thế nào, nhưng cô biết cô không thể ngồi im chờ chết, tư vị chờ chết cô đã thử qua, cô không bao giờ muốn lại trải qua một lần nữa.

Mễ Tiệp lẳng lặng nằm trên mặt đất một tư thế quá lâu nên đầu gối bắt đầu đau đớn, cô lại thử di động hai chân, cũng may, đã không phải là đau đớn cứng ngắc như vậy, cô từ từ ngồi thẳng dậy, cổ tay bị siết quá chặt làm cho máu không thể lưu thông, ngón tay lạnh lẽo hơn nữa bắt đầu chết lặng không có cảm giác, nhưng cô tận lực duỗi cánh tay mình, khiến đôi tay bị trói từ sau lưng tuột xuống mông, sau đó lại từ mông tuột xuống bắp đùi, giống như rắn lột da một dạng gỡ bỏ dây từ cánh tay bị trói ở sau lưng mình từng chút một tới hết người, mặc dù quá trình rất vất vả, nhưng cô vẫn làm, cuối cùng cũng không có uổng phí công sức luyện tập yoga mấy năm.

Chờ đôi tay cởi dây trói ở mắt cá chân ra, Mễ Tiệp nhanh chóng dùng ngón tay chạm tới vải trên mắt, một phen kéo xuống, sau đó giải quyết băng dán trên cổ tay, cô dùng răng từng chút từng chút gỡ băng dán làm cô đau đến không muốn sống, làm xong những thứ này Mễ Tiệp vẫn ngồi ở trên xi măng ẩm ướt như cũ, cô nín thở mà đợi để cho ánh mắt mình không nhìn chằm chằm vào bất kỳ điểm nào, cảm thấy xung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào.

Cô lập tức phát hiện đây là một căn phòng không rộng lắm, chỉ có một mặt tường, trên cùng có một cái cửa sổ đặc biệt nhỏ, mặt khác trên tường còn có một cánh cửa nhỏ, cô thử đứng lên, nhưng là đôi chân giống như bị tháo hết xương cốt không có một chút hơi sức, cô chỉ có thể dựa vào trên đất từng chút một dời đến bên tường, cuối cùng vịn vách tường đứng lên, rồi lại không cách nào đi lại, bởi vì toàn thân cao thấp của cô cơ bản là không có nơi nào không đau, đặc biệt là bộ ngực, nơi mềm mại đó bị túi khí an toàn đánh trúng, cho đến bây giờ vẫn đau muốn chết, Mễ Tiệp dùng một đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc nơi nhô ra, lập tức đau đến hít một hơi khí lạnh.

Cửa nhỏ bên ngoài giống như truyền đến giọng nói, tóc gáy Mễ Tiệp đều dựng lên, cô nhanh chóng quan sát phòng nhỏ hy vọng có thể tìm được nơi có thể ẩn nấp, đáng tiếc gian phòng này trơ trọi giống như là đỉnh đầu người hói, đến cái lông chim cũng không có, Mễ Tiệp không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đứng, nghiêng tai lắng nghe.

Đột nhiên có ánh sáng từ khe hở của cửa nhỏ, cũng có âm thanh của một người đàn ông tuổi còn trẻ, hắn nói: "Đến đây, hôm nay có cơ hội tốt, tao cho chúng mày mặt mũi cùng chơi với tao, nói hay lắm a, ai cũng không cho ăn vạ, ăn vạ là chó nhỏ, phải học chó sủa."

Một cái âm thanh Giáp nhỏ giọng lầu bầu: "Dựa vào, chỉ cần anh không ăn vạ là được."

Người đàn ông trẻ tuổi hỏi: "Mày nói cái gì? Lớn tiếng, oing đây không nghe được."

Âm thanh Giáp: "Ha ha ha, chúng tôi không dám chơi mạt chược lúc này a. Nếu như bị bắt nhất định phải chết."

Người đàn ông trẻ tuổi còn nói: "Có tao ở đây ai dám bắt? Ai dám bắt?"

Âm thanh Ất: "Không, không phải ngài a, là chúng tôi a, chúng tôi sợ a."

Người đàn ông trẻ tuổi giống như vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm đi, nếu như thật sự bị bắt thì nói tao, nói tao ép buộc chúng mày, đến đây, ít nói nhảm đi, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, ông đây ngứa tay."

Âm thanh Giáp: "Vậy, vậy chúng ta đánh cuộc gì đây?"

Người đàn ông trẻ tuổi một lát sau mới nói, Mễ Tiệp đoán hắn có thể suy nghĩ một chút: "Đánh cuộc, bài bạc? Không kích thích...... Nếu không, tính mạng?"

Âm thanh Ất: "Không, không phải đâu, ngài đùa gì thế......"

Người đàn ông trẻ tuổi "cạc cạc" cười nói: "Được, không đùa nữa, nếu như mà tao thắng tao sẽ hỏi mấy vấn đề, có được hay không?"

Người đàn ông trẻ tuổi nói: "Đương nhiên rồi, tao có lừa gạt người khác bao giờ đâu."

Âm thanh Giáp nhỏ giọng: "Ngài lúc nào thì không gạt người a."

Người đàn ông trẻ tuổi hỏi: "Ông đây không có nghe rõ mày nói cái gì?"

Âm thanh Giáp vội vàng cười hắc hắc hỏi: "Chưa nói gì chưa nói gì?? Ai, chính là muốn biết, vậy nếu là ngài thua, thì thế nào?"

Người đàn ông trẻ tuổi nổi đóa, có thể là đánh âm thanh Giáp kia: "Phi phi phi, quạ đen, ông đây sẽ thua bởi mày?"

Âm thanh Giáp: "Ai yêu, ai yêu, ngài nhẹ một chút thôi."

Người đàn ông trẻ tuổi lại lộ vẻ tức giận nói: "Phi ~ ông đây là ngàn năm không thua, nếu thua thì đưa tiền cho mày có được không? Có được hay không?"

Âm thanh Ất: "Được được, rất được, mau chóng bắt đầu đi."

Mễ Tiệp gian nan dời đến cạnh cửa, di chuyển tới bên cạnh khe hở nhỏ nhìn ra ngoài, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy được, chỉ nghe bên ngoài hô to gọi nhỏ một trận "Tiểu Báo, Tiểu Báo", "Bốn năm sáu, bốn năm sáu", Mễ Tiệp biết bên ngoài đang chơi xúc xắc.

Chỉ nghe người đàn ông trẻ tuổi hả hê cười to, xem ra là thắng, âm thanh Ất sa sút tinh thần hỏi: "Nói đi, anh muốn hỏi gì?"

Mễ Tiệp nghe người đàn ông trẻ tuổi cười hì hì hỏi: "Được, tao hỏi á... , trong phòng nhỏ kia là người nào nha, thần bí như vậy?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-57)