Vay nóng Tima

Truyện:Lửa Lòng Nam Nữ - Chương 10

Lửa Lòng Nam Nữ
Trọn bộ 57 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Shopee


Ngày hôm sau lúc Quách Bách Vĩ đi ra cửa, nhìn thấy hàng xóm khập khễnh đang muốn lái xe vòng qua hàng rào, anh nhìn đồng hồ, thấy thời gian mình hẹn với Tiểu Vương còn dư hơn mười phút, thì lập tức đi tới bên cạnh xe của Mễ Tiệp, hỏi: "Không phải ngày hôm qua tôi đã ghi lại số điện thoại và nhờ bảo vệ đưa cho cô rồi sao? Đến bệnh viện chưa? Tình trạng vết thương thế nào? Bị thương ỡ chỗ nào vậy?"

Mễ Tiệp cũng không ngẩng đầu lên, mà nghiêng người ngồi trên ghế lái xe, trước tiên là di chuyển chân bị thương lên trên, sau đó đó là một chân khác, lúc định đóng cửa xe thì bị Quách Bách Vĩ ngăn lại, liếc nhìn anh một cái, có chút tức giận nhìn anh nói: "Tôi không chọc anh thì anh dậy không nổi hả?"

Quách Bách Vĩ nhìn thấy Mễ Tiệp giống như con gà chọi thì lập tức cười: "Vẫn còn tức giận à? Không phải tôi quan tâm cô đâu, nhưng mà hãy để tôi xem thử cô bị thương ở chỗ nào. Có nghiêm trọng không?"

Chuyện này, chuyện này có thể xem sao, mặt Mễ Tiệp đỏ lên chặn bàn tay đang duỗi ra của Quách Bách Vĩ lại, lên tiếng đuổi hắn như đuổi vịt nói: "Đi đi đi, hãy tới chỗ mát mẻ nào đo đi, đừng có chọc tôi."

Quách Bách Vĩ dứt khoát ngồi xổm người xuống dùng lưng chống đỡ cửa xe, vưa đưa tay kéo ống quần cô vừa nói: "Được rồi, đừng tức giận nữa, nếu nghiêm trọng thì chúng ta tới bệnh viện đi, trước tiên hãy cho tôi xem một chút, xem một chút đi."

Khoảng cách giữa cô và Quách Bách Vĩ thật sự quá gần, Mễ Tiệp chỉ ngửi được một chút hơi thở đặc biệt của đàn ông, xen lẫn với mùi tươi mát của nước cạo râu, còn có mùi xà phòng thơm mát thoang thoảng trên cổ áo của anh, cô chỉ cảm thấy chóng mặt, trong đầu lập tức nhớ lại tình cảnh mộng xuân trong đêm đó, trần trụi phái nam, mạnh mẽ va chạm, còn có tiếng khóc nức nở mà ngọt ngào khiến cho người ta không nhịn được. Lần này, đến lỗ tai cũng đỏ ửng.

Chỉ nghe Quách Bách Vĩ nói: "Này, sao cô lại bị chảy máu rồi? Chung quanh cũng đỏ lên, bây giờ đang ở giữa ngày hè nhưng mà cũng đừng để bị nhiễm trùng." Sau khi sửng sờ xong cô mới phát hiện Quách Bách Vĩ đã cuốn ống quần rộng rãi của cô lên, còn dùng đôi bàn tay hơi chai ngần kia vuốt ve đầu gối của mình, chân trắng noãn của cô tươi sáng hơn bàn tay đen thui của anh rất nhiều, xúc cảm nhẹ nhàng kia khiến Mễ Tiệp không khỏi run rẩy như bị điện giật, một cảm giác chua xót uất ức dâng lên trong lòng, oán hận, cắn môi dưới buộc mình bình tĩnh lại, gạt tay của anh ra, giọng run rẩy nói: "Cảm phiền anh cút ngay, tôi phải đi làm."

Quách Bách Vĩ giương mắt lên nhìn khuôn mặt xin đẹp của Mễ Tiệp, cảm thấy hơi kích động, nói: "Vậy thì đừng khóc nữa." Nói xong, lại có thể đưa tay ra dùng ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt bóng loáng của Mễ Tiệp, lau đi ước mắt mà ngay cả Mễ Tiệp cũng không biết mình đã rơi vào lúc nào.

"Không cần anh giả mù sa mưa giả bộ làm người tốt, anh cút ngay cho tôi, tôi hận anh đên chết đi được." Mễ Tiệp lấy mu bàn tay lau nước mắt, giơ tay lên dùng sức đánh vào trên vai của Quách Bách Vĩ. Quách Bách Vĩ cũng không ngại việc mình bị cô đẩy đến lảo đảo, lấy tay chống đỡ trên mặt đất để giữ chắc người, nhưng Mễ Tiệp lại thừa cơ hội đó mà đóng cửa xe lại, kích hoạt khởi động, "Hưu" chiếc xe bắt đầu di chuyển, trước khi cô nhấn nút khởi động, một loạn tóc màu đen chậm rãi trợt xuống, gió nhẹ vào sáng sớm thổi bay mái tóc của cô gái xinh đẹp. Lúc Mễ Tiệp đeo kính mát lên thì Quách Bách Vĩ cũng chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn nước mắt trên gương mặt của cô gái trẻ ở trong xe, thì nghe cô nói: "Nếu là tôi làm thì tôi sẽ thừa nhận, nhưng mà, không phải tôi làm thì dù là ai cũng không được đỗ oan cho tôi."

Dĩ nhiên Quách Bách Vĩ biết cô đang nói cái gì, không nói gì, nhìn theo chiếc xe của Mễ Tiệp đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt rồi, thì anh mới tản bộ đi tới cửa phòng của bảo vệ.

Phòng bảo vệ an ninh vừa nhìn thì Quách Bách Vĩ thì lập tức ra chào đón, nói: "Đội trưởng Quách, có phải anh muốn chúng tôi xem máy giám sát và điều khiển không, xe của anh là bị hai đứa bé song sinh bướng bỉnh của Tần ca ở số năm mươi bảy, dùng đinh đặt ở trên bánh xe nên mới bị bể bánh, chúng tôi đã báo cho người nhà của bọn họ rồi, đứa bé không hiểu chuyện, hơn nữa Tần ca cũng đã hứa là nhất định sẽ tới nhà để nhận lỗi với anh, và cũng sẽ bồi thường tổn thất cho anh."

Lần này thì đầu óc của Quách Bách Vĩ như muốn nổ tung ra, chẳng những là mình đỗ oan cho Mễ Tiệp, còn mở miệng đả thương người, cuối cùng còn hại cô gái kia bị thương nữa, nhớ lại lúc Mễ Tiệp chảy máu chân, còn có gương mặt hoa lê dẫm mưa* (Eto =. = chắc đại loại là khóc xối xả, mình cũng không rõ lắm) kia, thật sự hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng thúi đen, chuyện lần này lớn như vậy, làm sao để làm dịu lại tư thế giương cung bạc kiếm của người hàng xóm đây.

"Không phải ngày hôm qua tôi đã bảo các người đưa cô ấy tới bệnh viện rồi sao? Không có đi sao?"

"Chúng tôi đã tới tìm cô ấy, nhưng mà Mễ tiểu thư lại không chịu mở cửa, chúng tôi cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhét số điện thoại của anh qua khe cửa, cũng không biết cô ấy có gọi cho anh hay không?"

Cuối cùng Quách Bách Vĩ cũng đã hiểu rõ, nhưng mà cơn tức giận của Mễ Tiệp vẫn còn chưa tan hết, cũng vì, da mặt của các cô gái thường rất mỏng, chẳng những bị oan uổn, còn bị mình đả thương lòng tự trọng trước mặt nhiều hàng xóm như vậy, xem ra phải khẩn trương nghĩ ra biện pháp để đi xin lỗi, bằng không cứ cả ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu lại thấy (=. = thấy câu này nó kỳ kỳ), thì khi nào mới thành cái đầu chứ. (==")

Bên trong "Câu lạc bộ Nhiệt lực", Tiểu Hồng và Trịnh Lâm vừa nhìn thấy Mễ Tiệp đi cà nhắc bước vào phòng làm việc, lập tức biết không ổn, quả nhiên, Mễ Tiệp vừa người xuống thì lập tức đứng lên gào khóc, vì vết thương ở trên đầu gối của cái chân kia, nên không thể ngồi khom xuống được, đau đến nổi Mễ Tiệp muốn toát ra mồ hôi lạnh.

Tiểu Hồng hỏi: "Mễ tỷ, có phải bị anh ta phát hiện, rồi hạ sát hay không?"

Trịnh Lâm nhìn Mễ Tiệp kéo ống quần lên, một vết thương rất lớn, cả đầu gối đều đỏ đỏ đến đen sẫm, vẫn còn đang chảy ra máu đỏ như lòng trứng, thì không khỏi giận dữ, hai cánh tay nắm chặt thành nắm đấm, đứng dậy"Hừ" một tiếng, cắn răng nói: "Con bà nó, được nể mặt mà không muốn, tìm anh ta liều mạng đi."

Vừa rồi Mễ Tiệp vốn có chút uất ức, nhưng bây giờ đúng là đã nhìn thấy người thân đi Giải Phóng Quân rồi, nước mắt lập tức tuôn trào, nhưng lại khiến Tiểu Hông sợ hết hồn, kéo bả vai của Mễ Tiệp, luôn miệng nói: "Mễ tỷ Mễ tỷ, rốt cục là người nào đã gây ra vết thương kia, chị nói đi, nếu như tên khốn kia thật sự bắt nạt chị, toàn bộ bọn em sẽ bắt đầu lên đường đi chinh phạt (đánh dẹp) anh ta."

"Tiểu Hồng...." Hai mắt Mễ Tiệp nháy mặt đẫm lệ đến động lòng người, khóc không thành tiếng, làm sao mình chịu oan uổng, chịu uất ức, còn mất mặt hơn cả Ô long, đều nói ra hết, lúc này Tiểu Hồng và Trịnh Lâm cũng bắt đầu không không chịu nổi nữa, lập tức la hét muốn giết đến cục công an, kiện cái tên khốn kiếp bắt nạn người đó.

"Em biết ngay mà, tên khống kiếp đó không phải là người mà, Mễ tỷ, cho anh ta xuống âm phủ đi, cho biết sự lợi hại của chị."

"Làm sao để anh ta xuống âm phủ đây?'

"Không biết anh ta có bạn gái hay không? Có thì đến đó cướp anh ta đi, sau đó thì tàn nhẫn vứt bỏ."

"Thôi đi, để Mễ tỷ sông lâu thêm vài năm nữa đi, lúc này có tới tìm hàng xóm thì chân cũng đã bị như vậy rồi."

"Vậy thì, hai ngày nay chị đã biết được gì về anh ta rồi?"

"Ngày thứ nhất anh ta rất bình thường, ngày thứ hai anh ta không có ở nhà."

"Nói như vậy là không thu hoạch được gì sao?"

"Cũng có thể xem là vậy."

"Thay đổi phương an tác chiến đi."

"Cái gì?"

"Hãy kết bạn với anh ta, nhưng vậy thì có thể biết được nhược điểm của anh ta rồi."

"Đúng vậy, ban ngày là bạn bè, buổi tối thì tiếp tục theo dõi, không tin hồ ly không lộ ra cái đuôi."

"Nhưng mà chị thật sự không muốn có bất kỳ liên quan gì tới anh ta, chị đã hận chết anh ta rồi."

"Càng hận thì phải càng nhẫn nại, nhỏ mà không nhịn, sẽ loạn mưu lớn."

"Thất bại là chuyện bình thường, ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó."

"Em thấy tốt nhất là anh ta phải yêu chị, không thể rời bỏ chị, như vậy thì có thể muốn làm chuyện tàn nhẫn gì anh ta cũng được."

"Làm bạn gái của anh ta? Đây chẳng phải là quá tiện nghi cho anh ta rồi sao?"

"Đúng vậy, ngộ nhỡ tên kia là một con quỷ háo sắc, chẳng phải sẽ bị anh ta giở trò chiếm tiện nghi sao?"

"Nếu không thì đến đoàn cảnh sát la lối om sòm, để cho lãnh đạo của anh ta xem một chút, cảnh sát cái gì, chỉ là một tên lưu manh thôi."

"Em không bị bệnh chứ? Đến đoàn cảnh sát la lối om sòm? Chán sống rồi sao?"

"Vậy thì, hay là để em trực tiếp dùng mỹ nhân kế, người đàn ông tốt kia, chắc chắn là bách phát bách trúng."

"Cho tới bây giờ Mễ tỷ vẫn chưa có bạn trai, ngộ nhỡ bị tên khốn kia bách phát bách trúng, thì làm sao đây?"

"...."

Mễ Tiêp nghe không nổi nữa, phiền nào phất tay một cái: "Được rồi, im miệng đi, hai người thợ giày này, ra chủ ý xấu gì đấy? Đi ra ngoài đi ra ngoài, để cho chị yên lặng một chút, các người còn om sòm hơn tên khốn kiếp kia."

"Mễ tỷ, anh ta hại tỷ thành như vậy, cũng không thể tùy ý tha thứ cho anh ta."

'Đúng vậy đấy, không thể tha thứ cho anh ta, hãy cho anh ta một bài hùng tàn nhẫn, để anh ta nhớ, không thể tùy tiện đắc tội với phụ nữ."

Mễ Tiệp xoa xoa trán, nhức đầu, đau chân, cả người đau đến muốn chết, cho tới bây giờ cô vẫn còn hối hận, nhiều đôi giày như vậy, tại sao lại phải mang đôi giày cao gót có thể giết người không đền mạng kia, nếu không thì dựa vào sức lực nhanh nhẹn thường ngày của cô thì nhất định sẽ không bị té thành như vậy, lại còn.... Thật là xấu hỗ chết đi được, nhớ lại tình cảnh lúc máu chảy xuôi theo bàn chân, lòng lập tức muốn chết đi, cũng không biết người khác có nhìn ra không, dù sao bây giờ Mễ Tiệp cũng không còn mặt mũi để thoải mái đi dạo trong khu vực đó nữa, gần như toàn bộ người trong chung cư đều biết Mễ Tiệp cô, thấy được cô chảy máu chân. Tại sao mình lớn như vậy rồi mà vẫn còn tính tình như vậy, ngày kinh nguyệt đầu tiên thường vẫn là lúc mình khó chịu nhất, thường là ngây ngốc ở nhà không đi đâu hết, nhưng làm sao khi nghe tiếng bể bánh xe lại xem như không có chuyện gì xảy ra, mà lập tức chạy ra ngoài xem náo nhiệt như thế chứ. Hối hận thật hối hận, biết rõ rành rành đó là tên khốn kiếp, mình vẫn còn muốn hơn thua với hắn, không thể xem như tên khốn kiếp kia đang đánh rắm sao.

Nhưng Mễ Tiệp quá hiểu rõ bản thân, dù Quách Bách Vĩ thật sự chỉ đánh rắm, cô nhất định sẽ không chút do dự mà châm biếm mấy tiếng, cô chính là người như vậy, có thù tất báo, anh tới thế nào thì tôi đi thế đấy, không thể để cho mình chịu thiệt thòi. Nhưng mà bây giờ thật sự quá thiệt thòi, chẳng những bị thua thiệt đến xấu mặt, không còn mặt mũi, còn có làm sao cô dám sống ở chung cư nữa, nếu như Khoan Kha còn ở đó..... Nghĩ đến đây Mễ Tiệp không khỏi đau buồn, người ta nói cho dù con gái có được một người đàn ông tốt ở bên cạnh để nũng nịu, là chỗ dựa để chống đỡ, cũng giống như đang làm việc nguy hiểm, nói không chừng ngày nào đó khi ngã quỵ, thì ngay cả một cả một cánh tay dìu cô đứng dậy cũng không có. Trước kia Khoan Kha chính là cây đại thụ của Mễ Tiệp, lưng tựa lưng hóng mát, bây giờ đại thụ đã bị ngã, cả ngày dầm mưa dãi nắng, mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mà cảm giác tang thương cũng đã quá xa vời.

Nhìn phòng làm việc trang hoàng và sang trọng, đột nhiên lòng Mễ Tiệp lại co rút đau đớn. Tay nắm chặt bút ký tên âm thầm thề: anh Khoan, tôi lại chờ anh thêm một năm nữa, nếu như anh vẫn không có tin tức, tôi sẽ xem anh như đã chết rồi, tìm một người đàn ông tốt để gà cho anh ta, làm một người phụ nữ bình thường an ổn sống qua ngày.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-57)