Không thích hợp làm loại chuyện đó! (tt)
← Ch.071 | Ch.073 → |
Quá trình thuyết pháp hết sức thanh tịnh, mọi người trầm ngâm nín thở nghe, đang nghe đến mê mẩn, đột nhiên nghe được một tiếng "cạch" vang lên, ánh mắt không khỏi chuyển đến nơi phát ra tiếng động.
Vẻ mặt Lăng Diệp Vũ không đổi sắc lạnh nhạt nói: "Trà nguội rồi."
Tiếng nói vừa ngừng, lập tức có thị vệ tiến lên dọn dẹp tách trà sứ men xanh bể tan tành, phương trượng chủ trì ngẩn ra, lập tức quay đầu nhỏ giọng phân phó hòa thượng sau lưng: "Đi pha cho Thế tử Vân vương một tách trà nóng."
Chỉ có Tịnh Liên, vẫn sóng nước chẳng xao nói kinh văn, giống như một người ngoài cuộc, tất cả những chuyện xảy ra xung quanh đều không có quan hệ gì tới hắn.
Rối loạn phía dưới chỉ trong chốc lát đã yên tĩnh lại, cho đến khi thuyết pháp kết thúc, cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Trong hậu đường, từ trên giá sách Lý Văn cầm lên một quyển Địa Tàng Kinh đọc, Lý Noãn chán đến chết ngồi ở trên kháng, ngây ngẩn một lát, liền hỏi tiểu hòa thượng bảo vệ ở một bên: "Tiểu sư phụ, buổi thuyết pháp còn bao lâu nữa?"
"Trước khi dùng cơm chay." Tiểu hòa thượng nhẹ giọng đáp.
"À, tại sao giữa các hòa thượng không gọi sư huynh sư đệ, tại sao sư phụ phải gọi Tịnh Liên đại sư là chủ tử?" Lý Noãn tò mò nhiều chuyện hỏi.
"Bởi vì mạng của Tịnh Tâm là chủ tử cứu, cho nên mới xưng hô như thế." Tiểu hòa thượng tiếp tục đáp.
"Hoá ra là như vậy." Lý Noãn gật đầu cười, "Tịnh Tâm tiểu sư phụ, sự phụ làm hòa thượng có phải là bởi vì chủ tử sư phụ không, chủ tử sư phụ giữ lại tóc, sư phụ cũng có thể giữ lại, ngộ nhỡ ngày nào đó hắn vứt bỏ sư phụ mặc kệ tất cả hoàn tục, sư phụ phải làm sao?"
Tịnh Tâm ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng chắp tay trước ngực, thành kính cúi lạy về phía phương Tây, nói: "A di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi, tiểu phu nhân vô tâm nói như vậy, Phật sẽ không cho là thật."
Thấy Tịnh Tâm khẩn trương như vậy, Lý Noãn không khỏi buồn bực nói: "Thì sao, lời nói của ta có gì không đúng?"
Tịnh Tâm im lặng không nói gì.
Lý Noãn càng thêm không hiểu, dứt khoát cười nói: "Sư phụ phải nói, sau này ta không được nói vô tâm như vậy nữa, vô tâm cũng trở thành cố tình, Phật tổ sẽ tưởng thật."
Tịnh Tâm vừa nghe, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Không dối gạt tiểu phu nhân, chủ tử chính là người sinh ra ở Hộ Quốc tự, từng thề trước Phật, cuộc đời này đều làm bạn bên cạnh nhang đèn, làm bạn bên người Phật tổ, nếu như làm trái, sẽ phải nếm hết tất cả khó khăn thế gian mà chết."
Nhất thời Lý Noãn không biết nên nói gì nữa, từ nhỏ làm bạn với Phật, ăn ở cùng với tăng sư, khó trách sẽ trở nên như vậy.
Im lặng một lát, Lý Noãn lại cười nói: "Tịnh Tâm sư phụ, không bằng sư phụ đọc một đoạn kinh Phật cho ta nghe nhé?"
"Không biết tiểu phu nhân muốn nghe loại nào? Kinh Kim Cương, kinh Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyện, kinh Địa Tàng, kinh Lăng Nghiêm, kinh Vô Lượng Thọ hay kinh A Di Đà."
"Kinh Kim Cương." Lý Noãn tùy ý nói, dù sao nàng cũng không biết gì đến Phật, chọn quyển nào có cái gì khác nhau đâu.
Tịnh Tâm gật đầu một cái, sau đó chắp tay trước ngực, khẽ cúi đầu, nhẹ giọng đọc: "Như thị ngã văn. Nhất thì phật tại xá vệ quốc chích thụ cấp cô độc viên. Dữ đại bỉ khâu chúng, thiên nhị bách ngũ thập nhân câu. Nhĩ thì, thích tôn thực thì, trứ y trì bát, nhập xã vệ đại thành khất thực..."
Lý Noãn lắng nghe, cả người dựa vào ở trên vách tường, tùy ý mông lung, lại nghe một lát, cả người chống đỡ không nổi ngủ mất.
Buổi sáng dậy sớm, cộng thêm trên kháng ấm áp, Tịnh Tâm đọc kinh Kim Cương bị nàng biến thành bài hát ru con.
Không biết đã trải qua bao lâu, trong lúc Lý Noãn nửa tỉnh nửa ngủ, cảm thấy có người đắp chăn cho nàng, còn tưởng rằng là Lý Văn tìm Tịnh Tâm mượn tới, cũng không để ý, nhưng mà qua một lát, nàng đột nhiên cảm thấy trán mình có chút mát mẻ, hình như có một bàn tay lạnh lẽo phủ lên, nàng bị đông cứng run một cái, nhất thời tỉnh táo mở mắt ra.
Đợi đến khi thấy rõ ràng nam tử tuấn mỹ bên cạnh, Lý Noãn kinh ngạc thiếu chút nữa ngã khỏi kháng.
"Nàng nhiễm phong hàn, trán có chút nóng lên. Nói thật, lần đầu tiên ta thấy có người tới bái phật nghe kinh Kim Cương cũng có thể nghe đến ngủ." Đôi môi Lăng Diệp Vũ dâng lên ý cười nói, thấy nàng giương mắt mà nhìn, lại tăng thêm một câu, "Sao vậy, nhanh như vậy đã quên ta là ai rồi sao, buổi sáng chúng ta mới thấy gặp mặt."
Lý Noãn trở lấy lại tinh thần, nắm chặt chăn nhíu mày hỏi "Sao ngươi ở chỗ này, đại ca ta đâu?"
"Nơi này là sương phòng của ta, ta không thể ở chỗ này?" Nụ cười trên môi Lăng Diệp Vũ có xu hướng mở trộng, dường như bị lời nói hồ đồ không rõ tình hình của nàng chọc cười.
"Sương phòng của ngươi?!" Lý Noãn chợt trừng lớn mắt, thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi kháng, lại phát hiện cả người không có sức lực, dường như thật sự có dấu hiệu cảm mạo, trong lòng không khỏi buồn bực thân thể này không đủ mạnh mẽ.
Rõ ràng là ngủ ở trên kháng, không phải không có đắp chăn, không ngờ lại bị cảm!
Lý Noãn suy nghĩ một chút, dứt khoát bỏ qua suy nghĩ rời khỏi kháng, đảo mắt chống lại đôi con ngươi thâm thúy mang ý cười kia, không biết tại sao, nàng đột nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu, lúc này kéo chặt chăn, cảnh giác nói: "Ánh mặt của ngươi là có ý gì, cảnh cáo ngươi, đừng tới đây, ta là quả phụ đang có thai, không thích hợp làm loại chuyện đó!"
Nụ cười trên khóe miệng của Lăng Diệp Vũ không khỏi cứng lại, bị Lý Noãn nhìn thấy, cảm giác sắp có chuyện xảy ra càng ngày càng mãnh liệt.
Lời nói khoa trương của nàng lúc nãy, cũng chỉ vì thử dò xét người trước mắt mà thôi, nàng cũng không phải là loại ngươi tự luyến, sẽ không ngu đến mức cho rằng nàng một quả phụ thôn dã có thể có được xem trọng của quý công tử trước mặt, nàng bị hắn đưa đến đây, chắc chắn sẽ không phải là chuyện hắn ăn no không có chuyện gì làm, cũng không biết người trước mắt này rốt cuộc muốn làm gì.
Đúng lúc này, cửa phòng bên ngoài bình phong mở ra, Lý Văn mỉm cười, bưng một chén nước thuốc nồng nặc đi tới bên kháng, ôn hòa nói: "Nhị muội, có chuyện gì sau đó đại ca sẽ giải thích cho muội, trước đứng lên uống thuốc đã."
"A, được." Lý Noãn cười ngồi dậy, đưa tay tiếp nhận chén thuốc bưng tới bên môi, đang muốn uống vào, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên vẻ mặt đau khổ nói, "Đại ca, thuốc này thật đắng, có đường không?"
Lý Văn cau mày nói: "Đi ra khỏi nhà, mang theo đường thế nào được, thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh, huống chi thuốc này cũng không quá đắng, uống vào là được."
Đại ca có thể nói như vậy với nàng? Hơn nữa trong thuốc này có mùi hoa hồng, hoàn toàn không phải thuốc trị phong hàn, mà là một chén thuốc phá thai! (T_T, ôi tên của ta T_T, lời của editor)
Chẳng lẽ nam tử trước mắt thật sự là cha đứa bé, hiện tại bởi vì nàng có chút không biết nguyên nhân, không muốn nàng sinh hạ đứa bé, cho nên mới muốn cho nàng sẩy thai?
Nàng tuyệt đối không cho phép! Đứa bé của nàng, mắc mớ gì tới hắn chứ?!
Chỗ sâu trong con ngươi trong trẻo của Lý Noãn xẹt qua tối tăm, trên mặt cũng không biến sắc bĩu môi nói: "Đại ca nói thật nhẹ nhõm nhỉ, huynh không uống dĩ nhiên không biết đắng, bằng không huynh uống một chén thuốc này cho muội xem, như thế muội mới uống."
Nàng nói xong, đưa chén thuốc trong tay tới trước mặt "Lý Văn" nói.
"Lý Văn" còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, Lăng Diệp Vũ đã cười nói: "Là thuốc có ba phần độc, nàng ngã bệnh mới phải uống thuốc, đại ca nàng bình thường, uống thuốc làm gì."
"Lý Văn" nghe vậy, cũng cười theo nói: "Đúng vậy nhị muội, huynh lại không ngã bệnh, mau uống thuốc đi, một lát nữa sẽ hết lạnh."
"Muội không uống đấy, đại ca huynh đi hỏi hòa thượng trong miếu xem có đường giùm muội được không, tìm được đường muội sẽ uống ngay... , uống xong ăn kẹo vào, cũng không đắng." Lý Noãn lộ ra khuôn mặt tươi cười làm nũng nói.
Thấy bộ dạng của nàng, Lăng Diệp Vũ quay đầu lại nói với "Lý Văn": "Ngươi đi tìm đường cho nàng, nếu không nàng sẽ không ngoan ngoãn uống thuốc."
"Được rồi, ta sẽ đi phòng bếp tìm xem." Làm như không thể làm gì than một tiếng, "Lý Văn" lại nhìn Lý Noãn một cái, lúc này mới xoay người rời đi.
Đợi đến khi "Lý Văn" đi, Lý Noãn lại hỏi: "Công tử, rốt cuộc ngươi có thân phận gì?"
"Ta tên là Lăng Diệp Vũ, chờ nàng hết bệnh, đi ra ngoài hỏi hòa thượng trong miếu là biết." Lăng Diệp Vũ cười nói, nghe không ra tâm tình gì, "Vốn tưởng rằng sáng hôm nay nàng sẽ biết, ai ngờ nàng đi hậu đường lúc Tịnh Liên đang chuẩn bị thuyết pháp, nên bỏ lỡ."
"Ồ." Lý Noãn gật đầu một cái, đột nhiên nhanh chóng đưa chén thuốc trong tay hất vào mặt Lăng Diệp Vũ, Lăng Diệp Vũ phản ứng không kịp bị hất vào mặt, sau đó nàng linh hoạt kéo chăn ra lật người xuống kháng, lại đưa một chân ra ước chừng đá vào háng người vừa bị hất thuốc vào mặt kia, chỉ nghe một tiếng rên đau đớn, Lăng Diệp Vũ khổ sở bảo vệ bộ vị quan trọng của mình ngã xuống trên kháng.
Lý Noãn thấy thế, lo lắng Lăng Diệp Vũ phản ứng lại nên chạy trốn, ngay cả giày cũng không mang vào, chống đỡ thân thể có chút mềm nhũn chạy ra khỏi phòng, đạp lên mặt tuyết lạnh lẽo, chạy thật nhanh về phía chủ miếu.
Mới vừa chạy ra không bao xa, đã nghe được trong sương phòng truyền đến mệnh lệnh lạnh lẽo của người nào đó: "Người đâu, bắt tiểu tiện nhân kia về cho ta!"
← Ch. 071 | Ch. 073 → |