Vay nóng Tinvay

Truyện:Lương Điền Mỹ Thương - Chương 065

Lương Điền Mỹ Thương
Trọn bộ 104 chương
Chương 065
Không thôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-104)

Siêu sale Lazada


Đúng lúc này, Lý Văn mỉm cười đi từ trong phòng ra, đi tới cửa viện đứng ở trước mặt Tô thị, nhàn nhạt liếc nhìn mọi người.

Không biết là biểu hiện lập uy gần đây của Lý Văn dọa, hay những người này chột dạ, tóm lại, vốn đám người còn xôn xao khi thấy Lý Văn xuất hiện, lập tức im lặng.

Thấy mọi người nể mặt như vậy, nụ cười của Lý Văn càng thêm ôn hòa, nhìn cũng không nhìn Vương thị đang ầm ĩ trên đất, chỉ mỉm cười nhìn về phía mọi người vây ở ngoài cửa viện: "Nhị bá mẫu, cháu nghĩ bá mẫu nhầm rồi ạ, bài bạc thua là đại bá, hại chết các người, tất nhiên cũng là đại bá, bá mẫu chạy đến nhà cháu trách lên đầu mẹ cháu, đây là đạo lý gì?"

Bàn về giọng nói lớn nhỏ, giọng nói ôn hòa của Lý Văn tuyệt đối không so được với Vương thị, nhưng kì lạ là trong nháy mắt lại làm cho Vương thị ngậm miệng.

Rất dễ nhận thấy, mặc dù Vương thị đang la lối om sòm, nhưng vẫn cũng chú ý động tĩnh xung quanh.

Thấy Vương thị yên tĩnh lại, Lý Văn mỉm cười nhìn về phía bà ta nói: "Nhị bá mẫu, không phải trong tay các người còn bảy tám mẫu đất, trong tay đại bá cũng có bảy tám mẫu đất, các người một người bán đi bốn mẫu đất, không phải đủ tiền trả rồi sao, chẳng lẽ các người tình nguyện chết cũng muốn giữ đất? Nhị bá mẫu, ban đầu khi nhà chúng cháu cực khổ, mẹ cháu bán toàn bộ đồ cưới đi, chúng cháu ăn trấu nuốt rau, cũng không chống đỡ nổi ư? Đồ cưới của các người, có bán ra ngoài cũng còn lại ba bốn mẫu, còn dư dả hơn chúng cháu năm đó nhiều, không chết được, trừ phi chính các người muốn chết, vậy chúng cháu cản cũng không cản được, nhị bá mẫu, bá mẫu nói đúng không?"

Người vây xem nghe thế, đều gật đầu nói đúng rồi, nhà mình thiếu tiền không muốn trả, lại đổ thừa đến trên đầu người khác, thật là quá đáng.

Nếu như quả thật không trả được vậy còn tìm cách khác được, đây rõ ràng có thể trả hết, còn tới muốn sống muốn chết làm ầm ĩ, đây là chuyện gì chứ?

Vương thị há miệng muốn nói điều gì đó, đã nghe được Lý Văn tiếp tục mỉm cười nói: "Hơn nữa nhị bá mẫu, nhà chúng cháu có nghĩa vụ hiếu kính gia gia, nãi nãi, nhưng hiện tại nhị bá mẫu không nên yêu cầu nhà chúng cháu cung cấp cho các thúc bá, các bá mẫu, mặc kệ chuyện này là gì, đều không hợp lễ nghĩa, nhị bá mẫu, bá mẫu nói chúng cháu lòng dạ hiểm độc, chúng cháu chiếm tiện nghi của bá mẫu chỗ nào, nói lung tung như thế, khi chết nhất định xuống địa ngục."

Lý Văn vừa thốt ra lời kia, những người vừa nãy còn chỉ trỏ Tô thị nhất thời đều thay đổi sắc mặt.

Vậy mà Vương thị cũng là người cá lợn chết không sợ bỏng nước sôi, hoàn toàn không sợ những thứ này, bà ta định mở miệng nhưng dứt khoát quỳ xuống dưới chân Lý Văn, cũng không nói nhà mình còn đồ cưới, chỉ khóc lớn nói: "Đại chất tử, nhị bá mẫu van cháu, cháu hãy giúp đỡ, một trăm lượng bạc đối với các cháu mà nói cũng không tính là gì, không phải chỉ cần một ngày là có thể kiếm về được sao, nhị bá mẫu dập đầu với cháu!"

Vốn thôn nhân đã yên tĩnh lại lập tức nổ tung, không ít người cũng bắt đầu khuyên Tô thị, khuyên Lý Văn đưa bạc.

Mặc dù Vương thị làm như vậy rất quá đáng, nhưng dù sao trưởng bối quỳ xuống trước vãn bối, đây chính là chuyện không có đạo lý!

Tô thị hoàn toàn ngây dại, trong lòng rét run, trên thế giới này tại sao có thể có một bá mẫu như vậy, vì lừa gạt tiền, chỉ vì gạt tiền mà quỳ xuống dưới chân cháu mình, chuyện này của bà ta rõ ràng là chặt đứt may mắn của Lý Văn, nếu như truyền đi, còn không biết người khác sẽ nói như thế nào, bà ta muốn cho sau này Lý Văn không còn biện pháp làm người mà!

Lý Văn cười cười, ung dung đi tới bên cạnh Vương thị, cũng không quản Vương thị không tình nguyện thế nào, lôi bà ta lên nói: "Nhị bá mẫu, đi đứng không tốt cũng đừng đi lại bên ngoài, nghe nói lần trước bá mẫu dấu riêng cây trâm mẹ cháu hiếu kính nãi nãi, nhị bá tức giận, thiếu chút nữa đánh gãy chân của bá mẫu, không ngờ cho đến bây giờ vẫn chưa tốt được, nhị bá xuống tay cũng quá ngoan độc, bá mẫu xem sao bá mẫu không cẩn thận như vậy, chúa thấy mà đau lòng, nhị bá mẫu, đi, cháu đưa bá mẫu về nhà."

Vương thị ngây người, lập tức giùng giằng không muốn đi, nhưng làm gì Lý Văn cũng không thả bà ta ra, quýnh lên, bà ta khóc lớn tiếng gào to: "Nói bậy, chân ta rất tốt không thành vấn đề, cây trâm kia chỉ đáng giá hơn ba lượng bạc, ta chỉ giữ lại số lẻ, còn lại tất cả đều đưa cho nhị bá của ngươi, hắn......"

Lý Văn khẽ cười cắt ngang bà ta: "Nhị bá mẫu, bá mẫu đừng nói dối cháu, cháu hiểu cả, bá mẫu xấu hổ khi mọi người biết, được rồi, cháu không nói chuyện này nữa, cháu đưa bá mẫu về nhà trước."

"Ta không nói dối, các ngươi là những người máu lạnh, thấy chết mà không cứu, người máu lạnh mà!......" Vương thị đưa một cái tay ra đang chuẩn bị bám chặt khung cửa chết cũng không chịu buông tay, gào lên.

Lý Văn khẽ nhíu lông mày, dứt khoát buông Vương thị ra, mặc cho bà ta ôm khung cửa ngồi trở lại trên đất lần nữa, cười hỏi: "Không phải nói đại bá thiếu không ít bạc, một đồng cũng không lấy ra được? Trong tay nhị bá có bạc, mặc dù thiếu một chút, cũng nên giúp chứ nhỉ, chính các ngươi đều không bỏ tiền bảo vệ mạng của mình, nói ra người nào tin tưởng? Sẽ không phải là đại bá không thua hết tiền, mà là nhị bá mẫu bịa ra, tới đùa giỡn nhà ta?"

Thôn nhân vây xem nghe thấy, phần lớn lộ ra nét mặt bừng tỉnh hiểu ra, là Vương thị tới lừa bạc?

Vương thị tắt tiếng, con ngươi đảo lòng vòng, trực tiếp gào to vào trong sân: "Lão Tứ ơi, đệ xem con của đệ nói chuyện với nhị bá mẫu của nó thế nào này, cái này còn muốn cho người ta sống nữa hay không đây......"

Lý Văn nhìn Vương thị, đi tới bên cạnh Tô thị sắc mặt đang trắng bệch, có chút đau lòng nói: "Mẹ, trời còn chưa sáng đâu, mẹ đi vào ngủ thêm chút nữa đi ạ."

"Không, mẹ không mệt, Văn Nhi, mẹ ở chỗ này cùng với con." Tô thị chợt hiểu lấy lại tinh thần nói, giọng điệu kiên định. Ánh mắt bà nhìn về phía Vương thị, trong mắt không còn thân thiết trước kia, mà là tràn đầy đề phòng.

"Không có chuyện gì cả, mẹ đi vào ngủ, nhị bá mẫu làm ầm ĩ như vậy, con sợ đánh thức cha." Lý Văn mỉm cười nói.

"Văn Nhi, con phải coi chừng đấy." Tô thị do dự một chút, rồi gật đầu dặn dò một câu, sau đó lạnh nhạt nhìn Vương thị một cái, xoay người trở về phòng.

Nếu để cho Vương thị rống như vậy nữa, lấy tính khí của Lý Đức, sợ là sẽ muốn bò ra ngoài, bà phải trở về phòng chặn Lý Đức lại.

Không biết có phải bị hành động của Vương thị kích thích hay không, Tô thị vừa vào phòng, thấy Lý Đức đang mặc y phục, giữa hai lông mày toát ra một làn sương lạnh, thay đổi tính khí dịu dàng ngày trước, lời nói quyết liệt: "Lý Đức, rốt cuộc ai là vợ của ông, rốt cuộc ai là vợ của ông?! Ông đi ra ngoài thì ông đừng trở lại cái nhà này nữa!"

Nói xong, đặt mông ngồi ở trên kháng khóc, cơn uất ức nhiều năm qua bị đẩy hoàn toàn ra ngoài, Tô thị không kiềm chế tâm tình của mình được.

Lý Đức mặc y phục được một nửa, thì tiếng khóc rống này đã đổ ụp xuống, còn chưa hiểu tình huống gì, đã nhìn đến Tô thị khóc rất thương tâm, hai người ở chung một chỗ gần hai mươi năm, đây là lần đầu tiên ông thấy Tô thị rơi lệ, hơn nữa còn đau lòng như vậy, lập tức đau lòng không thôi đi qua ôm bà, lại bị Tô thị đẩy ra.

"Không phải ông muốn đi giúp người khác bắt nạt con của chúng ta sao, ông đi đi, ông đi đi, đi ra ngoài cũng đừng trở về nhà nữa!" Tô thị đã khóc không thành tiếng.

Lý Đức vừa nghe, như vậy cũng được sao, vội vàng nói: "Liễu Nhi, bà nói cái gì vậy, ta chỉ muốn đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi mà, nhị tẩu ầm ĩ như vậy, ta sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, không biết ăn nói thế nào với nhị ca."

Tô thị mang một bụng uất ức, lại đang nổi nóng, lời này của Lý Đức quả thực là thêm dầu vào lửa, Tô thị nghe càng thêm lạnh lẽo, trực tiếp gào với Lý Đức: "Ông chỉ biết nhị ca của ông! Lý Đức, ta gả cho ông gần hai mươi năm, ở trong lòng ông ta còn không bằng nhị ca của ông, còn không bằng nhị tẩu của ông, ông không suy nghĩ cho ta, không suy nghĩ cho con cái, ông đi đi, đi mà sống với nhị ca nhị tẩu của ông!"

"Ta còn chưa đi mà." Thấy Tô thị kích động như thế, Lý Đức cũng lo lắng, vội vàng an ủi, "Liễu Nhi, đừng khóc có được hay không, ta không đi ra ngoài còn chưa được sao?"

"Ta không muốn nghe, hay nói chuyện với ông, ông đi đi!" Tô thị hoàn toàn không nghe lọt tai, kêu khóc đẩy Lý Đức ra, nước mắt giống như sợi dây chuyền trân châu đứt dây, từng hạt từng hạt rơi xuống.

Lúc này Tô thị đã uất ức đau lòng tới cực điểm, một khi uất ức gần hai mươi năm bộc phát, há một hai câu an ủi của Lý Đức là có thể an ủi được?

Lý Đức vội vàng cầm lấy tay Tô thị, nghĩ tới nhất định Tô thị bị uất ức cực lớn, hốc mắt cũng có chút ê ẩm, nói: "Liễu Nhi, ta không đi, ta không đi, ta giúp bà."

"Ông không đi? Ông nói ông không đi?" Giọng nói của Tô thị run rẩy, hất tay Lý Đức ra, khóc chất vấn, "Ta muốn không đi thì ông sẽ không đi? Mùa hè lúc đó, chút lúa mạch còn sót lại trong nhà cũng bị mất, đến cả trấu cũng không có mà ăn, Nhạc Nhạc thiếu chút nữa đói chết, ông còn ngăn ta không cho đi qua nhà cũ lấy chút thức ăn, có lẽ ta và ông cũng sống với nhau gần hai mươi năm rồi, cho dù chúng ta không có cơm ăn, hàng năm đồ đưa qua cho nhà cũ bên kia cũng không ít đi một phần, chúng ta cho ra bao nhiêu, ông không tính toán! Hiện tại nhà người ta đến bắt nạt trên đầu nhà chúng ta, ông có bò ra cũng muốn giúp người khác cùng nhau bắt nạt mẹ con ta, Lý Đức, ông mới là người không có lương tâm nhất, rốt cuộc ai là vợ của ông, ai là con của ông hả, Lý Đức, rốt cuộc ông có trái tim hay không!"

Nếu là trước đây, Tô thị tuyệt đối không nói ra những lời này, nhưng mà hôm nay bà nhìn thấy Vương thị quỳ xuống dưới chân Lý Văn, thì không nhịn được nữa.

Trước kia nhà cũ đối xử với bà như thế nào bà đều có thể nhẫn, có thể nhịn, ở trước mặt Lý Đức vẫn không oán trách, không nói nhà cũ một chút không tốt, nhưng Lý Văn là thịt trong lòng bà, bà trơ mắt nhìn con bị Vương thị bức bách lại không giúp được gì, vậy còn khó chịu hơn giết bà, hôm nay bà mặc kệ tất cả, ba chỉ muốn bảo vệ con của bà mà thôi.

Lý Đức bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, nhìn dáng vẻ Tô thị khóc rống, cổ họng như nghẹn lại, trái tim cũng vỡ ra.

"Được, ông không đi, ta đi, ta đi được chưa, ta sẽ mang theo bọn nhỏ đi, ông hãy sống cả cuộc đời mình với những ca ca, tẩu tử của ông đi!" Thấy Lý Đức không nói lời nào, Tô thị dần dần từ uất ức đổi thành thất vọng và lạnh lẽo, đứng dậy đi ra ngoài.

"Liễu Nhi!" Lý Đức cuống quít muốn kéo Tô thị lại, lại không kéo được, quýnh quá lăn từ trên kháng xuống, ngã ầm ở trên đất.

Tô thị bước nhanh đi tới cửa nghe được tiếng động, theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện Lý Đức ngã xuống đất, cuống quít chạy tới đỡ ông lên, không nhịn được gục vào ngực ông khóc rống lên: "Đồ người không có lương tâm này, ông thật sự muốn bỏ mấy mẹ con ta mà."

Tính tình Lý Đức đôn hậu, hoàn toàn không biết giải thích như thế nào, một tay lấy ôm Tô thị vào trong ngực, cũng không nhịn được khóc lên, nghẹn ngào nói: "Liễu Nhi, đừng đi, nàng đừng đi......"

Tô thị nghe, không hề nói gì nữa, chỉ nằm ở trong ngực Lý Đức khóc, dường như muốn xả tất cả uất ức gần hai mươi năm qua vào hôm nay.

Lý Noãn đứng lẳng lặng ở bên ngoài cửa sổ nhỏ, hốc mắt cũng không nhịn có chút cay.

"Nhị tỷ, mẹ khóc đến thật đau lòng, Nhạc Nhạc rất khổ sở." Lý Nhạc ôm eo Lý Noãn, hốc mắt đỏ ửng, khịt khịt lỗ mũi nói.

Lý Noãn khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Lý Nhạc, nói: "Nhạc Nhạc ngoan, sau khi mẹ khóc sẽ trở nên rất vui vẻ."

Nói tất cả những che dấu trong lòng ra ngoài, tâm tình của người ta tất nhiên sẽ thoải mái hơn, có lúc, loại phát tiết này thậm chí có thể ảnh hưởng tâm trạng của một người khác, bởi vì nếu không nhìn thấu rõ ràng rồi, quá thương tổn đến một mức độ nào đó rồi cũng sẽ như vỡ đê.

Núi lửa bộc phát, nhất định là nó đã chịu phải áp lực đạt tới cực hạn, mới có thể đột nhiên phụt ra.

"Có thật không nhị tỷ?" Lý Nhạc nửa tin nửa ngờ trừng mắt nhìn, lông mi thật dài phía trên dính vào một chút nước mắt trong suốt.

"Dĩ nhiên, nhị tỷ đã gạt Nhạc Nhạc khi nào chưa? Đi, chúng ta trở về phòng chải tóc." Lý Noãn cười nói, lôi kéo Lý Nhạc trở về phòng.

Mới vừa rồi vừa nghe đến tiếng động, Lý Văn từ cửa nhỏ đi tới đây, thương lượng với nàng một lát mới đi ra từ cửa chính, sau đó nàng mang theo Lý Nhạc mặc quần áo tử tế, đến nơi này chờ đợi, mặc dù một màn này ở trong dự liệu của nàng, nhưng nàng vẫn không được nhịn mà đau lòng, mặc kệ đối với Tô thị hay Lý Đức, nàng đều xuất phát từ quan tâm người khác.

Nhưng mà, có bệnh nhìn như không sao cả, thậm chí như chuyện đương nhiên, đến mức độ cao hơn còn độc hơn cả thạch tín, nhất định phải trị!

Cửa viện, Vương thị bị cái nhìn xa lạ lạnh lùng của Tô thị thoáng trấn áp, rất khiếp sợ sửng sốt một chút, không đợi bà ta phục hồi tinh thần lại, đã bị Lý Văn mang theo nụ cười trên mặt "đỡ" lên, cách xa khung cửa.

"Nhị bá mẫu, mau dậy đi, trên đất lạnh, chỉ là nhị bá mẫu à, lời này của bá mẫu thật sự kỳ quái, cha ta còn đang ngủ, nhà ta lại không có người cầm đao đâm bá mẫu, sao bá mẫu lại sống không nổi nhỉ? Nhị bá mẫu, chẳng lẽ là bá mẫu bị nhị bá của ta đánh đến ngu ngốc, đừng làm rộn nữa, ta dẫn bá mẫu về nhà, nhị bá mẫu." Lý Văn mỉm cười, ôn hòa nói xong, trong tay âm thầm dùng sức, lôi kéo Vương thị đi về phía nhà cũ.

Người vây xem đã sớm xem đến mắt choáng váng, tất cả đều không hiểu ra sao, thấy Lý Văn đỡ Vương thị đi, theo bản năng tránh ra một con đường.

Vương thị thấy không thể ở lại được, há mồm muốn kêu la nói gì đó, Lý Văn khẽ nhíu lông mày, đáy mắt xẹt qua tia sáng không nhịn được, không biến sắc hung hăng nhéo ở trên eo bà ta một cái, trong miệng Vương thị nhất thời biến thành tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, cả người gần như cũng nhảy lên.

"Nhị bá mẫu, bá mẫu sao vậy, chân bị thương lại đau sao? Bá mẫu đừng nhảy, như vậy sẽ đau hơn." Lý Văn mỉm cười nói.

Không biết vì sao, dưới tình huống bên hông đau nhức nghe giọng nói dịu dàng như thế, Vương thị vẫn run rẩy theo bản năng, trong lòng xuất hiện sợ hãi, nhất thời quên mất phản kháng, bị Lý Văn đỡ đi về phía nhà cũ.

......

"Đại ca xuống tay thật độc ác." Nhớ tới khi Tô thị và Lý Đức tranh chấp truyền tới một kêu thảm thiết vô cùng có lực, đang chải đầu cho Lý Nhạc, Lý Noãn cũng bật cười, lầm bầm lầu bầu nói một câu.

Nếu như không phải vì đâm cho Tô thị và Lý Đức một kim, thì Lý Văn nói nhảm với Vương thị nhiều như vậy làm gì, giọng nói này, rõ ràng còn lợi hại hơn 500 con vịt, làm cho đầu người cũng đau đớn.

Một buổi sáng như vậy, Tương thị cũng không ngủ được, chờ Vương thị bị Lý Văn kéo đi, phải đi phòng bếp thu xếp bữa sáng, trời vừa sáng, đám thợ làm đã tới rồi.

Khi ăn bữa sáng, Lý Văn đã cười trở lại, hốc mắt Tô thị còn hồng hồng, chỉ là nhìn nụ cười trên mặt của bà, còn có bộ dạng cười ngây ngô của Lý Đức cũng biết, hai người đã tốt như lúc ban đầu, tình cảm thậm chí kiên cố hơn trước kia.

Ăn bữa sáng xong, đám thợ không cần người nào thúc giục, đều rất chủ động bắt đầu làm việc.

Lý Văn để đũa xuống đi lên núi, Lý Noãn ở trong phòng ăn bữa sáng tiếp tục chế thuốc, giã thuốc, sau khi chuẩn bị xong, nhân lúc không ai thấy, chạy tới phòng bếp sắc thuốc.

Bị Lý Văn nghiêm trị như thế, vài ngày nay Vương thị không trở lại giày vò, Lý Noãn bảo mấy đứa bé Lý Nhạc ra ngoài hỏi thăm một chút, nhà cũ bên kia cũng không truyền ra cái gì không tốt, càng không có chuyện đánh bạc thua tiền, cũng không để ý nữa.

Nhà cũ bên kia không ai tới đây gây chuyện, Vương Đông cũng cẩn thận tuân theo phân phó của Lý Nhất Thông, không tới bới móc, người một nhà Lý Noãn cũng mừng rỡ thanh tịnh.

Liên tiếp mấy ngày, trong sân cũng tràn ngập mùi thuốc, mà trước một đoạn thời gian, Lý Noãn cũng chế không ít thuốc viên, đám thợ thủ cũng tập mãi thành thói quen, đều biết Lý Đức dùng thuốc, nên không có ai hỏi nhiều.

Về phần trong nhà Lý Noãn xảy ra các loại chuyện kia, đám thợ nghe thấy cũng không có ai để ý tới, bọn họ đều được Lý Văn tự mình lựa ra, tư cách rất tốt, đều hiểu bổn phận của mình, chỉ cần Lý Văn tốt với bọn họ là được, còn những chuyện khác, không nên biết, bọn họ cũng sẽ không nghe loạn.

Chỉ là những ngày yên ổn như vậy cũng không còn mấy ngày nữa, đã lại bị một đám người xa lạ phá vỡ.

"Nơi này là nhà Lý Đức sao?" Lúc xế chiều, một giọng nói thô vang lên ở ngoài sân, bá đạo hỏi một câu, dọa Lý Nhạc đang cho mèo vân ăn hết hồn.

Lý Nhạc lấy lại tinh thần, đi tới cửa liếc mắt nhìn bên ngoài sân, thấy bên ngoài đứng bốn, năm nam nhân xa lạ, xung quanh còn vây quanh một vòng thôn nhân, lập tức quay người chạy về phía hậu viện.

"Nhị tỷ, bên ngoài tới mấy người ngoài thôn." Mới vừa vào phòng bếp, Lý Nhạc đã vội vàng nói.

Hôm nay đã ăn cơm trưa, Tô thị và Tương thị đi ngay trấn trên, Lý Văn mang theo Lý An, Chu Nguyên đi lên núi chống rét cho quả Dương Đào, mặc dù nói không biết chừng mười cây Dương Đào trước kia sống sót thế nào, có lẽ đã có chút biến dị, nhưng thời tiết quá lạnh, nên bảo vệ mới tốt. Bây giờ trong nhà chỉ còn sót lại Lý Đức, Lý Noãn và Lý Nhạc, thấy có người xa lạ, người thứ nhất Lý Nhạc nghĩ đến là Lý Noãn, cho nên lập tức chạy tới phòng bếp.

"Người ngoài thôn?" Lý Noãn ngồi ở bên cạnh ghế nhỏ 小灶 sắc thuốc, nghe vậy sững sờ, hỏi ngược lại, "Bọn họ có nói tới làm gì không?"

"Không biết, bọn họ ở bên ngoài hỏi nơi này có phải nhà của cha không." Lý Nhạc nói xong, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, xoay người lại chạy ra ngoài, "Nhị tỷ, tỷ chờ một chút, Nhạc Nhạc phải đi hỏi bọn hắn tới làm gì."

Lý Noãn có chút nghi ngờ, thấy Lý Nhạc muốn chạy ra khỏi phòng bếp, lập tức gọi lại: "Nhạc Nhạc, dẫn người đến phòng bếp."

"Hả, à!" Lý Nhạc đáp một tiếng, chạy nhanh ra khỏi phòng bếp.

Không bao lâu, Lý Nhạc bỉu môi mang theo bốn nam nhân lạ mặt đến phòng bếp, vừa đi vào, đã chạy tới bên cạnh Lý Noãn, phòng bị nhìn chằm chằm bốn người, báo cáo: "Nhị tỷ, bọn họ nói muốn đến lấy bạc của chúng ta."

Lý Noãn chỉ nghiêng đầu nhìn mấy người một cái, rồi không coi ai ra gì dời bình thuốc đến bên trên ghế đá bên cạnh, mở nắp ra, ném gói thuốc vào nước lạnh ngâm, dùng chiếc đũa đè nó ở dưới cùng, rồi đổ chén nước thuốc đầu tiên vào, đậy nắp lên, cứ như vậy đặt ở bên cạnh bếp.

Cũng không phải Lý Noãn muốn giả bộ thâm trầm, mà là thuốc này nấu quá lửa, tác dụng của thuốc sẽ biết mất thậm chí biến chất, trực tiếp ảnh hưởng đến chất lượng thuốc viên, nàng cũng không muốn bởi vì mấy người này mà hỏng nồi thuốc.

"Tiểu cô nương, đại nhân nhà các ngươi đâu? Chuyện như vậy phải nói với đại nhân nhà các ngươi, tỷ tỷ của ngươi không làm chủ được." Nam nhân trung niên đi đầu mặc áo bông màu xanh đậm, ánh mắt không chút kiêng kỵ quét một vòng ở trong phòng bếp, bỏ qua Lý Noãn đang nấu thuốc, trực tiếp hỏi Lý Nhạc, giọng nói tục tằng có lực.

"Nhà ta chuyện đều là nhị tỷ ta làm chủ." Lý Nhạc lập tức không phục nói.

"Ồ." Nam tử trung niên nhàn nhạt ồ một tiếng, lúc này ánh mắt có chút lợi hại mới rơi vào trên người Lý Noãn, mang theo vài phần xem kỹ và hoài nghi, nhìn thấy nàng chải kiểu tóc quả phụ, đáy mắt còn xẹt qua một tia khinh thường.

"Các ngươi tới nhà ta muốn bạc, có thể nói một chút tại sao không?" Xử lý tốt bình thuốc, Lý Noãn mới đứng dậy hỏi.

Nam tử trung niên cau mày, giải thích một câu: "Lý Huy thiếu sòng bạc chúng ta một trăm lượng bạc, chính hắn không trả được, cho nên chúng ta đi đến nhà các ngươi đòi."

"Lý Huy?" Vẻ mặt Lý Noãn sững sờ, không thể không nghiêng đầu hỏi Lý Nhạc: "Nhạc Nhạc, Lý Huy là ai?"

Không phải Lý Noãn giả bộ ngu, trí nhớ của nàng phân tán, không có chút ấn tượng gì với những cái tên ít xuất hiện, nhất thời không nhớ nỗi Lý Huy là ai.

"Nhị tỷ, Lý Huy là đại bá." Lý Nhạc vội vàng nhắc nhở một câu.

Lý Noãn âm thầm im lặng, khó trách không nhớ được tên của người này, thì ra là người bên nhà cũ, trước kia Lý Noãn rất ít tiếp xúc với bên nhà cũ, cộng thêm coi như đám người Lý Huy tới, Lý Noãn đều phải gọi theo như bối phận, hoàn toàn chưa nghe qua tên của bọn họ, không nhớ được cũng bình thường.

"Tiểu quả phụ, chúng ta còn có việc muốn làm, bạc đâu rồi, mau mang tới đây." Nam tử trung niên thấy bộ dáng này của Lý Noãn, có chút không nhịn được mà nói.

"Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện bình thường, nhưng nợ tiền của ngươi là đại bá ta, trả tiền nên là ông ta, ngươi dẫn người tới tìm chúng ta muốn tiền là có chuyện gì? Thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu, trong tay đại bá ta có tám mẫu đất, ngươi đi tìm ông ta mà đòi." Thấy người này không khách khí như vậy, Lý Noãn cũng không nói nhảm với hắn tuy không nói trắng ra, trên mặt nàng cũng mang theo nụ cười ung dung.

Chuyện này còn chưa nói, vừa nghe nói nhà nàng có bạc, đòi nợ cũng trực tiếp lượn quanh nhà nàng, thật sự coi nhà nàng dễ bị bắt nạt?

Nam nhân trung niên nhíu mày lại, trầm giọng hừ nói: "Đó là chuyện trong nhà của các ngươi, chính các ngươi đi giải quyết, tóm lại hôm nay ta phải lấy được bạc!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-104)